Phần 1: Trở về
Dỡ nốt chiếc vali cuối cùng từ trên taxi xuống, Vân đứng bần thần trước cổng ngôi nhà cũ, ngôi nhà trước kia là tổ ấm hạnh phúc của nàng và chồng. 16 năm rồi, hôm nay nàng mới quay lại đây, vốn tưởng rằng mình đã quên được anh, nhưng hóa ra không, thời gian có thể xóa nhòa đi nhiều thứ, nhưng tình yêu mà nàng dành cho anh là mãi mãi, không gì có thể thay đổi được.
Hà Nội đón nàng bằng tiết trời cuối thu, cái nắng như rót mật xuống khuôn mặt hoàn hảo không 1 vết tì hằn của nàng, 34 tuổi, nhưng có lẽ thời gian đã bỏ quên nàng, nên trông nàng chẳng khác ngày rời đi 16 năm trước là bao. Vẫn khuôn mặt trái xoan, vẫn bộ ngực ngạo nghễ cao vút, vẫn vòng eo con kiến mà nếu nhìn qua người ta có thể tưởng rằng dùng 1 tay có thể ôm trọn, cặp mông vẫn vểnh cao đầy khiêu khích, và bên dưới là đôi chân thon dài miên man. Và hơn hết, là làn da trắng như ngọc không có lấy 1 vết hằn của thời gian. Nhìn vào nàng bây giờ, người ta sẽ nghĩ nàng là 1 tiểu thư đài các cao quý nào đó chứ không phải là 1 người thiếu phụ đã có 1 con như chính nàng bây giờ. Đứng ngay bên cạnh nàng, Dũng, con trai của nàng, năm nay vừa qua tuổi 16, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu sắc không phù hợp chút nào với độ tuổi của mình, cùng với làn da trắng, tất cả những thứ này tổng hòa lại với nhau trên người 1 cậu trai 16 tuổi, làm cho cậu có 1 vẻ cuốn hút kỳ lạ, mà theo như lời mẹ của cậu nói, “con giống cha con như đúc”.
– Nhà mình ngày xưa đây hả mẹ?
– Ừ, ngày xưa nhà mình ở đây con ạ!
Vân đáp lại, câu hỏi của con trai vô tình lại đẩy nàng trở lại dòng hồi ức của mười mấy năm trước. Nói ra thì có lẽ không ai tin, nhưng trước kia nàng chẳng phải con nhà quyền quý gì, nàng vốn là trẻ mồ côi, lớn lên trong 1 trại trẻ mồ côi ở thành phố này, và khi nàng đủ tuổi, người ta đẩy nàng ra ngoài xã hội để cho nàng tự bươn chải. Mãi rồi nàng cũng xin được việc làm là 1 chân thu ngân ở 1 club billiards khá có tiếng ở thành phố, và cũng cái cơ duyên ấy cho nàng được gặp anh, người chồng quá cố của nàng. Ngày ấy, nàng thì là 1 cô thu ngân vô danh, ngơ ngác trong những ngày đầu tự mình bươn chải giữa cuộc đời xô bồ. Còn anh, là 1 cơ thủ tiếng tăm trong làng billiards – snooker, và dĩ nhiên, anh thường xuyên tới clb chỗ nàng làm việc để tập luyện và thi đấu giao lưu.
– Cô bé, bàn của anh hết bao nhiêu thế?
– Cô bé… này, cô bé!
– Ơ, dạ!
– Bàn của anh hết bao nhiêu thế cô bé?
– Anh chờ em 1 chút ạ! Bàn của anh hết tổng cộng 2tr2 ạ!
– Uhm, cho anh gửi tiền này.
Nói xong anh đưa cho nàng 5 tờ 500k, rồi quay lưng đi…
– Anh cảm ơn nhé!
– Ơ anh ơi, còn tiền thừa ạ!
– Thôi, không phải trả lại anh đâu, coi như là anh mời cô bé ly trà sữa nhé. Anh về đây, chào cô bé nhé!
Anh nháy mắt với nàng rồi quay đi, để lại sau lưng là cô bé Vân ngơ ngác nhìn theo anh chàng vừa đẹp trai, lại vừa ga lăng nữa. Cứ như thế, trong suốt 1 tháng đầu tiên, cuộc nói chuyện của nàng và anh chỉ có vậy. Có những ngày anh thắng, có những ngày anh thua, nàng biết vì nàng thường len lén nhìn trộm anh qua khe cửa phòng snooker, tuy thế thì dù có thua đi nữa, anh vẫn luôn không quên chào nàng bằng 1 nụ cười mà nàng cho là tỏa nắng, kèm 1 cái nháy mắt rất nghịch. Mãi cho tới gần 2 tháng sau, trong 1 ngày club vắng khách, nàng đang gà gật ngồi ở quầy thu ngân thì…
– Bé, bé, cho anh thanh toán nào!
– Em không bé, cũng không phải tên là bé nhé. Em lớn rồi, cũng có tên nữa. Cứ gọi người ta là bé mãi thôi! Bleh. Nàng le lưỡi…
– Thế cơ á? Thế mà có ai nói cho anh biết đâu nhờ…
– Thì anh có hỏi đâu mà có ai nói cho anh nhờ…
– Thế bé tên gì đấy! Nhờ!
– Không nói đấy! Ờ!
– Không nói thì thôi! Anh đi về! Hờ…
– Muốn biết tên người ta thì phải giới thiệu tên mình trước chứ ạ! Nhờ!
– À ừ nhỉ! Heh anh quên mất, mà có khi em cũng biết tên anh rồi ấy chứ lại cứ giả vờ! Nhưng mà thôi, để anh giới thiệu, anh là Hùng, đệ nhất cao thủ ở club này nhé.
– Ôi thế cơ ạ! Thế mà em tưởng hôm nay các anh chơi kiểu ai thua trả tiền bàn chứ! Gì mà đệ nhất cao thủ lại phải đi trả tiền bàn thế này ạ!
– À đấy là ở trên cao lạnh quá, nên anh tụt xuống tìm kiếm chút hơi ấm nhân gian rồi mai ngày kia lại trèo lên lại thôi! Nhưng mà em tên là gì mãi không nói nhờ?
– A em tên là Vân ạ, năm nay 17 tuổi…
– Thế thì bé hơn anh tận 5 tuổi, anh gọi là bé là đúng rồi còn gì nữa! Bé nhờ!
– Thôi, thôi, em ứ vào nói chuyện với anh nữa!
– Uhm thế thôi anh đi về nhé! Chào bé…
Anh lại quay lưng ra về, để lại cho nàng 1 nụ cười, và cũng vô tình gieo vào tim nàng 1 thứ kỳ lạ gì đó mà nàng không thể tự lý giải. Từ sau ngày hôm ấy, có lẽ phải đến gần 1 tháng sau nàng mới gặp lại anh, dĩ nhiên, là lại ở quầy thu ngân rồi…
– Chào bé, có nhớ anh không?
– Anh là ai cơ ạ?
– Ax! Không lẽ đệ nhất cao thủ đi vắng 1 tháng mà đã bị người lãng quên rồi sao? Anh ủ rũ cúi đầu.
– À à em nhớ ra rồi, anh là cái anh gì mà thua suốt toàn phải đi trả tiền bàn đúng không ạ? Nàng nhìn anh, mắt hấp háy…
– Bậy, bậy rồi! Là đệ nhất cao thủ, trăm trận trăm thắng, lâu lâu lạnh lẽo trên đỉnh cao nên tụt xuống thôi nhé!
– Ôi thế ạ, thế hôm nay anh lại trả tiền bàn ạ!
– Uhm uhm, nhưng mà hôm nay là ai thắng trả tiền bàn chứ không phải ai thua trả tiền bàn đâu nhé…
– Thì em cũng có bảo là anh thua đâu ạ! Của anh hết tổng cộng 1tr850k ạ…
– Uh cho anh gửi này, anh lại mời bé 1 ly trà sữa nhé!
– Em không phải là bé, em là Vân mà!
– Kệ, anh về nhá, chào thân ái và quyết thắng!
Và anh lại ra về, mặc kệ nàng ấm ức đằng sau. Lúc nãy nói là nói thế thôi, chứ 1 tháng vừa rồi ngày nào nàng chả ngóng xem anh có đến club không, để rồi gần 1 tháng liền không thấy anh đâu, nàng đã tưởng là anh có chuyện gì, nên mới đánh liều hỏi mấy người hay chơi cùng với anh…
– A anh ơi, cho em hỏi, cái anh cao cao mà hay đi cùng các anh dạo này không thấy đến ạ?
– Em hỏi ai? Àaaaa, có phải thằng Hùng đen không? Nó qua Thái rồi em ạ…
– Ơ qua Thái làm gì ạ? Có phải là…
– Không, không, nó qua Thái thi đấu cái giải bên đấy! Sao, định theo nó học nghề? Hay là nhớ nó rồi nào?
– Không ạ, khôngggg! Làm gì có chuyện đấy ạ! Em thấy anh ý là khách quen mà lâu ngày không đến nên hỏi thôi ạ…
Hóa ra là anh qua Thái đánh giải, thế mà nàng cứ tưởng là anh có chuyện gì! May thật! Mà sao nàng lại thấy như thế là may nhỉ? Nàng không hiểu!
Sau cái 1 tháng ấy, anh lại đều đặn đến club để chơi mỗi ngày. Nhưng câu chuyện giữa anh và nàng lúc gặp nhau ở quầy thu ngân vẫn chỉ loanh quanh ở mấy câu “anh hết bao nhiêu”,”của anh hết xxx”,”anh đi về nhé”… Cho đến mãi một hôm…
– Bé bé, cho anh xin số điện thoại zalo nào, anh add có gì đặt bàn cho tiện!
– Đã bảo là em tên là Vân, cứ bé bé! Mà em không dùng zalo đâu ạ!
– Sao lại không dùng zalo? Anh thấy nhiều người dùng mà nhỉ?
– Tại vì em không dùng điện thoại ấy ạ!
– Hả? Em không dùng điện thoại á? Chờ anh tí nhé…
Rồi nàng thấy anh đi ra chỗ anh quản lý club đang ngồi chơi, nàng thấy 2 người họ nói với nhau chuyện gì đấy mà nàng chẳng thể nghe được. Rồi nàng thấy anh khoác vai anh quản lý đi về chỗ nàng…
– Đây nhé, anh xem, anh chăm lo đời sống nhân viên thế nào mà để cô bé thu ngân không có cả điện thoại dùng là thế nào?
– Anh biết đâu! Rồi anh quản lý quay sang nàng hỏi…
– Thế Vân chưa có điện thoại dùng hả em, anh cho ứng trước lương, rồi tiện tối đi mua luôn nhé…
– Ơ thôi không cần đâu ạ, em cũng có cần liên lạc với ai đâu mà dùng điện thoại ạ…
Anh chen vào:
– Không là không thế nào! Xì, vớ vẩn, có anh đây thôi!
– Nhưng mà anh liên lạc với em làm gì ạ? Nàng hỏi thế thôi, chứ nếu áp máy đo nhịp tim lên người nàng bây giờ thì nó sẽ cháy ngay, vì nhịp tim của nàng lúc này đang chạy đua với 1 con báo rồi cũng nên.
– Thì để đặt bàn chứ còn làm gì nữa hả bé!
– Đặt bàn trước thì anh cứ gọi cho anh quản lý là cũng được rồi ạ! Ôi nếu anh ấy bảo thôi thì chắc là mình tiếc chết mất, nàng thầm nghĩ.
– Gọi cho cái lão này á? Lão này toàn lượn đâu đâu chứ có chịu ngồi đây đâu mà anh gọi cho lão ấy làm gì cho mệt.
Anh quản lý chêm vào:
– Đúng đấy Vân ạ, em làm việc cũng phải có 1 chiếc điện thoại cho tiện. Nhỡ ra có việc gì còn gọi cho các anh nữa. Thế quyết như vậy đi, lát nữa anh cho em ứng trước lương, rồi tối đi mua 1 cái điện thoại mà dùng tạm. Có 1 cái vẫn hơn. Số điện thoại của anh thì em biết rồi đúng không? Mua được điện thoại thì nhắn tin hoặc gọi điện cho anh để anh còn biết nhé!
– Thế em định mua điện thoại gì?
– Em cũng chưa biết ạ! Em đã dùng bao giờ đâu!
Hùng quay sang bắt tay anh quản lý club…
– Chúc mừng, chúc mừng anh đã tìm được 1 cô nhân viên của hiếm!
Rồi Hùng lại quay sang nàng…
– Hay là anh bảo này, em thì chả biết gì, giờ cầm tiền lơ ngơ ra đường đi mua rồi lại mua phải đồ lởm thôi. Tốt nhất là như này, anh bán lại cho em cái điện thoại sơ cua của anh, đảm bảo ăn đứt khối con điện thoại khác. Giá rẻ luôn, tiền thì cứ để lão này thanh toán xong trừ vào lương của em là được! Đúng không anh?
Hùng nói xong, quay sang nháy mắt với lão quản lý. Lão quản lý quay ra nói với Vân:
– Anh thấy thế cũng được đấy Vân ạ, điện thoại của thằng dở hơi này thì không phải đồ đểu đâu! Đỡ mất công phải ra ngoài mua…
– Nhưng liệu như thế có được không ạ? Em sợ là lương em không đủ…
– Không sao, anh để lại rẻ cho, đằng nào thì hôm nay anh cũng thắng độ. Mai đi mua cái mới là được. Thế có được không, cô bé!
– Thôi, hay là để tối em ra ngoài mua cũng được ạ…
Lão quản lý lại chêm vào:
– Anh thấy em cứ lấy luôn máy của thằng dở hơi này mà dùng là tiện nhất. Tiền bạc thì không phải lo, gớm, thằng dở này có đem tiền đi vứt thì chắc cũng phải hết đời mới vứt hết nên không sao đâu…
Nàng ngẩng đầu lên, hết nhìn Hùng, lại nhìn sang tay quản lý, rồi nàng lại cúi xuống, 2 tay nàng cứ nắm chặt lấy nhau. Cuối cùng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn anh…
– Vâng, em cảm ơn các anh ạ…
Rồi nàng cúi đầu thật sâu.
– Ơi dời ơi! Làm gì thế này, làm thế này người ta lại tưởng bọn anh đang bắt nạt em đấy, không phải làm thế, dời ạ! Tươi cái mặt lên xem nào, mua được điện thoại ngon bổ rẻ thì phải cười tươi như hoa, chứ sao lại khóc lóc như thế này…
Thế là trong khi nàng còn đang bận lau vội giọt trong veo đọng lại bên khóe mắt, thì anh đã thoăn thoắt lôi cái điện thoại trong túi ra, hí hoáy 1 hồi xong đưa lại cho nàng:
– Đây, của cô bé, tiền trao cháo múc nhé!
– Hix, em cảm ơn ạ! Mà em không phải cô bé!
Nàng nhận lấy chiếc điện thoại bằng cả 2 tay 1 cách trân trọng! Từ lúc nàng biết suy nghĩ tới giờ, đây là món đồ đắt tiền nhất mà nàng được sở hữu – mặc dù chính nàng cũng chưa biết giá của nó là bao nhiêu!!!
– Ừ thì không phải cô bé! Anh về nhé! Này lão kia, liệu liệu mà thanh toán cho tôi đấy nhá…
– Rồi rồi, không phải lo. Anh mà phải trốn chú à! À đi làm tí bia không? Lâu không uống…
Rồi tay quản lý kéo Hùng đi xềnh xệch, không quên thả lại cho nàng 1 câu…
– Vân lúc nào mua được sim thì nhắn ngay cho anh đấy nhé…
– Vâng ạ.
Thế là ngay chiều hôm ấy, nàng cứ hí hoáy, hết nhờ người này mua sim, đến nhờ người nọ cài đặt hộ phần mềm này phần mềm nọ. Mãi đến tối nàng mới nhắn tin được cho tay quản lý club “Em Vân đây ạ!” Lão cũng chỉ đáp lại 1 câu tụt ngủn là “Ừ”. Suốt cả buổi tối hôm đấy, nàng cứ ôm khư khư lấy cái điện thoại, giống như 1 đứa trẻ được cho món đồ chơi mới vậy, nàng không nỡ buông xuống.
Tới khoảng 11h đêm, zalo của nàng có tin nhắn từ 1 người lạ “Em ăn cơm chưa?”
Phần 2: Trở về 2
– Mẹ, mẹ làm sao thế?
Tiếng gọi của Dũng kéo nàng ra khỏi dòng hồi tưởng…
– Ừ, sao thế con?
– Không, con thấy mẹ cứ đứng im mãi nên gọi thôi. Mẹ mở cổng ra đi, ta còn vào nhà chứ! Đứng ngoài này nắng quá…
– Con chờ 1 lát, chắc cô ấy đi chợ sắp về rồi.
Cô ấy ở đây, là cô Lan giúp việc cũ của gia đình nàng, sau khi biến cố kia xảy ra, nàng và Dũng được ba mẹ chồng đón qua Anh sinh sống. Cô giúp việc, vốn cũng là người bơ vơ chẳng có nơi đâu để về, nên được nàng nhờ ở lại đây, vừa có chỗ ở, tiện thể trông coi nhà cửa giúp nàng luôn. Ngôi nhà này, cả ba mẹ chồng lẫn nàng đều không có ý định bán đi, mà để hoang thì cũng không đành, nên đành trông cậy cả vào cô giúp việc. Nghe mẹ nói vậy, thì Dũng lại đứng tựa vào thành tường cho bớt nắng, tiện tay lôi cái điện thoại ra, định nhắn tin cho mấy đứa bạn bên kia là mình về tới Việt Nam rồi, nhưng vừa rút điện thoại ra thì Dũng tiu nghỉu, điện thoại làm quái gì có mạng mà nhắn tin bây giờ.
– Không biết phải chờ tới lúc nào đây, nắng quá mẹ ạ…
– Con chịu khó 1 tí, chắc cô ấy sắp về rồi…
Để lại một bình luận