Phần 57
Vẫn như thường lệ tôi tỉnh dậy sau vài hồi chuông báo thức, nói là báo thức chứ đặt giờ toàn 9 ~ 10h…mò ra ngoài uốn éo một hồi, bác trai đang ngồi xem tivi chăm chú đến nỗi tôi chào mà cũng chả thèm đáp lại, bó tay, đi ra giếng đánh răng rửa mặt thì thấy chị với bác gái đang lúi húi trong bếp nấu nướng. Ngó qua xem cái mặt nhọ nhem như con mèo của bà này làm tôi phải phì cười…đang ở trên kia sung sướng vậy lại mò xuống đây để rồi như thế đấy. Định vào chêu nhưng sợ bị bem nên thôi…vệ sinh cá nhân xong xuôi tôi rẽ vào bếp xem hai người nấu món gì, biết đâu lại kiếm được miếng bỏ vào cái bụng đang đói.
– Bác với chị dậy sớm vậy? – tôi cười cười bước vào
– Sớm gì nữa 10h rồi..giờ này dân làng người ta đi làm kín cả đồng rồi – bác gái cười nói
– Đồ ngủ nướng.. – chị lè lưỡi chêu
– Ra vẻ…thường ngày có người 11h mới dậy, bày đặt
– Kệ người ta…
– Ờ thì kệ, bác nấu món gì thơm vậy
Tôi nói rồi chạy vào trong định bốc miếng chả dán thì bị chị đánh vào tay rồi đuổi lên nhà…bực cả mình, một miếng cũng không cho, hậm hực đi lên xem tivi với bác trai.
– Lát nữa ăn xong, mày tranh thủ lên dọn dẹp mộ phần của mẹ cho gọn gàng – bác trai nói
– Dạ cháu cũng tính vậy!
– À thế mày với con bé Linh là như thế nào?
– Dạ chị em ạ – tôi châm điếu thuốc rồi quay sang nói
– Thật vậy chứ?
– Dạ tất nhiên…nhưng sao bác lại hỏi vậy?
– Thì tao thấy có gì đó không đúng.
– Hahaha…bác thật là
Tôi cười lớn rồi bác cũng đổi chủ đề trò chuyện, chắc lại nghĩ hai đứa tôi là một đôi đây…người khác nhìn vào biểu hiện bên ngoài rất dễ lầm tưởng, đôi lúc chúng tôi cư xử thân mật hơn mức bình thường. Có lẽ đã quen với chuyện đó nên thấy rất bình thường, tính cách của hai chị em vẫn còn trẻ con nên vô tư..ít nhất là tôi nghĩ vậy. Chém hết chuyện bóng đá, thể thao và quanh đi quẩn lại vẫn là chính trị đường lối chính sách, nghe đến chán cả tai. Người dân bình thường thì bàn luận thế nào cũng chẳng thay đổi được gì, thấp cổ bé họng nói ai nghe…có chăng chỉ là câu chuyện giết thời gian dành cho người rảnh rỗi. Ông nọ bà kia tham ô tham nhũng thì mặc kệ họ…làm nghề gì ăn nghề đó, chuyện đó là của những người có chức trách xử lý…tôi chả quan tâm làm gì cho mệt xác. Lát sau thì chị và bác gái bưng đồ ăn lên trên nhà, tôi cũng đứng dậy phụ họ một tay…vẫn toàn món ngon
– Bác vẫn nấu ăn ngon như xưa – tôi ăn ngấu nghiến
– Linh nấu chứ bác chỉ phụ thôi phải không? – bác gái quay qua cười với chị
– Cháu đâu có biết nấu đâu…toàn bác làm cả – chị xua tay chối
– Ai nấu cũng được miễn là ngon
Tôi tiếp tục đánh chén…mấy khi được ăn uống ngon miệng như vậy vì bình thường không quan trọng việc đó, toàn qua loa. Bữa cơm ấm áp quây quần bên người thân thật đáng quý nhưng có lẽ sẽ rất lâu sau đó tôi mới được cảm nhận điều này. Bác gái chăm cho bác trai thỉnh thoảng quay sang nhìn tôi rồi mỉm cười, chị bình thường thì ăn uống tàn bạo khỏi nói nhưng hôm nay lại giữ ý tứ đúng như kiểu con dâu mới về nhà chồng…tôi mặc kệ mà tiếp tục công việc lấp đầy cái dạ dày. Xong xuôi tôi ngồi nghỉ ngơi đến chiều sau đó xuống nhà kho để lấy vài dụng cụ…quốc, liềm, chổi và vài thứ nữa rồi vác đi, vì đường ra nghĩa Trang khá gồ ghề và khó đi nên tôi đành mượn tạm con xe đạp cũ kĩ dựng ở góc sân của hai bác…buộc dụng cụ lên xe rồi dắt ra cổng. Chị đội nón của bác gái lăng xăng chạy theo.
– Trời nắng lắm, chị đi làm gì…một mình em là được rồi… – tôi quay lại nói
– Không sao mà – chị cười híp mắt rồi lắc đầu
– Lại làm cái bộ mặt này
Tôi đành chịu thua vì biết có nói kiểu gì cũng không được, cứ như đi chơi không bằng…bướng bỉnh. Lại phải tháo hết đồ trên xe ra để lấy chỗ cho bà này ngồi…đến nản. Dù đã về chiều nhưng trời vẫn nắng gắt lại đi một quãng khá xa nên mồ hôi toát ra ướt hết lưng áo…lâu không đạp xe thấy cái chân muốn rời ra, đường ruộng gồ ghề lại phải cõng theo bà này đúng là cực hình.
Chị sợ đen da nên núp hẳn người vào tôi, rõ ràng mặc chống nắng các kiểu, hở mỗi con mắt…biết thế bảo bà đeo cái kính râm luôn cho đủ bộ. Lúc sau thì trước mắt đã là nơi ba mẹ yên nghỉ cùng với ông bà…dòng họ tôi tuy ít con cháu nhưng có hẳn một khu đất riêng khá rộng, bất cứ ai trong họ khi qua đời đều được chôn cất tại đây, được xây tường cao bao bốn xung quanh vì bên cạnh là nghĩa Trang của làng. Tôi đỗ xe ở bên ngoài rồi mở cánh cổ gỗ đã mục gần hết do nắng mưa…mang dụng cụ vào trong rồi đứng lặng người lại để mặc cho nỗi đau cào xé con tim.
Không khí thật ảm đạm..hai đấng sinh thành của tôi họ nằm đó đã bao nhiêu năm, vẫn những gốc bạch đàn già cỗi cao chót vót nghiêng ngả theo chiều gió, mỗi lần về là những hình ảnh thảm thương ngày trước lại hiện về mới vừa xảy ra vậy…người ba vẫn thường cõng tôi trên lưng đi dạo trên bờ đê lộng gió, hứa làm cho tôi chiếc diều để chơi cùng tụi nhỏ trong xóm nhưng đã thất hứa…hình ảnh ba cõng tôi chạy trên bờ đê rồi thỉnh thoảng ngoái lại cười, do quá nhỏ nên gương mặt ba lúc đó trong kí ức của tôi chỉ là một khoảng tối.
Người mẹ đã hi sinh tất cả để tôi có một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác…đã ra đi khi tôi chưa kịp làm gì để báo đáp công ơn..nhiều nhiều lắm, từng kí ức cứ hiện về như một cuốn phim tua chậm, cứ thể chạy trong tâm trí tôi. Đau! Đau lắm, tưởng chừng như nỗi đau này đã nguôi ngoai theo thời gian nhưng không nó vẫn luôn ẩn sâu trong tâm trí và chỉ chờ đợi cơ hội xé toang cái vỏ bọc mong manh mà tôi cố gắng tạo dựng để thoát ra…sống mũi cay xè, ngẩng mặt lên để ngăn không cho nước mắt tuôn rơi. Tôi yếu đuối quá chăng…có lẽ vậy
– Đừng cố chịu đựng nữa – chị tựa đầu vào vai tôi rồi nói.
– Em ổn mà…không sao đâu
Tôi vội vàng lấy tay gạt nhanh khóe mắt rồi cố tránh né ánh mắt của chị vì không muốn người khác thấy mình yếu đuối mà nhất lại là chị…nhanh chóng ra lấy dụng cụ rồi tiến hành công việc dọn dẹp. Chị Linh thấy vậy cũng không nói gì thêm và tiến lại phụ tôi một tay…lúc lâu sau thì bà này đột nhiên kêu toáng lên làm tôi giật mình chạy lại, thì ra chị cắt cỏ bị liềm cứa vào tay. Xem qua thì cũng không sâu lắm nhưng bà này bị chứng sợ máu…mặt mũi xanh lét ôm cái tay trông đến tội. Đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy gần đó có đám lá cầm máu, tôi chạy đến bứt vài lá rồi nhai và đắp vào vết thương…chắc xót nên chị khẽ nhăn mặt, xé một đoạn áo của mình buộc vào rồi đưa chị ra chỗ mấy gốc bạch đàn.
– Chị ngồi đây nghỉ ngơi đi..còn một ít nữa em làm xong thì mình về.
– Chị không sao mà
– Này…ngồi im đó cấm đi đâu nghe chưa?
Tôi nghiêm giọng nói, mặt chị xuôi xị ngoan ngoãn ngồi xuống…ngang bướng đến thế là cùng, tôi tranh thủ ra làm nốt chỗ việc còn lại rồi thắp nhang tạ và đưa bà này về nhà. Lúc đó thì trời cũng đã xế chiều…không khí trở lên mát mẻ hơn rất nhiều
– M nè..chợ có ở gần đây không? – chị ngồi sau xe kéo áo tôi
– Cũng gần nhưng chị hỏi làm gì? – tôi ngoảnh mặt lại nói
– Mình qua chợ mua ít đồ nha
– Um cũng được
Bây giờ về cũng không làm gì cả…tiện qua chợ dạo một vòng. Tôi quành xe hướng ra chợ…vào tầm này khá là đông. Bà này lăng xăng chạy đi trước, không biết mua cái gì mà thấy hàng nào cũng ghé vào xem rồi hỏi này hỏi nọ. Chợ quê thì có gì đâu toàn hoa quả với thực phẩm là chủ yếu…chợ thường họp vào thời điểm xế chiều khoảng 5h vì tầm giờ này đa phần người dân đều đi làm về, mua đồ để chuẩn bị bữa tối. Thấy đói nên tôi làm tạm túi sữa đậu với cái bánh khoai…món khoái khẩu mà lâu rồi tôi không được ăn, quần áo bám đầy bụi đất ngồi trên con xe đạp cà tàng miệng nhai nhồm nhoàm, lếch thếch.
– Ăn gì đó? – chị xách một túi đồ chạy ra chỗ tôi
– Ăn thử thì biết – tôi nói rồi mua cho bà này
– Ngon quá…cô ơi cho cháu thêm 3 cái nữa – chị cắn một miếng rồi thốt lên và chạy lại chỗ cô bán hàng
– Có ngay..có ngay
Định nói sao mua nhiều vậy nhưng thôi vì biết tính bà này rồi…nói cũng bằng thừa. Ngồi châm điếu thuốc thì thấy có tiếng mấy bà bán hàng đang bàn tán ở phía sau.
– Thằng kia có phải con nhà N không bà?
– Ừ đúng nó rồi
– Nghe nói nó làm xã hội đen, bảo kê trên phố…
– Ừ…tôi cũng nghe nói thế, bố mẹ nó mất sớm nên không ai dạy dỗ đó mà
– Làm cái nghề đó trước sau cũng bị công an người ta bỏ tù thôi
– …..
Nhếch mép cười nhạt…mấy người rảnh rỗi không có việc gì làm chuyên buôn dưa như mấy bà này thì tôi chẳng chấp làm gì. Mấy cái thứ này tôi nghe mãi cũng nhàm, miệng của họ thì họ nói, chẳng lẽ cứ thấy ai nói xấu mình thì mình đều ra cãi nhau với họ ư? Thừa hơi. Mà họ cũng chả nói sai điều gì…Chị nghe thấy định ra thua đủ với mấy bà kia nhưng bị tôi cản lại rồi kéo ra chỗ khác.
– Sao em lại để yên cho họ nói như vậy – chị bực tức
– Hahaha…họ nói gì kệ họ em đâu có mất đi cân thịt nào đâu.
– Nhưng…
– Chị mua đủ đồ chưa mình về
– Hết hứng rồi..về thôi
Chị nói rồi leo lên xe luôn…nực cười thật, tôi đạp xe đi mà đằng sau vẫn còn vang vài lời nói khó nghe của mấy mụ. Cũng chính vì điều này mà tôi ít tiếp xúc với mấy thằng bạn vẫn chơi thân hồi nhỏ vì sợ chúng nó bị thiên hạ bàn ra tán vào…chẳng mấy khi về mà lại gây tiếng cho tụi nó kể cũng tội, bớt được cái gì hay cái đó.
– M nè…em buồn à? – Chị giật nhẹ áo tôi rồi nói
– Đâu có đâu…mà buồn vì chuyện gì mới được
– Thì chuyện vừa nãy đó
– Úi giời…thế thì nhằm nhò gì, em nghe suốt thậm trí còn chua ngoa hơn nữa cơ
– Vậy mà em vẫn cứ để yên cho họ xúc phạm mình à
– Miệng là của họ em sao cấm được…với lại nghe nhiều cũng quen, có khi không nói lại thấy thiêu thiếu hahhaa
– Đúng là đồ hâm
Chị đánh vào lưng tôi rồi không nói gì nữa…mấy thứ đó chỉ là vặt vãnh đời thường, hầu hết ai mà chả bị người khác mang ra đặt điều nói xấu…cứ để lời nói đó lọt vào tai này và ra tai kia là xong. Tôi đã từng trải qua những thứ còn gấp nhiều lần như vậy nhưng vẫn chịu được…đã từng bị người khác nhổ nước bọt vào mặt mà vẫn phải cười cười như thằng bị đao, thậm trí bị người khác đánh cũng không dám chống cự, chỉ cắn răng mà chịu, những trận đòn vô lí hết sức…Có lúc nghĩ mình chẳng khác gì một con chó cả, bị người đời hắt hủi khinh rẻ, họ mặc sức đánh chửi rồi cười khả ố…họ làm vậy vì nghĩ điều đó giúp họ có thể cao hơn vài tấc, nực cười. Mạt hạ…rẻ rúng..mẹ kiếp thật.
Nếu mà chấp nhặt chuyện đó thì có lẽ tôi đã chả sống đến ngày hôm nay mà thay vào đó là chết nhũn xác ở bãi rác hoặc đang xé từng tờ lịch dày cộp không bao giờ thấy tờ cuối cùng ở đâu…đời mà, màu hồng chỉ dành cho những người thích mộng mơ thôi. Tôi không nói ai cũng xấu cả…chỉ là vào thời đại này thì đồng tiền quyền lực và rất nhiều thứ cám dỗ đã che lấp đi cái lòng trắc ẩn mà mỗi con người đều có. Cũng đã từng gặp nhiều người tốt thực sự…họ sẵn sàng đưa tay ra giúp đỡ mà không cần báo đáp…nhưng số lượng quá ít ỏi.
Cũng chẳng sao cả vì nếm tủi nhục để hiểu biết thêm và lấy đó làm động lực để vượt qua mọi khó khăn, chả thể ngây thơ mãi được, cuộc đời sẽ dạy cho ta phải dối trá, thủ đoạn thậm trí là lừa gạt và phản bội…vì trong cái xã hội đông đúc đến nghẹt thở này nếu không tìm cho mình một chỗ đứng vững chắc thì tất nhiên sẽ bị kẻ khác dẫm đạp lên. Có ngu thì mới có khôn được và bài học nào cũng có giá của nó, đắt hay rẻ còn tùy thuộc vào mình có mặc cả được hay không.
Về đến nơi, chị nhảy tót xuống xe rồi chạy như bay vào trong nhà mang mấy cái bánh ra mời hai bác. Tôi tranh thủ cất đồ đạc rồi ra giếng rửa mặt mũi chân tay cho tỉnh táo…trong nhà thì bà này trình bày đủ thứ chuyện, đã vậy còn khoe vị liềm cứa vào tay nữa…như con nít, thế là tôi lại bị bác gái cho ăn chửi, đúng bó tay luôn. Một lúc sau thì chị xách túi đồ vừa mua được cùng với bác gái đi xuống bếp…tôi định vào phụ một tay thì bị đuổi ra như xua tà vậy…có khi thế lại nhàn. Đành lóc cóc lên nhà xem tivi với bác trai.
Mấy ngày sau là khoảng thời gian bận bịu cho công việc chuẩn bị…tôi phải chạy đôn chạy đáo, một mình lo toan khá vất vả vì hai bác muốn tôi tự lập mọi thứ…giả sử sau này có gì không may với hai bác thì chỉ có mỗi mình tôi đứng ra lo liệu mọi chuyện, may là mấy hôm sau thì má hai xuống phụ giúp một tay chứ tôi chẳng biết đâu mà làm. Chỉ vài ba mâm cho bà con xóm láng thân thích đến, gọi là nhớ ngày…mời thầy đến cúng, nói chung làm tất cả đúng thủ tục mà các cụ ngày trước đã đặt ra…chẳng mở to ra làm gì vì thấy nó chả ra sao cả, có phải đám cưới đâu.
Sau khi làm xong đám giỗ cho mẹ thì tôi ở quê thêm vài ngày nữa rồi cùng chị về nhà để tiếp tục công việc của mình…đáng lẽ ra là tôi về trước cùng với má hai nhưng tại chị cứ năn nỉ bắt tôi phải ở lại. Mấy ngày bị bà này bắt đưa đi khắp nơi mệt sắp chết…trở về với công việc thường ngày với cái thân xác tàn tạ, một đống thứ đổ lên đầu cần phải hoàn thành gấp..giấy tờ hóa đơn này nọ nhìn mà phát nản. Gặm nhấm dần cũng ngốn mất thời gian gần một tuần của tôi…bận rộn là vậy mà T vẫn không tha cho tôi một lần nào cả, đưa đưa đón đón dần trở thành một thói quen của tôi luôn. Mà lạ là càng ngày hai đứa càng thân thiết, nói chuyện rất hợp….ít cãi nhau như ngày trước, nực cười thật.
Đúng lúc đó thì nghe được tin là H bị bố mẹ bắt sang nước ngoài du học, cho dù không muốn đi nhưng chẳng thể cãi lời…khóc lóc rồi tôi lại phải là người an ủi, khuyên nhủ và thời gian trước khi bay thì ngày nào cũng bắt tôi đưa đi chơi, như hình với bóng luôn. Chút thời gian nghỉ ngơi vốn đã ít ỏi nay càng eo hẹp hơn, dường như là không có…đúng là một cực hình. Buổi tối trước giờ bay thì H có nói
– Anh phải đợi em về thì mới được lấy vợ nghe chưa?
– Tại sao phải thế? Em muốn anh chết già à…hhaaha
– Em không đùa đâu…biết là vô lí nhưng anh phải hứa với em điều đó
– Rồi..anh hứa..nhưng cũng chỉ vài ba năm thôi đó, anh không đợi được đâu..hahaha
– Cười cợt thấy ghét…em sẽ trở về và tiếp tục ám anh
– Thôi cho anh xin, sao cứ ám anh mãi thế?
– Anh biết rõ lí do mà…em đâu cần phải nói đúng không?
– Lại thế rồi..thôi cũng sắp đến giờ cất cánh rồi em ra tạm biệt bạn bè đi
– Dạ! Em sẽ trở lại
– Um…chúc em lên đường may mắn và qua bên đó nhớ giữ gìn sức khoẻ
– Vâng! Đến nơi em sẽ báo cho anh biết.
Tôi mỉm cười gật đầu rồi quay đi…bỗng H chạy lại ôm chặt lấy rồi nói
– Em yêu anh…
– Ơ..em làm gì vậy
– Em muốn ôm anh như vậy thêm một lúc được không?
Tôi không nói gì cả..có lẽ sẽ rất lâu sau mới gặp lại, tôi biết H vẫn còn tình cảm với mình nhưng giữa chúng tôi không thể có tình yêu. Mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía hai đứa làm tôi ngượng chín mặt…cứ đứng như tượng gỗ mất một lúc thì H mới chịu buông ra. H mỉm cười vẫy tay chào…tôi cũng vẫy lại và đứng nhìn theo H một lúc rồi quay lưng ra về với cuộc hẹn đi ăn cùng với chú L. Có lẽ việc ra nước ngoài sẽ là một cơ hội tốt cho H, thực sự khi không gặp đứa em gái này tôi cũng thấy nhớ và thiếu thiếu một thứ gì đó, ngày thường trước đây thì cố tình tránh né thế mà giờ này lại thấy vậy thật nực cười.
Ra khỏi sân bay bắt ngay taxi về hp để cho kịp giờ hẹn..mình là hậu bối mà đến muộn thì thật chẳng ra sao cả nhưng may mà vừa đúng lúc…thanh toán tiền taxi, bước xuống xe trước mắt đã là 1 trong những nhà hàng sang trọng bậc nhất của thành phố. Toàn những khách thuộc hạng vip mới đủ điều kiện vào đây vì mọi đồ thứ trong đó vô cùng đắt đỏ, phát khiếp luôn…lần đầu vào trong cũng hơi bị choáng ngợp. Anh nhân viên phục vụ dẫn tôi vào một căn phòng khá đẹp mà chú L đã đặt sẵn từ trước, chưa có ai đến cả nên tôi thở phào nhẹ nhõm…liếc nhìn đồng hồ thì còn 5p nhữa mới tới giờ hẹn nên tôi ngồi xuống chờ. Lát sau thì mọi người đồng loạt kéo đến…toàn những bác đầu trọc lóc xăm trổ đầy người, đeo xích vàng xích bạc nhìn thấy gớm, chú L khá lịch sự khi mặc comlê.
Tôi vội vàng đứng dậy chào hỏi cho phải phép…sau đó mọi người ngồi xuống trò chuyện, qua đây tôi mới biết mấy bác này là các tay to ở bên qn mà chú L thường nhắc tới. Khi các món ăn được bày kín trên bàn thì cả thảy đồng loạt nâng ly và từ đó không khí bắt đầu ngột ngạt dần…tuy họ cười đùa vui vẻ bên ngoài nhưng tôi nhận thấy bên trong họ đang tính toán rất nhiều thứ. Đây là mối hàng lớn mà chú L mới kết nối được nên mọi việc phải làm cho chu đáo và uy tín vì thế mà tôi hơi lo lắng, không dám phát biểu liều sợ lỡ buột miệng nói điều gì không hay thì hỏng hết việc.
Gần tàn bữa tiệc thì hai bên cũng đi đến thống nhất ý kiến và vui vẻ bắt tay cho lần hợp tác đầu tiên này…mọi thứ tiến triển rất khả quan. Tôi được chú giao cho nhiệm vụ là đưa mấy lão này đi xả stress…công việc quen thuộc, trước đó rất nhiều lần tôi đã làm với mấy lão quan chức trong tp. Những tụ điểm ăn chơi và thú vui lạ trong cái thành phố nhỏ bé này tôi đã thuộc rõ nên việc này khá đơn giản.
Đầu tiên bảo thằng em đánh xe đưa cả bọn tới quán bar để bay nhảy, thuê hẳn một khu vực trong quán không để cho người khác vào để tránh phiền phức…mấy lão muốn chơi kiểu gì cũng được, vài em gái nhảy xuống tận nơi phục vụ. Nhìn mấy lão mặt đê mê khiến tôi thầm mừng trong bụng…cứ chơi đi khi còn có thể, ngồi cạnh hút thuốc rồi thỉnh thoảng chúc rượu. Mấy bác choai choai nhìn thấy đội hình ở trong này tởm quá nên chẳng dám bén mảng rồi tự động chuồn hết. Khi thấy mấy lão đã phê thì tất nhiên lúc này thật thích hợp cho việc ra ĐS rồi, con xe bảy chỗ lại tiếp tục cuộc hành trình. Một quán quen khá chất lượng trong địa bàn do ông N phụ trách quản lí…tôi để bọn kia vào trong phòng hát ngồi đó rồi ra ngoài nói với mụ chủ quán.
– Chị bảo bọn nó phục vụ nhiệt tình vào..đây là khách hàng quan trọng đó
– Em cứ yên tâm đi..công việc của chị mà..hihi – bà này nói với giọng ẻo lả rồi vuốt mặt tôi
– Bà lại bắt đầu đó…thôi làm việc đi
Tôi gạt tay mụ ra rồi quay lưng bước vào phòng
– Hạnh nó nhắc đến em suốt đó..hihi
Mụ ta lướt qua rồi ghé xát tai tôi nói rồi xà xuống tiếp chuyện với mấy lão kia, không để tâm lắm đến việc đó mà tiếp tục công việc của mình, ngồi xuống ghé tai lão bên cạnh hỏi ý kiến xem bọn này muốn chơi theo kiểu gì để còn biết đường sắp xếp. Sau đó lựa những em thuộc hàng hot cho các lão lựa chọn…mẹ kiếp, đúng là rượu bia lại thêm chút hàng vào nữa, thấy gái một cái là lao vào vồ vập. Mặc kệ tụi nó vui chơi thỏa thích, tôi ngồi bên ngoài quầy uống rượu một mình…trách nhiệm của tôi là phải đợi cho các lão ấy xong chuyện rồi đưa về QN. Đang ngồi thì có ai đó vỗ vai, giật mình ngoảnh lại
– Anh M…lâu lắm mới thấy anh qua hihi – Đứa con gái ăn mặc khá gọn gàng che miệng cười
– Em là ai? – tôi quay qua nhăn mặt nói
– Em Hạnh nè…anh không nhớ à? – con bé này giận rỗi vỗ vào vai tôi rồi ngồi xuống bên cạnh
– À…tại tối quá không nhìn rõ
– Lại biện lí do..thôi kệ, sao anh lại ngồi đây uống rượu một mình vậy.
– Anh đi tiếp khách hàng mà
Hạnh là một cô gái ở vùng cao lưu lạc xuống đây và bị người ta lừa bán vào đường dây gái mại dâm…trong một lần tôi dẫn khách đi giải trí thì tình cờ gặp, thấy con bé không chịu tiếp khách bị mấy thằng bảo kê nó đánh cho thâm tím mặt mũi. Thấy tội quá nên tôi đưa nó về đây làm phục vụ và dặn dò với mụ chủ là không cho nó tiếp khách…từ lần đó tôi với con bé cũng chỉ có một hai lần gặp lại. Mới đầu cũng không định không con bé vì mấy trường hợp này tôi gặp nhiều, chẳng lẽ gặp ai cũng đưa tay ra cứu, tôi đâu phải bồ tát cứu khổ cứu nạn, ở đời đôi khi cũng phải nhẫn tâm một chút. Tại vì tôi thấy con bé có nét gì đó rất giống “Em” nên mới làm vậy…thật sự thấy mình cũng chả tốt đẹp gì..mẹ kiếp thật.
Tôi và Hạnh ngồi nói chuyện thêm lúc nữa thì con bé phải đi vào làm…mọi thứ lại trở về với guồng quay quen thuộc của nó…những cuộc làm ăn mờ ám, những phi vụ đi đêm dần trở lên quen thuộc và tất nhiên tôi càng ngày càng lún sâu vào con đường tội lỗi. Đôi lúc ngồi bên ly rượu trò chuyện cùng khói thuốc mới cảm nhận được sự cô độc nó thực sự khó chịu đến nhường nào, muốn mở lòng với một người con gái nhưng sao khó quá, chắc tôi bị điên rồi…tự hỏi mình bất chấp tất cả để làm những điều đó để rồi được gì, cuối cùng cũng chỉ là một bộ xương trắng mà thôi.
Để lại một bình luận