– Bác để cháu nhặt giúp cho…
– Thôi khỏi, khỏi! Cô cứ kệ tôi, nó cũng rơi ngay đây thôi.
Rồi lão hơi nghiêng người, cố với lấy cây bút, nhưng mà có lẽ là do cái ghế hôm nay hơi cao thì phải, lão với mãi mà chả tới. Thế là lão ngẩng lên, cười ngượng với nàng, rồi rời khỏi ghế ngồi xổm hẳn xuống để nhặt cho dễ. Khi ngồi hẳn xuống, lão lại được thêm 1 lần nhìn kỹ hơn đôi chân dài miên man của nàng, mặc dù bởi vì nàng đang ngồi bắt chéo chân cho kín đáo, nhưng 1 phần nhỏ đáy quần lót vẫn lọt vào đôi mắt cú vọ của lão. Dĩ nhiên là không thể ngồi mãi như này được, thế nên lão cũng đành tiếc nuối mà đứng dậy, sẽ còn nhiều dịp khác. Lão phủi phủi lại quần áo trên người cho phẳng, rồi nói với Vân…
– Xong rồi, cảm ơn cô. Mai hoặc ngày kia, cô nhớ ra phường để làm khai báo tạm trú nhé.
– Dạ vâng, cháu cảm ơn ạ!
Rồi lão quay lưng đi về, vừa đi được 1 bước thì có tiếng Vân gọi…
– À bác Tuấn ơi, bác cho cháu hỏi nhờ 1 chút ạ?
– Có việc gì nhỉ?
– Bác có số điện thoại của mấy nhà mạng không ạ! Cháu muốn lắp mạng internet cho gia đình mà chẳng biết phải gọi vào số nào.
– À đây, cái này đơn giản thôi! Đây nhé, cô cứ gọi vào số này, là chiều nay sẽ có người đến lắp đặt ngay. Đây tôi gửi cô số điện thoại của tôi luôn, để nếu có vấn đề gì thắc mắc thì cứ gọi điện cho tiện nhé.
– Dạ, dạ! Cháu cảm ơn ạ! Bác về nhé ạ!
Nói rồi nàng cũng đi theo lão Tuấn ra tới cổng. Sau khi tiễn lão Tuấn xong, nàng cũng quay lại vào nhà. Thấy lão Tuấn đi rồi, bà Lan lúc này mới từ phòng ăn đi ra…
– Bà chủ cẩn thận cái lão ấy đấy! Trông thế thôi chứ dê chúa đấy…
– Thế ạ? Cháu thấy bác ấy cũng nhiệt tình mà…
– Vâng! Nhưng mà bà chủ phải cẩn thận đấy…
Vân vừa nói vừa cười với cô Lan, sau những người thân của nàng, thì cô Lan là người thân thiết với nàng nhất. Nàng biết, cô Lan nói như thế là vì quan tâm tới nàng, nhưng đồng thời nàng cũng nghĩ rằng nếu nàng chả đi đâu ra ngoài thì lão Tuấn có dê thật đi nữa cũng làm gì được nàng. Nàng theo cô Lan đi vào phòng ăn, Dũng vẫn chưa ăn xong…
– Ai đấy hả mẹ!
– Không có gì đâu con, là bác tổ trưởng tổ dân phố thôi!
– Tổ trưởng tổ dân phố là gì ạ?
– Nói thế nào cho dễ hiểu nhỉ? Là 1 người lo những chuyện đơn giản thay nhà nước ở khu phố này, như thế đi! Dần dần con sẽ làm quen, rồi hiểu thôi…
– Vâng ạ!
Tuấn gật đầu, mặc dù vẫn chẳng hiểu mô tê gì! Vừa mới định ăn tiếp, thì như nhớ ra cái gì, Dũng lại quay ra nói với mẹ…
– À mẹ nhớ lắp mạng sớm nhé!
– Được rồi, chiều nay là sẽ có người tới lắp…
– Rồi còn cả việc học hành, tập luyện của con nữa…
– Uhm, con cứ ăn xong đi. Chỉ trong tuần này là mọi thứ sẽ ổn định cả thôi…
Buổi chiều hôm đó, ngoài việc có 1 đám người đến lắp đặt mạng internet thì không còn ai lui tới căn nhà nhỏ này nữa. Buổi tối, như thường lệ, bà Lan lại chuẩn bị cơm tối rồi gọi bà chủ và cậu chủ xuống dùng cơm. Dũng khá hứng thú với việc được “quay trở lại với văn minh của loài người” sau khi mạng internet phủ kín mọi ngóc ngách của căn nhà. Cậu đi lại từng chỗ trong căn nhà, chụp vô số ảnh, nói là để gửi cho mấy người bạn thân bên Anh. Cậu không quên chụp cả bầu trời đầy nắng, khoảnh sân nhỏ đầy những chậu cây cảnh nhỏ của cha cậu. Nói sơ về Dũng, cậu năm nay mới bước qua tuổi 17, cao hơn 1m8 một chút, cậu đang vừa là học sinh vừa là 1 cơ thủ snooker bán chuyên! Chẳng biết vì sao, ngay lần đầu tiên được xem giải đấu world snooker championship là cậu đã thấy mê môn thể thao này rồi. Có lẽ là bởi vì trong người cậu đang chảy dòng máu của cha cậu, “1 người mà cả ngày nếu không vướng bận gì thì chỉ muốn xách hộp cơ lên và đi” theo nguyên văn lời mẹ cậu. Thế nên ngay khi cậu vừa đủ tuổi, mẹ cậu đã đăng ký cho cậu theo học ngay 1 ông thầy riêng để học snooker rồi. Hành trang của cậu trong ngày trở về cố hương, ngoài mấy vali quần áo, thì chính là chiếc hộp cơ, bên trong là chiếc cơ hiệu John Parris cũng chính là quà sinh nhật của mẹ cậu.
Sau 10h tối, sự yên tĩnh bao trùm lên căn nhà nhỏ, 2 mẹ con Vân và Dũng yên vị trong phòng của mình trên tầng 2, còn bà Lan thì vẫn ngủ trong căn phòng nhỏ dành cho người làm ở tầng 1. Trong khi Dũng vẫn đang mải mê nhắn tin với mấy đứa bạn, thì ở căn phòng đối diện Vân chìm vào giấc ngủ – hay là dòng hồi tưởng của nàng?
“Em ăn cơm chưa?”
“Ai the a? Co biet minh khong a?” Loay hoay 1 lát thì Vẫn cũng soạn xong được tin nhắn trả lời cái tin nhắn lạ kia.”
“Cô bé nhanh quên thế nhỉ? Anh hùng đệ nhất cao thủ đây chứ còn ai nữa”
“A anh hung a! Em cam on ve chiec dien thoai a! Em an com roi, ma sao 11h dem anh lai hoi em an com chua lam gi a?”
“Haha không có gì đâu! À, tại vì anh chưa ăn cơm nên hỏi em ăn cơm chưa ấy mà! Thế em ăn rồi à, thế đã đi ngủ chưa?”
“Hihi em chua ngu a, em ngu roi thi lay ai nhan tin voi anh, anh an com di a! Em ngu day!”
“Uhm, anh đi ăn đây! Nhưng mà sao em lại bảo là em ngu đấy?”
“La em di ngu day, chu khong phai ngu a”
“À, rồi rồi, là em đi ngủ”
“Vang, em chao anh a”
Vân nhắn tin lại cho Hùng, không quên thả thêm 1 cái icon giận xì khói! Thế là buổi tối hôm đó, ở 2 đầu thành phố, 2 con người chìm vào giấc ngủ với 2 tâm trạng khác nhau, 1 người thì ấm ức quyết tâm mai phải nhờ ai chỉ cách gõ có dấu, 1 người thì cười ngoác mồm đến tận mang tai. Tuy 2 tâm trạng khác nhau, nhưng 2 con tim lại như cùng chơi 1 bản nhạc tình kỳ lạ. Từ ngày hôm đấy, Hùng cứ đều đều nhắn tin cho Vân, nhưng tuyệt nhiên là không phục vụ cái mục đích “đặt bàn” ban đầu của anh! Mà tin nhắn của Hùng gửi cho Vân cũng khá nhạt nhẽo, loanh quanh cũng chỉ là em ăn cơm chưa, em đi ngủ chưa, may mà không đến nỗi hỏi là em có thích ăn rau dền không! Nhưng cho dù là vậy, vẫn có 1 cô gái nhỏ, ngày ngày trông ngóng mấy tin nhắn vô vị ấy, cho đến 1 hôm…
“Bé, mai em được nghỉ không?”
“Mai ấy ạ? Em vẫn phải làm ban ngày ạ!”
“Thế buổi tối em có việc gì không? Đi xem film đi!”
“Khoảng mấy giờ ạ! Nếu khuya quá thì thôi em không đi đâu ạ!”
“Khoảng 8h là film chiếu, chắc khoảng 10h là hết ấy!”
“Thế thì được ạ, nhưng em không có xe đâu ạ! Anh cho em địa chỉ rạp film để em bắt xe đến”
“Ngố à? Ai lại bạn nam mời bạn nữ đi xem film lại để bạn nữ tự đi bao giờ? Tối mai 7h anh qua đón”
“Vâng ạ!”
2 Đầu thành phố, 2 con tim cùng đập liên hồi, 2 con người cùng nhìn đi nhìn lại vào màn hình tin nhắn trên điện thoại, đêm hôm đó thành phố không ngủ!
Phần 4: Lần đầu
Cả ngày hôm sau, Vân cứ vừa làm vừa liên tục nhìn đồng hồ. Nàng đang mong ngóng đến giờ tan ca quá! Lần đầu tiên được người khác rủ đi chơi, đã thế người khác ở đây còn là anh nữa, lại càng làm nàng hồi hộp hơn. Sau khi tan ca, tắm rửa xong, nàng loay hoay với mấy bộ quần áo của mình, cũng chẳng có gì nhiều nhặn, chỉ có vài chiếc quần jean với mấy chiếc áo phông! À hôm qua anh bảo là hôm nay 10h tối mới về, chắc lúc đấy cũng hơi lạnh rồi, mang theo cái áo khoác mỏng nữa cho chắc ăn. Chuẩn bị xong xuôi thì nàng cứ hết đứng, lại ngồi, hết ngồi lại nằm, chốc chốc lại mở màn hình điện thoại lên xem giờ. Cả ngày hôm nay chả thấy anh nhắn tin lại, hay là anh có việc gì bận nhỉ? Hay là anh đổi ý? Hay là? Hay là? Vô vàn câu hỏi hay là dồn dập đến trong đầu nàng! Thế là trên khuôn mặt nàng cứ thay đổi qua lại các trạng thái, từ hy vọng, đến hồi hộp, rồi lại thất vọng, lại hy vọng. Rồi thì cứ 1 tí là nàng lại chạy ra chỗ cửa sổ phòng nhân viên nhìn xuống đường để xem anh đã tới chưa. Mãi tới 7h10 thì nàng chính thức hết hy vọng, quyết định tắt đèn đi ngủ sớm…
Về phần Hùng, cả ngày hôm đây anh cũng chả khác gì Vân, cứ loanh quanh đi lại trong nhà nhiều đến nỗi cô Lan giúp việc cũng thấy ngạc nhiên! Mọi khi cậu chủ nhà mình không đi ra ngoài chơi bi – a thì cũng ngồi ở nhà với mấy chậu cây cảnh! Thế mà hôm nay lại cứ chạy qua chạy lại đến chóng cả mặt. Đến 5h chiều thì bà mới thấy cậu chủ nhà mình ngừng chạy qua chạy lại, cậu lên phòng tắm rửa rồi chạy xuống dưới sân, lái ô tô đi! Lại thêm 1 chuyện lạ, cái xe đắp chiếu quanh năm chả thèm động, hôm nay lại lôi ra dùng! Cũng chính vì quyết định đi ô tô nên Hùng vướng vào 1 rắc rối mà chính anh không ngờ đến, là tắc đường! Hôm nay là ngày gì mà tắc kinh khủng, thế là Hùng với con xê lết từng cm trên đường. Mải mê với công cuộc bò trên đường, thế là Hùng cũng quên béng luôn việc nhắn cho Vân là anh tới muộn vì tắc đường! Thế là 7h15 anh mới lết được đến trước cửa club. Vừa thấy có xe đỗ lại, chú bảo vệ đã đi tới…
– Anh ơi! Anh đỗ xe ra chỗ kia giúp tôi nhé, chỗ này là chỗ đỗ xe máy thôi!
Hùng thò cổ ra khỏi xe cười…
– Cháu Hùng đây mà chú ơi! Chú cho cháu đỗ nhờ 1 tí thôi ạ…
– Ơi dời! Cứ tưởng ai, rồi rồi! Riêng cậu thì đỗ đến bao giờ cũng được…
– Cháu cảm ơn ạ!
Hùng lại thu người vào trong xe, lúc này anh mới giật mình nhớ ra là hình như mình đến muộn hơn giờ hẹn thì phải! Lôi điện thoại từ trong túi ra, 7h15! Chết rồi! Anh vội mở danh bạ…
– Tít tít tít Your number tou have drive is not available at the moment, please try again later…
Ơ kìa! Sao lại tắt máy, mới muộn có 15p thôi mà làm gì đến nỗi thế chứ. Hùng đang định ngắt cuộc gọi để đi vào trong hỏi xem Vân ở đâu thì…
– Alo, anh Hùng đấy ạ?
Đưa vội điện thoại lên nghe, Hùng trả lời…
– Ừ, anh đây, em xuống dưới cửa club đi! Tắc đường quá nên anh đến muộn, anh quên mất không gọi điện báo…
– Vâng ạ! Anh chờ em 1 chút…
Hùng tắt máy, vỗ vỗ ngực! May quá, thế là chưa giận dỗi gì đúng không nhỉ! Chắc thế!
Còn ở trên phòng nhân viên thì Vân cuống cuồng ngồi dậy, chải lại đầu tóc, mặc lại bộ đồ lúc nãy, không quên với theo chiếc áo khoác mỏng. Nàng chạy ào ra khỏi phòng, nhưng mà như nhớ ra cái gì đó, nàng bảo bản thân đi chậm lại, chậm lại! Đúng rồi, đi lại như bình thường ấy Vân ạ! Nàng đi ra ngoài cửa club, nàng nhìn 2 bên, cố tìm cái bóng dáng cao cao ngồi trên xe máy như mọi khi!
“Pim… Pim” Anh bấm còi, xong thò cổ ra ngoài cửa xe, vẫy tay với nàng…
– Anh đây này!
Nhìn cái bộ dáng hớn hở của anh, nàng khó nhịn được, đưa tay lên che miệng cười hihi rồi tiến về phía anh. Nàng cứ loay hoay bên ngoài, chả biết làm thế nào để vào bên trong. Chú bảo vệ thấy thế thì nhanh chân hơn, đứng dậy mở cửa xe giúp Vân…
– Cháu cảm ơn ạ!
Vân cúi người cảm ơn chú bảo vệ trước khi bước vào xe, chú bảo vệ cũng cười cười gật đầu với Vân, rồi đóng cửa xe giúp nàng! Ông vốn quý cô bé hiền lành, dễ thương, tốt bụng với mọi người này! Hùng lại thò đầu ra ngoài xe nói với chú bảo vệ…
– Cháu cảm ơn nhé! Cháu đi đây!
Anh đang định thu người vào xe thì có 1 chiếc xe máy vụt qua sát sạt…
– Ới zời ơi! Đỗ xe cái kiểu gì thế hả…
– Cháu xin lỗi, xin lỗi ạ!
Rồi anh cũng thu người vào trong, kéo cửa kính lên! Đột nhiên, mọi âm thanh ồn ào, vội vã của cuộc sống bên ngoài như bị ngăn cách hoàn toàn! Bên trong xe chỉ còn lại 2 con người đang loay hoay không biết làm thế nào cho phải! Vân thì cứ nắm chặt 2 tay để trên đùi, còn Hùng thì cũng hết nhìn gương chiếu hậu, lại lục hộp chứa đồ.
– Để anh kéo dây an toàn cho em!
– V… Vâ… Vâng ạ!
Rồi loay hoay mãi thì Hùng cũng gài xong cái khóa dây an toàn cho Vân! Cuối cùng thì cái xe cũng nổ máy, mang theo 2 người tiến về phía trước, để lại phía sau cái club vẫn ồn ào như mọi ngày! Đến rạp chiếu film, Vân đi theo Hùng tới quầy vé, Hùng tiến lên trước, nháy mắt với cậu bán vé…
– Cho anh 2 vé film xxx suất chiếu lúc 8h tối nhé…
– Dạ, em gửi anh ạ…
Hùng nhận 2 tấm vé, sau đấy đi mua bỏng nước. Rồi 2 người đi vào phòng chiếu film, rạp vắng tanh, chỉ có 2 người! Vân ngạc nhiên hỏi…
– Sao lại vắng thế anh nhỉ?
– Anh không biết, chắc tại giờ còn sớm nên người khác không muốn xem vào giờ này đấy! Thôi kệ đi…
– Vâng ạ…
Vân trả lời rồi líu ríu đi theo phía sau Hùng. Chỉ 1 lát 2 người đã tìm được chỗ ngồi của mình giữa cái rạp thênh thang. Chỉ 1 lát thì bộ film đã bắt đầu, là 1 bộ film ma (ai tư vấn cho Hùng thì không biết nữa). Và việc xem phim ma giữa 1 cái rạp đen thui, vắng tanh vắng lạnh thế này thì càng làm tăng thêm hiệu ứng của nó. Quả nhiên, chưa đến mấy cảnh thực sự kinh dị thì Vân đã hét toáng lên rồi bấu chặt lấy vai Hùng. Dĩ nhiên, không để lỡ cơ hội thì Hùng cũng nhẹ nhàng vỗ về lên đôi vai gầy của Vân. Cảnh kinh dị trôi qua, Vân buông Hùng ra, nàng ngồi thẳng trở lại, mặt nàng đỏ như mặt trời nhỏ, cũng may là trong rạp tối đen với không có ai, chứ không thì ngượng lắm! Nàng quyết tâm không được làm như lúc nãy nữa, phải cố lên, thế là nàng lại dùng 2 bàn tay nhỏ bấu chặt lấy 2 đùi mình! Nhưng mà vừa mới đến lúc con ma thò ra thì nàng đã quên khuấy mất mà quay sang bấu chặt lấy tay của Hùng! Cứ vài lần như thế, rồi trong khi mà 2 tay nàng vẫn đang bấu chặt lấy thành ghế thì đột nhiên nàng cảm thấy có 1 bàn tay ấm áp khẽ chạm lên mu bàn tay của mình…
Để lại một bình luận