Phần 25
Ngoại truyện: Con dâu đã gặp mẹ chồng lần đầu như thế nào?
Cuối năm 2008, hôm đó là ngày thi môn văn cũng là môn cuối cùng trong học kỳ một. Còn buổi chiều thi anh văn nữa nhưng đối với tôi như vậy là thi xong rồi, tôi thấy còn sớm nên ra net. Nhà tôi có máy ngon ngang ngửa net thời đó, mà net tôi chơi thì năm ngàn sáu ngàn chứ không phải đùa. Nguyên nhân khá củ chuối khi mà Thủy thách tôi không miss 8k 18x, hôm đi học tôi lỡ chém hơi mạnh với mấy đứa bạn. Trong game ngoài tôi với ẻm ra thì còn hai đứa trong lớp nữa, tụi nó sợ tôi ăn gian hay gì. Giao kèo cũng không có gì lớn, tôi thua thì tôi bao Thủy trong một tháng còn ẻm thua thì phải làm tình ở nhà tôi. Ở nhà tôi có điều kiện tốt hơn để làm một số chuyện.
Cuối cùng thì tôi cũng qua ải, ngón tay muốn đơ luôn, bài bốn phút còn hơn mười phút móc Thủy nữa. Mặt ẻm ngáo luôn, ẻm đâu biết tôi mệt bỏ ra chứ đâu nhẹ nhàng như vậy.
– Tay ông dẻo ha.
– Phải vậy thì hột le của bà mới sướng chứ… aaaaa đau má đau như chó.
Tôi nói nhỏ vào tai ẻm thì ẻm nhéo tôi thật mạnh vào hông, lại còn xoắn nữa chứ thốn tới xương. Chờ đấy lát về nhà tôi cho ẻm bò ra giường. Tôi chở ẻm về nhà tôi, sẵn tiện ở lại trưa ăn cơm rồi đi thi luôn, tôi khá chắc cú là ba mẹ tôi đi hết rồi mới chở ẻm về. Mở cửa vô thì xe mẹ tôi chần dần ngay đó, tôi muốn rút cũng không kịp nữa rồi, mẹ tôi đã thấy Thủy và đi tới nơi.
– Bạn con hả Ngọc Anh?
– Con chào cô. – Tôi chưa kịp nói thì Thủy đã chấp tay lại cúi đầu xuống chào mẹ tôi rồi.
– Chào con.
– Dạ bạn con, về nghỉ xíu lát đi thi tiếp, tại nó không có ai chở về còn ở trường thì chán.
Tôi nói dối tỉnh bơ không chớp mắt, làm sao tôi có thể để mẹ tôi biết được quý tử dắt cô bạn học về nhà chơi trò phối giống được, không thể nào. Thủy bẽn lẽn từ từ đi vào, khi không vào nhà trai còn gặp mẹ nữa không khớp sao được, nhất là quan hệ giữa cả hai lại không đàng hoàng nữa. Thủy nhăn nhó ngồi xuống ghế nhìn tôi, tôi cũng không để ý tới nữa mà đi vô trong nhà bếp, mẹ tôi kêu tôi đem nước trái cây lên cho bạn uống. Một lát thì mẹ tôi lại ngồi ghế bên cạnh.
– Con học chung lớp à?
– Dạ.
– Con tên gì cô không nghe thằng này nói gì hết?
– Dạ Thủy ạ, Như Thủy ạ.
– Con có thân với nó không, trong lớp nó…
– Thôi má hỏi mấy này làm gì trời, tự nhiên hỏi, má đi lên đi cho con nói chuyện thoải mái.
– Để má nói chuyện, chút xíu.
– Dạ không con ngồi kế thôi.
– Nó học hành khá không con, nó lúc nào cũng nói tốt mà mời phụ huynh mấy lần.
– Dạ cũng được ạ.
– Đây là số của cô, con thấy nó không học bài hay kỷ luật thì nhắn tin cho cô biết. Cô mệt nó lắm.
– Gì kì vậy má tự nhiên.
– Con liệu hồn, Thủy con cứ gọi cho cô.
Mẹ tôi rồi cũng dắt xe đi, sáng nay mẹ tôi đi làm giấy tờ nên về nhà rồi mới đi làm, xui ngay cái lúc tôi chở Thủy tới luôn. Đâu đâu đâm đầu vô tổ ong thế này, tôi phải nói với ẻm mới được. Tôi vẫn ngán cái kiểu hỏi như hỏi cung của mẹ tôi. Hỏi mà tra xét hết nhà người ta, may đó là vợ tôi, mà vợ tôi lại biết điều.
– Ông hay quá, gặp mẹ ông kì ghê.
– Kì gì, tui còn chưa nói tự nhiên bị dính.
– Kệ ông, mẹ ông nghĩ tui thế này thế kia thì sao?
– Chắc không có đâu, cho bà số luôn nên chắc chắn không có vụ ghét rồi.
– Thương mẹ ông ghê, lớn rồi còn không yên.
– Ê ê.
– Ê gì, nhìn là thấy mẹ ông buồn ông lắm mà ông không chịu cố gắng gì hết. Mẹ ông bao nhiêu tuổi mà sao trẻ đẹp vậy?
– Má tui bảy hai đó, trẻ đúng rồi.
– Cái gì? Vậy tức là hai mươi là mẹ ông đẻ ông rồi.
– Ừ lỡ có tui nên cưới luôn.
– Mẹ ông vậy ông còn không thương mẹ ông, mốt ông có con đi ông hiểu, bởi vậy tui chả muốn có con, lấy chồng cũng không.
– Kệ bà, nãy thua rồi đó biết gì rồi ha.
– Để tui tắm đã, người ngợm dơ.
– Khỏi khỏi tui cho bà coi cái này.
Với sức lực con trai tôi đã cưỡng ép cột hai tay ẻm lại vào giường, tôi lấy khăn bịt mắt ẻm lại để tăng sự kích thích mặc cho ẻm la oai oái. Đúng là kích thích thật, nước ra nhanh hơn bình thường. Tôi trả thù ẻm cái tội lèm bèm nãy giờ từ dưới phòng khách lên đây, rà tay bên trong tìm điểm G rồi móc thật nhanh và mạnh làm ẻm bắn ra mấy cột nước ấm ấm, người giật không thôi.
– Tui… tui thua mà… tui không nói đâu… ưưưưưưưư.
– Sao chừa chưa, cấm nha.
– Dạ… tui biết rồi… a.
Do hơi đói nên chiến đấu gần tiếng là tôi dừng, còn ăn cơm nghỉ ngơi chiều thi nữa. Còn Thủy chắc sướng quá hay sao mà nằm ỳ trên giường luôn, tôi phải đem cơm lên tận phòng, mà cũng có thể do đau, đáng lắm cho chừa.
– Ông có dắt đứa nào về chưa?
– Chưa, mới có bà.
– Ồ, ghê ghê hihi.
– Ừ ra ngoài không à, về thấy rồi mất công phiền lắm
– Vậy là tui cũng vậy, phiền ok, mốt tui không qua nhà ông nữa, khỏi bị nói.
– Không có trời ơi, thiệt đó.
– Thôi thôi, nãy tui chi muốn tốt cho ông thôi, ông phải biết thương mẹ ông chứ.
– Biết rồi mà, bà không có phiền, không bao giờ.
– Thiệt không, tui làm gì cũng không phiền?
– Thiệt má ơi.
– Hìhì tiếp đi chưa đã.
Hứa bậy hứa bạ với gái mà không suy nghĩ kỹ càng là cái ngu nhất của tôi. Tôi cho ẻm một biệt danh là CCBC mà đến bây giờ mỗi lần nói cho Nguyệt biết thì ẻm lại nhéo tôi đau điếng. Nhéo thì nhéo chứ làm thì vẫn làm.
Phần 26
Sau khi Nguyệt và Thủy đã rõ ràng thì tính tình hai người có phần thay đổi. Nguyệt vẫn từ tốn như trước và đỡ bẽn lẽn hơn, đây vốn là con người của nàng rồi nên tôi không muốn nàng thay đổi quá nhiều, may là không như Thủy. Được cái là Nguyệt ngọt ngào hơn, từ thái độ cho đến lời nói, cử chỉ rất nồng nàng tình cảm. Nguyệt hội tụ đủ các yếu tố làm vợ tốt, chỉ có điều nàng không có chính kiến mạnh mẽ về vấn đề nào đó, nhưng không vì vậy mà tôi áp bức nàng.
Tôi rất cưng Nguyệt là khác nữa, những chỗ thiếu của Nguyệt đã có Thủy bù vào. Thủy tới bây giờ vẫn còn giống con nít, khá là manh động, nói gì làm đó, đụng đâu bụp đó, không nể nang gì, tất nhiên là ở trong nhà thôi. Thủy hay làm nũng rồi cầu cứu Nguyệt, có khi Nguyệt lườm tôi nói này nói nọ cho có lệ, có khi lại giả ngơ làm Thủy bị phản dame tức chết.
Biết quan hệ của tôi với cả hai là hội chị em của hai người. Nhi ở đây sống thoảng rồi nên coi như bình thường. Trúc thì tạm tam còn Phương thì kiểu wtf luôn. Nhìn chung thì ai cũng bất ngờ, hôm đó Thủy hẹn Trúc và Phương ra cafe.
– Mọi người nghe em nói.
– Sao em, đúng rồi chuyện gì mà kể không kể?
– Cho Nguyệt nói trước đi, cũng nó đó.
– Là sao Nguyệt mày nói lẹ coi.
– Tụi chị như vầy là em biết rồi phải không?
– Sao Nguyệt có chuyện gì hả?
– Là vầy hiện giờ chị và Thủy đều quen Ngọc Anh, tức là…
– Cái gì cái gì là sao?
– Là đây quen chị với Thủy luôn.
– What! Thiệt hả?
– Sao vậy, tụi em thích là được, em với Nguyệt có sao đâu.
– Phương em với con Trúc đừng nói gì ra ngoài nha, chị với Thủy ok mà.
– Em không tin được luôn đó, mà thôi chi với Thủy vui là được rồi.
Mấy bà nói qua nói lại có mình tôi ngồi im re không nói gì, im lặng là vàng, mở miệng là ăn đòn liền. Mấy chị em này chơi với nhau lâu nên giữ bí mật là chuyện nhỏ, mọi người hỏi tôi tính thế nào, tạm thời trước mắt không cho nhiều người biết, hỏi ba mẹ hai bên coi thế nào đã, tôi nghĩ chắc là được.
Trong khoảng nửa năm còn lại ở đây tôi có kết hợp với vài anh làm một số dự án để làm tiền vốn xin việc sau này. Hằng ngày tôi đưa đón Nguyệt lên trường dạy học xong đón về, cuộc sống khá là an nhàn. Có hôm tôi chơi lớn lấy xe hơi chở nàng đi bị tụi học sinh của nàng thấy, tụi nó chọc làm nàng đỏ hết cả mặt, đánh tôi đỏ cả người.
Nguyệt cũng sẽ đi sau Tết nên trường giảm số tiết của nàng lại nên nàng cũng dễ thở hơn, gì chứ dạy môn chính chả được xả hơi. Trước khi khai giảng Nguyệt với Thủy muốn đi chụp hình. Thủy biết tôi có hứng mới chụp, thích thì chụp chứ không chụp theo yêu cầu của người nào nên nhõng nhẽo nhớt thây. Tôi tính chơi lầy đợi sáng hôm sau dậy kéo hai người đi cho bất ngờ, chưa gì Thủy đã khóc lóc vùng vằng giận lẫy rồi, tôi chỉ biết nhìn Nguyệt đang nhăn nhó mà cười thôi. Chuyện nhỏ như vậy sao tôi lại không đáp ứng hai em được. Hai người muốn mặc áo dài, trang điểm lên không chê vào đâu được, chụp ba tiếng từ sáu giờ, tôi lau mồ hôi trên trán trên cổ hai người mà muốn đè ra đẩy cho mấy cái mới được. Thủy biết nên thỉnh thoảng làm vài động tác kích thích, tôi ghim lại rồi lát về cho nằm sải lai biết mùi, Nguyệt tôi cũng không tha, cho chừa tội cười khúc khích.
Đi chơi luôn có đủ mặt hai người, không bao giờ thiếu một trong hai. Tôi có thể đi với Thủy nhiều hơn nhưng nàng không muốn Nguyệt thiệt thòi. Tôi để ý cũng có người nhìn, không biết là nhìn gái đẹp hay nhìn tôi, chắc là vế đầu rồi chứ nhìn tôi chắc như chị em.
Thủy đòi ăn hết cái vincom, nàng nói mơ ước từ khi cái vincom xây xong, ước mơ lớn lao ghê, nghe là thấy thèm rồi. Nàng muốn mỗi ngày ăn một chỗ, tính cỡ một tháng là hết cái vincom. Tôi chả hiểu tính sao ra một tháng, nội từ cái thang máy đi thẳng một đường là hơn mười brand rồi. Nguyệt nói tôi sao phung phí quá, tôi thấy cũng đúng nhưng tiền cũng thành đồ ăn thôi cũng bổ dưỡng mà, qua kia chưa chắc được ăn như vậy. Hồi đó cũng phá gia chi tử lắm giờ đỡ rồi.
Giữa năm 2015, Nguyệt đã ổn định được nên chuyển sang ở với tôi. Thủy may mắn đậu visa trong lần đầu nên sang đây sớm, tôi cũng sẽ nói chuyện với cả hai bên luôn. Hiện tại tôi chuẩn bị nghỉ ở Nielsen và mở công ty, Nguyệt nghỉ làm còn Thủy thì vẫn làm freelance đều đặn vài ba ngàn, áp lực giảm đi rất nhiều nhờ sự hỗ trợ của hai người phụ nữ giỏi giang của tôi. Có những lúc Nguyệt trách tôi ham việc quá không chịu nghỉ ngơi hại sức khỏe, nàng rất vui và tự hào nhưng lại không muốn thấy tôi quá sức như vậy, nàng không muốn quá nhiều, hiện giờ đã quá đầy đủ, nàng chỉ muốn hạnh phúc và thoải mái thôi. Ban đầu thì chịu ăn hành nhiều tí xíu, bù lại sau này có nhiều lợi thế hơn. Tôi có thể về đúng giờ, nghỉ nửa ngày để ở bên hai người nhiều hơn, đơn giản như việc đi siêu thị chung với nhau.
Nguyệt làm trợ lý cho tôi, nàng dựa vào năng lực bản thân để vào Ở vòng cuối ứng tuyển có một thanh niên giao tiếp tốt, ký năng cũng tốt, nhiều thứ tốt nhưng rất tiếc, tôi cần là cần vợ của tôi vào đây cho tôi ngắm và gì gì đó không biết còn tôi có thể xử lý được hết không cần trợ lý. Vậy là tôi chở Nguyệt đi làm còn Thủy ở nhà làm, tôi cho nàng muốn trang trí làm cái phòng làm việc sao đó thì làm miễn nàng ưng là được để nàng có năng suất cao hơn. Tôi thích ở hai người một điểm là không thích ăn không ngồi không. Tôi cứ chở Nguyệt đi và về, Thủy ở nhà nấu cơm trước còn món ăn thì Nguyệt hoặc tôi làm, đôi khi là cả ba.
Bạn bè tôi ở Mỹ nói rằng ở bờ tây sống an nhàn chậm hơn bờ đông, bờ đông bận rộn nhịp độ sống nhanh lắm, cực nữa, dễ đuối. Tôi không nghĩ vậy, dù ở đâu tôi cũng phải lo cho cuộc sống của mình và những người thân yêu, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần lẫn kiến thức nên qua đó tôi chỉ mất nửa năm để hòa hợp vào cuộc sống ở đây. Sau khi đạt được GB thì tiền chạy theo tôi chứ tôi không chạy theo tiền nữa, nhưng tôi phải đánh đổi sức khỏe và thời gian bên gia đình, có lúc mỏi mắt nhức đầu muốn ngủ mà phải ráng ngồi máy, may mắn là có Nguyệt và Thủy. Cũng phải nói là tôi may khi được một cục tiền lớn nhưng ăn không thì cũng tiêu, tôi lập kế hoạch chia ra mua nhà, xe, chuẩn bị cho con, đầu tư kiếm lời… để tiền đẻ ra tiền. Ngoài tình cảm đây cũng nguyên nhân mà gia đình của Nguyệt và Thủy đồng ý, đâu phải dễ ăn của ngoại.
Trước khi đi một tháng tôi dẫn hai em đi mua nhẫn, cả ba chơi lầy quất một nhẫn nam hai nhẫn nữ, mặc kệ bà nhân viên liếc liếc. Đeo nhẫn rồi Thủy thích lắm, cứ rờ rờ săm soi hoài. Hiện giờ mỗi người đều đeo hai chiếc nhẫn, Nguyệt và Thủy đều thoải mái ôm tay tôi dù là ở siêu thị, đường phố hay những nơi công cộng khác, sau khi tâm ý tương thông chả ngán gì nữa.
Theo giấy tờ thì Thủy là vợ cũ đã li dị còn Nguyệt là vợ mới nhưng chẳng ai quan tâm điều đó, li dị rồi nhưng sống chung không ai cấm, có người hỏi thì tôi nói là huề tôi. Mong muốn của cả hai và cũng là của tôi là sau này con có thể hiểu được những gì mà tôi, Nguyệt và Thủy đã làm.
Giờ đầu tư mỹ phẩm dưỡng da, dưỡng thể các thể loại cho hai mẹ mà tốn quá, lúc đầu thấy cũng được, giá cả bình thường mà về sao chơi toàn đồ xịn. Tôi chở ra mall và nghe giảng bài riết mà rành hơn một số chị em nữa. Lí do Thủy bắt tôi phải hiểu ba cái này củ chuối lắm, để khi nàng bị bệnh không đi được thì tôi biết mà mua cho. Nhưng mà thấy hai nàng vui là được, tôi cũng muốn vợ yêu luôn được xinh tươi.
– Chịiiiii, ảnh ăn hiếp em.
– A anh chị không đợi em.
– Nguyệt, chị nói gì đi ảnh chọc em hoài à.
Nàng vẫn vừa ăn cướp vừa la làng như xưa, nhõng nhẽo mắc mệt. Nhưng mà tôi thích.
Phần 27
Nguyệt, là Ánh Nguyệt chứ không phải Thanh Nguyệt của tôi mà sau này cũng hơi bất ngờ, phải học thêm nên cứ tới cuối tuần tôi mới gặp được em. Đi học thì ba mẹ em thay phiên đưa đón nên tôi chả làm ăn được gì. Em dở toán còn văn thì cỡ bảy thôi chứ chưa được tám nữa nên rớt vô đây, em nói chuyện khá êm tai, biết theo câu chuyện nhưng hơi ngơ, tôi chọc nhiều cái em không hiểu mới đau. Thủy đương nhiên không làm chuyện kia nữa, nàng có vẻ thù những ai mà tôi quen lắm vì nàng bị mất hứng phải nhịn cả tháng. Đến giờ nhắc lại vẫn còn cay mới ghê.
Khoảng tháng thì tôi và Nguyệt quen nhau nhưng trong im lặng. Ba mẹ em rất khó và gắt gao chuyện em đi chơi, em phải nhờ bạn bè phối hợp mới gặp tôi được, nào là đi đâu, với ai, cho số điện thoại và còn về trước chín giờ nữa. Tôi muốn gặp em lắm chứ mà cũng không muốn ép em, em bị la thì không tốt tí nào. Em thì mỗi lần đi chơi thì vui lắm mặc dù ở trường có gặp nhau mỗi ngày những ngắn lắm, em khá là ngây thơ không biết bị dụ lên giường khi nào. Về chuyện kia thì tôi cũng mới tới mức cho tay vào trong đồ lót, em cho tới đâu thì tôi tới đó chứ không miễn cưỡng.
Quen không lâu thì ba mẹ em phát hiện, em nói chuyện điện thoại với tôi hơi lớn nên ba em vô tình nghe được. Em từ nhỏ sống trong cảnh ba mẹ đặt đâu con ngồi đó, ba mẹ em khó lắm nhưng cũng vì muốn tốt cho em thôi, dưới áp lực của ba mẹ em không thể tiếp tục được với tôi. Khi đó tôi mới biết được học hết cấp ba sẽ đi du học ở Anh, em nói tiếng Anh hay lắm hát cũng hay nữa. Ba mẹ em không cấm em có người yêu nhưng phải quen ai có tương lai này kia và đó là khi em học xong, còn bây giờ thì học hành là trước mắt. Tôi lúc đó cũng khá lêu lổng, học hành cũng tàn tàn nghe thì cũng thấy hơi tự ái nhưng tôi cho qua ngay, tôi không biết phải làm thế nào. Cuối cùng là chúng tôi chia tay và em đã khóc, tôi chỉ ước rằng tôi không phải là một thằng ăn chơi như vậy để em không phải đau khổ. Sau ngày hôm đó em đã không liên lạc với tôi nữa, nick yahoo vẫn sáng nhưng vĩnh viễn không còn cái buzz! từ em nữa.
Tôi chia tay tôi cũng buồn nhưng tôi cho nó qua rất là nhanh, đơn giản học sinh thì quen rồi chia tay nhanh chóng cũng là bình thường. Tôi chỉ quan tâm là em buồn như thế nào thôi, không biết là em sẽ như thế nào. Hồi đó tôi ngu ngu nghỉ em chắc đau buồn lắm nhưng qua thời gian thì cũng quên thôi. Thủy biết chuyện nên cũng không đụng chạm gì tới Nguyệt nữa.
Giờ Nguyệt ở bên cali, tôi có add friend với em, lâu lâu có chuyện thì hỏi vài câu. Em đã có MBA, công việc ổn định, em vẫn chưa lấy chồng, tính ra hai lăm thì hơi sớm mà từ khi kết thúc với tôi thì em cũng không quen ai nữa.
Phần 28
Khi vào lớp mười hai, việc đưa đón Thủy đi học đối với tôi là chuyện bình thường, nhất là những ngày ướt át sau khi đi học về. Tôi và Thủy đã giao kèo với nhau nên giữa hai đứa không có tình cảm gì cả, nhưng đối với mấy đứa trong lớp thì lại khác. Hôm khai giảng xong hai thằng ngồi phía trước bắt gặp Thủy ngồi bắt chéo chân trên xe ôm tôi rất tình tứ, tụi nó không nói gì nhưng chụp hình lại. Tối đó hai thằng up status các thể loại ghép đôi. Thằng thì N.A gì gì đó, thằng thì Thủy gì gì đó, có nhỏ bạn pm hỏi tôi cũng chỉ nói không rồi thôi, giải thích tụi nó càng nghi ngờ. Tôi nói với Thủy sự tình là vậy mà nàng mặc kệ, từ từ cũng hết.
Khi đó tọi không biết gọi mối quan hệ giữa tôi và Thủy là gì, bạn thân thì không đúng, người yêu cũng không, bạn chịch à, gọi vậy cũng được. Sau thì có thêm các thể loại như partner, friend with benefits nhưng mà tôi nghĩ cũng không phải luôn, tôi hay Thủy đều không đòi hỏi đối phương phải đáp ứng cái gì, cả hai cũng không có phải ngủ xong là thôi, đôi khi đâm hơi sâu vào cuộc sống của nhau, là khi mày nói thì tao nghe, mày hỏi thì tao trả lời. Chứ không ai đi nhiều chuyện.
Tôi không biết khi vào đại học thì Thủy có cảm tình nhiều hơn với tôi, thế nên tôi vẫn không mảy may để ý đến cảm xúc của nàng. Tôi đã quen với việc này, lúc đầu ngủ với Thủy thì còn thấy không ổn chứ sau này thì riết quen. Đến năm hai đại học, một chuyện đã xảy ra làm tôi suy nghĩ về lí do Thủy muốn ngủ với tôi.
Tôi có quen với quản lý của một club, nhờ ông anh này mà Thủy được làm ở trỏng. Trong lúc ôm ấp, nàng có nói muốn làm trong club, bar này nọ coi thế nào, tất nhiên là phải sạch sẽ rồi chứ kiểu vô cho mấy cha nội rờ rẫm làm trò thì dẹp đi. Nàng muốn trải nghiệm xem cũng trong môi trường đó nhưng làm nhân viên thì khác sao. Thế là nàng vào cái một, còn được ưu đãi tuần làm ba bốn ngày thôi chứ, bảnh quá rồi. Nàng chỉ có việc nhận order và tính tiền thôi, chưa kể còn được về sớm nữa. Còn việc của tôi là đưa đón nàng về, nhìn không khác gì bồ nhau, không hiểu sao tôi rảnh dữ vậy, ai biết lại làm cho Thủy thích tôi hơn.
Một bữa tôi có kèo với vài đứa bạn, tôi rũ tụi nó đi ở đây. Vừa vô tiếp tân là thấy mặt cha quản lý rồi.
– Lên không nói anh biết mày.
– Nói trước dễ bể kèo lắm.
– Bàn cũ còn không anh Hy?
– Em không gọi anh trước nên khách đặt rồi, người ta vô lúc nãy.
– Vậy cho em bàn nào cũng được, à Thủy đâu rồi anh?
– Trong quầy để anh gọi ra.
– Tụi mày vô trước đi.
Tôi đứng đó nói mấy câu thì Thủy đi ra ôm lấy tay tôi cười khúc khích rồi đi vô bàn. Thủy order xong rồi lát sau bưng tháp và dĩa trái cây ra rồi đứng kế tôi. Lát sau thì tôi ôm eo rồi hôn Thủy luôn làm mấy đứa kia nhìn nhìn. Nhỏ bạn cuối cùng cũng hỏi tôi.
– Bạn ông hả Anh?
– Ừ tui nói ông Hy cho vô đây làm chơi.
– Bạn gì vậy, ông hôn nó muốn đứt cái môi luôn.
– Coi như bạn đặc biệt đi, đéo phải bồ đâu.
Nói vậy chứ con nhỏ nó tin mới lạ, tôi cũng mặc kệ luôn. Tôi lựa thế rồi xoa mông Thủy vén góc váy luồn tay vào trong, nàng chơi hẳn quần lọt khe luôn, nay mạnh thế chứ. Thủy giật mình quay qua liếc tôi.
– Người ta nhìn kìa trời ơi.
– Hehe, nay bạo vậy cưng?
– Hay quá, để anh đụ cho sướng còn hỏi.
– A a, anh thích rồi đó nha, anh cho em chết.
Tôi chỉ chờ tới lúc chở Thủy về nhà, đưa lên phòng mà quất thôi. Tối nay nàng xài nước hoa tôi tặng thơm ngất ngây, tôi cứ muốn hôn nàng mãi mà nhiều quá thì nó kì. Vừa mở cửa phòng ra là hai đứa quấn chặt vào nhau rồi, không ai đợi được nữa, Thủy ướt từ đời nào rồi. Cứ thế khi lên tới giường thì quần áo đã nằm hết dưới đất rồi, tôi và nàng cuồng nhiệt hơn ngày thường mấy lần. Thủy khi hưng phấn mãnh liệt thì cái gì cũng nhanh, chưa được tiếng mà mặt mày bơ phờ rồi. Đột nhiên Thủy hướng mặt lên sát mặt tôi.
– Anh thấy em giống làm gái không?
– Không, sao vậy?
– Anh không thấy em nứng lồn lắm hả?
– Em nói gì vậy, thực ra thì ban đầu một hai lần thì không có gì, nhưng mà sau đó thì anh không biết tại sao em lại đòi như vậy, anh không có nghĩ gì em hết.
– Thiệt không, anh không coi em là gái hả, hay anh nghĩ là con dâm đãng, mấy thứ nứng lồn thèm đụ mà anh không nói?
– Dạ thưa, tui nói thiệt.
– Em hay bị suy nghĩ nhiều, nhiều lúc em không biết làm gì, em mệt lắm. Ngủ với anh em không phải nghĩ, sướng thôi là em quên. Em muốn được thỏa mãn trước khi ngủ. Những thằng em quen không hiểu em.
– Anh cũng đâu có hiểu.
– Anh không hiểu cũng được, em thích cách đối xử của anh với em là được rồi, ít nhất là anh không có nói dối em, giữa em với anh cũng không có gì. Em không tìm người khác là em không biết tụi nó có đàng hoàng không.
– Ủa sao em không sợ anh?
– Anh nói dối em thì em biết tin ai nữa, em sợ bị phản bội lắm, sừng em cao chắc cỡ everest, em đã gặp mấy thằng lăng nhăng, em bị phản bội nên em không muốn ai ngủ với em mà phải bội người khác. Em cũng không muốn mang tiếng giựt bồ.
– Vậy để anh thử.
– Thử đi khỏi cho ấy.
Thì ra Thủy là người dạng khổ tâm, lúc nào cũng suy nghĩ, luôn phải nghĩ chuyện này chuyện kia dù nó có thể là không đáng và không ảnh hưởng. Mãi đến về chung một nhà, Thủy mới thổ lộ là khi đó nếu tôi vừa ngủ với nàng vừa quen đứa khác nhưng giấu nhẹm đi thì nàng vẫn không biết, nàng chỉ có tin tưởng thôi và may mắn là tôi giữ đúng lời. Người như Thủy phải nâng niu, quan tâm âu yếm hơn bình thường thì mới yên tâm được.
Nguyệt cũng trách Thủy sao hồi đó liều vậy, lỡ xảy ra chuyện gì rồi sao, lỡ gặp thằng khác nó chơi thì chết mất, Thủy chỉ cười trừ thôi, lúc đó còn nông nỗi mà, Thủy là người sống theo cảm tỉnh, nghĩ lại cũng may. Còn nếu tôi làm Thủy có thai thì tôi vẫn sẽ lấy nàng, mặc dù các đấng bề trên sẽ chửi xối xả.
Phần 29
Thủy hay cạy khóe tôi về giảng viên đại học, đơn giản là tôi có dẫn người này đi cà phê cà pháo với mấy đứa bạn, có chụp hình up lên facebook, đi ăn nhà hàng, đi du lịch,…
Cô này tên là Linh hơn tôi 4 tuổi, phải công nhận những người tên Linh thường xinh đẹp, bạn tôi năm người thì cả năm đều xinh. Tôi gặp Linh trong một lần Linh ngồi xuống cạnh tôi trong khuôn viên trường. Lúc đó tôi đang đợi bạn tới gọi điện thoại, Linh đang chờ ai đó. Bỗng nhiên cô ấy hỏi tôi vu vơ rồi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.
– Em học ngành gì?
– Em không học ở đây em đâu biết.
– Sao em rành vậy?
– Em đợi bạn thôi, em có vô một câu lạc bộ ở đây nên cũng biết sơ sơ thôi chứ học ở đây em đâu biết.
Sau một lúc nói chuyện thì tôi biết Linh đi học ở Anh về, hình như là thạc sĩ rồi thì mới được dạy. Cô ấy khá sắc nét, có thể vì kẻ mắt hơi đậm nên tạo cảm giác nghiêm hơn. Thằng bạn tới gọi rồi nên tôi đi, vừa kịp để chọc Linh.
– Nãy em nói sai em sửa lại, em học ở đây nè, tại thấy chị dễ thương em chọc chị thôi, về chị nhớ accept em nha tên em luôn đó có mặt em nữa dễ biết lắm.
– Cái gì?
Linh ngớ người luôn, tôi rút quá lẹ. Tôi và Linh bắt đầu nhắn tin nói chuyện nhiều hơn, dần dần thì tôi chơi lớn luôn. Khi phụ nữ đã có ý thì chỉ cần không làm gì sai để họ không vui là được. Phải nói đây là máy bay nặng đô nhất mà tôi lái được, vừa đẹp, vừa giỏi, vừa giàu, quá kinh khủng. Nói về vóc dáng thôi 1000k 1500k chỉ là muỗi không thể so được. Không biết sao Linh lại dạy được ở lớp tôi môn mà tôi thấy nó không liên quan lắm. Mấy đứa bạn làm sao mà biết cô giáo xinh đẹp trên bục đang dạng chân rên rỉ phía dưới này. Thủy không tin được chuyện này, nàng bắt tôi sau này cũng phải cho Thủy mấy thứ như vậy, cũng được thôi ai biểu bà không nói sao tui biết.
Tôi và Linh chia tay vì cô ấy nói tôi còn lông bông quá, đúng thật là như vậy, tôi tuy có thay đổi nhưng vẫn chưa rõ ràng lắm, cho đến lúc gần gặp Nguyệt thì tôi mới trở thành người khác. Linh đã 25, cô ấy không thể đợi tôi ra trường để bắt đầu, tôi đang thay đổi nhưng với những thứ hiện tại không đủ trọng lượng để Linh tiếp tục. Cũng do mình cả thôi, khi đó tôi cảm thấy khá mất mát, nhưng mà thôi, tôi cũng đang đi trên con đường của mình với giậc mộng ngàn đô.
Nguyệt rất bình thường khi gặp tôi, nàng biết được chắc chắn sẽ lại ở bên tôi sớm thôi. Thủy thì không, khi tôi và Nguyệt đón nàng ở sân bay, nàng đã rơm rớm nước mắt rồi, vừa lên xe là nhào vào tôi khóc như mưa.
– Em nhớ anh lắm… hức hức… em sợ không được gặp anh… em… em sợ em chịu không nổi… hức… em sợ rớt visa lắm… lúc em đậu em mừng lắm… em muốn gặp anh lắm.
– Anh biết rồi, giờ anh lo hết, em đừng khóc nữa, hai chị em tâm sự đi anh cũng nghe mà.
– Dạ.
Facetime, skype thì Thủy không có khóc la gì mà giờ bộc phát như vầy, nàng đã kìm nén rất là nhiều trong thời gian qua. Nghĩ vậy mà tôi không bao giờ để nàng một mình nữa, nếu có thể tôi cố tạo điều kiện để Thủy và Nguyệt đều ở bên tôi.
Tết Tây này tôi được về đây để gặp khách hàng, may mắn là trước đó tôi đã thuyết phục được bên sale để tôi triển khai vụ này, không là người ta bỏ không làm rồi. Về đây gặp khách được vài ngày còn lại chơi thả ga. Một tháng không vướng bận một điều gì, sống như trong mơ, chỉ có ăn, ngủ, chơi và…
Tôi có post status trên facebook nên khá nhiều người hẹn kèo, trong đó có Linh. Thủy đòi đi theo, nàng sợ tôi giống một số thanh niên gặp người yêu cũ trò chuyện xong rồi lại đi nghĩ ngơi ở đâu đó. Tất nhiên là Thủy và Nguyệt ngồi ở phía xa rồi.
– Anh còn trách em không?
– Anh có vợ rồi, với lại anh cũng đâu trách em gì đâu.
– Em thấy anh hơi… nhạt.
– À bây giờ anh với mấy người cũ gần như không nói chuyện rồi. Hồi đó em như vậy cũng đúng thôi, anh cũng không nghĩ anh sẽ được như bây giờ.
Tôi nói chuyện cũng nhanh rồi về, không đi đâu. Sau khi chia tay tôi Linh quen hai người nhưng cũng không êm đẹp, tôi thấy tiếc cho cô ấy, có nhan sắc và điều kiện nhưng tình duyên lận đận. Nếu tôi và Linh không đứt đoạn giữa chừng thì sao, thôi bỏ đi.
– Nguyệt thấy không, em ghét lắm bởi vậy bị đá cho chừa.
– Ừ nên mới có hai em, không thì… đau.
– Anh dám nói vậy hả?
– Chị thấy chị Linh đẹp mà.
– Em có nói không đâu, ảnh thấy ghét lắm, ảnh nói em đẹp là thường thôi nha còn bà Linh này hả thì như tiên đó, ảnh khoái lắm suốt ngày.
– Vậy anh thấy tụi em so với chị Linh sao?
– Đúng rồi em sao?
– Em hả… em là siêu phẩm.
Phần 30
14/2 – Tết – Việt Nam
Mấy năm nay toàn ăn tết ở bển, gia đình 2 bên trước sau cũng sẽ qua hết nhưng mà tôi vẫn muốn về chơi sớm, gặp bạn bè người này người kia. Theo kế hoạch thì lịch hôm nay thì buổi sáng sẽ đi đường hoa Nguyễn Huệ nhưng xui rủi sau thì hôm qua có nhỏ bạn cấp hai hẹn cà phê. Thủy và Nguyệt đều biết nhỏ này vì nó biết chuyện của tôi nên bảo qua nhà Nguyệt luôn. Tôi gọi nhỏ này là Py, xinh xắn theo kiểu cute cute. Khi học cấp hai thì cũng tương đối thân trong một nhóm, nhưng lên cấp ba thì học khác trường cho đến sau này ít nói chuyện lại, tuy không nhạt nhưng mà tôi không nói chuyện nhiều lắm, chủ yếu là group chat, lâu lâu hỏi một số chuyện.
– Thằng Minh sao?
– Tao không biết nữa, thật ra không phải do Minh.
– Chứ sao má?
– Tao chán quá.
– Sao chán, mày đi chơi suốt chán mẹ gì.
– Giờ tao chả biết làm gì, muốn ăn thì đi ăn, shopping của được, mà tao không biết làm gì luôn.
– Gì kì vậy sướng quá trời.
– Bởi mới chán, mà đi chơi với Minh cũng chán nữa, mày biết nó làm người mẫu mà có quản lý nữa, tao mới đi thái về nè ổng cũng theo.
– Hai mày đi hai đứa mà cũng có hả?
– Có chứ, thủ tục gì đó ổng làm a-z luôn mà, không có được riêng tư nhiều, mày nghĩ coi tao đụo dám la luôn, bị nghe cái đụo biết sao.
Nhìn ở ngoài thấy tốt mà đâu ai biết ở trong chăn mới thấy chăn có rận. Sau một màn than thở thì nó bắt đầu kể chuyện này chuyện kia, do mấy năm mới gặp nên cũng có nhiều cái thay đổi. Nhiều đứa cấp hai sau khi học đại học thì làm đám cưới và một số đứa có con luôn, giờ thì gãy cánh giữa đường. Điều này cũng không lạ, lấy nhau sớm và có con, chưa đủ kinh nghiệm và bản lĩnh để ứng phó với những biến hóa xảy ra trong cuộc sống. Thế là đi vào bế tắc. ba người tôi biết điều nên hạn chế hết những gì ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ, sắp tới tôi cũng phải tìm hiểu, chuẩn bị về con cái. Lúc con Py chuẩn bị về thì tôi muốn chọc hai em.
– Ê giờ mày muốn hết chán không?
– Làm sao?
– Đến với tao đi tao sẽ cho mày biết thiên đường… aaaa đau!
– M* mày.
Tôi vừa để tay vai nó là eo tôi nhói lên, nhức nhói không chịu nổi. Tôi quay mặt lại thì Nguyệt mặt khá là đắc ý còn Thủy lè lưỡi lêu lêu. Đóng cửa lại tôi thấy Thủy khoanh tay lại nhìn tôi.
– Em không thích anh như vậy.
– Anh giỡn xíu xiu thôi mà.
– Chị giận đó anh lo mà nói đi.
Nguyệt trề môi rồi đi lên phòng, nhìn cái bộ đúng thấy ghét. Nhớ trước đây đằm thắm lắm mà ta.
– Anh đó, em thì không sao nhưng chị hơi nhạy cảm, trong người chị đang thay đổi mà a còn kiểu đó.
– Ừ anh biết rồi.
– Thực ra em cũng không thích, bạn bè quen biết em không nói, sau này anh đừng làm vậy nữa nha.
Thủy ôm tôi nũng nịu nhón chân lên hôn một cái rồi đi vô bếp. Tôi lên phòng dỗ dành Nguyệt, vuốt ve ôm ấp các kiểu nàng cũng xuôi xuôi. Lúc này còn chờ gì nữa, tập thể dục nhẹ thôi.
Ăn trưa xong tôi ôm hai người đẹp yêu dấu ngủ một giấc tới chiều. Đường hoa để mùng 2 đi chụp hình cũng được, tối nay là đêm valentine. Tôi đặt hai bó hoa ở shop 38 độ, tôi nói đi chợ rồi lao đi liên. Tôi có đi chợ thiệt chứ không có nói dối nhưng tôi phóng xe như điên chạy cho kịp giờ chứ không đi lâu hai nàng lại nói. Socola tôi có mua hai hộp ở D’art và cất trong tủ rồi.
Thủy mặc đầm huyết dụ dài tay cổ vest, Nguyệt mặc đầm hồng hai dây ren, cho mười điểm luôn. Tôi chở hai nàng đến một nhà hàng tây, nhà hàng này gọi là sang cũng được nhưng chưa tới mức trong khách sạn, mấy bữa giờ đi society hay park hyatt sang trọng rồi giờ đi chỗ khác xôm xôm tí, nhưng vẫn lãng mạn. Tôi đậu xe rồi đưa hai nàng vào trong. Gọi món xong xuôi, rượu cũng được đem ra thì tôi mới lại quầy lấy hai bó hoa. Thủy và Nguyệt lo mê nói chuyện nên không để ý, lúc tôi ngồi xuống ghế đưa hai bó hoa lên thì hai người rất ngờ.
– Em và Thủy rất đẹp, với anh thì mình không phải mới yêu nhưng đây là valentine đầu tiên ở đây và trọn vẹn nhất, sắp tới cuộc sống sẽ có nhiều thay đổi nhưng anh vẫn luôn muốn mình như bây giờ, anh yêu em… và em nữa.
Hai người không nói gì mà cười ngọt như đường luôn, khoái lắm nhưng mà vẫn ráng gòng lại chứ ở nhà là bung rồi. Chúng tôi kể lại những chuyện trước đây, từng câu chuyện được khơi lại, tôi chợt nhớ về khoảng thời gian khi còn là học sinh. Tôi không thể nào có lại được cảm giác vô tư vô nghĩ ngày xưa, đúng là thứ mình mong muốn chỉ xuất hiện một lần. Mới đây mà đã mười năm rồi, từ bạn trong lớp đến gần hơn chút là bạn cùng bàn gần hơn nữa là bạn tình, cho đến bây giờ đã là vợ tôi và sắp có con.
– Nếu bây giờ cho anh quay lại thì lúc đó anh có tán Thủy không?
– Không, đương nhiên rồi.
– Anh không yêu emmmmm.
– Nếu mà anh tán Thủy thì chưa chắc đã được, mà nếu được thì chắc gì có thể tới bây giờ, cho dù tan rồi hợp nhưng cũng không chắc, nó giống như là được sắp xếp vậy rồi, anh phải làm những cái như vậy thì mới tơi được bây giờ, cũng như anh gặp chị nào trong club rồi về nhắn tin với anh đó.
– Nói hay quá ha, chị đây mà thèm cưng để ý chị trước nha.
– Ừ em có quyền từ chối mà, anh đâu có ép đâu, nhắn tin cả đêm giờ nói ha.
– Vậy giờ đổi nha cho anh vừa ý anh.
– Thôi thôi, Nguyệt đáng yêu, xinh đẹp mà.
Ăn uống nói chuyện vui vẻ mà tôi quên luôn giờ giấc, tơi hồi cũng gần tám giờ tới nơi. Sống để sau cùng còn có người bên cạnh để nói mọi loại chuyện sự tích trên đời, đó mới là lý tưởng. Chứ lúc nào cũng canh cánh trong lòng, phòng hờ mọi thứ hoặc đơn độc một mình thì phí lắm.
Khi đang ăn tráng miệng thì tôi đi ra ngoài xe, tôi chỉ ra dấu với hai nàng bằng ngón tay trước miệng thôi. Trước khi đi tôi để tạm hai hộp socola vào hộp phía trước, lúc mở cửa cho hai nàng xuống xe thì tôi chỉ cần để hai hộp lên ghế trước là xong.
– Nguyệt em không thích hoa nhiều nên anh tặng cái này cho em, đây anh tặng em Thủy.
Hai nàng cưới tít cả mắt, hôm nay đặc biệt hớn hở như vậy. Ăn uống xong tôi chở hai nàng đi đường hoa coi thế nào, gửi xe ở taka rồi đi bộ ra. Tôi đi ngoài rìa hai bên thôi chứ không đi vào giữa, chen chút chi cho mệt. Tôi dẫn hai nàng lên một quán ở chung cư 42 Nguyễn Huệ ngồi chơi. Trời mát thêm ngồi trên cao gió thổi mát lạnh.
Tôi không nhở đường hoa cách đây mấy năm ra sao nhưng so với thời điểm 2005 2006 thì bây giờ không bằng, tôi cảm giác nó trống trống thế nào đó.
Về tới nhà, tôi lấy chai rượu vang ra uống. Nhìn Thủy và Nguyệt ánh mắt hai người long lanh, sắc mặt hồng hào làm tôi mê man một lúc cuối xuống hôn lên mội Nguyệt.
– Để em tắm đã.
– Khỏi tắm người còn thơm quá trời, sao em đẹp vậy?
Phần 31
Hôm mùng hai tôi dẫn hai người đẹp vào một quán bar ở quận 1. Bar để nói chuyện tán gẫu chứ không phải thể loại “lên hết mình”. Hai vợ yêu đang có bầu nên tôi chỉ cho uống cocktail thôi, tôi còn dặn không cho rượu hay những gì có cồn nữa, mà hai nàng cũng uống không bao nhiêu.
– Anh ơi kể em nghe hồi xưa anh chơi sao đi.
– Em biết hết rồi mà.
– Bé Thuỷ nói anh chơi game mà.
– Vậy Thuỷ em nói chị nghe đi.
– Thôi anh nói cho chân thật, chị nghe đi rồi chị tức cho mà coi.
Khoảng 2007 tôi bắu mò mẫm chơi võ lâm truyền kỳ. Khi đó game này như một cơn gió cuốn hút mạnh mẽ. Lần đầu tiên tôi thấy cái gameplay lạ như vậy. Hệ thống cấp độ, phái, đánh quái, boss,… làm cho tôi mê mẩn. May mắn là tôi không rúc hẳn vào máy tính, tôi vẫm thích tụ tập bạn bè đàn đúm hơn. Mỗi khi có event là tôi mua thẻ ăn max luôn, tính ra mỗi lần event cũng mấy triệu chứ không ít. Nói tới đây thì Nguyệt vừa nhăn vừa than vừa chì chiết tôi đủ thứ. Nào là không tin được anh xài hoang vậy luôn, em mà chị anh em biết em đập cái máy, em quản lý tiền anh là quá đúng rồi, con anh sau này không có đâu ha.
Ngày đó tôi mua auto pro trên vlauto thì phải, bỏ 50k mua cho máy treo hết mùa quýt luôn. Ban đầu vào bang Một Đời sv Vương Sơn toàn đi theo sau, ăn max mấy cái event thì dần có số má trong sv. Ngày xưa không phải cào thẻ nhiều là ngon, quan trọng là hên nữa. Tôi phải đập kha khá lần mới đc cây thương thiên nhẫn “xịn”. Tới những lúc chạy hết các thành tìm mảnh mà ép. Từ từ liên đấu, săn boss, đánh lộn ngoài biện kinh tôi cũng có tiếng. Lên tới đỉnh là set +7 thả mấy cục thiên ngoại là lên dĩa.
Thời điểm đó voice chat còn yếu, cái thu hút người ta chơi chính là không khí chờ đợi, tán dóc, cùng nhau pk. Tôi hay lên truongton.net hay forum của vng, lúc đó cũng sôi nổi hơn bây giờ, cái forum của vng giờ như chùa bà đanh. Trưa nào tôi cũng phải tranh giành quả huy hoàng để có cái làm dã tẩu. Rồi tới công thành, thđnb, tôi vẫn nhớ tới auto 444play.com hay autopk trên cafethienson. Tiếc là sau này đi vào ngõ cụt, thằng chủ nó sao thì mình phải theo vậy. Event khi đó ra có dịp và nó không quá khó để làm. Thiếu thốn thì bán cục knb lấy 1k5v về xài, có tiền chưa chắc ăn ra đồ ngon. Bây giờ thì nạp càng nhiều càng tốt. Những game về sau vượt xa về đồ hoạ, gameplay đa dạng nhưng để tạo cảm giác cách đây mười năm thì không bao giờ làm được.
– Mốt về em cho anh chơi anh chơi không.
– Anh hết thích rồi.
– Vậy anh thích gì nà?
– Anh thích chơi em.
– Anh kì.
Tôi tiếp tục nói với hai nàng những chuyện trên trời dưới đất đủ mọi lĩnh vực. Có hai người đi hướng về phía bàn của tôi, theo phảm xạ tôi ngước lên nhìn thì khựng người thoáng chốc, Thuỷ như bắt sóng được cũng nhìn theo. Đó là Ánh Nguyệt, một cuộc tình đã qua.
– Ai vậy em.
– Nhỏ Nguyệt đó chị.
– Nguyêt nào?
– Nhỏ hồi xưa chồng mình quen đó, nhỏ Nguyệt nhà không cho quen bắt đi mỹ.
– À à chị nhớ rồi.
– Anh chào người ta đi kìa.
– Chào chi còn gì đâu mà chào hỏi.
– Thiệt không?
– Thiệt qua lâu rồi anh như người bình thường.
– Vậy em kêu Nguyệt lại chơi.
– Cái gì vậy tự nhiên.
– Anh yêu không cho em nói chuyện kìaaaaaa.
Người Việt Nam nói là làm, Thủy đứng dậy lại chỗ bàn của Nguyệt nói cười nói gì gì đó rồi lại ngồi kế tôi. Khoảng gần tiếng sau thì Nguyệt lại bàn của tôi cất giọng chào hỏi rất nhẹ nhàng.
– Em chào mọi người, chào anh, lúc nãy chị Thủy nói em ở lại một lát.
– Bạn đừng có gọi tui là chị, mình bằng tuổi mà, anh không nói gì hả vậy mà gọi người ta lại.
– Trời trời anh nói hồi nào.
– Hì hì, Nguyệt đừng có ngại, chuyện cũng qua lâu rồi ở đây hổng ai đế ý đâu.
Tôi ngồi đến gần một giờ, nói đủ thứ chuyện, từ việt nam sang mỹ, mỹ sang âu, âu sang tàu, tàu sang cam. Đại khái tôi không đề cập đến chuyện tình cảm, thông qua chat vài lần tôi biết Nguyệt quen hai người cũng đứt gãy giữa đường, tôi không có hỏi sâu và gần đây không liên lạc nên cũng không biết gì nhiều.
– Nguyệt với anh Ethan gì đó thế nào rồi?
– À Nguyệt chia tay rồi hì.
– Ô tiếc vậy.
– Dạ không sao đâu chị, tại em không hợp thôi.
– Nguyệt thấy trai tây ra sao?
– Ò tây nó tốt, kiểu nó trân trọng phụ nữ đó, không gia trưởng nữa, biết ưu tiên gia đình, Nguyệt được khen không à, được quan tâm chiều chuộng cũng thích.
– Vậy là Nguyệt với anh kia không hợp tính hay quan điểm gì rồi.
– Ừ gần như vậy, tây nó thoáng nó bình đẳng nên nhiều lúc không ai quản ai, Nguyệt muốn làm gì cũng được, Nguyệt hay bị kiểu lạc lõng, người ta cũng ngọt ngào lắm chứ mà Nguyệt thấy sao đó hơi bị hụt.
– Thủy nghĩ vậy là tốt rồi chứ.
– Nhiều người nghĩ vậy và người ta chấp nhận, Nguyệt không thích như vậy Nguyệt vẫn thích người Việt hơn, miễn quan tâm chăm sóc lo lắng đầy đủ là được.
Tôi nãy giờ ngồi nghe thì bắt gặp ánh mắt của Ánh Nguyệt đang nhìn tôi. Trong đầu tôi chợt thoáng một ý nghĩ, có vẻ em như thế nào đó với mình. Eo tôi hơi nhột, thì ra là Nguyệt nhéo tôi.
– Tây thì nó sòng phẳng, mấy nhỏ bên này khoái trai Việt lắm, vừa giỏi vừa nhiệt tình, chăm hơn đàn ông bên đó nhiều nên tụi nó thích lắm.
-…
– Nguyệt ở vậy cũng được, không thì về đây lấy chồng rồi bão lãnh hi hi.
Nằm trên giường ôm Thủy, nàng xoay qua sờ má tôi.
– Nãy ẻm nhìn anh tình tứ lắm đó.
– Anh không biết, anh không có nhìn qua Nguyệt nhiều.
– Thủy nói đúng rồi, em cũng thấy mà, nhìn anh vui sướng lắm mà không thể hiện ra ngoài thôi.
– Ừ Nguyệt còn thích tình cảm với anh đó, không hẳn là thích hay yêu gì mà ẻm vẫn còn tình.
– Thì thôi, cũng chả làm gì được.
– Em thấy tiếc cho Nguyệt thôi à, phải chi anh đàng hoàng người ta đâu có khổ.
– Anh cũng bị dính là sao?
– Anh nghiêm túc thì gia đình người ta chịu rồi, nhà người ta gia giáo người ta xét kỹ lắm, con gái có mấy năm à.
– Nếu vậy thì giờ đâu có chuyện anh với hai em.
– Anh nói hay quá, lúc đó em có thích anh đâu, anh cũng chưa có gặp chị nữa ở đó.
Người này là người cuối cùng dính dáng với mình về tình ái, sau đó như thế nào mọi người đều biết… Trong ngoại truyện trước e có nói đến Linh là người lớn tuổi mình từng quen nhưng thực chất là có tới hai người và đây là người còn lại nhưng mình lại không tính người này.
Hôm đó mình đi siêu thị mua một mớ bánh chocopie custas hura các thứ để đem qua nhà Thủy ăn uống coi phim. Mình tính tiền xong hết gần 500k thì gặp một bé gái tầm 4 5 tuổi trước mặt. Mình để ý nãy giờ nó cứ lóng ngóng xung quanh có vẻ như đang tìm người nhà nó. Mình nhìn xung quanh cũng không thấy ai có vẻ gì là đang tìm một đứa bé nên quyết định đi lại hỏi.
– Sao con ở đây con kiếm ai à?
– Dạ con không thấy mẹ con đâu hết.
– Con đứng đây nha đứng yên ở đây chú kiếm mẹ con.
Mình đi ngay tới chỗ mấy ông bảo vệ hay đứng cầm cái micro để thông báo nói tình trạng như vậy thì một ông đi theo mình tới chỗ bé gái đang đứng gần đó.
– Bây giờ, mẹ con tên là gì chú bảo vệ đọc tên mẹ con lên để mẹ con biết mẹ con lại đây?
– Dạ mẹ Quỳnh Như ạ.
– Quỳnh Như nha anh.
– Thông báo mời chị Quỳnh Như đến quầy chăm sóc khách hàng có con đi lạc đang tìm, nhắc lại mời chị Quỳnh Như đến quầy chăm sóc khách hàng có con đi lạc đang tìm.
Được một lát thì có một cô gái đi tới rất nhanh nhìn vẻ mắt rất là vui mừng. Bé gái khỏi phải nói nhào vào lòng liền.
– Mẹ nói con nắm tay mẹ rồi mà. Em cảm ơn anh nhiều lắm.
– Cậu kia nói tui mới biết đó, giờ bắt cóc dữ lắm cẩn thận chút.
– Dạ em biết rồi (cười xấu hổ). Chị cảm ơn em nha.
– Không sao đâu chị, em thấy con chị đứng lớ ngớ ở đây chắc bị lạc rồi. Con mốt nếu không thấy mẹ con thì tìm mấy chú đó hay là hỏi mấy cô đứng đây cũng được, mấy cô áo trắng này nè.
– Con cảm ơn chú đi con.
– Dạ con cám ơn chú ạ.
– Ừ thôi chị cẩn thận.
Mình chào rồi tính đi về nhưng mình mới nhớ mình quên mua nước, mình lại chỗ máy in thông tin khách hàng in lại cái mã vạch, cái tờ lúc nãy quăng thùng rác rồi. Mình bấm in mà không thấy giấy chạy ra, nhớ nãy bấm in ra bình thường mà, mình bấm lại lần nữa thì mới thấy miếng giấy lòi ra.
Chiều đó đang kê đùi cho Thủy nằm ăn snack thì có tin nhắn tới, điện thoại của mình Thủy đang cầm nên Thủy coi hết luôn.
Chào em chị là Như chị cảm ơn em buổi trưa nay nhé.
– Ủa ai dạ anh?
– À hồi trưa anh đi siêu thị mua bánh nè, gặp con bé kia đi lạc thì anh báo cho bảo vệ biết rồi bà này tới đón thôi.
– Vậy sao có số anh?
– Sao anh biết được?
– Xạo ở đó mà không biết, anh có gì rồi nè.
– Thiệt em không tin thôi để anh nhắn coi bả nói gì.
Không sao đâu chị, e thấy nên làm thôi mà.
Chỉ cảm ơn em nhiều lắm luôn, chị không biết nói thế nào nữa, chị có thể mời em 1 bữa cafe được không?
– Đi đi người ta mời kìa, mấy chị bây giờ bạo lắm đó nha anh phải cẩn thận không chết à.
– Anh tính không đi.
– Trời đi đi, bả sao?
– Sao là sao?
– Là đẹp không chứ sao?
– Xinh.
– Vậy đi đi, lo gì bả có chồng con rồi không lẽ bậy bạ, anh cứ gặp đi chết ai.
Thế là tự nhiên mình được set up 1 cuộc hẹn.
Phần 32
Thế là tự nhiên mình được set up 1 cuộc hẹn. Lúc ở siêu thị mình không để ý lắm khuôn mặt của chị này, mình chỉ nhớ vóc dáng chị cũng ổn mà thôi. Mình lưu lại số vừa mới nhắn tin cho mình là Chị QNhư. Đến bây giờ trong điện thoại mình vẫn còn số này, tin nhắn cuối cùng là cách đây hơn 4 năm.
– Không sao đâu mà chị, chị cảm ơn em là được rồi mà.
– Không được đâu lúc ấy chị sốt ruột lắm may mà có em. Coi như chị mời em nha.
– Vậy thì có ảnh hưởng đến chị chút nào không, công việc của chị.
– Không sao đâu em chị mời em là chị có thời gian mà.
– Vậy ngày tháng chị định nha, à ngày mai em có việc bận không sắp xếp được nên ngày mốt trở đi ngày nào chị thoải mái nhất là được.
– Thế mốt nha em để lâu chị sợ lấn cấn chuyện khác.
– Ok chị vậy chị tính hẹn ở đâu, em nghĩ ở quán nào gần nhà chị cho chị tiện đi lại.
– Em biết lamode hem? ngay ngã tư xéo trường bùi thị xuân ý.
– À em biết rồi vậy mình hẹn buổi sáng hả chị?
– Chị cũng tính buổi sáng cho trời đẹp 9h nha.
– Ok chị, à chị là Như phải không?
– Á sorry em nãy giờ không nói, chị tên Như đúng rồi đó còn em là???
– Em là Anh, tên em hơi kì nên chị cứ gọi em là vậy được rồi gặp chị em giải thích sau nha.
– Ok bye em nha nhớ đừng quên nha hihi.
– Ghê quá à, tán gái kiểu mới luôn ha.
– Tán gì anh không định tán, mặt anh còn không nhớ.
– Thì mốt gặp cho nhớ nè, trời ơi nhớ đừng quên nha, hihi ngọt xớt.
– Thiệt, em không tin thì thôi.
– Mắc ói, để coi ha, em tin anh hơi bị nhiều à.
Thế là ngày hẹn cũng tới, mình vẫn xài combo giày da lộn, quần đen và áo sơ mi. Đây là cái style đơn giản mà vô đối để lấy ấn tượng về bên ngoài miễn sao đừng vô duyên là được. Khi đó mình không cắt tóc undercut gì cả, tóc mình tương đối dài thôi nhưng mình thường vét chân tóc nên nhìn vẫn ổn, vuốt tóc ngang qua xíu bao lãng tử.
Mình lên trên lầu và nhắn tin cho chị Như một tin nhắn nói rằng mình đã tới và ngồi ở trên lầu. Hơn 9h một chút thì chị Như đến, ấn tượng ban đầu của mình về chị là gì? Chị Như đẹp, không nói nhiều, chị đẹp theo kiểu hiền dịu, chị tạo cảm giác cho mình không thế nào lớn tiếng với chị được, mà mình cũng chưa bao giờ lớn tiếng với chị một lần nào. Chị mặc đầm ren trắng nhìn rất lady, mình nhìn kiểu đầm thì có lẽ đây là loại hai dây còn bản to hay nhỏ mình không biết vì chị khoác cardigan xám bên ngoài rồi, vừa không phô trương vừa lịch sự.
– Ô hi em nhìn em khác quá. (cười tươi)
– Chào chị, em vẫn vậy mà (cười nhẹ)
Mình suy nghĩ chị đã có con thì đương nhiên là đã có gia đình đàng hoàng rồi sao lại mặc như thế này hẹn gặp một thằng chỉ vô tình gặp được do một sự cố. Nhưng mình không phải dạng người đánh giá người khác khi chưa bắt đầu trò chuyện, sau cuộc hẹn này thì chị Như là người thế nào mình sẽ biết thôi. Mình đợi chị order rồi mình mở lời trước.
– Lát nữa chị có bận gì không?
– Không có em thứ bảy chị nghỉ cả ngày.
– Tại em thấy chị có bộ đầm đẹp tưởng chị chuẩn bị đi đâu chứ.
– … (cười)
– À bé của chị bữa về chị có rầy không?
– Chị thương còn không hết sao dám la em.
– Chỉ cẩn thận đó giờ ghê lắm chỉ nhắc nhở bé theo sát chị và chị cũng đi chậm thôi chị hớ cái là quay lại mất tiêu, em hồi nhỏ đó cũng lớn rồi lớp 1 lớp 2 rồi em bị lạc má em một lần. Chị biết không em mới đi theo kế bên, em quay qua cầm mấy bịch kẹo coi chút quay lại mẹ em mất tiêu, lúc đó em đúng quíu luôn em đi hai đầu không thấy mẹ em, hên sao em sang quầy kế bên thì thấy má em. Giờ xã hội ghê lắm chỉ cẩn thận.
– Ô vậy chị đẩy xe cho nhanh.
– À bé gái con chị năm nay chắc khoảng 4 tuổi hả chị?
– Đâu có, Quỳnh nhà chị 5 tuổi rồi đó.
– Hả tại em thấy chị còn trẻ mà bé cũng hơi lớn rồi. (cười hơi ngại)
– Hìhì sao đâu em.
– Thiệt em không có ý gì nha.
– Vậy em nghĩ chị bao nhiêu tuổi đoán xem?
– Cái này khó à, lỡ em đoán lố tuổi chị thì sao?
– Sao đâu em chị không có sợ già đâu à, ai sợ thì sợ chứ chị thì no no no.
– Ok vậy em đoán nha, chị 24 phải không?
– No no sai rồi.
– Vậy chị 25 bao luôn.
– Đúng rồi đó sao em nghĩ vậy?
– Thứ nhất là em nhìn chị là em biết chắc chị lớn hơn em rồi, chị nhìn chị cũng biết em nhỏ hơn chị mà. Thứ hai là cách nói chuyện của chị, em cảm giác như chỉ phải hơn em ít nhất 3 tuổi trở lên chứ so với 90 thì những người mà em biết đều không như chị, hầu như là có vẻ giỡn chơi hơn.
– Hay ta.
– Em nói thiệt chứ em còn đi học, em năm nay năm tư sắp lấy bằng tới nơi rồi.
– Trời vậy là chị hơn em tới bốn tuổi lận đó.
– Thì em nhỏ hơn chị thôi chứ biết sao giờ. À bé nhà chị là Quỳnh… à à em nhớ rồi chị là Quỳnh Như… đúng rồi… em nhớ rồi vậy bé là Như Quỳnh hả chị?
– Ừ em hìhì tên chị đẹp đổi lại cũng đẹp chị đặt cho con chị luôn.
Lúc này mình để ý hai bàn tay của chị đều không đeo nhẫn, mình nghĩ đến hai khả năng. 1 là gia đình chị có vần đề, 2 là chị lừa chồng chị. Nhưng mình không nghĩ nữa, mình không thích nghĩ đến những thứ tiêu cực như vậy. Có lẽ là chị Như tháo nhẫn ra quên đeo lại thôi. Mình hoàn toàn không nghĩ đến chị có ý gì với mình.
– Vậy là sau này con gái cũng sẽ đẹp giống mẹ ha chị ha.
– … (cười tươi)
– À nãy chị nói em khác là khác sao?
– Ừ thì khó nói. (giả bộ nhăn mặt)
– Sao khó nói chị, trước mặt chị có em à chị khó nói vậy khỏi ai biết luôn, chị nhận xét em mà em không được biết luôn, quá buồn.
– Em quay sang đây nói nhỏ cho nghe.
– Ôi trời chị còn nói nhỏ nữa, có em với chị biết chứ ai nữa đâu.
– Vậy khỏi nói à.
– Ok ok em nghe em nghe, em sẽ hết sức tập trung.
– Em đẹp trai hơn hôm kia.
Ngay khi mình nghe được câu nói này thì một mùi thơm truyền vào trong mũi mình. Mùi nước hoa của chị thơm quá, không biết đây là vô tình hay cố ý nữa.
– Thiệt không chị?
– Thiệt (cười tươi)
– Thật sự thì em rất vui chị à, chị biết không đó giờ bạn bè em toàn chê em không à, nay được chị khen như vậy em rất rất vui đó. Thật ra em đẹp trai em biết, nhiều người nói giống hàn quốc lắm đó chị.
– AAAA ghê quá.
– Em giỡn thôi, nói chung là em vui.
– Hìhì chị quên em là cái gì Anh vậy?
– Cái này chị đừng cười đi em mới nói nha, tại nhiều người chọc em.
– Ok em chị không chọc em.
– Ngọc (Anh bằng khẩu hình miệng)
– Ngọc hả? Ngọc Anh hả?
– Nó đó chị.
– Vậy bạn em chọc em tên con gái hả?
– Chọc hoài à, tụi nó hay gọi em là Ánh, Ngọc Ánh, riết chết tên em luôn.
Phần 33
– Giờ chị có muốn về chưa?
– Sao em hỏi vậy, em muốn đuổi chị hả?
– Có đâu, em thấy cũng gần 11 giờ rồi chị còn về làm cơm cho bé Quỳnh nữa.
– Nói chứ chị cũng tính về nè.
– Vậy để em kêu tính tiền, em trả cho nha.
– Sao được, chị mời em mà để chị trả cho.
– Thôi ai lại để cho phụ nữ trả bao giờ.
– Để chị, à em trả đúng không?
– Ừ em trả.
– Vậy em trả lần này lần sau chị mời em là phải để chị trả.
– Ủa có lần sau hả chị?
– Sao em hỏi vậy, em không muốn hả?
– Em có nói không muốn đâu.
– Vậy em nói đi, em không nói tức là không muốn đó nha.
– Để em suy nghĩ đã.
– Suy nghĩ gì nữa ông hai.
– Không phải em không muốn, được gặp chị đẹp em muốn chứ mà nói ra hơi kì.
– Trời ơi, thấy ớn vậy là nói rồi đó nha.
– Em nhớ mà, ngày tháng năm sinh à lộn ngày giờ thì chị cứ chọn đi, em nghỉ part time rồi chỉ đi học thôi nên em sắp xếp dễ lắm để chị không kẹt thời gian của chị.
– Ok em đừng có quên đó nha.
– Chị yên tâm.
– À em quên, sao chị có được số điện thoại em hay vậy?
– Em suy nghĩ tới đó cho chị biết nha, đúng chị thưởng cho hihi.
Trong phòng, Thủy mặc mỗi cái áo khoác kimono ngủ buộc ngang hông nằm xuống kê lên đùi mình. Từ chuyện mình giúp chị Như tìm con chị trong siêu thị cho đến cuộc hẹn bữa trước mình kể hết cho Thủy.
– Bả có trục trặc gì đó, em chưa thấy ai có gia đình mà không đeo nhẫn bao giờ.
– Anh cũng nghĩ vậy, còn gặp nữa mà anh để ý là biết liền.
– Rồi anh cảm giác sao?
– Sao anh thấy gì đâu?
– Anh không có gì đối với bả hết hả?
– Không, anh không có cảm giác muốn tán tỉnh tìm hiểu bả, anh nói chuyện với bả cũng vui vui cũng được mà y như mấy bà trong công ty. Nói chung anh không có cảm xúc gì luôn như bạn bè bình thường.
– Ừm em thấy là bả có cảm tình với anh đó, chắc luôn.
– Dữ vậy.
– Trực giác của phụ nữ, thấy bả hẹn anh hai lần liên tiếp là bả muốn tìm hiểu anh rồi hay bả thấy anh thú vị gì đó, bả có ý định tiến tới thì mới chủ động vậy hoặc bét lắm là theo anh còn không là anh de ngày từ đầu rồi không có vụ hẹn gặp bữa đâu ha.
– Thì anh cũng thấy thế.
– Chắc là từ bữa anh giúp bả đó, với cái kiểu của anh nữa.
– Trời, người đàng hoàng luôn thích lịch sự, dễ mà.
– Ừm vậy anh không thích người ta thì đừng có làm gì xa quá tội người ta.
– Biết biết.
– À vậy có chịch nữa không?
– Thôi để nói chuyện với bà Như.
Mình nói chuyện với Thủy được chút thì điện thoại có tiếng chuông gọi đến. Thủy cầm lên thì thấy số của chị Như nên kêu mình bật loa ngoài để hóng.
– Alo em nghe đây chị.
– Hi em. Tối thứ 6 em có đi đâu không?
– Không chị ơi em ở nhà.
– Vậy chị gặp em được không?
– Chị muốn gặp thế nào, chị qua nhà em hả?
– Bậy bạ không hà em qua đón chị đi được không?
– À rồi chị đưa em địa chỉ nhà chị hoặc chỗ nào gần đó cũng được để em đợi.
– Lát chị nhắn tin cho em nha.
– Ok chị.
– À em nhớ đó nha tới đó lại bể đi á.
– Em nhớ mà chị.
– Vậy thôi bye em nha chị chăm con.
– Ok bye chị.
Mình để điện thoại xuống thì Thủy lắc đầu nói tại sao tại sao…
Phần 34
Trong năm học 2014 – 2015, Nguyệt không làm giáo viên chủ nhiệm lớp nào hết vì nàng chỉ dạy một học kì rồi nghỉ, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến lớp. Cũng vì thế mà nàng chỉ dạy có hai lớp và hai lớp này tương đối ổn nên cũng khỏe. Lúc này mình và Thủy sang cắm nọc ở nhà Nguyệt suốt, nấu ăn xem phim chơi này chơi kia.
Một ngày mình sang nhà Nguyệt để chở nàng đi dạy như thường lệ, nhìn xuyên qua cửa có chiếc AB đen lạ lạ nhưng mình không để ý lúc nàng ra mở cửa thì mình mới thấy. Mình cũng không hỏi xe ai, vừa vào phòng khách là mình thấy hai người lạ cũng cỡ bậc cha mẹ mình.
– Dạ con chào cô chú.
– A con là bạn của Nguyệt hả?
– Dạ.
– Anh nói thiếu rồi, mẹ, ảnh thiếu chữ “trai” rồi. (Nguyệt nói xong móc tay vào cánh tay mình)
– Dạ đúng như Nguyệt nói đó, con là bạn trai.
– Ừ cô biết rồi ngồi xuống đi con.
Mình nghe vậy thì biết chắc là Nguyệt có đánh tiếng với ba mẹ nàng trước rồi, nhìn có vẻ xuôi xuôi khả quan. Mình nhìn ba của Nguyệt thì chú nhìn mình cười cười, mình cũng cười lại luôn, cười như mấy thanh niên sales đi lấy thông tin khách hàng làm thẻ ngân hàng.
– Con với Nguyệt hai đứa bao lâu rồi?
– Dạ tới nay là 4 tháng, còn con bắt đầu tìm hiểu là cuối năm ngoái.
– Con đang làm gì?
– Dạ con chờ cuối năm này con con đi Mỹ học thạc sĩ nên con không có đi làm nữa con xem lại tiếng anh để chuẩn bị qua kia nói cho tốt.
– Mẹ hỏi ảnh gì như hỏi cung đó.
– Mẹ hỏi chứ mẹ có khó khăn gì đâu cái con này, con học xong rồi làm ở đâu?
– Dạ con học hai năm là xong nếu đúng hạn, theo kịp tốc độ, coi như tập trung học đàng hoàng là hai năm còn kết quả tốt hơn nữa là năm rưỡi. Con lấy bằng rồi làm ở bển luôn chứ còn kẹt quá không tìm được việc làm thì con mới về đây.
– Cô cũng nghe Nguyệt nó kể, cuối năm nay con đi là nó đi sau con hình như 2 3 tháng mà nó lơ tơ mơ lắm.
– Dạ con thấy Nguyệt giỏi mà, con nghĩ Nguyệt sống ở Mỹ sẽ ổn, Nguyệt nấu ăn được, Nguyệt cũng lanh tính, Nguyệt cũng kiểu hòa bình nên con nghĩ là được.
– Ừ chuyện tụi con quen nhau cô chú không có cấm gì hết nhưng phải giữ gìn. Tụi bây giờ xa một cái là bỏ.
– Dạ …
– Mẹ kì quá để ảnh chở con vô trường nữa, trễ giờ hết trơn.
Nguyệt kéo tay mình đi, mình chào ba mẹ Nguyệt rồi chở nàng lên trường. Đến trưa mình lại lên rước nàng về nhà.
– May là anh chứ gặp thằng khác là tắt đài rồi.
– Em biết mà hihi.
– Em không nói anh biết trước để anh mặc đồ cho đàng hoàng.
– Vầy được rồi anh không cẩu thả là được mà, mẹ em không cho em nói với anh chứ bộ.
– Rồi mẹ em muốn gặp anh luôn hả?
– Đúng rồi.
– Lúc em nói thì mẹ em nói sao?
– Mẹ em nói để mẹ em coi sao, anh yên tâm đi anh nói y chang em kể mẹ em luôn là được rồi nè với lại em mà chọn là mẹ em chịu rồi đó.
– Sao dễ ăn vậy?
– Em chịu là sẽ dễ à, còn không thì mơ đi ha.
– Vậy sáng nay anh nói chuyện với ba ẹm em đó em cho anh mấy điểm?
– Mười một luôn.
– Sao lại mười một, mười là hết rồi mà.
– Của anh là cây súng hay cái lỗ mà anh đòi mười.
Nguyệt làm số 0 ở tay trái rồi lấy ngón giữa tay phải chọt vào rút ra nhún nhún nhìn mình nghênh nghênh. Sau ba giây mình chợt nhận ra và bắt lấy Nguyệt. Kết quả là mém tí nữa là tét cái áo dài với cái quần dài trắng.
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận