Phần 19
Có được số điện thoại của em rồi, nhưng tôi không biết phải xử trí kiểu gì, nhắn tin với em ư, nhắn thế nào, gần một năm trời tôi có nói chuyện với em đâu, có lẽ em nghĩ là tôi ghét em nên mới lảng tránh em. Gọi điện cho em, nói gì bây giờ, chat với em, nhắn tin với em mà tôi đang còn cảm thấy ngại, thì sao tôi có đủ dũng khí để gọi cho em. Tôi cứ cầm điện thoại, nhìn vào số điện thoại của em, rồi lại thôi, chỉ có mỗi việc tỏ ra bình thường với em mà tôi cũng không làm được…
Rồi tôi quyết định gọi cho em, nhưng vừa mới hiện lên tiếng chuông tút tút thì tôi vội vàng cúp máy ngay, tôi sợ nghe thấy giọng nói của em tôi lại nhớ về những chuyện trước đây. Nhớ đến em, nhớ giọng nói, nụ cười em, cả những lần tôi buồn khi nghĩ về em, nó tưởng chừng như đã ngủ quên trong tôi, tôi xem như đấy là một phần kí ức của tôi. Tôi sợ, những kí ức xưa ùa về, tôi sẽ lại đánh mất tự chủ của mình khi chỉ cần có chút gì thoáng qua về em.
Và tôi giật bắn người khi thấy em gọi lại, tần ngần mãi nghe tiếng chuông điện thoại reo, tôi quyết định để im với ý nghĩ chắc em không thấy ai nghe máy sẽ nghĩ là người nào đấy nháy máy. Tiếng chuông thứ nhất chấm dứt, tôi thở phào nhưng rồi em lại tiếp tục gọi, tôi vẫn không nghe máy, em gọi cho tôi 3 cuộc sau rồi không thấy em tiếp tục gọi, tôi tự nhủ chắc em thấy không ai nghe máy thì thôi em không để ý đến số máy lạ nháy máy em nữa. Để rồi chừng 5 phút, điện thoại tôi có tin nhắn:
– Anh … ạ, sao em gọi mà anh không nghe máy.
Tôi lại giật mình, em biết đấy là tôi hay là em đang đoán già đoán non. Chắc là do thằng em type dòng cuối cùng nên em biết đấy là tôi rồi. Tôi cũng không thể giấu em được, tôi bèn nhắn tin lại với em:
– Uh, anh đây!
– Em thấy có số điện thoại nháy máy em nên em nghĩ đấy là anh. Lúc nãy anh mới chat với em đúng không?
– Uh. – Tôi reply lại và khẽ thở dài.
Em tiếp tục hỏi tôi:
– Sao anh lại không nói tên cho em với nghe máy?
Tôi chẳng biết nói gì nên phải nói dối em:
– Anh đùa em chút ấy mà.
Rồi em và tôi có nhắn tin qua lại, em có nói với tôi em nhìn thấy tôi mấy lần: đi trên đường, tôi giúp một bà lao công đẩy xe rác, rồi bọn tôi đá bóng chỗ em học quân sự. Rồi cả cách đây mấy ngày em cũng thấy tôi, đến chi tiết này thì tôi phủ nhận vì tôi về quê đã gần 2 tuần nên tôi nghĩ là em nhầm người. Em bảo nhận ra tôi vì cái tật đi ngoài đường luôn đút 2 tay vào túi quần nên em nhận ra, em còn nói tưởng tôi cũng thấy em nhưng cứ ngoảnh mặt làm ngơ nên em mới không bắt chuyện.
Phải đến một năm tôi và em không nói chuyện gì ngoài những câu xã giao mọi ngày, tôi thấy em không đả động gì đến những chuyện ngày trước nên tôi nhắn tin cho em khá thoải mái. Tôi cũng hẹn em khi nào ra ngoài đấy sẽ gặp em vì tôi trọ học cũng gần với nơi em trọ, chẳng biết rồi sẽ thế nào đây – tôi hít một hơi dài rồi thở nhẹ trước khi chìm vào giấc ngủ.
Để lại một bình luận