Phần 12
Tháng 3 năm 2007…
Ngày hôm đấy là ngày mùng 8/3, tôi vốn mọi khi không bao giờ để ý đến mấy chuyện này, nhưng tôi lại chú ý đến em, chỉ là một chút tò mò và cũng vì tôi cũng muốn tặng cho em một cái gì đấy. Nhưng có lẽ tôi không đủ can đảm hoặc tôi nghĩ sau những việc xảy ra, tôi tặng cho em chắc gì em đã nhận quà của tôi, em mà không nhận tôi lại còn không có mặt mũi nào nhìn em nữa ấy chứ.
Xóm trọ mới có thêm một người mới chuyển đến ở với người phòng cuối cùng, tôi đang học thì thấy đám con gái xôn xao tụ tập ở phòng em, tôi nghe những tiếng thì thầm to nhỏ, và rồi thấy đám ồ lên vì một món quà nào đấy. Chắc là của em, vì tôi thấy toàn tiếng con gái khác mà không có tiếng của em, món quà chắc là to, là đẹp thì đám con gái ấy mới bàn tán nhiều đến vậy.
Khẽ quay mặt đi thở dài, tôi chỉ biết lại học, tôi nhu nhược hay nhút nhát, tôi hèn kém hay không đủ cam đảm. Yêu nhưng tôi cũng không dám nói, không dám nói chuyện, không dám đối mặt, tôi muốn tặng quà cho em mà cũng không có đủ dũng khí để làm điều đấy. Tôi không xứng với em hay là do tôi cố ép mình như thế, thôi học vậy – tôi tự nhủ thầm.
Trong thời gian này tôi đã dần quên đi sự mặc cảm của một người thi trượt, tôi nói chuyện cởi mở hơn với đám con gái ở dưới khu trọ, và gần như vẫn không nói chuyện với em. Tôi thỉnh thoảng còn sang nhà bên cạnh là anh em với nhà dì để nói chuyện, nhà bác ấy cũng có người thuê trọ, có 3 đứa con gái học lớp 11.
Đa phần thường khi tôi học xong buổi chiều, tầm 6h, tôi có sang nhà bác nói chuyện chút, đám con gái ở đấy có chào tôi thì tôi cũng chỉ gật đầu lấy lệ, vì tôi không biết tên, hay nói đúng hơn tôi không quan tâm làm gì cả. Tôi có nghe nói đám con gái bên đấy bảo tôi kiêu, khổ, tôi có biết ai, tôi cũng không phải người nhanh miệng nên có ai chào, thói quen của tôi là gật đầu, chỉ vậy.
Tôi còn quen một đám con trai trọ học cách nhà dì tôi 3 nhà, ở đấy có 2 đứa đang học lớp 12, 4 đứa học lớp 11. Buổi chiều chúng tôi thi thoảng đá cầu, hay sang bên sân trường đá bóng, chơi bóng chuyền, nó khiến cho tôi cảm thấy bớt căng thẳng đi vì áp lực thi cử, và cả cái tâm lí bị kìm nén nữa. Tôi thường sang bên đấy chơi cho đến khi gần 7h mới về nhà dì tắm giặt. Chơi khá vui vẻ như vậy khiến tôi cảm thấy thoải mái, tôi cười nhiều hơn thay vì cái bộ mặt lầm lì của mình. Tuy nhiên, đôi khi có những hôm trời mưa khiến cho tôi không có được cái thú vui xả stress đấy nên tôi lại càng bực bội, cảm giác nằng nặng trên đầu, tôi chỉ biết cầm quả bóng chuyền đập đập vào tường, có những khi bực bội không nín nhịn được thì tôi đấm cả 2 tay vào tường, đau, đấm đến tóe máu ở tay để rồi thở dốc ra, cảm thấy đầu đau, mệt mỏi…
Chỉ có ít khi tôi mới cảm thấy như vậy, còn thì những hôm trời mưa hay đám khu trọ mấy đứa con trai ở kia về nhà cả thì tôi lại lôi sách ra phòng ngoài học. Tôi bật đèn, cắm đầu vào học. Hôm ấy, khi đang vật lộn với một bài tập nào đấy, tôi nhớ mang máng là có cách giải nào rồi, đang dựa lưng vào tường suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng em hát.
Em hay hát, gần như mỗi khi em đi học về là tôi lại nghe giọng em, em hát những bài hát tiếng anh như: pretty boy, the day you went away, yesterday once more… Đang suy nghĩ thì có cảm giác như nghe tiếng hát của em làm tôi không tập trung vào được, tôi cố gắng bỏ ngoài tai nhưng nó cứ văng vẳng, tôi bực bội quát lên:
– …, em im lặng cho anh một chút xem nào.
Nghe thấy câu đấy, đột nhiên tiếng hát của em im bặt, tôi định bụng làm tiếp nhưng nghe thấy tiếng lầm rầm nơi phòng em nên tôi ghé tai lắng nghe, tôi nghe tiếng bạn cùng phòng với em hỏi:
– Có chuyện gì đấy?
Tôi nghe giọng em có vẻ khó chịu:
– Người ta hát mà cũng không cho hát.
Thôi vậy, tôi nhủ thầm rồi cất sách vở, vào bếp phụ giúp dì, em có nói gì nữa tôi cũng không nghe và tôi chẳng thể lí giải sao lúc đấy tôi lại sử xự như vậy nữa. Lâu lắm mới có một câu nói với em mà lại là tiếng cáu gắt, khẽ cười buồn, tôi đi xuống dưới bếp…
Để lại một bình luận