Phần 59
Buổi tối hôm đó và cả ngày hôm sau mấy lão dùng đủ mọi trò để thử và điều tra chúng tôi nhưng may mắn là đã liệu chừng từ trước nên công việc được tiến hành thuận lợi. Trở về nhà an toàn mà không có bất cứ biến cố nào xảy ra cả…sau quãng thời gian ngắn ngủi ở đó tôi với thằng em đã thu thập được một số thông tin khá quan trọng về bọn người Thái để cùng với chú L bàn bạc tính các bước tiếp theo…chẳng hề đơn giản khi muốn hạ gục một đối thủ mạnh hơn mình gấp nhiều lần.
Quay về tiếp tục với công việc hằng ngày một cách bình thường…đây là cuộc chiến cần rất nhiều thời gian nên không thể nóng vội đốt cháy giai đoạn được. Buổi sáng của mấy ngày hôm sau đó tôi phải đưa T đi học, lại phải dậy sớm chuẩn bị rồi phóng xe qua nhà T
– Hôm nay anh đi muộn mất 4 phút – T nhìn đồng hồ rồi nói
– Trời…sao không tính cả giây luôn đi
– Đúng rồi…em quên mất thôi để lần sau hihi
– Rồi..lên xe đi
Tôi đội mũ cho T rồi phóng xe đến trường…kể ra mấy ngày không gặp cũng thấy thiếu mất cái cảm giác bị léo nhéo của T…có khi nào mình lại thích con bé này rồi không ta…bật cười vì cái suy nghĩ điên rồ đó
– Anh nghĩ gì mà cười một mình thế hả? – T đánh vào lưng tôi
– Ơ đâu có
– Nghĩ đến em nào phải không?
– Hâm..
– Lại còn chối.. – T nhéo hông tôi
– Á..á..anh đang lái xe đó
– Khai mau
– Thì anh nghĩ tới em
– Nói rối
– Không tin thì thôi
– Thật vậy à
– Ừ
T không nói gì thêm nữa mà quay sang hát vu vơ vài câu gì đó tiếng anh thì phải…môn này tôi bị mù nên chịu thua, thích nghe nhạc nước ngoài nhưng đếch khi nào hiểu nổi..nực cười thật. Đưa T đến trường trước sự nhòm ngó của bọn con trai ở đó…đứa nào cũng nhìn tôi như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống..đã vậy tôi cố tình bẹo má T để chọc tức chúng nó, ai ngờ bà này đỏ bừng mặt quay ngoắt đi vào trong. Cái đệch thôi xong nhỡ bà này hiểu nhầm ý mình thì đúng là nhọ…toàn làm những điều ngu ngốc không, nghĩ lại mới thấy ngu haizz. Phóng xe về quán rồi nhắn cho T cái tin xin lỗi mà đợi mãi không thấy hồi âm..chắc là giận rồi nên thôi, vớ vẩn hết sức. Tranh thủ bàn giao ít việc rồi rẽ qua nhà thăm ba nuôi vì dạo này tình hình sức khỏe của ông không được tốt cho lắm, có khi phải nhập viện để chăm sóc, chị cũng tiều tụy hẳn đi với đôi mắt thâm quầng vì thức khuya…ba nuôi thì gầy đi trông thấy như một người hoàn toàn khác vậy..đau xót vô cùng.
– Nên đưa ba đi bệnh viện luôn chị à – tôi ngồi nói chuyện với chị ở phòng khách
– Um..đành vậy thôi – chị buồn bã nói
– Chị chú ý đến sức khỏe của mình vào…lúc đổ bệnh ra thì lấy ai chăm sóc ba
– Um chị biết mà
Nói chuyện thêm một lúc nữa thì xe đến, tôi lên nhà cõng ba nuôi xuống còn chị thì chuẩn bị quần áo với ít đồ cá nhân, bà bác thì chạy đôn chạy đáo cùng với chị. Đến viện thì các bác sĩ đưa ba nuôi vào phòng hồi sức đặc biệt…mẹ kiếp thật, nhìn cảnh tượng vậy càng khiến tôi thêm căm thù bọn chó má kia…”sẽ có một ngày, không xa đâu bọn mày sẽ phải trả giá” tôi tự hứa với lòng mình như vậy. Chị với bà bác ngồi bên giường bệnh…thấy vậy tôi tranh thủ chạy ra ngoài mua ít đồ ăn cho hai người rồi ép họ ăn chứ cứ để như vậy thì kiểu gì cũng ngã bệnh..đến lúc đó còn khổ nữa. Sau đó bảo họ về để tôi một mình trông nom ba nuôi…phải nói mãi thì chị mới chịu đi về nhà nghỉ ngơi. Mẹ kiếp cái cuộc đời này thật…sau khi được bác sĩ truyền dịch thì ba nuôi đã ngủ, tôi ra ngoài hành lang hút thuốc, được nửa điếu thì chú L với anh Nam vào.
– Tình hình đại ca thế nào rồi M – chú L nói
– Dạ có vẻ xấu ạ
– Haizz không ngờ sự tình lại ra thế này…
– Dạ
– Thôi còn nước còn tát
Chú L vỗ vai tôi an ủi rồi đi vào trong với ba nuôi.
– Mẹ kiếp bọn chó đó…thù này không trả tao không là người – Anh N giận giữ đấm mạnh vào tường
– Bọn nó không đơn giản đâu…có ân báo ân có oán báo oán…không nóng vội được – tôi rít một hơi thuốc dài rồi ngửa mặt thở vào không trung
– Sợ quái gì..thích thì một mạng đổi một mạng
– Anh nói nghe hay vậy…có thể anh coi thường cái chết nhưng những anh em khác trong bang thì sao?
– Đã vào bang là phải biết chấp nhận điều đó..thằng nào cảm thấy không làm được thì cút
– Hahaha…đúng là hết thuốc chữa.
– Thằng ngu này..đây là bệnh viện mà mày gào ầm lên thế hả – Chú L tát vào đầu ông N rồi mắng.
– Èo..chú làm gì ghê thế – lão Nam mặt nhăn nhó nhìn nực cười
– Thôi giờ chú có việc phải đi rồi…cố gắng chăm sóc tốt cho đại ca nha haizz
– Dạ cháu biết ạ!
Chú L kéo ông Nam đi, thật đúng là cái tính nóng nảy vẫn chưa bỏ được..tôi đứng hóng gió thêm một lúc nữa thì cũng đi vào trong ngồi bên cạnh ba nuôi…lặng nhìn ông mà lòng đau xót vô cùng. Lại là bệnh viện..một nơi chết tiệt, một màu trắng lạnh lẽo đến rợn người. Ngồi tựa lưng vào tường nhắm mắt lại suy nghĩ…một lúc sau thì đột nhiên thấy có vật gì đó choàng qua người, giật mình mở mắt thì thấy chị đang đứng trước mặt.
– Sao chị không ở nhà nghỉ ngơi đi mà qua đây làm gì? – tôi ngồi dậy nói
– Chị không ngủ được…em mặc vào đi không cảm lạnh
– Bó tay với chị luôn
– Hi chị mà
Tôi và chị đi ra ngoài hành lang nói chuyện để tránh làm ảnh hưởng đến ba nuôi…nói là vậy nhưng chẳng ai chịu mở lời, mỗi người đều im lặng để theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
– Màn đêm yên ắng thật – chị ngước mặt lên trời và nói
– Bên ngoài yên ắng nhưng bên trong thì không như thế
– Em nói vậy là sao?
– Chị đang có tâm sự muốn nói nhưng lại băn khoăn không biết mở lời như thế nào?
– Sao em biết? – chị ngạc nhiên quay sang nhìn tôi
– Chị làm sao giấu nổi em
– Um hì…chị đang băn khoăn không biết phải lựa chọn như thế nào nữa?
– Cứ nói thử biết đâu em giúp được.
– Người hôm nọ em gặp ở nhà chị đó…anh ấy đã cầu hôn chị – chị Linh cúi mặt xuống hai tay đan vào nhau
– Vậy ư? Thế chị trả lời sao?
– Bất ngờ quá nên chị nói là để chị suy nghĩ thêm một thời gian nữa…
– Um..việc đại sự đời người mà..theo em nghĩ chị nên đồng ý vì bây giờ chị cần một người để lương tựa, nhờ cậy và anh ấy là người hoàn toàn thích hợp.
– Em nghĩ vậy thật ư?
– Dạ!
– Vậy à…chắc chị ngây thơ và mộng mơ quá, cứ nghĩ rằng…
– Sao ạ?
– Tên ngốc như em mà hiểu được thì chị đã mừng.
– Sao lúc nào chị cũng nói em ngốc thế
– Thì em đúng là ngốc mà.
– Thua chị luôn..thôi cũng muộn rồi chị lên giường ngủ đi để em trông ba nuôi – tôi đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi
– Chị chưa muốn ngủ hay là em ngủ trước đi
– Định làm gấu trúc luôn hả…thế này nha mỗi người trông ba 2 tiếng rồi thay ca..ok
– Um..vậy cũng được
– Em trông trước…chị tranh thủ chợp mắt lát em gọi
– Nhớ là phải gọi chị đó nha…
Phải lừa thì bà này mới chịu ngoan ngoãn leo lên giường ngủ..tội nghiệp chị, sóng gió tại sao cứ ập đến với người con gái yếu đuối này cơ chứ? Tại sao lại không cho họ có một cuộc sống bình yên? Chó chết thật. Chị nằm một lúc đã ngủ luôn, chắc do những ngày qua quá mệt mỏi…tôi thở dài rồi lấy chiếc áo khoác đắp cho chị rồi quay trở ra hành lang hút thuốc tiếp.
Nghe chị nói được lão kia cầu hôn mà tôi lại có cảm giác khó chịu là sao? Gặp được người có điều kiện như vậy lại hết lòng yêu thương thì tôi phải vui mừng cho chị chứ…chả hiểu nổi nữa, có lẽ tôi sợ sau này không được gặp và nói chuyện thoải mái với chị như bây giờ. Thật nố bịch khi tự coi chị là một thứ gì đó của riêng mình…chả ai có cái quyền đó cả
Để lại một bình luận