Vân vừa nói xong, thì có tiếng có tiếng bước chân ở đằng xa vọng lại, nàng hơi nheo nheo mắt, đưa tay lên che nắng, nhìn về phía ấy, đôi mắt đẹp ánh lên nét vui vẻ. Chủ nhân của tiếng bước chân kia còn ai vào đây khác ngoài cô giúp việc cơ chứ. Người chưa tới, tiếng đã tới…
– Ôi, cô chủ, sao cô chủ về sớm thế! Tôi tưởng là tới chiều cô mới về tới. Cô chờ 1 lát, chờ 1 lát…
– Dạ vâng! Mà cô đừng gọi cháu là cô chủ làm gì, nghe xa lạ lắm ạ!
– Cô chủ cứ kệ tôi, gọi mãi thành quen, không bỏ được.
Cứ thế, vừa đi vừa nói, 1 nhoáng đã thấy cô giúp việc đi tới trước mặt 2 mẹ con. Cô giúp việc năm nay có lẽ cũng đã phải gần 60 tuổi, cô làm giúp việc cho gia đình chồng nàng từ lúc nàng còn chưa về đây làm dâu. Người đàn bà không chồng con, cũng chẳng còn họ hàng, với cô ấy, gia đình chủ nhà cũng như gia đình thứ 2 của mình, nhưng có lẽ thân phận kẻ ăn người ở không cho phép cô xưng cô, gọi cháu với những người trong gia đình này, mặc dù trong thâm tâm cô đã luôn coi họ như người thân ruột thịt của mình. Cô Lan nhanh nhẹn đi tới mở khóa, đẩy rộng 2 cánh cổng ra, phía bên trong là khoảng sân nhỏ, đầy những chậu cây nho nhỏ mà Vân chẳng biết hết tên, nàng chỉ biết rằng chồng nàng ngày trước, ngoài cái đam mê xách cơ đi khắp nơi tìm đối thủ ra, thì cứ ở nhà là anh lại miệt mài bên những chậu cây cảnh này. Nàng bước nhẹ qua cổng, không khí thân quen ùa về qua từng hơi thở, dù đã 16 năm nhưng với nàng cứ như là mới ngày hôm qua vậy.
– Mẹ!!! Xách giúp con 1 tay, nhiều vali quá…
– Ừ, ừ! Mẹ quên!
Vân giật mình, nàng quay lại nhìn Dũng đang loay hoay với mấy cái vali còn xếp chồng ngoài cổng. Nàng đang định đi ra, thì có tiếng của cô Lan…
– Cô chủ với cậu chủ… À không, bà chủ với cậu chủ cứ để đấy cho tôi! 2 người vào trong nhà trước đi kẻo nắng!
– Thôi, cô cứ để mẹ con cháu giúp 1 tay…
Cứ thế chỉ 1 lát, 3 người đã kéo được hết đống vali lên nhà trên. Mọi thứ bên trong căn nhà vẫn y nguyên như ngày mẹ con nàng rời đi, có chăng là mọi thứ đã bị thời gian phủ lên 1 chút màu xưa cũ mà thôi. Vẫn chiếc bàn ăn nhỏ này, nơi mà trong những ngày hạnh phúc nhất đời mình, nàng ngồi dùng bữa cùng anh. Chiếc cầu thang này, nơi mà anh hì hục gồng hết sức bế nàng lên trong ngày tân hôn. Mỗi 1 thứ nàng nhìn tới, lại như muốn kể lại cho nàng nghe những câu chuyện của ngày xưa cũ, những câu chuyện mà nàng đã cố chôn sâu thật lâu! Cô Lan thấy nàng cứ đứng bần thần trước những món đồ thì cũng biết ý, cô kéo tay Dũng ra chỗ chân cầu thang, rồi vừa xách theo mấy chiếc vali, cô vừa đi phía trước, chỉ đường cho Dũng tới chỗ phòng của mình ở trên tầng 2.
– Đây, cậu chủ ở trong phòng này nhé. Giường, tủ, mọi thứ cô đã lau dọn sạch sẽ hết rồi!
– Vâng, bà cứ kệ cháu! Thế còn mẹ cháu ở phòng nào hả bà?
– Bà chủ sẽ ở phòng đối diện của cậu chủ, là phòng cũ của vợ chồng bà chủ.
Rồi cô cũng lùi ra ngoài, không quên đóng cửa lại để Dũng thoải mái trong căn phòng của mình, trước khi ra, cô nói…
– Cậu chủ giống ông chủ ngày xưa như 2 giọt nước…
Dũng đang cúi xuống định mở vali lôi mớ quần áo ra, nghe cô Lan nói vậy thì ngẩng lên…
– Thế ạ bà? Mẹ cháu cũng nói thế mãi! Khi nào rảnh rỗi, bà kể cháu nghe về bố cháu nhé…
– Vâng, vâng! Cậu chủ cứ nghỉ ngơi trước đi đã! Tôi đi xuống nấu cơm, lúc nào xong thì tôi lên gọi cậu chủ xuống dùng cơm nhé…
– Vâng! Cháu cảm ơn bà! Mà mật khẩu wifi nhà mình là gì hả bà?
– Oai – phai? Oai phai là gì ạ?
– Bà không biết wifi?
– Tôi không biết đâu ạ! Thôi, tôi xin phép xuống nấu cơm nhé cậu chủ…
– Vâng ạ!
Cô Lan đóng hẳn cửa lại, còn Dũng ở bên trong thì thả người cái bịch xuống giường! Sao lại thế này? Thế kỷ 21 mà vẫn có người không biết wifi là gì à? Thế là lại phải báo tin chậm cho mấy thằng bạn dở hơi bên kia rồi! Ngồi thừ 1 lát thì Dũng cũng đứng dậy, lấy đồ đạc ra bắt đầu sắp xếp vào vị trí mà hắn cảm thấy thích hợp nhất.
Quay lại dưới sảnh tầng 1, cô Lan thấy Vân vẫn đứng bần thần bên tấm ảnh cưới nhỏ của 2 vợ chồng nàng. Cô tiến lại gần Vân, nói khẽ…
– Bà chủ vẫn nhớ ông chủ à?
– Có những thứ, dù chỉ là thoáng qua, nhưng lại làm cho người ta nhớ mãi không quên được cô ạ!
– Nhưng bà chủ cứ thế này mãi, ông chủ có biết được cũng chẳng vui đâu! Thôi bà chủ lên phòng nghỉ ngơi 1 chút đi, tôi đi chuẩn bị cơm trưa!
– Vâng, vậy cháu lên sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi 1 lát. Lúc nào có cơm thì cô gọi cháu nhé!
– Vâng! Mà bà chủ này, lúc nãy cậu chủ hỏi tôi cái gì mà oai – phai, rồi hỏi nhà mình có không là gì thế bà chủ?
– Thế nhà mình không có mạng internet hả cô?
– Không ạ! Bao nhiêu năm ở đây, tôi vẫn chỉ dùng cái TV cũ với cái điện thoại này…
Nói xong cô đưa cái điện thoại cục gạch ra! Vân không ngạc nhiên, tính cô Lan trước nay vẫn tiết kiệm như thế, phàm là những cái gì cô thấy không cần thiết thì cô sẽ không bao giờ mua về.
– À, ra thế! Thế cô cho cháu mượn điện thoại nhé! Để chiều nay cháu gọi người đến nhờ lắp mạng cho nhà mình! Bây giờ có mạng tiện lắm cô ạ, làm cái gì cũng dễ.
– Vâng, bà chủ cứ cầm lấy mà dùng, đằng nào thì tôi cũng có dùng điện thoại làm gì mấy đâu!
Nói xong thì cô Lan đi về phía nhà bếp để chuẩn bị làm cơm, còn Vân thì quay lên cầu thang về phòng của mình! Lên tới phòng mình, nhìn mấy chiếc vali được xếp ngay ngắn ở cạnh giường, nàng muốn đặt lưng xuống giường mà ngủ 1 lát. Chênh lệch múi giờ làm nàng cảm thấy mệt mỏi, nhưng nàng vẫn cố ngồi dậy lấy từng món quần áo, đồ cá nhân xếp vào tủ! Xong xuôi nàng trút bỏ bộ đồ trên người, đi vào phòng tắm, soi lại mình trước gương, khuôn mặt thanh tú như vẫn còn đôi mươi, bộ ngực đầy đặn vươn cao, vòng eo nhỏ nhắn, vòng 3 nở nang, đôi chân thẳng dài miên man sẵn hàng hút mắt của bất cứ kẻ đối diện nào. Từng dòng nước mát làm Vân tỉnh táo hẳn lên…
– Ah… ah… mạnh lên anh! Nữa… em muốn!
Anh ở phía sau nàng, từng cú nhấp mạnh bạo như muốn đưa nàng lên mây mỗi khi dương vật anh tiến sâu vào trong âm đạo của nàng! 1 tay anh vòng ra phía trước, nắn bóp bầu vú nở nang của nàng thành vô số hình dạng, trong khí bên dưới vẫn không quên liên tục ra vào trong nàng. Nàng chống 2 tay vào thành nhà tắm làm điểm tựa cho từng cú nhấp của anh, dòng nước mát từ vòi sen không thể làm nguội bớt sự nóng bỏng bây giờ. Nàng quay đầu lại nhìn anh, đôi môi tìm kiếm 1 nụ hôn, anh tiến tới, mạnh hơn, môi anh khóa chặt lấy môi nàng, lưỡi 2 người quấn quýt lấy nhau, không muốn buông ra. Rồi anh thúc tới mạnh hơn, dùng cả 2 tay giữ lấy vòng eo mảnh mai của nàng mà thúc vào những cú mạnh bạo, như muốn tiến tới tận cùng hoa tâm của nàng. Nàng chỉ biết ưỡn cặp mông lên càng cao hơn để cho anh vào sâu hơn, âm đạo nàng như muốn nuốt trọn dương vật của anh vào bên trong. Rồi anh thúc những cái cuối cùng, mạnh mẽ, gặm chặt vào trong nàng, bùng nổ, anh tuôn trào tràn ngập và nóng hổi bên trong nàng! Cả 2 cùng nhau lên tới đỉnh vu sơn. Sau cuộc mây mưa mãnh liệt, anh lại nhẹ nhàng xoa rửa cơ thể nàng, nâng niu như đang chạm vào 1 viên kim cương đẹp nhất đời…
“Cộc… Cộc… Cộc”
– Bà chủ ơi, cơm chín rồi đấy ạ!
Tiếng gọi của cô Lan kéo nàng ra khỏi dòng hồi tưởng miên man! Chẳng biết từ lúc nào, 1 tay nàng đã đưa xuống dưới hạ thể, còn 1 tay thì xoa nắn cặp vú của mình trong vô thức! Ướt át, bên dưới của nàng tràn ngập nước! Sao lại thế này? Bao nhiêu năm rồi có như thế này đâu! Nàng hoảng hốt, nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh nói với ra ngoài…
– Vâng! Cháu biết rồi! Cô xuống trước đi, cháu tắm xong xuống ngay bây giờ đây ạ!
Rồi nàng vội vã tắm thật nhanh, mặc vào bộ đồ lót ren màu đen, khoác thêm bên ngoài chiếc váy ngủ trễ nải, rồi đi xuống dưới nhà dùng cơm. Xuống đến nơi đã thấy cô Lan và Dũng đang ngồi chờ sẵn rồi.
– Sao mặt mẹ đỏ thế? Mẹ ốm à?
– Đúng đấy! Tôi cũng thấy mặt bà chủ đỏ lắm! Có phải bị sốt rồi không? Lát nữa ăn cơm xong tôi đưa bà chủ vỉ thuốc hạ sốt. Chắc là bay dài mệt lắm!
– Không! Cháu không sao đâu ạ!
Vừa nói, Vân vừa áp 2 tay lên má mình, đúng là nóng rực thật! 3 người ngồi dùng bữa, toàn những món quen thuộc, này là thịt ba chỉ rang cháy cạnh, đĩa đậu phụ luộc, bát canh rau ngót, 1 chút dưa chua! Chỉ thế nhưng 3 người đều ăn rất ngon miệng! Với bà lan, đã 16 năm rồi căn nhà này mới có lại tiếng nói của người khác ngoài bà, với Vân thì là bữa ăn đầu tiên sau bao nhiêu năm xa quê hương! Còn với thằng Dũng thì thôi đi, nó mới 17 tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, cái gì chả ăn được. 3 người đang ăn cơm, thì ngoài cổng có tiếng người gọi…
– Nhà có ai không?
Phần 3: Trở về
“Nhà có ai không?”
Cô Lan buông đũa, quay sang nói với Vân…
– Chắc là ông Tuấn, tổ trưởng tổ dân phố đấy bà chủ ạ! Người gì mà thính thế, nhà nào có người mới đến là kiểu gì ông ấy cũng biết!
– Thế ạ? Thế cô ra mời bác ấy vào trong nhà đi ạ, chắc cũng phải có việc gì nên bác ấy mới phải sang ngay thế…
– Vâng…
Nói xong, cô Lan chậm rãi đứng dậy đi ra cổng! Vân cũng dừng đũa, bảo Dũng cứ ăn tiếp, còn nàng thì đi ra ngoài phòng khách để tiếp chuyện với ông tổ trưởng. Vân đi ra tới ngoài thì ông Tuấn với cô Lan cũng vừa vào tới…
– Chắc bác là bác Tuấn, tổ trưởng tổ dân phố ạ? Mời bác cứ ngồi xuống uống chút nước đã ạ!
– À vâng, cô cứ kệ tôi! Cảm ơn cô…
Ông Tuấn cũng chẳng ngại ngần ngồi xuống ghế, đưa tay đón lấy ly nước mà Vân mới rót. Vừa đón lấy ly nước, ông Tuấn cũng kín đáo liếc mắt lên đánh giá người phụ nữ trước mặt mình! Nhưng đập ngay vào mặt ông lại là bộ ngực vừa to vừa trắng của Vân được che đậy bởi chiếc áo lót ren màu đen, làm cho lão Tuấn tí nữa thì xịt máu mũi ngay tại chỗ! Nhưng với kinh nghiệm của 1 người đã sống tới gần 60 năm cuộc đời, thì lão nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Lão ổn định lại vị trí, đoạn mở cái cặp táp màu đen, lôi từ bên trong ra 1 cuốn sổ, tháo chiếc bút gài trong túi áo, đeo thêm chiếc kính…
– Chào cô, cô tên là Vân nhỉ?
– Dạ vâng, đúng rồi ạ! Mà đang trưa nắng thế này, bác qua có việc gì không ạ?
– À! Cũng chẳng có việc gì quan trọng lắm đâu, tôi thì làm tổ trưởng của tổ dân phố này, nói là tổ dân phố cho nó oai thôi, chứ thực ra cái ngõ này cũng chỉ có chưa đến chục hộ, thế nên là cứ nhà ai có người lạ tới là tôi lại phải tới hỏi xem thôi. Thế cô chỉ là tới chơi, hay là dự định ở lại lâu dài?
– Cháu là ở hẳn đấy bác ạ! Cả cháu lẫn con trai cháu nữa ạ!
– Ồ, là 2 mẹ con à – Đúng là gái 1 con trông mòn con mắt thật, lão Tuấn thầm nghĩ trong đầu – Thế thì cô cho tôi xin tên tuổi đầy đủ của cả 2 mẹ con nhé, cả số chứng minh nhân dân nữa.
– Cả số chứng minh nhân dân nữa hả bác? Cháu ở nước ngoài mới về nên bây giờ chỉ có số hộ chiếu thôi có được không ạ?
– Được chứ…
– Thế thì bác đợi cháu 1 lát, vì hộ chiếu cháu còn để trên tầng ạ. Bác ngồi nghỉ chờ cháu 1 lát nhé!
– Vâng, cô cứ kệ tôi…
Thế là lão Tuấn lại được 1 lần nữa rửa mắt khi Vân đứng dậy, đôi mắt của lão Tuấn như muốn dính lấy đôi chân miên man của nàng, ánh mắt của lão như muốn trèo lên cao hơn, cao hơn trên cặp đùi non lộ ra dưới lớp váy ngủ. Đấy, đàn bà phải thế mới là đàn bà chứ, ai lại như mấy con nái sề trong khu này, bình thường đã chẳng ai thèm ngắm, mà nếu mặc hơi hở 1 tí thì lại có khả năng giải tán đám đông cực kỳ tốt. Khẽ hớp 1 ngụm nước, lão chép miệng, đến cả nước lọc của người đẹp rót cho cũng ngon hơn nước lọc bình thường thì phải. Giá mà ngày nào cũng được người đẹp như này rót nước cho thì tốt biết mấy! Không để lão Tuấn phải đợi lâu, Vân đã tìm được 2 quyển hộ chiếu và mang xuống, khi tiếng chân nàng gần hơn, lão Tuấn theo 1 phản xạ tự nhiên đưa mắt nhìn về phía chân cầu thang. Và 1 cơn gió mất dạy – hay là 1 cơn gió biết điều, lại khẽ thổi thốc vào làn váy của Vân, làm nó hợi bị vén lên 1 chút. Nhưng chỉ cần như thế là quá đủ cho đôi mắt như cú vọ của lão Tuấn! Ren, màu đen, người gì mà vừa đẹp lại vừa có gu ăn mặc như thế cơ chứ! Vân đi về phía bàn nước, ngồi xuống đối diện với lão Tuấn, nàng dùng 2 tay đưa cho lão 2 cuốn hộ chiếu…
– Dạ, cháu gửi bác ạ!
– Vâng, vâng, cảm ơn cô! Cô chờ tôi 1 lát nhé.
Chẳng mất bao lâu, lão Tuấn đã ghi chép xong thông tin đầy đủ của 2 mẹ con Vân. Mẹ 36 tuổi, con 17 tuổi, mới về nước ngày hôm nay. Chà, giá mà trong hộ chiếu có luôn mục số đo 3 vòng thì tốt quá, lão thầm nghĩ. Sau khi ghi chép xong, lão đưa lại cho Vân 2 quyển hộ chiếu, gấp lại cuốn sổ ghi chép, gài lại cái bút vào túi áo. Lúc gài bút, chả biết do tay run vì tuổi già hay thế nào, mà lão lại làm rơi cái bút đánh cạch xuống sàn nhà. Đành phải cúi xuống nhặt lên chứ biết làm sao bây giờ. Thấy lão định cúi xuống nhặt bút, Vân nói…
Để lại một bình luận