Phần 118
Tôi chở My mập ra… bãi biển ngồi. Thiệt tình từ bé cho đến lớn, tôi vẫn xem biển là một nơi hết sức thân thuộc. Mỗi lần ra biển, tôi cảm thấy tâm hồn mình thanh thản hơn, tôi có thể để những nỗi buồn trôi dạt theo từng con song, hay bất quá, tôi có thể hòa mình vào từng con sóng kia để mọi phiền muộn tan biến. Tôi chưa bao giờ dẫn Vi mập ra biển, thậm chí là chưa có một người con gái nào mà khiến tôi phải dẫn cô ấy đến khoảng trời riêng của mình, My mập là người đầu tiên, mặc dù chúng tôi, trên danh nghĩa, chỉ là… bạn.
My mập là một cô gái cá tính, đáng yêu và tốt bụng. Em ấy không bao giờ làm những thứ khiến người khác phải đau long. Ở My mập toát lên hình hài của một đứa trẻ, một đứa trẻ… biết suy nghĩ. Em ấy có thể lí lắc mọi nơi nhưng khi cần, My mập luôn là một chỗ dựa vững chắc cho những người xung quanh, là một niềm tin để có thể bám vào, một cô bạn mà tôi không bao giờ muốn mất đi.
Không phải tôi sợ sẽ bị thằng Đ trả thù. Gia đình tôi cũng có thể nói là có máu mặt rồi, anh em chú bác, thậm chí là ba tôi đều có thể cho cả gia đình thằng lùn kia nằm viện 365 ngày trong năm chứ đừng nói gì là một mình nó. Tôi chỉ thấy nặng nề khi một lần nữa, tôi lại có thêm một kẻ thù nữa, và lại là vì một cô bạn gái. Nhưng không hề gì, My mập vẫn cười tươi, đó là điều tôi mong muốn:
– Người eo của My bữa nay menly quá trời luôn, yêu chết được!
My mập bám lấy cánh tay tôi rồi tựa vào vai tôi:
– Thôi đê, nịnh hoài không chán à?
Tôi búng mũi My mập khiến cô nàng nhăn mặt:
– Kệ tui, tui khen người eo tui, mắc gì bạn búng tui, kì cục, plè!
Câu nói vừa rồi của My mập khiến tôi nhớ đến Vi, cục bột của tôi cũng hay nói như vậy, em ấy luôn chia tôi ra hai người, một là người thương em ấy, một là người hay trêu em ấy. Lúc nào cũng vin vào cái lý do “Em ôm H của em mắc gì mấy người”. Cũng đã hơn tuần trôi qua kể từ lúc em ấy về SG, tôi vẫn luôn nhớ em từng phút từng giây:
– Xin lỗi!
Câu nói của tôi khiến My mập có phần hơi hốt hoảng:
– Tự nhiên xin lỗi… khùng!
– Xin lỗi vì tỏ tình hơi muộn, thôi thì hẹn em yêu kiếp sau, hahaha!
My mập cười tít vì lời bông đùa của tôi. Em ấy nắm tay tôi lên và móc ngoéo:
– Hứa đi, nhanh, uýnh giờ, nhìn gì!
Tôi lắc đầu cười trừ, sao xung quanh tôi toàn là mấy đứa con nít thế này nhỉ, mệt quá:
– Nếu có kiếp sau, H sẽ thương My mập nhất trên đời!
My mập cũng lí lắc:
– Nếu có kiếp sau, H phải là của My thôi, tại My đáng yêu mà, hì hì!
Hai đứa tôi móc ngoéo tay, cầm hai viên sỏi và ném ra ngoài xa như một minh chứng cho lời hứa hẹn “kiếp sau”. Nghe cứ như trong phim kiếm hiệp. Thế nhưng nhờ những ngày đó, tôi đã có thêm một người bạn, chính xác hơn là một người tình mà tôi không bao giờ cưới, em ấy sẽ mãi mãi có một vị trí trong tim tôi, không ai có thể chen lấn vào được. Tôi hứa, 100 năm sau, gặp lại trên bãi biển này, tôi sẽ yêu em nhiều hơn hôm nay, hứa đấy.
Tối hôm đó, tôi đón Vi mập và Đạt mặt mâm bằng một bữa cơm thịnh soạn do chính tay tôi gò bó thực hiện. Gì chứ riêng khoản nấu nướng thì tôi cũng là một thằng nguy hiểm, không phải dạng vừa đâu.
7h hơn, chiếc xe khách Mai Linh đậu trước cổng, tôi và Bi mập hoan hỉ chạy ra mở cổng. Nhạc mẫu không về, chắc là ở lại làm thêm gì đó, chỉ có hai đứa này thôi, hôm nay, đại gia cục bột khiêm nhường đi tàu, không dám đi máy bay một mình, há há:
– Chào mừng hai bạn hồi hương, vào ăn cơm cho nóng này, lẹ lẹ!
Nếu như Đạt mặt mâm hồ hởi xách mớ vali to tướng lên phòng thì Vi mập chạy tới rồi nhảy lên ôm cổ tôi, uầy, lại coi phim nhiều quá rồi. Cũng may là cục bột của tôi bé tí tẹo nên vẫn giữ được, không chắc ngã bể đồ ngồi rồi:
– Umoahzz, umoahzz, cục bột của anh ăn Tết vui hơm nà? – Tôi thơm má cô nàng
Vi mập vừa về là đã mếu rồi, lần này là mếu… vui:
– Hông có ái khanh em hông vui gì hết!
– Chơm miếng coi, lâu ngày nhớ quá!
Tôi chỉ tay lên má để Vi mập thơm cái “chụt”. Mỗi lần như thế, tôi hay chỉ lung tung loạn xạ lắm, chỉ má, chỉ mũi, chỉ trán rồi cuối cùng là chỉ môi. Vi mập thích hôn nên lúc nào cũng làm hết mọi yêu cầu của tôi, thậm chí còn chả muốn xuống nữa, cứ ôm tôi miết thôi:
– Hai mẹ làm ơn vào ăn cơm hộ con, sến thế đủ rồi, nguội đây này!
Tôi hốt hoảng quay lại nhìn thì thằng mặt mâm đã quần short áo thun ngồi vắt chân lên ghế mà ăn từ đời nào rồi, đùa, hèn gì người nó cứ như hộ pháp, ăn gì mà ăn lắm vậy, đúng là hai con heo chơi với nhau có khác, chả bù cho tôi, ăn ít như mèo con ấy. Mặt mâm bình thường thích phá đám vậy chứ bữa nay tâm lý phải nói là cao như cột nhà luôn. Cơm nước xong xuôi, cu cậu tình nguyện làm nhân viên rửa chén bát để hai đứa chúng tôi có dịp tâm sự với nhau sau chuỗi ngày dài xa cách, trong tình yêu chỉ 1 phút cũng là quá dài chứ nói gì đến… 1 tuần.
Dạo này trời đã trở lạnh, Vi mập thì đang mặc một cái áo khoác to bự. Cô nàng lạch bạch kéo tôi lên phòng rồi móc trong túi ra 2 chiếc vòng tay kết bằng những con chữ. Của tôi là “V” còn của em ấy là “H”:
– Ban thưởng cho ái khánh nè, hihi!
Nhìn Vi mập cười tít, tôi cảm thấy hạnh phúc quá thể đáng, tôi có thể làm bất cứ thứ gì vì cái cục bột hay khóc nhè của tôi, vì trên tất cả, tôi thương em ấy nhiều lắm lắm:
– Hấp hôn hả? Đẹp đấy
Vi mập ngơ ngác:
– Hấp hôn là gì ạ?
Tôi kéo cô nàng xuống ngồi cạnh, chính xác là để cho Vi mập ngồi đằng trước, tôi ngồi đằng sau và bắt đầu… phá tóc của em ấy. Tôi cực thích cột tóc cho Vi mập mặc dù tôi cóc biết cột tóc, tôi chỉ phá thôi, kiểu nào tôi thấy đẹp là tôi bắt em ấy để, không cần biết có thích hay không. Nhưng từ trước đến giờ tôi mới chỉ nghĩ ra được một kiểu đẹp và Vi mập cũng thích mỗi kiểu đó. Tôi làm quả đuôi gà hờ hững đằng sau, đằng trước thì chia thành hai phần mái dài chẻ qua hai bên như G Dragon, nhìn hiền với đáng yêu cực luôn. Nhưng đó là Vi mập của tôi đáng yêu thôi nhé, ai bắt chước thì tôi không dám chắc đâu, hí hí:
– Đại loại là cầu hôn lại cho nó khỏi nguội!
Vi mập ngồi khoanh chân xếp bằng, miệng ngậm kẹo mút xem TV, giữ im tại chỗ để tôi phá tóc:
– Dạ, hì hì!
– Mập ơi!
– Dạ?
– Mập chương (thương) ai nhất?
Vi mập cười tít mắt:
– Mập chương ái khanh nhất ạ, hihi!
Tôi lại hỏi tiếp:
– Thế mập là của ai nà?
– Mập là của ái khanh ạ ạ ạ ạ ạ!
– Thế ái khanh là của ai cơ?
Cô nàng quay lại ôm chầm lấy tôi. Vì không kịp phản ứng nên tôi nằm hẳn ra giường với một con heo lớn xác trên bụng:
– Ái khanh là của emmmmmm! Moahzz!
Có những khoảnh khắc, không thể diễn tả hết bằng ngôn từ. Và khoảnh khắc của ngày hôm ấy khiến tôi không bao giờ quên. Khoảnh khắc tôi và em như hai đứa trẻ sau một hồi nghỉ chơi lại trở về với nhau, khoảnh khắc giúp tôi tin tưởng tuyệt đối rằng, từ giờ đến mãi sau, tôi sẽ không thể yêu thêm một ai khác nữa, vì trong cuộc đời mình, tôi đã có em, cục bột đáng yêu của tôi.
Một nụ hôn sau bao ngày xa cách, một nụ hôn xóa tan đi những ngờ vực, một nụ hôn của sự khẳng định vững chắc rằng, tôi và em, hai đứa sẽ cùng nắm tay nhau đi hết con đường, dẫu có xa xôi cách trở, dẫu có muôn vàn khó khăn, tôi vẫn sẽ luôn ở đó, bảo vệ, chở che cho em và cùng nhau, chúng tôi sẽ có một gia đình thật hạnh phúc như tôi và em vẫn hằng mơ.
Ngày ấy, thậm chí là đến bây giờ, tôi vẫn thích lạm dụng nụ hôn của mình. Mỗi lần, à chính xác là tất cả mọi lần Vi mập nằm bên cạnh, tôi đều hôn em ấy quá trời nhiều. Cứ một lần lên tóc, một lần lên trán rồi lại một lần nữa vào môi, cứ vài giây là tôi bắt buộc phải hôn Vi mập một lần, nếu không tôi sẽ cực kì khó chịu luôn ấy.
Vi mập thì như tôi đã nói, em ấy thích được hôn lắm, kể cả hôn má hay hôn bất kì đâu, lúc nào cũng cười tít. Có lẽ định mệnh đã sắp đặt để hai đứa tôi bên cạnh nhau rồi, chắc vậy, vì từ trước đến nay, tôi chưa thấy một cặp đôi nào sến như hai chúng tôi hết. Thậm chí tôi và Vi mập có thể ôm nhau nằm ngủ cả ngày mà không biết chán chứ đừng nói đến chuyện hôn hít. Đối với tôi, chỉ cần có em ấy ở bên cạnh là cuộc sống của tôi đã thực sự đầy đủ lắm rồi, tôi chả cần thêm một thứ gì khác nữa, cục bột ha:
– Ứ, H hông chơm má em, H hông có thương em, em khóc, hức hức!
Đó là câu nói mỗi lần chuẩn bị đi ngủ và tôi quên béng mất nhiệm vụ của mình. Đấy, thử hỏi làm sao có thể không thương nổi cái cục bột như vậy, cả ngày chỉ biết đáng yêu thôi, chỉ biết làm người khác thương nó hơn thôi, đúng là đáng ghét.
Hồi xưa thì thế, bây giờ lại còn đòi hỏi hơn, mè nheo hơn, làm mẹ trẻ con rồi đấy, có phải bé bỏng nữa đâu, thiệt là hết biết:
– Mèooooo, chơm em, chơm má đi, em mới ngủ được, điiii!
Mỗi lần như vậy, thường là lúc tôi đã lim dim ngủ rồi, toàn phải miễn cưỡng hôn. Thú thật thì ngoại trừ năm đầu tiên quen nhau, thời gian còn lại, tôi toàn phải bực mình khi được hôn người yêu, lạ thế chứ lị!
Đang mải nắn má nắn mũi cho Vi mập, tôi giật mình vì một tin nhắn với nội dung không mấy ổn từ một người mà ai cũng biết là ai đấy:
– Tao với mày, chưa xong đâu!
Để lại một bình luận