Phần 14
Gần 1 tiếng đồng hồ tôi cứ đứng im như vậy, chỉ với một mong muốn bất chợt em mở cửa ra, em sẽ thấy tôi, sẽ ngạc nhiên, sẽ hỏi tôi, và tôi sẽ nói với em những gì tôi chất chứa trong lòng. Tôi miên man trong những suy nghĩ sẽ thế này, sẽ thế kia, tôi nhìn từng hạt mưa nhỏ giọt rơi xuống, cho đến khi thấy mỏi chân tôi mới bắt đầu nghĩ đến tình hình hiện tại. Sẽ tiếp tục đứng chờ em? Liệu em có bất ngờ đến như tôi mong muốn? Hay sẽ im lặng và đi lên nhà?
Như vậy tôi nghĩ sẽ không có cơ hội nào nói với em, hoặc là tôi không đủ can đảm để nói với em nữa. Đứng thừ người ra, thở dài tôi quyết định bước chân lên nhà, tôi cố gắng bước thật chậm chỉ hy vọng em bất chợt đứng ngay sau lưng tôi. Nhưng dường như tôi chỉ đang huyễn hoặc, em không bao giờ đến bên tôi, em không bao giờ đứng trước mặt tôi, em cũng không nghe tôi nói, em chỉ mơ hồ, em chỉ đến trong những giấc mơ của tôi, những giấc mơ không có thật. Tôi gần như thức trắng đêm đấy, để nghe tiếng mưa, để nghe tiếng con tim mình, và để cảm nhận thêm một lần cay đắng, thêm một lần đau …
2 tuần cuối tháng 6 năm 2007
Với những học sinh lớp 12, đây gần như là giai đoạn gấp rút trong việc ôn thi, nhưng đối với những học sinh lớp 13, như tôi, chúng tôi đã có cả 1 năm trời để chỉ cho việc ôn thi. Và với tôi, khoảng thời gian này là khoảng thời gian tôi học ít nhất, tôi chỉ xem qua sách vở, ghi chép những gì quan trọng, nhớ những lỗi mình hay mắc phải.
Đôi lúc thử làm một đề thi, bấm thời gian, rồi xem kết quả. Lúc này, tôi cũng không đá bóng hay chơi bóng chuyền nữa, tôi giành thời gian ở nhà dì, chăm em, đỡ việc nhà cho dì, có đôi khi tôi vừa bế em, vừa cầm quyển sách xem qua, hoặc vừa ngồi vừa lẩm nhẩm tính toán, đọc cái công thức.
Tôi tự hài lòng với những gì mình đã cố gắng suốt năm qua. Thời gian này em cũng bận ôn thi, bận học, tôi không để ý những chuyện đấy nữa, tôi cũng thấy em không hát như ngày trước, và có lẽ bây giờ tôi hát còn nhiều hơn em. Tôi mua đĩa trắng về, lên mạng tải những bài hát tôi thích, nghêu ngao những bản tình ca buồn, tôi nghe cả nhạc vàng, tôi thấy nhiều bài giống với tình cảnh của tôi hiện nay. Tôi vẫn yêu em, trong sâu thẳm, nhưng sau cú sốc vừa qua nó lại trở nên bình lặng trở lại, giờ trong tôi là kỳ thi ở trước mắt.
Nhưng, có lẽ cuộc sống muốn có những giây phút bình thường lại rất khó. Và tôi và dì nhận thấy sự thay đổi trong sinh hoạt hàng ngày của em và bạn em. Gần như em và bạn em về phòng chỉ ngủ, em và bạn em có nhờ hàng xóm nấu cơm nhưng dạo đấy ít khi thấy ăn, chắc em ăn cơm ở nơi khác.
Sáng dậy, thấy em đi, chiều thấy em đi, tối em cũng đi, tôi không thấy em học trong phòng như mọi khi, tôi chỉ thấy em về đến phòng là nằm ngủ. Em về cũng khá muộn, toàn tầm 10h, 10 rưỡi, chú dì tôi luôn luôn tầm 10h là đã đóng cửa cổng và những người trọ nhà dì tôi ít khi đi về muộn, ngoại trừ những buổi đi học thêm.
Em và bạn em đi đâu, tôi không biết, nhưng chắc có lẽ có cả người yêu em ở đấy, chú dì tôi biết chuyện em đi về muộn nên cũng khá giận, nhưng em và bạn em đã ở đấy gần 3 năm nên bỏ qua không nói gì nhiều. Và cứ mỗi buổi tối khóa cửa cổng thì thay khóa khác, mọi khi khóa cửa cổng thì những người trọ đều có chìa khóa, nên lần này thay khóa, em và bạn em đi về thường phải gọi.
Lúc đầu tôi thấy đấy là bình thường, sau rồi nó trở thành thường xuyên, tôi sợ chú dì nói em, đang học trong cầu thang tôi đem bàn gấp ra giường ngoài, để khi nào em về tôi mở cửa cho. Lúc đầu thì bạn em còn phải gọi, sau thì tôi chỉ cần nghe tiếng bước chân là tôi nhẹ nhàng ra mở cửa.
Tôi không biết em đi đâu, tôi chỉ biết em đi, và có lẽ có cả người yêu của em đi cùng, tôi cay đắng nhận ra một điều, thực sự tôi chẳng là gì của em, tôi cũng chẳng là gì để mà có thể so sánh với người ta, em có bao giờ biết đến một người yêu em như vậy đâu. Càng những lần sau khi mở cửa, tôi gần như không còn cảm giác, buồn để làm gì, đau để làm gì, em có bao giờ biết đâu…
Trong khi em và bạn em vội về phòng thì tôi bước ra ngoài đường, tôi đi lang thang quanh đấy, hít một hơi dài, tôi bước đi, ngước lên bầu trời, tôi thấy em xa xăm quá, tôi không với được, buồn làm gì, nhớ làm gì, tôi thấy mông lung quá, trái tim tôi có lẽ càng ngày càng chai lì, thở ra đều đều, tôi rảo bước về nhà dì, tôi đang còn bài vở chưa học xong nữa, để nó qua một bên đi – tôi tự nhủ với lòng mình như vậy.
Để lại một bình luận