Phần 34
Ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ đánh thức tôi, khẽ nhỏm người dậy rụi rụi mắt rồi vươn vai hít thở không khí trong lành của buổi sớm SG, tuy đã sống và làm việc tại đây hơn 1 năm nhưng tôi vẫn còn thấy chưa thể quen thời tiết nơi đây, với riêng tôi thì vẫn thích cái không khí của miền bắc hơn. Đang mải mê suy nghĩ viển vông thì chợt nhớ ra điều gì đó mà khiến tôi háo hức suốt tối qua, vội vã bật dậy phi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân như một cái máy…đúng chính ngày hôm nay sau bao tháng ngày chờ đợi, tha hương xa xứ tôi mới được trở về chốn cũ…chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy nhưng xung quanh có biết bao thay đổi, đầu tiên phải nhắc đến mẹ hai sắp được tại ngoại vì cải tạo tốt chỉ chờ ngày được ân xá, đó là 1 tin không thể vui hơn đối với tôi…sau bao ngày xa cách nhớ nhung nay tôi sắp được gặp mẹ, được ôm mẹ vào lòng nũng nịu như một đứa con nít và rất nhiều nữa…chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm cho tôi mỉm cười trong hạnh phúc.
Tin vui thứ hai đến từ Yến, người con gái tôi đã từng yêu…yến đang học đại học ở một trường khá nổi tiếng tại hà nội và quan hệ của hai đứa đã bình thường trở lại, ít nhất là tôi nghĩ như vậy, đã có thể ngồi trò chuyện facebook với nhau như 2 người bạn thân nhưng điều đặc biệt hơn cả là sau bao nhiêu nỗ lực thì thằng Kiên cũng đã chiếm được tình cảm của Yến, hai đứa giờ đã trở thành một đôi, tôi thật ngưỡng mộ thằng Kiên vì điều này…những tin vui cứ đến liên tục. Thằng dở hơi kia do phá phách quá lố nên đã bị ông bà già nó gắn cho cái mác du học để tống cổ ra nước ngoài vì sợ tai tiếng và ảnh hưởng đến cái ghế đang ngồi…Chẳng thể nào ngờ được sẽ có ngày tôi cảm thấy vui như vậy, liệu đây có phải là biểu hiện tốt đẹp cho một tương lai tươi sáng ở phía trước, qua cơn mưa trời lại sáng…nhưng đây là cuộc sống nên chẳng đoán biết trước được, mọi việc đều có thể xảy ra, hãy cứ vui vẻ khi còn có thể.
Ngồi trên xe khách mà lòng thấy háo hức lạ thường, muốn nhanh chóng quay trở về để gặp mọi người, cùng nhau ngồi hàn huyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Căn nhà quen thuộc đã hiện ra trước mắt, nó vẫn vậy không thay đổi gì nhiều, đặt cái vali xuống trước cổng rồi đứng ngắm quang cảnh xung quanh, khẽ mỉm cười khi nhớ đến những kỉ niệm vui buồn.
Cánh cổng ngả màu theo thời gian, những chiếc lá vàng rụng đầy sân, khẽ mở cửa bước vào căn nhà, nó vẫn lạnh lẽo như xưa, mạng nhện giăng kín khắp trần nhà, bụi bám thành từng lớp dày trắng xóa phủ kín mọi đồ đạc vì đã lâu không có ai dọn dẹp, tôi từ từ bước từng bước chậm dãi leo lên tầng trên rồi rẽ vào thăm ba má…lặng lẽ quỳ gối tạ lỗi khi không làm tròn được nghĩa vụ hương khói, chắc ba má ở trên trời đang giận tôi lắm, một thằng con bất hiếu chẳng làm được việc gì cho ra hồn cả, chẳng thể đổ lỗi cho dòng đời này được…không cho tôi lựa chọn nào khác cả, đắng cay lắm…cố nuốt những giọt nước mắt mặn đắng vào trong để đứng dậy, tự nhủ mọi thứ sẽ trở lại như cũ mà thôi, đâu có gì là mãi mãi đâu.
Thay bộ quần áo rồi bước xuống nhà, đứng trước đống rác mà ngán ngẩm, lẩm bẩm vài câu vô nghĩa rồi lao vào quét dọn lau chùi sạch sẽ mọi thứ, phải mất cả buổi chiều thì mới tạm gọi là ổn vì còn một số đồ điện lâu không sử dụng nay bị hỏng hoàn toàn…cũng không quan trọng lắm vì chả mấy khi tôi ở nhà cả vì công việc ngốn hầu hết thời gian của tôi…đôi khi thấy mệt mỏi chỉ muốn dừng lại để mặc mọi thứ cho dòng đời xô đẩy đi đâu cũng được, tìm một chỗ yên tĩnh nằm nghỉ ngơi bên vài bản nhạc buồn, thật nhẹ nhàng…có những lúc tưởng chừng như mọi cố gắng đều như muối bỏ biển, bất lực đứng nhìn thành quả của mình tuột mất khỏi tầm tay…hoàn toàn gục ngã, nhưng chỉ cần một lời động viên, một người để chia sẻ vậy là đủ để giúp tôi có đủ động lực vượt qua được khó khăn trước mắt. Đúng nhưng vậy, bạn bè và người thân luôn bên cạnh và khích lệ…tuy đó chỉ là điều nhỏ nhoi nhưng với tôi nó lại là thứ vô cùng đáng quý và điều ước duy nhất của tôi lúc đó là mong sao cho những người thân yêu bên cạnh luôn được vui vẻ và hạnh phúc…nhưng cái cuộc đời chết tiệt này quá bất công…
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, công việc đã suôn sẻ hơn rất nhiều và sau những nỗ lực bao tháng ngày thì tôi cũng trở thành cánh tay phải đắc lực của chú P…chiếm được sự tin tưởng vô cùng lớn, tôi được đặc cách xử lí tất cả công việc khi chú đi vắng, càng như vậy thì trách nhiệm của tôi càng lớn và nó chiếm toàn bộ thời gian, ngay cả ăn uống thôi cũng phải vội vàng…nhưng tất cả công việc phải tạm dừng lại khi mẹ hai được tại ngoại, tôi không thể cho mẹ biết được đứa con của mình lại làm cái nghề đó, một nghề mà xã hội không công nhận, nó thuộc về bóng tối, nhưng thực tế ra thì không có cung thì làm sao có cầu và cái gì cũng có 2 mặt của nó cả, đó là điều tất nhiên.
Tôi phải đặt vấn đề với chú P để có thời gian bên mẹ và chờ cơ hội kể mọi thứ với mẹ, may mắn sao chú lại đồng ý. Và rồi sau bao ngày ngóng trông thì ngày hai mẹ con được gặp mặt cũng tới…tôi chẳng bao fiờ quên được buổi sáng hôm đó, dưới cái nắng nhẹ ở bên ngoài trại giam, lần đầu sau hơn một năm tôi được gặp mẹ, người mẹ thứ 2 của tôi…chợt trong lòng dâng lên một niềm vui không thể tả siết nổi, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ tuôn rơi trong vô thức…đã lâu lắm rồi tôi mới được hưởng cảm giác ấm áp như thế này, tuy không phải ruột thịt nhưng với tôi nó vẫn thiêng liêng vô cùng. Mẹ hai với làn da bị sạm nắng cùng đôi vai gầy, xách balô nhỏ đứng mỉm cười nhìn tôi…chẳng cần mất một giây suy nghĩ tôi lập tức chạy lại ôm mẹ, không gì tuyệt vời hơn thế. Những cuộc trò chuyện không ngưng nghỉ khi chúng tôi quay trở về nhà, tôi kể rất nhiều thứ, chưa bao giờ tôi lại nói nhiều đến như vậy.
Trải qua những tháng ngày vất vả cực nhọc, tôi cũng gom góp cho mình được chút ít vốn liếng…hai mẹ con quyết định gây dựng lại kinh tế, chẳng lẽ cứ phải sống như vậy mãi hay sao. Bước đầu chỉ là buôn bán nhỏ lẻ để kiếm thêm chút vốn đầu tư vào mua đất…kinh doanh thì tôi chịu thua, may mà có mẹ hai đứng ra thu vén mọi việc, tôi chỉ là chân sai vặt.
Những bạn hàng cũ của mẹ cũng giúp đỡ hai mẹ con rất nhiều vì thế mà công việc kinh doanh ngày càng tốt hơn..đó là 1 tín hiệu khả quan để hai mẹ con đưa đến quyết định mở rộng thị trường sang những lĩnh vực khác. Do vốn cần khá nhiều tiền nên đành phải thế chấp căn nhà đang ở cho ngân hàng, thương trường không hề đơn giản như tôi vẫn nghĩ, nó cần rất nhiều mánh khoé, kể cả gian lận, bắt buộc người ta phải quyết đoán và cực kì khôn khéo…và mẹ hai là người như vậy, những thứ với tôi tưởng chừng như không thể giải quyết được nhưng khi đến tay của mẹ hai thì nó lại vô cùng đơn giản.
Cuộc sống của gia đình tôi ngày một được cải thiện hơn, tuy chỉ có hai mẹ con nhưng bữa cơm nào cũng đầy ắp tiếng cười, thật sự ấm áp vô cùng…vào những buổi cuối tuần hai mẹ con cùng với Trang và cu bin hay đi công viên nước chơi, cùng nhau vui đùa, cười nói và không biết từ khi nào, Trang đã là một nửa không thể thiếu của tôi, nó thật sự mơ hồ khiến cả hai đứa chẳng bao giờ nói ra nhưng trong thâm tâm thì luôn coi như một nửa của nhau…đó là một khoảng thời gian hạnh phúc thực sự, tôi vẫn nhớ mãi những phút giây đó vì những thứ này giờ đây mãi mãi chẳng thể nào có lại được nữa, để giờ đây nước mắt vẫn cứ tuôn rơi mỗi khi màn đêm buông xuống.
Lúc đã mất tất cả rồi thì con người ta sẽ thấy mọi thứ xung quanh chẳng còn gì quan trọng nữa, tồn tại như một cỗ máy để mặc cho thời gian trôi đi lặng lẽ và cảm xúc dần chai lì đi cho đến khi vô cảm. Trên thế giới này, ở đâu cũng vậy chỉ toàn lừa lọc, rối trá và bon chen khiến tôi ngộp thở, chẳng thể tin vào bất cứ một ai cả…người này lừa người kia và cứ tiếp nối như vậy tạo thành một vòng tròn khiến cho những kẻ ở trong đó không thể nào thoát ra nổi, quy luật nghiệt ngã.
Quay trở lại lúc đó, mọi thứ đã dần ổn định lại như xưa, sóng gió tạm qua đi là lúc mẹ hai bắt tôi đi học trở lại…thật khủng khiếp, ngay cả khi mơ tôi cũng chưa từng tưởng tượng ra điều đó, sau gần 4 năm nghỉ nay phải cắp sách đến trường khi mà kiến thức đã quên chẳng còn gì…tôi nhảy dựng lên khi nghe tin đó, vội vàng xua tay chối nhưng chẳng thể nào thay đổi được quyết định của mẹ hai vì mọi thủ tục đã được làm xong hết rồi và thế là tôi đành phải ngậm ngùi phi xe ra nhà sách mua ít đồ dùng học tập.
Mẹ hai có bà bạn là hiệu trưởng của một trường cấp 3 có tiếng ở trong thành phố nên chỉ qua vài ba câu nói và tờ phong bì là tất cả mọi thứ đã được sắp xếp ổn định, không còn sự lựa chọn nào khác nên tôi đành chấp nhận làm theo…cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh phải học cùng mấy đứa nhỏ hơn mình đến tận 4 tuổi cũng đủ khiến cho tôi nổi cả da gà, đúng thật là cực hình, không biết bọn nó sẽ nhìn mình với ánh mắt như thế nào đây, chắc nghĩ tôi là một thằng thiểu năng trí tuệ.
Đến ngày phải đi học, tôi phải đặt lại chuông báo thức vì có thói quen xấu là hay ngủ nướng, thức dậy chuẩn bị mọi thứ rồi phi xe đến trường, bỡ ngỡ như ngày đầu mới đến trường vậy, sau đó tôi được bà hiệu trưởng dẫn vào một lớp chọn của trường…trong đầu thầm nghĩ mình có còn nhớ chữ quái nào đâu mà học hành ở chốn đây, phen này thì chỉ có nước muối mặt.
Đứng trước lớp giới thiệu vài câu cho đúng thủ tục rồi phi xuống chỗ chống cuối cùng ở góc lớp để tránh những ánh mắt tò mò của bọn nó, tôi vẫn còn nhớ rõ đó là tiết học tiếng anh…đúng là môn tôi mù tịt, vừa mới vào lớp là đã bị bà cô già gọi lên bảng luôn, đời quá đen, lẩm bẩm vài câu và đành ngậm ngùi nói câu em không làm được rồi lặng lẽ tiến về góc lớp đứng.
Mới ngày đầu đi học lại tôi đã bị lôi ra làm trò cười, chán không tưởng, nghe bọn nó bàn tán khiến tôi khó chịu vô cùng, chỉ muốn bịt hết những cái miệng đó lại rồi đi về nhà…nhưng khi nghĩ đến lời mẹ hai nên đành nhẫn nhịn, với tôi lúc này đi học bây giờ cho có chứ chẳng thể nào nhồi nhét được chữ nào vào đầu cả. Đứng trong góc lớp mà tin nhắn rung liên tục trong điện thoại, lén mở ra thì toàn là tin nhắn động viên của Trang và mấy tin trêu tức tôi của thằng Kiên, không tiện trả lời nên tắt nguồn luôn, Trang và mẹ hai là hai người khích lệ tôi đi học lại.
Cuối cùng tiết học tra tấn cũng chấm dứt sau tiếng trống báo quen thuộc, vừa mới bước ra khỏi cửa lớp định phi xuống căng tin làm lon nước cho tỉnh ngủ thì bất ngờ va phải thằng nào đó làm rơi vỡ chai sting của nó, chẳng kịp xin lỗi thì đã bị nó chửi như tát nước vào mặt và rất nhanh sau đó tôi bị mấy chú nhóc lôi ra sân sau trường để làm luật. Không ngờ có mấy năm thôi mà bọn nhóc này ghê gớm như vậy, 3 cậu công tử bột mặt búng ra sữa dẫn tôi ra sân sau trường, một nơi vắng vẻ và thuận lợi để tụi này làm luật…tới nơi thì thằng nhóc lúc nãy đứng ra chỉ thẳng vào mặt tôi rồi quát lớn.
– Dkm có mắt để cho trật mặt à mà đâm vào bố.
– Cho là vậy cũng được nhưng cũng xin lỗi
– Lỗi lỗi cái cmm à, muốn sống yên ở cái trường này thì khôn hồn quỳ xuống gọi ông nội, may ra tao đổi ý..haaaha..
– Chậc chậc..haizz, nếu không thì sao nhỉ.
– Thằng chó này thích chết đây, đập bỏ mợ nó cho tao.
Vừa dứt lời là cả lũ lao hò hét lao vào tôi định ăn thua đủ…nực cười thật, chả hiểu nổi bọn oắt này bị điên hay là não bị thiểu năng, chưa gì mà đã động tay động chân. Cũng may đang chán lại được rủ đi chơi, mấy thằng còn nồng nặc hơi sữa cùng với mấy thứ võ mèo cào…mới đánh được vài cái đã thở hộc hộc như sắp chết. Tôi không đánh trả lại mà chỉ đỡ nên cũng dính kha khá đòn, cái áo trắng vừa mới mặc được vài tiếng nay đã bị rách và toàn vết dày. Một lúc sau thì bảo vệ cùng với quản sinh chạy ra dẹp loạn rồi túm cổ cả bọn lên văn phòng trước con mắt của toàn thể học sinh trong trường, mới ngày đầu mà đã thế này rồi thì chắc cũng sắp bị cho về vườn đuổi gà thôi.
Mấy thằng nhóc có vẻ chẳng sợ sệt mà còn làm bộ mặt vênh váo như bố đời vậy, kết cuộc thì mỗi thằng chỉ bị viết bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh rồi trở về lớp học bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi biết mình sai vì đã quá nóng nảy, chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà cũng không nhẫn nhịn kìm chế được…mẹ hai sẽ rất buồn và thất vọng vì tôi, nóng nảy thì chẳng bao giờ có thể làm được việc lớn cả. Quả chẳng sai chút nào, có lẽ tôi không hợp với con đường học hành thì phải, chỉ sau một tuần ngắn ngủi thì tôi lại bị đuổi học thêm lần nữa, rắc rối cứ tự dưng đến. Chán chường khiến tôi lại lao vào con đường cũ…một ngã rẽ đen tối trong cuộc đời.
Để lại một bình luận