Phần 49
Nằm dưới đất khá là lạnh, mò dậy tắt điều hòa mà phải trằn trọc mãi tôi mới có thể đưa mình vào giấc ngủ…rồi chợt tỉnh giấc vì cơn ác mộng, mồ hôi toát ra như tắm, cố điều chỉnh hơi thở, vẫn là cơn ác mộng đó, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại, nó đeo bám tôi mãi không chịu buông tha.
Tự nhiên thấy cánh tay phải tê dại đi không tài nào nhấc lên nổi thì mới nhận ra là H đang dùng nó làm gối từ lúc nào không hay. Chả biết xuống đây từ lúc nào nữa…ánh nắng của buổi sớm chiếu qua khe rèm cửa sổ làm hiện dõ từng đường cong của H, do nằm nghiêng nên cái áo phông cổ trễ làm tôi suýt xì máu mũi. Chột dạ chắc chưa có gì xảy ra, vội vàng đánh thức H dậy. “Kể tới đoạn này mà bị bà kia đọc được thì chắc tôi ăn đủ hành..haizz”
– Sao không ngủ trên giường xuống đây làm gì?
– Um…yên nào để em ngủ thêm chút nữa. – H nũng nịu không chịu dậy rồi ôm chặt lấy tôi
– Dậy ngay!
Tôi đẩy H ra rồi đứng lên, chỉnh lại quần áo…cái tay phải muốn rụng ra luôn. Lởm khởm nhỡ đêm qua mà say rượu thì đời tôi coi như chấm hết tại đây luôn, vẫn biết trong cuộc đời một thằng đàn ông liệu ai dám chắc là chỉ quan hệ với một người con gái…theo tôi nghĩ là không, họ có thể ngủ với nhiều người con gái…tôi cũng chẳng phải ngoại lệ vì có đi tu đếch đâu, nằm bên cạnh một người con gái xinh đẹp như vậy mà không có cảm xúc thì mới là lạ, nhưng điều gì cũng nên biết khi nào là điểm dừng của nó, đừng để cảm xúc lấn áp lí trí rồi để lại hậu quả khôn lường. Như thế mà H vẫn không chịu dậy lại còn mỉm cười vì một điều chết tiệt nào đó rồi cuộn khoanh ôm chăn ngủ tiếp…kinh dị thật, tôi lắc đầu chán nản đành mặc kệ vào nhà tắm đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo rồi ra cửa sổ hút thuốc. Thật nực cười, đang nhiên lại có một cô em gái, điều mà từ nhỏ tôi vẫn ước ao…cũng muốn có một đứa em hay một người chị để có thể yêu thương chăm sóc hoặc cãi nhau, dành ăn và vui đùa mỗi ngày…nhưng lòng tham con người là vô hạn, khi được cái này họ lại muốn thứ khác và vô tình quên mất việc quý trọng những gì mình đang có để rồi hối hận. Tốt nhất là nên hài lòng với những gì mình đang có.
– Em làm gì đó ? – đang mải suy nghĩ thì H bất ngờ ôm tôi từ phía sau.
– Hihi…có làm gì đâu – H cười cười rồi dụi đầu vào lưng tôi
– Đừng như vậy…anh nghĩ nó không hợp…
– Em thấy có sao đâu..em gái ôm anh trai là chuyện bình thường mà..hihi
– Bó tay…hết nói nổi
– Anh có biết nhiệm vụ của anh trai là gì không?
– Nhiệm vụ gì?
– Đúng là…hứ..là phải chăm sóc, lo lắng, phải chiều chuộng bla…bla..
– Lại còn thế nữa? Mình mắc lừa rồi…haizz
– Oánh chết giờ…ai lừa anh chứ, đó là do anh nói chứ..hihi
– Ờ..ờ..sao cũng được, bây giờ buông anh ra rồi vào đánh răng rửa mặt, còn đi ăn sáng nữa.
– Lát nữa đi anh…
– Muốn ăn đòn hả?
– Hứ…nhớ đó
H buông tôi ra và tỏ vẻ giận dỗi dậm chân xuống nền nhà rồi mới chịu lật đật đi vào nhà tắm khiến tôi phải phì cười. Tại sao lại giống “Em” đến vậy, tôi đứng thần người rồi thở dài…mẹ kiếp thật, xuống thanh toán tiền phòng xong rồi ra cửa đợi H, không biết làm cái trò gì trên đó mà lâu khiếp mãi mới chịu xuống, ra là bà cô này ở trên đó make up…đúng là con gái, đến nản. Sau đó hai đứa đi ăn sáng…H làm tôi ngại với mọi người trong quán, họ cứ nghĩ hai đứa tôi là một đôi vì những hành động có phần thân thiết quá mức của H…chả hiểu trong đầu bà cô này nghĩ gì mà làm vậy nữa.
– Bây giờ anh ra quán đúng chứ?
– Um…sao?
– Hihi..cho em theo nha
– Điên à…anh đưa em về nhà rồi mới qua quán
– Em chưa muốn về…em muốn đi với anh.
– Cho em tới phá nát cái quán của anh ra luôn ư…không chịu nghe lời à
– Kệ! Không cho em vẫn cứ đi…xem anh làm gì được…hehe
Ngày trước tôi thấy H có cái tính nhõng nhẽo với ngang bướng như vậy đâu cơ chứ, đúng là hết thuốc chữa…cứ đứng ngoài đường mà đôi co như vậy chỉ khiến cho thiên hạ cười, tốt nhất là cứ để H đi theo muốn làm gì thì làm. Định bụng gọi taxi nhưng giật mình nhận ra trong ví còn có mười mấy nghìn nên thôi đi bộ cho lành, với lại quán cũng gần đây thôi đi bộ tầm 20p là tới nơi coi như tập thể dục..
– Sao lại đi bộ vậy anh? – H quay sang hỏi
– Đi bộ cho khỏe chân
– Hihi…em biết rồi.
H cười rồi khoác tay tôi đi, thỉnh thoảng lại mỉm cười rất lạ…đúng là con gái quá khó hiểu, tôi cũng không để ý lắm…định sang tuần mới mở quán trở lại nhưng thấy mọi việc ổn thỏa rồi nên tối nay mở luôn, chứ đóng cửa lâu ngày rồi mất hết khách quen thì chết đói. Đến nơi tôi và H chia nhau ra quét dọn sạch sẽ sau đó tôi gọi điện báo bà chị họ cùng vài nhân viên trong quán đến sớm để chuẩn bị mọi thứ cho chu đáo.
Bận tối mắt tối mũi cho đến lúc quán mở cửa…may mắn là hôm nay khách đến đông nên cũng an ủi phần nào, khá bất ngờ H lại có tài buôn bán đến thế, nhanh nhẹn và giao tiếp rất tốt…ai lấy mồ hôi nhễ nhại mãi đến muộn thì quán cũng thưa khách đi, tôi để mọi người ngồi nghỉ ngơi rồi lấy ít tiền chạy ra ngoài mua đồ ăn với nước uống về gọi là động viên tinh thần mọi người…Đang ngồi trò chuyện cười nói vui vẻ thì T cùng đám bạn bước vào…chết tiệt thật, đếch thể biết đến bao giờ thì cô ta mới thôi ám tôi, chỉ nhìn thôi cũng làm tôi thấy khó chịu…lầm bầm chửi thề rồi đứng dậy vì dẫu sao bọn nó cũng là khách.
– Mấy bạn dùng gì? – tôi cố lịch sự hết mức có thể đặt cuốn menu lên bàn
– Cho 5 sinh tố thanh long bỏ hạt – Thằng nhóc ngồi gần T nói rồi cười đểu…thanh long bỏ hạt cái búa à, bọn này lại tới phá đây. Tôi thầm nghĩ như vậy rồi trả lời.
– Xin lỗi quán mình không có món đó, các bạn có thể gọi thức uống khác trong menu.
– Cái đệt…không làm được thì dẹp mẹ nó quán đi
Thằng vừa nãy đập bàn quát lớn làm mấy vị khách trong quán ngoái lại nhìn, H lo lắng chạy ra chỗ tôi
– Có chuyện gì vậy anh?
– À không?
– Mẹ kiếp mang 5 ly cacao nóng ra đây xem nào, làm với chả ăn…
Cái chó chết nhà bọn nó chứ…vào uống nước mà cứ như là bố đời vậy, bọn nhóc này làm tôi nóng mắt vô cùng nhưng cũng phải nín nhịn, đéo biết là cái thể loại gì nữa. tôi biết bọn này tới đây chả có ý tốt gì nhưng làm to chuyện ra kiểu gì cũng ảnh hưởng tới việc làm ăn nên một điều nhịn chín điều lành. Gượng cười rồi quay vào trong làm đồ uống…bọn kia ngồi ngoài nói chuyện, chửi nhau làm khách trong quán phải ra về hết…đúng là chó chết mà. Nếu mà không nghĩ đến đống nợ đang phải gánh trên vai thì có lẽ bọn này ăn đủ đòn rồi…chỉ là mấy thằng oắt con vắt mũi chưa sạch có chút tiền nghĩ mình là bố đời mẹ xã hội, mẹ kiếp thật. Tôi làm xong đồ uống định bưng ra thì H chạy lại tranh rồi nhìn tôi cười hiền…có cản cũng không được, nên tôi vào trong bếp rửa ít cốc chén thì nghe thấy bên ngoài có tiếng cốc vỡ loảng xoảng rồi tiếng chửi bới, vội vã chạy ra.
– Dm…mày cho bọn bố uống nước cống hả?
– Làm ăn thế mà cũng đòi mở quán à…dỡ mẹ nó biển hiệu đi
– …
Cả bọn đứng dậy chửi rủa, dọa nạt…còn H thì mắt rưng rưng ôm bàn tay đang đỏ ửng vì bỏng..chó chết thật
– Em có sao không? – tôi chạy đến cầm lấy tay H
– Không..không sao đâu anh?
Chắc H đau lắm nhưng vẫn cố tỏ ra không việc gì, lúc đó tôi khá là điên tiết liền gọi bà chị đưa H vào trong bôi thuốc. Ép người quá đáng, tôi định vớ lấy cái ghế phang chết bọn chó này…H lo lắng nhìn còn bà chị họ thì lắc đầu ý muốn tôi hãy nhịn đừng làm to chuyện…cố cắn răng nhẫn nhục, bọn ôn con này có vẻ hả hê với màn trình diễn của chúng.
– Có việc gì thế các bạn trẻ? – Tôi nhếch mép cười đểu rồi nói
– Mày cho tụi tao uống cái thứ nước đéo gì thế này…. – nó nói rồi hất cả ly nước cacao nóng hổi vào người tôi
– Ra vậy…
Tôi vuốt mặt gạt hết chỗ cacao nóng, khá là rát…nhìn bọn chúng đang cười khả ố…biết chắc T là kẻ chủ mưu và cũng là người vui nhất trong số đó, ngồi im mỉm cười…
– Rồi…T cô vui chứ? – tôi nhìn thẳng vào T rồi nói
– Vui…tất nhiên – T nhún vai rồi cười đểu.
– Tốt…đừng ép người quá đáng, đừng nghĩ cô là con gái mà tôi không dám làm gì…còn lũ nhóc chúng mày tao không muốn đụng tay vào…khôn hồn thì biến
– Dm thằng chó này – Thằng kia dút con dao bấm ra dọa nạt
– T cô bảo bọn này thôi ngay cái trò trẻ con này đi…nhìn tấm gương thằng P là biết tôi không phải là thằng có thể bắt nạt được đâu.
T đứng dậy nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù rồi giận giận dữ bỏ đi…bọn kia thì ngơ ngác chửi rủa dọa nạt vài câu và cũng đi theo. Có vẻ như con bé này bị điên nặng, hết chuyện để làm rồi nên mới rảnh đến mức tới đây phá đám…mà thực sự tôi chả thể hiểu nổi vì cái lí do chết tiệt nào mà con bé này cứ coi tôi như kẻ thù vậy. Đây là lần cuối cùng tôi nhẫn nhịn như thế này, nếu con bé này muốn chơi thì kiểu gì tôi cũng phải cho nó một vố thật đau. Thế là toi thêm bộ quần áo nữa, đã vậy mặt mũi còn bị đỏ rát nữa chó chết thật. Muốn yên ổn sao khó thế…toàn những rắc rối không đâu. Sau đó tôi đóng cửa quán lại rồi chạy vào trong xem H có sao không, thở phào nhẹ nhõm may là chỉ bị bỏng nhẹ và đã được bà chị họ tôi bôi thuốc và băng bó cẩn thận.
– Thôi giờ M lấy xe chị đưa H về đi – bà chị họ đứng dậy rồi nói với tôi.
– Dạ…chị chịu khó đi xe ôm một bữa nha.
– Um…không sao đâu..vậy nha..chị về trước đây.
Bà chị họ cùng mấy nhân viên trong quán ra về…tôi bảo H ngồi đợi một lúc để vào thay bộ quần áo khác rồi đưa về nhà, lúc đó cũng khá muộn đường xá vắng vẻ chỉ có vài con xe đi phía sau…tôi phóng xe chầm chậm trên đường
– Xin lỗi em nha… – ngoái đầu lại nói
– Vì điều gì cơ?
– Vì tại anh mà em mới bị bỏng.
– Hihi…anh ngốc quá..không sao đâu mà..em chỉ cần…hihi – H ôm chặt lấy tôi rồi cười
– Haizz
Tôi thở dài rồi nhìn gương xin nhang để ngoặt vào trong con hẻm đi tắt đến nhà H thì nhận ra ba con xe máy phía sau khá là quen…có vẻ như nó đi theo tôi từ quán đến tận đây thì phải, cũng chả dám chắc nhưng cẩn thận không hề thừa chút nào…tôi nhanh chóng vặn ga phóng vọt đi xem thế nào thì dám khẳng định là bọn kia nó theo đuôi tôi…thầm nghĩ tình hình không ổn nên đưa H về nhà càng nhanh càng tốt. Chả biết bọn nó theo tôi có mục đích gì nữa…ngoặt nhanh vào mấy con hẻm gần đó, lòng vòng mãi thì cũng tới nơi.
– Thôi xuống xe đi em – tôi dừng xe lại trước cổng nhà H
– Sao anh lại đi lòng vòng vậy…hihi – H xuống xe rồi che miệng cười
– Ờ thì anh bị lạc đường…vào nhà đi – tôi gãi đầu gãi tai chữa cháy
– Nói chuyện thêm chút nữa đi anh… – H níu tay tôi nũng nịu
– Để hôm khác đi…
Lúc này thì làm sao còn tâm trạng mà chuyện với trò nữa.Tôi quay xe định phóng đi thì H đột nhiên bước tới hôn nhẹ vào má rồi chạy biến vào trong nhà…lại đơ mất mấy giây. Tại sao H cứ làm tôi phải khó xử như vậy cơ chứ…bao nhiêu việc bên ngoài đã đủ khiến tôi đau đầu rồi nay lại thêm chuyện này nữa, biết xử trí sao đây.
Thở dài ngao ngán…thực sự mệt mỏi, tôi nổ máy rồi chầm chậm đi…mà lạ thật, bọn kia vừa nãy vẫn bám sát xe của tôi cơ mà sao bây giờ chả thấy đâu cả hay là do tôi quá đa nghi. Vỗ vào đầu vì tội đa nghi, đột nhiên ở bụi cây phía sau đèn pha của ba con xe máy chợt sáng làm tôi giật mình…tụi nó ẩn gần ngay cổng nhà H mà tôi không hề hay biết…chết tiệt thật.
Vội vã vít ga phóng vọt đi hòng cắt đuôi nhưng con xe tay ga cà tàng của bà chị họ thì ăn thế nào được nhưng lạ là bọn nó chỉ giữ khoảng cách mà không hề áp sát và lát sau thì chúng ngoặt vào con hẻm đằng sau rồi mất hút. Trong đầu không khỏi thắc mắc mục đích của bọn này là cái quái gì thì đột nhiên có con xe máy đi ngược chiều chiếu đèn vào thẳng mặt khiến tôi không nhìn thấy gì cả, rất nhanh sau đó thì hai xe đã gần xát nhau, và cũng chính lúc này tôi mới nhận ra hai thằng ngồi trên xe là hai thằng oắt đi cùng T vừa nãy ở quán tôi, thằng ngồi đằng sau cầm thanh típ khá dài…đã quá muộn để phản ứng, chỉ mới kịp nghĩ là quả này toi là chắc thì tôi hứng chọn một nhát vào đầu, mất tay lái và đổ nhào xuống đường rồi chả biết cái quái gì nữa.
Khi tỉnh dậy thì mới biết mình đang ở trong viện với cái đầu đau như búa bổ, đang băng bó…toàn thân xước xát hết cả…tưởng phen này toi là cái chắc may mà đéo chết, hú hồn. Lại là căn phòng trắng xóa, lạnh lẽo…xung quanh chả có ai cả…cổ họng khô khốc, tính với tay lấy cốc nước lọc để trên bàn mà không tài nào nổi…đột nhiên có tiếng cửa mở, là má hai đang xách túi đồ bước vào..nhìn thấy tôi thì má lo lắng vất túi đồ xuống đất rồi vội vã chạy đến chỗ tôi
– M…M..con tỉnh rồi à…hức..hức…mẹ lo quá… – má hai ôm tôi rồi khóc
– Mẹ..à…đừng khóc…con không sao đâu?
– Con làm gì mà lại ra nông nỗi này…hức..hức…nhỡ có mệnh hệ gì thì mẹ sống sao nổi…huhuu
– Con biết lỗi rồi ạ…mẹ đừng khóc nữa…
Má hai lại thêm một lần nữa phải khóc vì tôi…một thằng con bất hiếu, nhìn má như vậy mà tôi chỉ biết trách bản thân, sống mũi cay xè, chó chết thật. Lát sau thì má hai bình tĩnh hơn rồi bắt đầu kể lại thì tôi biết được là…đêm hôm kia sau cú va chạm thì tôi bị ngất đi và sau đó có người dùng điện thoại của tôi gọi về cho má báo tôi đang nằm trong viện, khi má hai đến thì không thấy người gọi điện đó đâu cả…hỏi thăm bác sĩ thì họ nói có cô gái trẻ cùng với một tài xế taxi đưa tôi vào nhưng chẳng để lại tên tuổi rồi bỏ đi luôn.
Cũng may là tôi chỉ bị nhẹ nếu hôm đó mà thằng kia ra tay mạnh thêm chút nữa thì chắc tôi đã toi luôn chứ chả chơi…nhiều lần bị úp nhưng có vẻ lần này nguy hiểm nhất. Mạng lớn nên vẫn chưa chết, chỉ lo đi đêm lắm có ngày gặp ma. Bữa trước thì cứu người còn nay được người cứu, nực cười thật…không biết người cứu mình là ai để nói lời cảm ơn cho phải đạo. Bác sĩ nói tôi phải nằm trong viện khoảng một tháng để còn theo dõi tình trạng sức khỏe vì lo có di chứng từ vụ va đập đó…nghĩ tới phải nằm trong đây tận một tháng mà tôi không khỏi rùng mình kinh hãi.
Trời lúc đó đã về chiều thế là tôi đã hôn mê mất hơn một ngày ghê thật…có mỗi con cục gạch cũng mất luôn, cái sim cũng theo máy mà bay, chẳng biết gọi bây giờ người cầm nó có bắt máy nữa hay không, chắc là thuê bao haizz…điều tiếc nuối nhất là tôi không còn nhìn thấy những tin nhắn yêu thương của “Em”…chó chết thật. Đang mải nghĩ thì má hai ngồi bên nói
– Lúc con hôn mê có con bé H tới chăm sóc tận tình lắm…cả đêm qua nó ở đây đó, mẹ nói mãi thì trưa nay con bé mới chịu về nhà..
– Vậy à mẹ – tôi ngạc nhiên
– Con bé với con là như thế nào đó..hihi – má hai cười hiền
– Ơ..dạ là anh em thôi…mẹ lại thế rồi.
– Qua làm sao được mắt mẹ…nhìn sơ là biết con bé có tình cảm với con rồi…mẹ thấy nó cũng được, để tìm hiểu gia cảnh thế nào rồi liệu đi con
– Trời…chưa gì mà..mẹ biết con với Trang…
– Haizz…nặng tình quá đâu phải là tốt…cuối cùng người chịu tổn thương chỉ là con mà thôi. Tin mẹ đi
– Vâng! Để sau tính đi giờ còn nhiều thứ quan trọng hơn…mà tình hình cửa hàng thế nào rồi mẹ
– Um…mẹ chỉ khuyên vậy thôi còn lại quyết định đều do con cả…đừng lo gì cho cửa hàng cả, mọi thứ đã ổn vì mẹ tìm được người đầu tư rồi.
– May quá…là ai vậy mẹ, liệu con có biết người đó không? – tôi mừng như vớ được vàng
– Gớm làm gì mà vui thế…sau này con sẽ biết thôi còn bây giờ thì cứ nghỉ ngơi đi đã
Má hai cười hiền từ xoa đầu tôi rồi bước ra ngoài làm vài thủ tục giấy tờ. Điều đáng lo ngại trước mắt đã ổn thỏa khiến tôi nhẹ nhõm đi rất nhiều…cơ thể vì thế mà có vẻ đã khá khẩm hơn cũng chính là lúc cơn thèm thuốc trỗi dậy, bây giờ biết kiếm đâu ra lúc này đây haizz…chỉ biết thở dài ngao ngán. Đột nhiên H mở cửa bước vào rồi vội vã chạy tới ôm tôi và òa khóc.
– Anh tệ lắm…huhuu…anh biết em lo cho anh như thế nào không…huhuuu
– Nào…nào thôi nín đi anh không sao đâu
– Lúc nào cũng không sao…không sao..hức..hức…
– Hìhì…cười lên cái xem nào..anh đã chết đâu mà khóc như đưa đám thế
– Còn đùa được nữa..hức…hức – H đánh vào vai tôi…chắc sợ tôi đau nên đánh nhẹ.
– Sao em không ngủ thêm chút nữa đi…thức cả đêm qua rồi còn gì.
– Em lo cho anh không ngủ được…với lại chị y tá gọi báo anh đã tỉnh nên em chạy tới luôn.
– Trời…lại còn thế nữa…à mà sao em biết anh ở trong này.
– Thì tại sáng hôm qua em gọi mãi anh không bắt máy…rồi lại còn tắt máy luôn nữa chứ…em tưởng anh ở quán thế là em qua quán luôn nhưng thấy khóa ngoài nên phóng xe đến nhà anh cũng khóa luôn…rồi nghe mấy bà hàng xóm nói anh bị tai nạn đang nằm trong viện, vội vã chạy tới đây ngay…lúc đó anh đang hôn mê..hức..em sợ lắm..
– Vất vả cho em quá…cho anh xin lỗi và cảm ơn em rất nhiều – tôi lấy tay gạt nước mắt cho H
– Tên ngốc này..nói linh tinh gì không biết nữa
Hai chúng tôi nói chuyện thêm lúc nữa thì má hai bước vào trên tay cầm theo túi hoa quả và lẵng hoa khá đẹp..thầm nghĩ má mua cái này làm gì không biết, hoa quả thì đầy bàn..lạ thật.
– Cháu chào bác ạ – H đứng dậy chạy ra đỡ đồ cho má hai.
– Um chào cháu, sao không ở nhà nghỉ ngơi qua đây làm gì cho vất vả ra – má hai đưa cho H cầm rồi ngồi cạnh tôi
– Dạ không sao đâu bác..hihi
– Cái thằng suốt ngày chỉ được cái làm người khác phải lo lắng là giỏi
– Mẹ mua gì mà nhiều vậy?
– Đâu có..mẹ thấy ai để ở ngoài cửa nên mang vào trong chắc ai để quên, lát người ta quay lại thì trả cho họ
– Vậy ạ
– À mà M này không biết ai đã thanh toán hết toàn bộ tiền viện phí rồi…con có biết là ai không?
– Thế ư..con không biết – tôi quay qua nhìn H
– Không phải em đâu? – H đang nghịch lẵng hoa thấy vậy thì vội xua tay
– Thế là ai được nhỉ…mà đâu có ai khác biết con ở trong đây đâu – tôi thắc mắc
– Mẹ có hỏi thì người ta nói có cô gái nào đó…không nói tên – má hai nhăn mặt
– Ơ
Bỗng H reo lên làm cho má hai và tôi giật mình quay sang thì nhận ra H lấy ra từ trong lẵng hoa một chiếc điện thoại trông rất giống của tôi…nhìn kĩ thì chả lẫn vào đâu được vì mặt sau của nó được “Em” dán chi chít đèn báo. H chạy lại đưa cho tôi, tôi cầm lấy rồi bật nguồn lên thì đúng của tôi không sai đi đâu được…thế là thế quái nào nhỉ…bao nhiêu chuyện lạ xảy ra mà không biết nguyên do.
– Vậy là sao anh – H lo lắng nhìn tôi
– Anh cũng không biết nữa – tôi lắc đầu
– Hay là của người đã đưa con vào đây – má hai nói
– Có khi người đó với người thanh toán viện phí cho anh là một người – H nhăn mặt
– Ai lại tốt đến vậy…mà thôi kệ đi, người ta đã cố dấu thì mình có tìm cũng chẳng được.
Sau câu nói của tôi thì mọi người cũng chuyển chủ đề luôn…tuy vậy nhưng mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình để cố lí giải những chuyện kì kia, chỉ có vài ngày thôi mà không biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Chả tài nào hiểu nổi…
Để lại một bình luận