Phần 12
Như những cặp đôi khác, tui với nhỏ đi chơi. Tui thì hạn chế ra quán toàn rủ nhỏ ra biển, nhỏ cũng biết í nên mua nước với bánh ra biển ăn chứ không đi quán. Và cũng như cặp đôi khác 1 lần nữa, tụi tui trao nụ hôn đầu 1 cách vụng về. Mà đệt mẹ mỗi lần răng chạm nhau kêu cái két là nổi da gà, nhưng nói chung là ngọt ngào…
Và rồi, tụi tui yêu nhau ngày qua ngày, bên nhau mỗi buổi tối. Nhỏ cũng đã thôi trẻ con và tỏ ra rất người lớn trong chuyện tình cảm. Dần dần tui cảm thấy tui không thể thiếu nhỏ, kiểu như đi chơi mà không mặc sịp là không chịu được. Bẵng đi, tui cũng đã trải qua kì thi tốt nghiệp lớp 12 với con điểm đéo thể nào tin nổi tui lại làm được như vậy. Kì thi đại học đối diện trước mắt, tui thì tui không khoái đi xa nên nộp đơn vào đại học Nha Trang mà chiến. Lúc tui ôn thi, nhỏ mua đồ ăn, mua dụng cụ học tập thậm chí còn cày game hộ tui nữa sợ để lâu nó móc. Những hôm đi học thêm, nhỏ đích thân qua nhà tui chở tui đi, bảo không rồi vẫn cứ lì, sau này cưới nhau rồi kiểu như…
– Anh không đút vào đâu.
– Ứ ừ anh đút vào đi.
– Lì quá không đút đâu.
– Đút vào đi.
Chết chết bậy quá bậy quá.
Có 1 lần tụi tui xém xếp cơm mẹ nấu hình, chả là lúc đó tui đang ngủ trưa mà nhỏ đến nhà lúc nào không hay. Thấy tui ngủ nhỏ bay vào chọc phá, rồi tui thức giấc và…. thôi không kể để mấy bác tò mò chơi.
Nhưng tình yêu đâu phải lúc nào cũng êm đềm, biển Nha Trang đôi lúc đang bơi còn gặp phải shit nói chi tình yêu tụi tui. Hôm đó là một buổi chiều tháng 10, lúc đó nhỏ đang chở tui từ lớp học thêm về thì bỗng dưng điện thoại rung báo có tin nhắn, tui cũng chả buồn đọc vì chỉ có 2 người nhắn tin cho tui là nhỏ với tổng đài.
– Đi xả hơi chút nha anh.
– Đi đâu?
– Uống nước.
– Nhà anh có nước đấy.
– Xí.
Rồi nhỏ chở tui ra 1 quán nước vỉa hè, gọi 2 ly trà chanh ra tụi tui nói chuyện trên trời dưới đất, được một lúc tui móc điện thoại ra xem giờ. Tui giật mình, vì con số tui lưu đã lâu và nay lại gửi tin nhắn cho tui.
“Có 1 tin nhắn đến từ Hạ Vy”
Tui tắt máy đi, không muốn đọc vào lúc này, không phải vì có mới nới củ nhưng cái kiểu cảm giác đan xen làm tui tắt nó đi..
Rồi tui tính tiền, nhỏ chở tui về không quên dặn dò đủ điều, và trước khi đi thì mi vào má tui 1 cái.
“Sao nụ hôn hôm nay nhạt nhẽo?”
Tui vào phòng, bật máy lên xem tin nhắn, nội dung
– Vy vừa về tới Nha Trang nè, tối nay sang đón Vy ra biển nhé, 8h nhé.
Suy nghĩ 1 lúc, tui quyết định không đi. 7h45, tui lọc cọc đạp xe quà nhà Hạ Vy vì thà đi 1 lần còn hơn im im mà chẳng giải quyết được cái nồi gì.
Từ xa tui đã thấy bóng dáng người con gái quen thuộc, bóng dáng người con gái 1 năm về trước mà tui thầm thương trộm nhớ, đắng. Thôi ngay cái bộ mặt não nề, tui cười tươi tiến xe về phía nhỏ.
– Vy..
– Phong..
Đệt mẹ giống cãi lương tuồng Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài cảnh tàu Titanic bị chìm xong 2 đứa gọi tên nhau ấy.
– Vy về lâu chưa?
– Vy về Việt Nam từ tối qua.
– Dị là Vy học ở đây luôn hã?
– Vy sẽ ở Việt Nam luôn, năm sau cả gia đình Vy về đây định cư luôn. Long vui hông?
– Vui chứ.
Tui cười gượng gạo, bỗng thấy có lỗi với Mi quá, cảm giác nó thế. Rồi tui đèo nhỏ ra biển, ngay cái ghế đá tụi tui hay ngồi.
– Long làm bạn gái Vy nhé.
– Long đồng ý.
Đùa đấy.
Tui với nhỏ Vy nói chuyện từ trong nước ra nước ngoài và tui chốt 1 câu.
– Lúc Vy ở bên đó, Long có thích một con nhỏ.
Nhỏ cười rồi hỏi
– Nhỏ đó sao?
– Nhỏ xinh, nhà có điều kiện, rất thông minh, rất người lớn, và….
– Và sao?
– Nhỏ rất yêu Long.
Xong câu đấy, 1 bầu không khí nặng nề bao trùm tui với nhỏ, im lặng đến đáng sợ. Tui nói tiếp.
– Long nói ra, chỉ để muốn Long và Vy vẫn mãi là bạn thân như lúc trước.
Rồi nhỏ cười, gượng gạo.
– Vy biết rồi , Long cứ lo xa.
Kiểu như là cục shit cuối cùng rớt ra khỏi lỗ ass và tui biết chắc rằng ngày mai mình sẽ khỏi bệnh tao bón. Xong câu nói ấy mọi lo âu được trút bỏ, tui với nhỏ nói chuyện cởi mở hơn. 9h tui chở nhỏ về, căn nhà của nhỏ vẫn thế chẳng thay đổi gì cả.
– Mai gặp Long nhé.
– Để Long thu xếp, đang trong kì ôn thi.
– Thế Long ngủ ngon.
– Vy ngủ ngon.
Rồi tui về, cái cảm giác bây giờ hỗn độn kiểu như con mèo nghịch len và bị len trói khắp người không biết cách thoát thân. Về nhà, trước khi đi ngủ,tui nhắn 1 tin chúc nhỏ Mi ngủ ngon..
– Long, về mày đừng uống nữa, về mày.
– Để tao uống, về đi.
– Anh ơi, em xin lỗi là do em.
– Cút đi, cô cút đi.
– Long, về đi……
Hôm nay trời mưa to, lúc này tui chính thức trở thành tân sinh viên. Cũng lâu rồi tui chưa đi chơi với nhỏ, toàn cắm đầu vào học và thi, đến tối muộn mới nhắn được cho nhỏ 1 tin chúc ngủ ngon. Tui bốc máy alo thằng Phong:
– Tối nhậu cmnd, tao đậu rồi.
– Đậu gì?
– Đậu đại học.
– Trời tưởng gì chứ… đmm sao này giỏi thế.
– Xàm, 6h qua nhà tao.
– Ok.
Tắt máy, tui tiếp tục gọi cho nhỏ nhưng đáp lại tui chỉ là hồi chuông dài vô tận. “Chắc nhỏ giận.” – tui là tui bỏ bê nhỏ cũng lâu lắm rồi, nhỏ Vy thì tui liên lạc qua điện thoại thôi. Một lúc sau điện thoại rung lên có tin nhắn, tui bốc máy lên xem.
“Em vừa đi chơi về mệt quá, em để lại tin nhắn ở tổng đài 1900****. Anh gọi để nghe nhé!”
Đmn mấy thằng rãnh, kiểu như không có việc làm nên phá làng phá xóm. Thế rồi tui xách xe đạp 1 vòng biển cho thư thái đầu óc, lúc buồn cũng thế, vui cũng thế, biển và biển, chắc ít người cảm nhận được nó giống tui. À mà nhỏ Vy cũng thi đậu, chung trường nhưng khác khoa với tui. Tui đạp mãi, đến khi đi ngang qua quán trà sữa nhỏ hay mua thì tui dừng lại, xe nhỏ nằm trước quán đây này. Tui gửi xe rồi vào trong, nhỏ hay ngồi trên lầu, bàn gần cửa sổ hướng ra biển, có đầy đủ gió và ánh nắng. Và đúng là có nhỏ ngồi ở đó nhưng không phải 1 mình mà ngồi chung với thằng nào ấy, không phải ngồi đối diện mà là sát bên. Ôi đắng lòng, tay chân tui cứng lại, trước giờ tui chưa rơi vào tình huống này và thứ tui suy nghĩ là….. bỏ chạy. Tui quay lưng thì… bốp, chân tui đập mạnh vào cạnh bàn đến tứa máu… xoảng, ly nước rơi xuống làm ánh mắt cả căn phòng dồn về hướng tui, và nhỏ cũng vậy. Tui cố gắng trốn tránh cái ánh mắt hoảng hốt của nhỏ, nhấc cái chân đâu, tui cố gắng chạy ra khỏi cái quán khỉ gió này.
– Anh Long.
– Đừng, đừng lại gần tôi.
Lúc này tui đã mất bình tỉnh, hơi thở gấp gáp, máu dường như được bơm lên não ít dần.
– Anh đừng hiểu lầm mà anh.
– Cút, cút đi.. cút đi.
Lúc đó thằng kia cũng trong quán chạy ra, nó nắm lấy tay nhỏ kéo ra sau lưng mình kiểu như “trời có sập thì sẽ đè anh chứ không đè em”.
– Có chuyện gì thế em?
Nhỏ không trả lời, đôi mắt ngấn lệ. Người trong quán ùa ra xem đông hơn. Phải rồi, xe, xe của tui. Tui thấy xe rồi lấy hết sức mà đạp. Biển, phải rồi, là biển..
– Aaaaaaaaaaaaa…
Tiếng hét khản đặc vang lên ở một góc biển văn chiều tháng 10, mưa bắt đầu nặng hạt trở lại. Biển đục ngầu, giận dữ, biển đồng cảm với tui – thảm hại.
5h45, tui sang nhà thằng Phong.
– Đệt mẹ đi đâu, tao tìm chiều giờ?
– Mày biết rồi à?
– Nó gọi tao..
– Mày nói nó, đi mà yêu.. mà thôi, đéo quan tâm, đi nhậu.
Để lại một bình luận