Khoảng 4h chiều, sau khi học xong, Dũng nhảy lên sau xe Lữ, 2 thằng đèo nhau tới điểm hẹn, là 1 club bi – a nằm trong 1 con ngõ, nếu không phải là người biết đường, thì đảm bảo là sẽ tốn kha khá thời gian mới mò ra được! Và nếu như có Vân ở đây thì nàng sẽ nhận ra ngay, vì đây chẳng phải chỗ nào xa lạ, mà chính là chỗ nàng làm thu ngân ngày trước, cũng là nơi duyên số cho nàng gặp được anh! Gửi xe xong, Lữ nhanh nhẹn dẫn Dũng vào trong phòng snooker! Căn phòng không lớn, chỉ có 6 chiếc bàn snooker, nhưng lúc này tuyệt nhiên không có ai đang chơi cả, tất cả mọi người trong phòng như đang chờ đợi cái gì đó. Nếu là người thường xuyên đến club này chơi thì sẽ hiểu lý do ngay thôi, vì hôm nay có kèo độ của Long, đệ tử của cao thủ số 1 trong club. Mà cũng không biết thằng nào chưa trải sự đời lại đi khiêu chiến thằng Long nữa. Từ bên ngoài, Lữ kéo cánh cửa sang ngang, cánh cửa được chăm sóc rất kỹ, trông có vẻ cũ nhưng kéo ra không có 1 chút tiếng động nào. Dũng đi sau thầm gật đầu, cửa vào căn phòng snooker được chăm sóc tốt như vậy, chắc là 1 club chuyên về snooker rồi! Đi qua cửa, Dũng hơi ngạc nhiên vì hôm nay có khá nhiều người đến xem kèo, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh, dù gì thì cậu cũng là cơ thủ bán chuyên, những giải đấu cậu từng tham gia thì số cổ động viên còn đông hơn thế này nhiều.
Long, vốn đang ngồi hút thuốc ở 1 góc, đứng dậy tiến về phía bọn thằng Lữ. Cậu chủ động giơ tay ra trước…
– Chào cậu! Tôi là Long, chắc cậu là đối thủ hôm nay của tôi?
– Dạ! Chào anh! Em là Dũng…
Long và Dũng lần lượt đánh giá lẫn nhau, sau đó theo phép lịch sự, Long để Dũng khởi động trước 1 chút cho quen với bàn và băng! Ngay lúc Dũng lôi cây cơ của mình ra, đã có khá nhiều tiếng trầm trồ…
– Là cơ John Paris đấy!
– Uhm, còn là cơ 1 khúc…
– Nghe đâu đặt làm tốn thời gian lắm…
– Ừ, tôi cũng định đặt nhưng không được!
– Mọi người trật tự 1 chút giúp em nhé!
Long quay ra nói với mọi người! Việc giữ trật tự khi xem snooker được coi là phép lịch sự tối thiểu mà mọi khán giả của bộ môn này phải tuân theo. Dĩ nhiên, mọi người ở đây đều là dân trong nghề cả, nên khi nghe Long nói thế, căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng đầu cơ chạm vào bi, và bi chạm bi! Đôi lúc vang lên những tiếng khen “hay!” Hoặc “đẹp lắm”. Sau khoảng 15p thì trận đấu diễn ra. Trận đấu Bo3 khá kịch tính, cuối cùng kết thúc với tỉ số 2 – 1 cho Dũng! Tuy nhiên điểm số trong từng ván đấu cũng rất sát sao…
– Cậu bắn hay đấy! Lần sau lại tới nữa chứ?
– Ok anh, cảm ơn anh đã nhường!
– Nhường cái gì, cậu thấy rõ ràng là tôi cũng phải cố hết sức mới kéo được điểm như thế đấy. Chỉ có cậu mới là người nhường thôi…
Long vừa nói vừa vỗ vỗ vai Dũng! Hắn thắc mắc muốn biết anh chàng trẻ tuổi đứng trước mặt mình là đệ tử của ai mà lại bắn tốt thế. Nhưng mà mới gặp có 1 lần đã hỏi thầy người ta là ai thì không hay lắm, thế nên Long đành kìm lại mà không hỏi. Long cũng đưa cho Dũng 10 triệu, là số tiền độ ngày hôm nay! Dĩ nhiên là Dũng nhận lấy như 1 phần thưởng xứng đáng của mình rồi, gì chứ những lần đánh độ của cậu ở bên Anh thì đôi khi số tiền còn lớn hơn thế này nhiều! Xong kèo thì cũng đã khoảng 7h tối, Lữ lấy xe rồi thả Dũng ở cổng trường, sau đấy thì Lữ đi về nhà, còn Dũng thì vào trường cất cơ, rồi đi bơi 1 lát cho khỏe! Sau 1 trận đấu căng thẳng, chẳng có gì sướng hơn là làm vài vòng hồ bơi cả! Cất cơ xong, Dũng đi ra phòng thay đồ của bể bơi, trong lúc đi ngang qua phòng thay đồ nữ, thì chợt Dũng nghe thấy những âm thanh rất kỳ lạ, nhưng cũng rất đặc trưng, âm thanh chỉ có khi người ta quan hệ tình dục. Tò mò, Dũng áp tai vào cánh cửa…
Bạch… Bạch… Bạch… Bạch…
– Ư… ư… th… thầy… nh… nhanh… lên! Kh… ông lỡ… có… ó… ai nhìn thấy!
– Giờ này thì làm gì còn ai ngoài em với tôi? Sao Ɩồŋ em cứ bóp chặt lấy cặċ tôi thế? Em thích như này hả?
Bép… Bép…
– Arhh… th… ầy… đừng… thế! Em… đ… au… á sướnggggg!
– Hôm nay cho thầy bắn vào trong Ɩồŋ nhé!
– Kh… ông… thầ… y! Đ… ừng…
Phạch… Phạch… Phạch… Phạch… Phạch…
Người đàn ông có lẽ đang tăng tốc, những tiếng bành bạch vang ra càng lúc càng rõ ràng với tiết tấu dồn dập hơn.
– Aghhhhh! Thầy ra, thầy ra…
– Không! Thầy đừng bắn vào trong! Đừng… áaaaaa…
Cuộc truy hoan bên trong căn phòng thay đồ có lẽ đã xong! Phía bên ngoài, Dũng cũng chầm chậm lùi lại. Cậu không muốn bị bắt gặp trong tình huống này chút nào, cậu cố gắng lùi thật nhanh lại phía phòng thay đồ nam ở phía bên kia bể bơi! Cậu sẽ chờ cho cái cặp đôi kia đi về rồi thì mới đi ra về sau! 1 lúc sau, cậu nghe thấy những tiếng bước chân tiến về phía gần phòng thay đồ nam, cũng dễ hiểu, phòng thay đồ nam ở gần cửa ra vào bể bơi, chắc họ đi về…
– Em cứ yên tâm đi! Suất đi thi đấu lần này chắc chắn là của em rồi! Đảm bảo không có ai cạnh tranh được đâu…
– Vâng! Mà em không muốn chung đội với thằng Tiến đâu đấy nhé…
– Được rồi! Thầy đã bảo làm được, là sẽ làm được! Chỉ cần em…
– Tất nhiên! Chỉ cần thầy giữ đúng lời hứa!
– Cái đó thì không cần phải bàn! Em nhớ buổi hẹn tiếp theo của chúng ta chứ?
– …
Tiếng nói của 2 người cứ nhỏ dần, nhỏ dần, đúng đến lúc quan trọng nhất thì 2 người đã đi xa quá khỏi tầm nghe được của Dũng! Cậu cũng chả dám chạy ra đuổi theo để mà nghe trộm, ngồi yên lặng trong phòng thay đồ thêm khoảng 10 phút nữa cho chắc ăn thì Dũng cũng ra về, chả còn tâm trạng quái nào mà bơi với chả lội nữa.
– Hôm nay đi chơi vui không con?
Vân đang ngồi nói chuyện gì đó với bà Lan thì thấy Dũng về…
– Cũng vui mẹ ạ! Mà sao giờ này mẹ còn ở dưới này?
– Thế không lẽ anh nghĩ mẹ của anh là con heo, chỉ biết ăn xong ngủ cả ngày à?
– Haha, không không, mà dù có là heo, thì chắc mẹ cũng là chú heo xinh nhất trái đất này ấy!
– Ôi! Cô ơi, cô xem, con trai cháu hôm nay lại biết nịnh mẹ nó cơ đấy cô ạ!
Bà Lan cũng cười theo, sau bao nhiêu năm, cuối cùng thì bà cũng lại có được những ngày tháng vui vẻ rồi! Không còn phải 1 thân 1 mình trong cái căn nhà vắng tanh, lạnh ngắt nữa! Vân cười với bà Lan xong, thì quay ra nói với Dũng…
– À mà mẹ có việc cho anh đây! Cuối tuần này làm vệ sĩ cho mẹ, nghe chưa?
– Vệ sĩ? Sao lại phải làm vệ sĩ ạ – Dũng ngơ ngác…
– Cuối tuần này tổ dân phố mình tổ chức 1 buổi tiệc nho nhỏ, chúc mừng ngày phụ nữ việt nam 20/10, cũng là dịp để mẹ con mình làm quen với mọi người! Thế nên là anh phải đi theo làm vệ sĩ cho mẹ đấy, biết chưa?
– Yes! Ma’am!
Dũng đứng nghiêm, chào theo kiểu nhà binh nhìn rất oách! Làm cho Vân với bà Lan lại được 1 dịp cười lăn ra nữa. Sau đấy thì Dũng xin phép lên lầu tắm rửa! Vân ngồi nói chuyện thêm với bà Lan 1 lát thì thấy bà cũng có vẻ buồn ngủ nên nàng cũng xin phép lên trên lầu nốt!
Dũng lên lầu thì chạy ngay vào nhà tắm, cảm giác nhớp nháp do mồ hôi làm cậu rất khó chịu! Nhưng khi vừa mới cởi đồ xong thì thằng em bên dưới lại ngỏng lên, như trách thằng anh lúc nãy có chuyện hay như thế mà không vào tận nơi tham gia, đứng ngoài cửa nghe lén làm gì! Mặc kệ thằng em cứng đầu, Dũng cố tắm cho xong, rồi ra giường nằm nghỉ! Những âm thanh bành bạch lúc nãy lại hiện lên trong đầu cậu. Hết cách rồi, cậu lại tìm đến cứu cánh của mình, là cái trang mà lần trước cậu lên xem video! Ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại nhấn vào cái đường link dẫn tới thread chia sẻ kỷ niệm loạn luân! Những hình ảnh sống động, lời văn miêu tả tỉ mỉ làm Dũng không thể chịu thêm được, cậu gồng cứng người cho thằng em nhả đạn! Xong xuôi đâu đấy, Dũng lại tiếp tục đọc cái thread đó! Càng đọc Dũng càng thấy rằng hóa ra loạn luân cũng không quá xấu xa như người ta nghĩ, nếu như hai người cùng đồng thuận, và cùng có cảm xúc với nhau thì có vấn đề gì đâu! Nói đâu xa xôi, chính đám quý tộc châu âu ngày trước chả quan hệ cận huyết suốt để giữ gìn cái gọi là “thuần huyết” đấy thôi! Miên man 1 hồi thế nào, cậu lại nghĩ tới người mẹ của mình. Nhưng ngay lập tức, Dũng bật dậy, lắc đầu thật mạnh! Cậu tự tát vào mặt mình 2 cái thật đau “mày đang nghĩ cái gì thế hả Dũng? Tỉnh lại đi”. Và cậu cố tìm thứ gì khác để suy nghĩ cho quên đi cái chủ đề loạn luân kia! Và cậu nghĩ ngay tới vụ việc trong phòng thay đồ nữ hồi tối. Không biết là thầy trò nào lại làm cái trò đồi bại đấy nhỉ? Mà nghĩ kỹ thì cũng chẳng đồi bại lắm? Mà đổi tình lấy suất lên tuyển còn không đồi bại thì cái gì đồi bại nhỉ? Mà không biết người học sinh nữ đấy là ai? Có xinh không nhỉ? Ở trong đội tuyển nào nhỉ? Mà lúc cuối mình loáng thoáng nghe thấy cô ta hét lên là đừng? Chẳng nhẽ ông thầy ấy bắn vào trong thật à? Mà tiếng cô nàng này nghe quen lắm, liệu có phải lớp mình không nhỉ? Suy nghĩ loằng ngoằng rắm rối 1 lúc thì Dũng thấy 2 mí mắt nặng trĩu, rồi cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nếu như gia đình Vân vừa trải qua 1 tuần đầy thú vị, thì với lão Tuấn, đấy có lẽ là 1 chuỗi ngày thất vọng tràn trề! Tối nào lão cũng ôm chặt cái ống nhòm từ chập tối cho đến khuya, thế mà cấm có được thấy cái gì hay ho từ phòng ngủ của Vân! Có chăng chỉ là 1 lần Vân đi từ nhà tắm ra mà chỉ mặc mỗi bộ đồ lót, nhưng lão chưa kịp đánh thức thằng em dậy, thì nàng đã choàng lên người chiếc váy ngủ, rồi đắp chăn ngủ mất! Lão lầm bầm chửi rủa cái thứ thời tiết dở hơi, thời tiết gì mà cứ se se lạnh làm người ta phải đắp chăn đi ngủ mới được? Cứ nóng quanh năm đi thì có phải là tốt hơn bao nhiêu không? Thế là lão đành lủi thủi bỏ cuộc vào lúc đêm muộn, vì nhìn 1 đống chăn, với 1 cái đầu thò ra ngoài thì nhìn làm quái gì! Và lão mệt mỏi đi ngủ từ lúc 1 – 2h sáng đến tận 10h sáng mới dậy! Và dĩ nhiên, vì thế mà lão bỏ qua hết những buổi tập yoga của Vân! Nếu mà lão biết thế thì chắc lão sẽ tự đập đầu vào tường cho đỡ tiếc mất. Nguyên 1 tuần không được làm gì, lão chịu hết nổi rồi, cơ mà không có chuyện gì lại chạy sang nhà người ta thì thành thằng dở hơi mất! Trong 1 lúc loay hoay đi quanh trong phòng tìm mưu, tính kế, thì lão chợt nhớ ra là sắp đến 20/10, thế là ngay lập tức lão quyết định sẽ tổ chức 1 buổi tiệc tại gia, gọi là mừng ngày phụ nữ việt nam, và để chắc chắn là Vân không thoái thác được, lão lấy luôn lý do là để Vân làm quen với mọi người! Mặc dù mọi người ở đây cũng chả nổi chục mạng, toàn các cụ cao tuổi hơn cả lão!
Cũng trong buổi tối hôm đó, Vân đi ngủ với 1 chút suy nghĩ, chỉ là 1 chút thôi vì nó cũng chẳng to tát gì! Chuyện là mỗi sáng thì nàng sẽ là người giặt quần áo cho cả nhà, trước kia thì việc này là của cô Lan, cơ mà Vân rảnh quá nên tranh luôn cho có việc để làm! Thế là sáng nay, trong khi mang quần áo bẩn đi giặt, nàng thấy quần áo của Dũng đã để sẵn trong máy rồi, sợ Dũng để quên gì đó trong túi áo, quần nên Vân mới lôi ra để kiểm tra lại. Và dĩ nhiên là nàng nhìn thấy 2 chiếc quần sịp nhớp nháp và nồng mùi của Dũng! Ừ thì người ta nói là con trai đến tuổi sẽ phải xả ra, nhưng với nàng thì Dũng mãi mãi là đứa trẻ chạy bập bõm theo nàng ngày nào. Hôm nay lại thấy chỉ trong 1 ngày mà Dũng xả ra tới 2 lần, nàng đã định bụng là tối sẽ hỏi luôn, rồi chỉ cho Dũng 1 số kiến thức về giáo dục giới tính! Nhưng mà lúc tối lại vướng cô Lan ở đó, thế nên nàng cũng chả dám nói gì! Bây giờ gõ cửa phòng con để hỏi thì lại ngại! Thế nên nàng quyết định là khi nào có thời gian sẽ hỏi con sau vậy! Nghĩ thế nên nàng tắt đèn đi ngủ, và vô tình lại cho lão Tuấn thêm 1 lần thất vọng nữa!
Phần 8
Ngày thứ 7, cũng là ngày 20/10, mọi thứ vẫn hoàn toàn bình thường trong căn nhà nhỏ của Vân. Nàng vẫn dậy sớm, vẫn tập yoga khoảng 30 phút như thường lệ! Sau khi sửa chữa, dọn dẹp lại căn nhà, thì nàng ít mơ thấy anh hơn, giấc ngủ cũng ngon hơn! Tập luyện xong xuôi đâu đấy thì nàng đi xuống nhà dưới để ăn sáng. Lúc nàng xuống tới nơi thì đã thấy Dũng đang ngồi ăn với cô Lan rồi!
– Chào bà chủ!
– Con chào mẹ!
Vân mỉm cười, kéo chiếc ghế ngồi xuống. Bà Lan cũng đi vào phía trong, bưng ra tô phở còn nóng nguyên…
– Mời bà chủ ăn sáng…
– Cháu cảm ơn cô! Mà cháu bảo rồi, cô đừng gọi cháu là bà chủ thế nữa! Xa lạ lắm! Cô cứ gọi tên cháu là được rồi…
– Vâng! Nhưng mà bà… À V… Vân bỏ qua cho cô! Cô xưng hô như thế bao nhiêu năm rồi! Không bỏ được…
– Cô cứ thử đi, kiểu gì cũng quen hết cô ạ! Thế cô nhé, đừng gọi cháu là bà chủ với gọi Dũng là cậu chủ nữa! Cứ gọi tên trực tiếp là được rồi…
– Đúng đấy bà ạ! Bà đừng gọi cháu là cậu chủ nữa…
– Vâng! Vậy thì tôi sẽ cố vậy! Cảm ơn bà chủ, cảm ơn cậu chủ!
– Đấy, cô lại gọi như thế rồi!
Bà Lan ngồi lại vào chỗ của mình, cuộc đời của bà bơ vơ từ nhỏ, trước kia được ông bà chủ cũ nhận về làm, bà đã cho là may mắn! Nhưng nay lại được tiếp tục làm việc với người chủ mới như mẹ con Vân, nhưng người coi bà như người thân, làm bà có thứ xúc động muốn khóc! Bà cúi gằm mặt xuống, khẽ lau đi giọt nước mắt vừa chực rơi ra ngoài khóe mắt! Rồi ba người cũng ăn xong bữa sáng, Dũng lại đi đến trường như thường lệ! Trước khi Dũng ra khỏi nhà, Vân không quên dặn con hôm nay nhớ về sớm chuẩn bị để tối làm “vệ sĩ” riêng cho mình.
Để lại một bình luận