Phần 22
Con người tôi bây giờ đứng giữa hai thái cực, một mặt tôi muốn thổ lộ tình cảm ra với em, một mặt tôi lại sợ chen ngang vào tình yêu của em. Và nếu nói ra, có khi tôi lại đứng ở giữa con đường, hoặc có em, hoặc ngay cả tình bạn đối với em cũng không còn. Sau cùng, tôi chấp nhận chỉ là bạn của em, tôi đã giữ kín chuyện này gần 1 năm trời, giờ tôi có thể giữ kín nữa thì đối với tôi điều đó cũng không phải là khó khăn. Tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm em, quan tâm em một chút, động viên em cố trụ trong xã hội này.
Và mọi chuyện đổi sang một chiều hướng khác khi hôm đấy, em đột nhiên nhắc tới chuyện trước kia. Cái điều mà tôi không mong muốn, tôi không mong đợi đã xảy ra khi nhận được tin nhắn của em:
– Sao ngày trước anh tránh mặt em, không nói chuyện với em?
Đắn đo mãi, tôi chỉ nói với em một câu đầy ẩn ý:
– Có một lúc nào đấy anh sẽ nói nguyên nhân cho em.
Nhưng em cố gắng vòi vĩnh:
– Bây giờ em muốn nghe.
– Để lúc khác đi, bây giờ anh đi ngủ đây.
Tôi chấm dứt cuộc nhắn tin, mặc dù tôi biết em sẽ rất ấm ức. Tôi không nói được, tôi không có đủ can đảm để nói ra với em, tôi muốn được như ngày trước, chỉ âm thầm bên em, được ngắm nhìn em, nghe thấy giọng nói em mỗi ngày đối với tôi thế là đủ rồi. Nhưng em vốn bướng bỉnh, hôm sau khi tôi lai em đi như mọi khi thì em không im lặng nữa, em cứ hỏi tôi chuyện ngày trước.
– Anh nói cho em nghe chuyện ngày trước đi.
– Hôm khác đi em. Tôi thở nhè nhẹ.
– Nhưng em muốn nghe hôm nay.
Tôi liếm môi:
– Để sau đi, hôm nay anh không muốn nói.
Em cứ nằng nặc cho kì được:
– Hôm nay đi, anh cứ bảo lúc khác lúc khác nhưng em muốn nghe hôm nay.
Tôi cúi mặt, lảng tránh cái nhìn của em:
– Anh đã từng nói với em một lần rồi mà.
Em tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Anh nói lúc nào, em có biết gì đâu.
Tôi thở ra:
– Anh đã từng gửi tin nhắn qua nick chat cho em rồi.
– Anh gửi cho em lúc nào?
– Ngày mùng chín tháng tám năm hai nghìn không trăm linh sáu. Tôi chậm rãi đọc từng số một.
– Lúc em đang còn trọ nhà cô ạ?
– Uh. Tôi đã bắt đầu thở dài.
– Cái hồi đấy nick chat của em bị làm sao ấy, bạn bè gửi tin nhắn em không bao giờ nhận được, có lúc em đã định không dùng nick ấy nữa mà. Thế anh nhắn cho em những gì?
Miệng tôi khô khốc:
– Thôi, nếu như lúc đấy không đọc được thì thôi không phải nói nữa.
Em ngạc nhiên trước những gì tôi nói:
– Nhưng em có biết là anh nhắn cho em gì đâu.
Rồi em có vẻ giận thật khi tôi cứ im lặng:
– Anh mà không nói từ mai em không gặp anh nữa, không nhắn tin nữa.
Tôi cắn chặt môi, tôi biết nói gì đây, tôi biết nói gì với em, đầu tôi cứ ong ong trong hai luồng suy nghĩ, nói hay không nói. Tôi quay lại, nắm chặt tay em, em có vẻ muốn rút lại nhưng tôi càng giữ chặt hơn, tôi vừa đi xe tôi vừa giữ lấy tay em, và tôi va chạm với một chiếc xe máy, vội vàng đỡ xe máy người bị va quệt với tôi lên.
Tôi tiếp tục chở em, em có vẻ bất ngờ trước hành động của tôi nên cứ rụt tay lại. Đằng nào tôi cũng đã quyết định rồi, nên tôi xem như không biết em rụt tay, tôi tìm tay em, tôi kéo tay em đặt vào nơi trái tim tôi, nó đang đập nhanh thổn thức. Không biết em có cảm nhận gì không, có hiểu ý tôi muốn nói không mà im chỉ im lặng, tôi đạp xe hướng về khu trọ em, rẽ vào một góc ít người qua lại. Tôi dừng xe, quay người lại, vòng một tay qua ôm em, em vẫn không nói gì, có vẻ em bất ngờ với những hành động của tôi. Tôi nói nhẹ với em, tiếng hơi thở run run:
– Đây, điều mà anh muốn nói với em đây. Cái mà anh lảng tránh em suốt thời gian qua đây.
Tôi từng ước có một ngày tôi sẽ nói với em những điều này, tôi đã nói ra, và tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi bao nhiêu. Tôi không phải giữ trong lòng một mình nữa, cho dù em có chấp nhận hay không, tôi cũng đã thổ lộ tình cảm của tôi. Tình yêu của tôi, tình yêu đơn phương, có nỗi buồn, đau đớn, có lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, giờ tôi đã nói ra với em rồi. Em vẫn lặng im, em không nói gì với tôi kể cả khi tôi lai em về đến khu trọ. Về đến nhà trọ của tôi, tôi thấy mình như nhẹ bẫng đi như vừa giải thoát khỏi bức tường nào đè nặng, tôi không còn quan tâm nhiều đến việc rồi em sẽ trả lời tôi thế nào. Tôi muốn nhắn tin cho em nhưng rồi ngừng lại, có lẽ em đang cần suy nghĩ, và tôi không nên quấy rầy em lúc này…
Để lại một bình luận