Phần 58
Đến gần sáng thì mấy lão cũng xong “việc”, đi ra ngoài vỗ vai tôi rồi cười khoái trí…mẹ kiếp, nhìn mấy cái bản mặt khả ố này tôi phát tởm nhưng vẫn phải cố nở nụ cười. Sau đó tôi gọi cho thằng em đánh xe đến đón…tôi phải thát tùng các lão về tận quảng ninh, lúc đầu thắc mắc vì sao phải làm vậy thì chú L nói là mấy lão này đều bị cớm “nã” nên nhỡ có xảy ra điều không may ở bên mình sẽ rắc rối lớn.
Xuất phát từ tờ mờ sáng, đường xá vắng vẻ chỉ có những con công và xe tải chở hàng…chết tiệt, một bên là vực mà đường thì cua gấp, ngồi trên xe mà toát mồ hôi, buồn ngủ trĩu mắt mà đếch tài nào ngủ nổi tại mấy lão ngồi tán phét suốt cả dọc đường, kể những chiến tích hào hùng mà mình có, rồi là đã bao hết cớm ở vùng này, có lão nói đã từng một mình chơi lại 10 thằng cướp mỏ…nghe thì bá đạo gớm. Tôi chẳng quan tâm, chú trọng việc làm ăn là chính, xe đỗ lại một quán ăn nhỏ ở dọc đường để ăn sáng…làm tạm vài miếng chống đói tạm thời vì đếch nuốt nổi, tầm nửa tiếng sau thì tiếp tục xuất phát. Tới móng cái, nơi này được gọi là địa bàn của mấy lão.
– Chú em cứ ở đây chơi vài bữa…khu này thuộc quyền quản lí của tụi anh, thoải mái mà ăn chơi không phải nghĩ…hahaha – một lão trong đoàn vỗ vai rồi nói khi tôi vừa bước xuống xe đang châm điếu thuốc
– À dạ! Vậy em lại phải làm phiền mấy anh rồi
– Chú khỏi khách sáo…giờ đi về khách sạn nghỉ ngơi rồi chiều bọn anh tới đón đi chơi.
Tôi cười rồi gật đầu…mẹ kiếp, chơi bời đếch gì, bao nhiêu việc còn đang chờ ở nhà, nếu không phải là chỉ thị của chú L thì tôi cũng chẳng ở đây làm gì. Mấy lão lên con inova đã chờ sẵn ở đó phóng đi trước…tôi với thằng em theo sau, lát sau thì tới một cái khách sạn 5 tầng tên khá hay, bài trí đẹp. Hình như là của một trong mấy lão kia thì phải…đợi thằng em đỗ xe vào gara xong tôi và nó cùng theo em tiếp viên lên nhận phòng, mỗi thằng một phòng, đối diện nhau ở tầng 4. Được cái phòng ốc sạch sẽ nên tôi thấy khá thoải mái…xuống nói vài câu xã giao với mấy lão rồi lên phòng tắm rửa và đánh một giấc không biết trời đất là gì.
Tiếng chuông cửa dồn dập làm tôi giật mình tỉnh giấc..cái đệch, ngó qua đồng hồ thì đã tận 3h chiều, vội vàng bật dậy chạy ra mở cửa.
– Ngủ gì ghê vậy anh – thằng em nói
– B à, mẹ kiếp mệt quá nên ngủ như chết…có việc gì thế – tôi bước vào phòng tắm để rửa mặt
– Tại đại ca gọi cho anh không được nên gọi cho em…
– Lâu chưa…lát anh gọi lại cho chú sau, mà việc anh nhờ chú làm đã xong chưa.
– Em làm xong lâu rồi…
– Ừ…giờ chỉ cần làm theo đúng kế hoạch đã bàn từ trước là được
– Ok anh
Chú L chỉ thị cho tôi đi theo mấy lão không phải là để du lịch mà còn có một mục đích rất quan trọng khác là mở rộng địa bàn kinh doanh, mà Quảng Ninh là là mảnh đất hái ra tiền theo cách nói của dân trong nghề. Trước giờ chúng tôi dù đã tìm đủ mọi cách nhưng chỉ hợp tác được một vài thương vụ nhỏ không đáng kể…cần phải quan hệ với mấy lão thực sự có máu mặt thì mới mong…hai anh em đang bàn chuyện thì có điện thoại từ lễ tân báo mấy lão đang ngồi đợi ở dưới sảnh, đành tạm kết thúc câu chuyện ở đó mà thay đồ rồi đi xuống.
– Phòng ốc thế nào? Có vừa ý không chú em? – một lão đứng dậy nói
– Dạ được mấy anh chiếu cố…vinh hạnh cho em quá – tôi cười xã giao rồi bắt tay từng người một.
– Chú cứ khách sáo..thôi bây giờ mình đi ăn.
Lão nói xong khoát tay cả bọn cùng đi ra ngoài…hai chiếc xe phóng khoảng 15 phút đồng hồ thì tới nơi…một nhà hàng thuộc hạng vip ở vùng này vì trước tôi có nghe nói đến. Đúng là nơi quăng tiền qua cửa sổ…ăn uống xong xuôi tôi và thằng em được đưa tới xòng của mấy lão. Vòng vèo hết đường lớn sang đường hẻm, hình như là đang cố tình đi vòng vèo thì phải…lúc lâu sau cũng dừng lại trước một khu kiểu khá vắng vẻ, xung quanh chỉ có lác đác vài nhà dân. Nhìn từ ngoài vào thì trước mặt tôi cũng chỉ là một căn nhà 3 tầng cổ điển bình thường nhưng vào bên trong mới biết…camera được đặt khắp nơi từ hàng rào, cổng tới trong nhà, có vẻ khá tinh vi và an toàn.
Nguyên cái tầng 1 được dành riêng làm gara ôtô…đủ các loại xe đắt tiền nhìn hoa cả mắt, điều này cho thấy mấy ông tới đây đều là đại gia, trước có nghe nói đất quảng lắm siêu xe bạc tỉ giờ mới được chứng kiến tận mắt, quả không sai. Khoảng gần chục tay mặt mũi bặm trợn, xăm cây búa trên vai phải lượn lờ trong đó để cảnh giới…thấy mấy lão đến thì cả bọn cúi đầu chào rất lễ phép rồi sau đó đưa chúng tôi đi tới một cánh cửa khá lớn có hẳn mật mã. Lằng nhằng tầm 7 hay 8 con số thì cánh cửa cũng mở ra…thật ngạc nhiên vì tôi nhận ra đây là đường dẫn tới tầng hầm. Nơi mà các đại gia tụ tập lại để chơi bời…bước từng bước xuống cầu thang, lần đầu được chứng kiến một nơi như vậy.
Hơn chục bàn bạc đủ các thể loại đông kín khách…một quầy bar ở phía góc, trong sâu còn vài phòng dành cho những vị khách nào muốn giải xui hoặc thư giãn…phải nói nơi này là một nơi hoạt động rất có tổ chức và an toàn một cách tuyệt đối vì hễ có động là toàn bộ cánh cửa được đóng kín và khách có thể dút chạy theo đường thoát hiểm mà không ai biết. Tôi được mấy lão giới thiệu cho vài ông có máu mặt ở đây…ra đây địa điểm thường hay lui tới của các vị quan chức, thảo nào mà hoành tráng đến vậy.
– Sao chú muốn thử vận may không? – một lão vỗ vai tôi rồi nói
– Dạ thôi anh…mấy món này em mù tịt
– Hahaha…chú cứ khiêm tốn – lão khoát tay gọi một em phục vụ tới
– Ra quầy lấy cho chú em này vài xấp – lão nói với em phục vụ
– Dạ! – em này nhìn tôi rồi lễ phép cúi đầu chào
– Thôi anh..em tới thăm quan thôi, để khi khác anh ạ
– Chán chú quá..thế thôi vậy, ra quầy uống rượu đợi anh một lát
– Ok…anh cứ đi tiếp khách, kệ em
Lão cười cười rồi đi ra mấy bàn bạc nói chuyện…tôi vẫy tay thằng em đang chúi đầu chăm chú xem
– Muốn chơi hả?
– Hì tại thấy lại ngứa tay quá
– Thôi đi ra đây uống rượu
Tôi và nó cùng đi ra quầy ngồi uống rồi đảo mắt quan sát mọi thứ xung quanh…bốn góc nhà đều đặt camera và giữa trung tâm cũng có 1 cái, như vậy có thể quan sát mọi nhất cử nhất động của khách. Mấy con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết…thắng được vài đồng thì muốn thắng nhiều hơn nữa để vơ vét hết số tiền trong tầm mắt về túi của mình nhưng đâu biết rằng họ càng chơi thì sẽ càng thua đau đớn…chỉ nửa tiếng đồng hồ trôi qua thôi là đã vài con ô tô đã được bê lên bàn cân.
Thật nực cười cái trò đời, kẻ thắng thì cười còn kẻ thua thì vò đầu bứt tai nhưng kẻ được lợi nhiều nhất vẫn là mấy lão chủ xòng…đây chỉ là một trong những hoạt động nhỏ của mấy lão này, theo điều tra của thằng em thì mấy lão này còn chơi cả bất động sản, quán bar và buôn hàng cấm là chính. Thế lực tương đối lớn đến nỗi chẳng ai dám đụng vào…bá đạo cả một vùng, chỗ dựa lớn nên việc hợp tác có vẻ an toàn, trước mắt là thế và tôi cần tìm hiểu thêm để đi đến đánh giá cuối cùng, phải nắm chắc mọi thứ trong tay nếu không muốn thất bại.
Lát sau mấy lão dẫn tôi với thằng em vào phòng mát sa..cũng định từ chối nhưng vì cứ từ chối mãi cũng không tốt nên đành đi theo. Mẹ kiếp trông bên ngoài bé vậy mà càng đi càng thấy rộng khiếp như kiểu mê cung…mỗi thằng một phòng, trước đó đã dặn nhỏ thằng em là đừng làm điều gì và nói năng thận trọng vì tôi biết trong đó cũng đặt camera…chẳng lạ mấy trò khỉ này, thử nhau cả thôi.
– Tiếp đón các anh ấy tốt vào đó mấy em – lão nói với hai em nhân viên
– Dạ tụi em biết ạ
– Các chú cứ tự nhiên như ở nhà…đừng ngại gì cả – lão vỗ vai tôi rồi nháy mắt cười đểu
– Ok các anh chu đáo quá
Mẹ kiếp làm cứ như bọn này chết đói chết khát cái món này chắc…nghĩ vậy nhưng vẫn phải cười tươi. Vào trong phòng điều trước tiên phải tắm cái đã…bên ngoài ngột ngạt quá khiến tôi khó chịu, tắm xong cái thoải mái thật…đi ra đã thấy em phục vụ cười tươi mời tôi nằm lên giường. Nhếch mép cười nhạt rồi leo lên giường kéo rèm bịt kín xung quanh lại vì tôi biết góc phòng có đặt cam.
– Sao anh phải kéo rèm lại vậy – em nhân viên nhìn tôi rồi che miệng cười
– Anh thích vậy mà
– Anh ngại ư..hihi
– Em nghĩ vậy à?
– Không vì em nhìn anh không phải người như thế
– Hahaha…thôi giờ anh muốn ngủ, lát nữa gọi anh dậy nha.
– Ơ nhưng
– Yên tâm đi em không nói anh không nói thì chẳng ai biết đâu
– Nhưng…
– Không sao..em cứ ngồi đó đừng đi đâu cả là được
– Dạ! Anh lạ thật
– Anh vốn không bình thường mà hahaha
– Hihi
Tôi không nói gì thêm rồi nhắm mắt lại tính đánh một giấc…mát sa cái gì chứ, có khi lại mệt thêm thì có. Lúc đầu trước khi vào đây tôi tình cờ phát hiện mấy lão nói chuyện với hai em này là phải tìm hiểu bọn tôi…cái trò khỉ này tôi chẳng lạ lẫm gì vì muốn hợp tác làm ăn thì hai bên phải nắm rõ mọi thứ về nhau để tránh chịu thiệt. Muốn ngủ cũng chẳng được vì em này cứ luôn miệng hỏi han điều tra các kiểu…chẳng biết thằng em khờ khạo có qua nổi cái màn này không? Thấy cũng được khá lâu nên tôi đứng dậy đi ra ngoài, gõ cửa gọi thằng em mất một lúc thì cu cậu quần áo xộc xệch chạy ra mở.
– Sao nhanh thế anh
– Nhanh cái búa – tôi cốc vào đầu nó
– Sao lại đánh em – mặt nó nhăn nhó xoa đầu
– Tao dặn mày thế nào?
– Thì..thì tại có thánh mới cưỡng lại được hehe – thằng em cười cười gãi đầu
– Đúng là…haizzz…thôi mặc quần áo đàng hoàng vào.
Đợi nó vài phút chuẩn bị rồi cùng đi ra chào mấy lão để xin phép về khách sạn để nghỉ ngơi. Về tới phòng thấy phòng thấy đồ đạc mình có vẻ bị xáo trộn nên kéo thằng em lên sân thượng để nói chuyện để tránh bại lộ vì mấy thứ đồ chơi ở cái vùng này khá là sẵn.
– Mẹ kiếp mấy lão này đúng là cáo già – tôi châm điếu thuốc rồi nói
– Sao vậy anh…có chuyện gì ạ
– Um…bọn nó cho người vào lục đồ mình để điều tra
– Vậy ư?
– Um..từ giờ cho đến lúc về phải ăn nói hành động phải hết sức cẩn thận.
– Dạ em biết rồi ạ
– Nếu có sai sót gì thì đổ bể hết nghe chưa?
– Vâng!
– Thôi tao tính ở đây đến sáng sớm ngày kia về
– Sớm vậy anh
– Ừ…càng sớm càng tốt, ở lâu dễ chuốc phiền phức…mấy lão này không phải đơn giản đâu
– Dạ!
– Việc hợp tác lần này là bước đầu cho công cuộc lớn phía trước
– Vâng chú L cũng nói về chuyện của đại ca
– Ừ..vụ này bí mật tuyệt đối bí mật đó
– Dạ
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi về phòng nghỉ ngơi…việc hợp tác làm ăn với mấy lão bên này một phần là để mở rộng thị trường làm ăn nhưng việc quan trọng hơn cả là lợi dụng mối quan hệ đó để tiếp cận với bọn người Thái…vì bọn chúng với mấy lão là chốn làm ăn quen biết. Muốn chơi lại bọn này thì bước đầu tiên phải thăm dò cho kĩ càng tất cả mọi thứ về kẻ thù..đây là lí do tôi phải lặn lội để đến đây.
Để lại một bình luận