Phần 4
Hai chân run run như không đỡ nổi cơ thể, miệng há hốc thở không ra hơi, tim thì đập mạnh sắp văng khỏi lồng ngực… Lần đầu trong đời Uyên phải chịu đựng sự kích thích quá mãnh liệt, cô sinh viên chạy vội về phòng đóng chặt cửa nằm lăn ra giường thở gấp.
Uyên chụp cái gối kẹp vào giữa hai chân ôm siết như muốn nghiền nát nó.
Uyên vặn vẹo trước cảm giác khó chịu nơi vùng kín, không biết làm sao để ngăn sự tuôn chảy cứ âm thầm diễn ra ở nơi bí hiểm của người con gái.
Uyên ôm khư khư cái gối trước bụng, cố xua đi hình ảnh đáng nguyền rủa đang nhảy múa trong đầu.
Chắc phải đến nửa đêm cơn kích thích mới chịu lắng xuống, Uyên vào nhà vệ sinh ngồi dưới sàn nhà xịt nước rửa ráy thay quần lót khác.
Rồi cứ thế từng ngày trôi qua, mỗi khi nghe thấy Oanh về là Uyên vào phòng đóng chặt cửa ra vẻ như đã ngủ say từ lâu.
Đợi khi hai anh chị bắt đầu hành sự thì Uyên lại lần mò ra chỗ cầu thang lắng nghe động tĩnh, hôm nào may mắn thấy cửa bật ra, xem như Uyên lại có một bữa được rửa mắt và học hỏi cách hành sự từ một lĩnh vực hoàn toàn mới.
Mỗi ngày qua đi Uyên càng siêng vào phòng chị dọn dẹp.
Nàng sắp xếp đồ đạc trong toilet, gom quần áo dơ bỏ vào máy giặt, đặc biệt là hay để ý đến quần lót của anh rể, bao giờ nàng cũng cầm nó trong tay lâu hơn những thứ khác.
Có đôi lúc Uyên thấy mình thật biến thái xấu xa, nhưng rồi nàng tự an ủi đó cũng là chuyện thường tình thôi mà.
Con gái đã trưởng thành thì tìm hiểu những chuyện sinh hoạt giới tính đâu có gì đáng lên án.
Sau tất cả những gì đã xem trộm hàng đêm, mỗi khi đối mặt với Hoàng là Uyên nghe lòng thổn thức thật khó tả.
Nhìn người anh rể cởi trần chỉ mặc chiếc quần ngắn, nàng lại liên tưởng đến hình ảnh trần truồng khi anh ra sức đẩy sâu cái đàn ông của mình vào cơ thể chị gái, động tác thật hùng dũng khác hẳn với nét điềm đạm lịch thiệp hàng ngày.
Uyên đang lom khom thay tấm ga giường tém nó cho thẳng thớm thì Hoàng bước vào.
Cái đập vào mắt anh trước tiên là cặp vú tròn trĩnh trắng phau đang thả rông trong chiếc áo rộng cổ.
Hoàng hoảng hốt quay mặt đi chỗ khác nhưng vẫn không kịp, Uyên đã bắt gặp ánh mắt anh vừa lọt vào cổ áo nàng.
Uyên cũng ngượng không kém, lúng túng đứng dậy sửa lại xiêm y.
Hoàng lên phòng để lấy bức tranh vẽ dở tiếp tục hoàn thiện nó. Mọi thứ được bày ra trước sân, anh vẽ Mỹ Oanh từ trí tưởng tượng, cô ấy đang ngồi bên khung cửa sổ, mơ mộng thả hồn theo làn gió, trông như nàng công chúa đang tương tư chàng hoàng tử trong truyện cổ tích. Mãi ngắm nghía bức tranh, Uyên đã đứng sau lưng từ lúc nào mà Hoàng không hay biết.
– Anh vẽ đẹp quá! Hôm nào vẽ cho em với.
– Được thôi, nhưng làm người mẫu phải ngồi rất lâu, mệt lắm đó nha.
– Sao anh vẽ chị hai mà chị ấy có phải ngồi làm mẫu đâu?
– À, vì anh đã thuộc nằm lòng từng đường nét trên gương mặt vợ nên vẽ từ trí nhớ mà ra. Còn với người khác thì phải nhìn mới vẽ được.
– Hay hôm nay vẽ cho em luôn đi, em cũng đang không có gì để làm.
– Cũng được. Em muốn chủ đề nào?
– Chủ đề hả? Để em nghĩ coi… có rồi, anh vẽ em giống tiên nữ giáng trần đi – Uyên cười thật hồn nhiên nhưng lại rất quyến rũ khiến Hoàng chết lặng vài giây.
– Wow, cái vụ này mới à. Mà sao trước nay anh không nghĩ ra nhỉ! Em đã vô tình gợi cho anh một đề tài rất hay – Bỗng dưng Hoàng thấy phấn chấn sau bao ngày bế tắc tìm nguồn sống mới cho những bức họa – Hay quá, em đi với anh tới chỗ này, khung cảnh sẽ rất hợp để vẽ một nàng tiên.
Hoàng đưa Uyên đến một bờ sông có thảm cỏ xanh rì, thỉnh thoảng có vài tiểu cảnh do một công ty nào đó tài trợ được nghệ nhân dựng thành để làm chỗ chụp hình lưu niệm.
Hoàng sửa dáng cho Uyên ngồi trên thảm cỏ, khuôn mặt nhìn nghiêng hơi ngửa lên như đang hướng mắt về chốn bồng lai.
Anh dựng giá đỡ, gác khung tranh lên đó say sưa sáng tác.
Những nét phác thảo nhanh chóng định hình.
Sau hơn hai giờ liền chăm chú, bức tranh đã hoàn thành một cách thần kỳ.
Anh vẽ Uyên trong dáng dấp một tiên nữ ngồi thẫn thờ giữa cõi hồng trần mơ về tiên giới.
Chiếc áo voan mỏng tanh che đậy không trọn vẹn bầu ngực căng đầy, mờ ảo ẩn hiện hạt đậu hồng hào trên đỉnh vú.
Đôi chân trắng nõn thon thả khép vào nhau xếp về một phía, cố che đậy nhưng vẫn mơ hồ lộ ra vùng tam giác sậm màu sau lớp vải mong manh.
Uyên hí hửng chạy đến xem thành quả thì giật mình ngượng chín cả người.
– Em đâu có mặc đồ như vậy mà sao anh lại vẽ thành… Ah… không chịu…
Nàng giẫm chân như đứa trẻ, ngượng ngùng khi thấy nơi ấy ám chút màu sậm đen. Dù mắc cỡ muốn chui xuống đất nhưng Uyên phải thừa nhận đó bức tranh đẹp nhất trong đời mà nàng từng biết đến. Nàng không tin khuôn mặt trong tranh chính là mình, xinh đẹp và đáng yêu đến huyền bì. Đó là cô gái mơ mộng, một nàng tiên mắc đọa trước lời nguyền không biết đến bao giờ mới giải được. Hoàng thì xem chuyện này thật bình thường. Nghệ thuật nó phải thế, hòa trộn giữa đời thực và hư cấu chứ không thể vẽ chân thực 100%, nếu vậy thì đến tiệm ảnh chụp cho rồi chứ vẽ làm gì?
– Em không thích bức này ư?
– Em thích, nhưng mà… kỳ quá hà! – Mặt Uyên đỏ ửng.
– Để anh cho xem mấy tác phẩm trước đây. Đã bán hết rồi nhưng anh còn chụp lại giữ trong điện thoại.
Hoàng lướt từng tấm cho Uyên xem, tất cả là tranh nude vẽ từ người mẫu bằng xương bằng thịt. Uyên lại đỏ mặt líu ríu hỏi.
– Mấy người này… cởi đồ ngồi im cho anh vẽ hả?
– Tất nhiên. Đó là một nghề nghiêm túc mà em.
– Trời, thấy ghê chết được. Không, ý em nói là nghề thấy ghê chứ hình vẽ thì rất đẹp. Chị hai không ghen sao?
– Có chứ, Oanh cũng nổi xung thiên mấy lần, có lúc anh đang vẽ thì Oanh đột ngột về nhà, tận mắt nhìn thấy anh và cô người mẫu đều rất nghiêm túc nên dần dần không còn ác cảm với công việc đó nữa.
Uyên so sánh với tác phẩm vừa vẽ và chợt thấy những bức trước đây đều trở nên nhạt nhòa. Đúng là Hoàng đã xuất thần mới có thể làm được điều kỳ diệu như thế. Nếu Uyên khỏa thân cho anh vẽ, chắc sẽ còn đẹp hơn bội phần. Chợt nghĩ rồi tự mắng bản thân, nàng vội xua đi ý nghĩ kỳ cục đó vì nó khiến gai ốc nổi khắp người.
Hai anh em trở về nhà thì đã gần trưa.
Uyên xắn tay vào bếp và thật nhanh chóng hoàn tất bữa ăn.
Để lại một bình luận