Phần 24
Ngày hôm nay trời vẫn mưa, anh lại tìm về những nơi mà hai đứa từng đến, nó như một thói quen và thực sự khó bỏ lắm em à! Này đừng có mà cười anh đấy nhé!….Vẫn như mọi lần anh lại ngồi đó hàng giờ, mãi cho đến khi nước mắt không còn rơi nữa.
Liệu em có nhớ không? Giữa tiết trời giá rét của mùa đông năm đó có hai cô cậu nhóc ngồi đây tranh giành nhau 1 que kem, chỉ vì cậu con trai nỡ cắn miếng to hơn mà đã làm cho cô bé giận, dẫu cậu bé dùng đủ mọi cách năn nỉ mà vẫn không được nên cậu bé đành phải chạy bộ hơn một cây số để mua đền chiếc khác cho cô bé…nhưng buồn cười thay là khi mang về đến nơi thì chiếc kem đã chảy hết chỉ còn lại cái que nằm trơ chọi ở trên tay..cậu bé ngơ ngác hết nhìn que kem rồi quay sang nhìn cô bé. Đang chẳng biết làm sao thì bỗng cô bé oà khóc và ôm chầm lấy cậu nhóc rồi mắng…”đồ ngốc..sao anh ngốc lại ngốc như vậy chứ..huhuu..em không cần gì cả..chỉ cần anh mà thôi…”, mất công cu cậu phải dỗ mãi mới chịu nín, đúng là mít ướt mà…còn nhiều lắm nhưng thật chết tiệt làm sao khi tất cả chúng chỉ còn là kỉ niệm.
Hôm nay cũng vậy em chỉ im lặng ngồi đó mỉm cười lắng nghe anh kể chuyện của hai đứa mình. Em ở ngay bên cạnh nhưng anh chẳng thể nào với tới..tưởng như chạm được vào nhưng em lại tan biến mất vào khoảng không như những lần trước..chỉ còn biết im lặng nhìn em từ từ xa dần xa dần rồi hoà mình vào trong màn đêm u tối…con tim vụn vỡ thành từng mảnh một lần nữa khi nhận ra sự thật em đã chẳng còn ở trên đời nữa…đau đớn gào thét gọi tên em trong màn mưa nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió, nước mắt như vỡ oà để rồi miệng nở một nụ cười chua chát. Như thằng điên ngồi nói một mình rồi lại bật cười trong nước mắt….mãi mãi anh chỉ còn có thể nhìn thấy em ở trong giấc mơ mà thôi.
Ông trời! Ông nhẫn tâm lắm.
…
Quay về quá khứ
Từ khi được xuất viện, tôi ít khi về nhà hơn vì sợ phải sống trong cái không khí lạnh lẽo, cô độc ở đó nên hay đến nhà thằng Kiên ăn cơm ngủ nghỉ tại đó luôn… Học hành có vẻ xa xút do bị hổng một lượng kiến thức không hề nhỏ và Yến đã bắt tôi phải qua nhà cô nàng vào mỗi buổi chiều được nghỉ học. Chẳng biết nên vui hay buồn đây nhưng ngày đầu thì tôi háo hức đạp xe chẳng biết mệt để qua đó, đứng trước cổng rồi bấm vài hồi chuông thì thấy Yến loẹt quẹt cái dép lê chạy ra tươi cười mở cổng. Mém xì máu mũi, tôi yêu mùa hè, mùa hè thật là “mát mẻ”.
Yến mái tóc búi cao, đôi môi lúc nào cũng đỏ mọng nhìn chỉ muốn cắn…ôi thôi quả quần soóc xanh da trời ngắn cũn cỡn tô điểm lên đôi chân trắng muốt, tuy có hơi ngắn nhưng không sao, áo thun hồng in hình con gì đó chả nhớ nổi, nói chung là khá khiến thằng nhóc như tôi đứng chôn chân bất động, nhìn Yến không chớp mắt…thế này thì có mà học vào “mắt”. Yến đỏ mặt vỗ nhẹ vai tôi, bừng tỉnh sau cơn mê, luống cuống dắt xe dựng bên cái hòn non bộ nơi có vài chú cá vàng đang tuýt còi chĩa dùi cui bắt xe, ấy chết nhầm đang bơi lội ở trong đó.
Vừa dựng được cái xe xuống thì bị Yến cầm tay lôi lên tầng 2 là phòng ngủ của cô nàng…lần đầu bước vào phòng con gái phải nói một điều là thơm sau đó là sạch sẽ gọn gàng chứ không như phòng của tôi bây giờ toàn tàn thuốc, quần áo mỗi nơi một cái, sách vở lăn lóc từ trên giường đến nền nhà. Yến ấn vai tôi ngồi xuống cái ghế ở bàn học rồi cười cười chạy biến mất tiêu xuống lầu.
Tôi chả khác gì con bò lạc giữa cánh đồng cỏ, nhìn ngó xung quanh thấy cái gì cũng lạ lẫm…rèm cửa, ga trải giường, gối, màn…blabla màu hồng, đến cả tường cũng màu hồng nốt, được dán lên chi chít toàn là hình nhân vật truyện tranh, trong đó tôi chỉ kết mỗi anh sôngôcu tóc dựng đang ra chưởng. Mãi chả thấy Yến đâu, định đi lại loanh quanh trong phòng nhưng nghĩ không nên tự tiện khi đang ở nhà người khác mà đặc biệt đây lại là phòng của con gái, tốt nhất là móc sách vở ra để lên bàn rồi chờ “cô giáo”. Lúc sau Yến vào phòng đặt ly nước cam trước mặt tôi và nói.
– M..um..anh..uống đi cho mát, mồ hôi kìa..khiếp hihi – có vẻ Yến chưa quen với cách xưng hô mới này nên còn ngượng ngùng…tôi cũng vậy haizz
– Àừ..cám ơn y..à em – tôi gãi đầu rồi vớ lấy ly nước cam rồi uống như thằng chết khát để chữa ngượng
– Hihi..từ từ thôi không sặc giờ
– Khát quá..à..hai bác đâu rồi sao anh không thấy? – tôi ngước mắt.lên nhìn Yến.
– Um..ba mẹ em tối mới đi làm về cơ
– Ừ ra là vậy..
– Um..thôi bây giờ học nha?
Tôi gật đầu và mở sách vở ra, Yến tủm tỉm cười rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh..ôi thôi mùi thơm xộc thẳng vào mũi làm mặt tôi nóng ran lên, khó chịu vô cùng.
– Ơ..anh sao vậy..anh bị cảm nắng à? – Yến lo lắng đưa tay lên trán tôi, khẽ gạt tay ra rồi nói
– Không..không sao hết á..tại…tại nóng quá ấy mà hìhì..
– Hic..làm em cứ tưởng..để em bật thêm cái quạt nữa nha..
– Um..thôi anh thấy ổn rồi..thôi mình học đi.
– Ổn thật chưa đó?
Yến nheo mắt nhìn tôi như vẫn còn chưa tin, thấy vậy tôi liền cười cười búng tay vào trán của cô nàng một cái…yến phụng phịu xoa trán rồi quay mặt đi giả vờ khóc lóc khiến tôi phì cười.
– Nè..giỡn thôi mà..làm gì ghê vậy – tôi lay lay vai Yến
– Huhuu..chỉ bắt nạt người ta thôi..ghét anh lắm – Yến ngúng nguẩy gạt tay tôi ra
– Uầy..thôi anh xin lỗi mà..
– Xin lỗi xuông mà được à..hứ
– Ặc thế giờ em muốn anh phải làm gì cho em hết giận đây
– Kệ anh…em không biết đâu
– Ơ hay..haizz được rồi em muốn gì cũng được hết á
– Nhớ nha..đừng có mà nuốt lời đó..hihi – đột nhiên Yến quay ngoắt sang nhìn tôi rồi cười
– Ối trời..tôi bị mắc lừa rồi – vỗ tay vào đầu làm bộ mặt sầu thảm
– Hihi..cái mặt đó là sao muốn chết hả – Yến cười tươi dứ dứ nắm đấm trước mặt tôi
– Dạ..đâu dám..đâu dám, thôi học nha – tôi xua xua tay đầu hàng.
– Ngoan vậy mới dễ thương chứ..cứ làm người ta ghét không à..
Tạm dừng đoạn phim sến sụa đó lại và tiếp tục vào công việc cao cả của học sinh là học. Cơn ác mộng với tôi bắt đầu, gió mát cộng với việc ngủ quen giấc tới tận chiều làm tôi cứ gật gù suốt buổi học…mỗi lần không chú ý nghe giảng là lần đó tôi dính ngay phát nhéo vào hông đau muốn ứa nước mắt mà phải bật dậy kêu la thảm thiết chạy quanh phòng..khiến Yến ôm bụng cười nứt nẻ.
Định đi vào phòng vệ sinh rửa mặt thì nhanh như cắt Yến bật dậy khỏi ghế rồi chạy ra đứng án ngữ ở trước cửa phòng vệ sinh nhất quyết không cho tôi vào…ngơ ngác hỏi thì Yến đỏ bừng mặt không trả lời rồi bắt tôi xuống dùng nhà tắm ở tầng dưới. Bực bội bước xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ nát cả óc mà vẫn không hiểu sao Yến lại có hành động lạ như vậy, cuối cùng cũng tìm ra một phương án hợp lí là…kệ. Rửa được cái mặt thấy tỉnh táo hẳn, từ phòng tắm bước ra nhìn vào căn bếp..phải nói là cực kì ngăn nắp và sạch sẽ, nghĩ đến căn bếp ở nhà tôi sau khi mẹ hai đi vắng thì thật khủng khiếp. Chép miệng, lắc đầu rồi đi lên phòng của Yến để tiếp tục cuộc hành trình tìm lại tri thức…mới có hơn tháng nghỉ học thôi mà nhìn vào đống bài tập, như nhìn vào quyển kinh vậy, bắt tội Yến phải vất vả lắm mới nhồi nhét được chút ít vào trong cái bộ nhớ của tôi. Buổi đầu mà đã như thế này thì không biết những buổi sau còn kinh dị đến đâu nữa, dắt con xe đạp quen thuộc ra cổng mà cái tai ù hẳn đi vì những lời dặn dò về nhà học bài này công thức nọ của Yến. Mặt nhăn nhó ngồi lên xe, cười khổ với Yến rồi định đạp xe về luôn thì đột nhiên bị cô nàng níu lại rồi lấy hai tay ôm mặt tôi và nói
– Trông cái mặt kìa..thấy ghét, anh phải cố gắng lên đừng ham chơi nữa, nhớ là sắp phải thi hết cấp rồi đó
– Ừ..anh hiểu..thôi em vào nhà đi, anh về đây
– Không học hành cẩn thận thì đừng trách..à mà chưa về được còn phải…
Yến nói rồi rướn một bên má lên, biết mình phải làm gì nhưng tôi cũng phải đắn đo một hồi nhìn xung quanh xem có ai không rồi mới hôn nhẹ vào má Yến và nhanh chóng rụt người lại. Yến mỉm cười cúi mặt xuống hai tay vo viên cái vạt áo, tôi phá tan cái không khí ngại ngùng đó bằng cách bẹo má cô nàng một phát rồi nhanh chóng đạp xe chạy biến để thoát thân, ở lại có mà xác định. Yến ngúng nguẩy vừa dậm chân vừa hét lớn.
– Đứng lại đó tên đáng ghét kia – Hoạ có bị não mới đứng lại để ăn hành
– Giỏi thì lại đây mà bắt..hehe -tôi ngoái cổ lại lè lưỡi trọc tức
Yến hậm hực dứ dứ nắm đấm về phía tôi đe doạ rồi bỏ vào nhà. Khẽ mỉm cười lắc đầu rồi đạp xe về, thấy vẫn còn sớm nên tôi ghé qua chợ mua ít đồ để cải thiện thực đơn vì dạo này không mì gói thì lại cơm chiên, hai món chủ đạo xoay vòng từ ngày này qua ngày khác. Khóa cổng rồi lao vào bếp…ôi thôi bát đĩa, nồi chảo, túi bóng..vv..vv..vứt liểng xiểng trông chả khác nào cái bãi rác cả, nuốt nước bọt cái ực rồi xắn tay áo lao vào thu dọn. Mệt bở hơi tai mới tạm thời gọi là ổn…thất thểu vớ lấy chai nước làm hai hơi thì hết, quay qua ngán ngẩm nhìn túi đồ ăn vừa mua mà chỉ muốn đáp đi vì mệt…khi mua hứng thú bao nhiêu mà khi làm thì ôi thôi nản không tưởng. Cố gượng chút sức tàn còn sót lại để nấu nướng, xong ra phòng khách nằm vật xuống salon làm một giấc. Chắc do mệt quá nên tôi ngủ không biết gì mãi cho tới khi cái điện thoại trong túi quần tôi rung lên kèm theo bản nhạc chuông quen thuộc. Mắt nhắm mắt mở móc ra chã cần biết là ai cứ bấm nút nghe rồi áp vào tai.
– A..lô
– …huhuuu
– Ơ..Trang à..sao thế..
– …huuhu..M..ơi..mình bị cướp..huuhu..M tới đây được không?
– Trời..đang ở đâu để mình tới
– Huhu..ở đường xxx..M đến nhanh nha..Trang sợ lắm..huuhu
– Ừ..ừ..ở yên đó M đến liền.
Tắt máy rồi vội vàng lao ra khỏi cửa, vì việc cấp bách nên tôi đi xe máy cho nhanh..phóng xe như điên, vang vọng đâu đó tiếng mắng chửi của người đi đường. Mặc kệ họ, việc quan trọng lúc này là phải tới chỗ Trang càng nhanh càng tốt…cái xe máy chết tiệt, gần đến nơi thì hết cmn xăng, quanh đây lại không có trạm xăng nào….loay hoay chán chê đành rắt luôn vào quán nước ven đường để gửi rồi vội vã chạy đi. Lòng nóng như lửa đốt, tràn ngập cảm giác bất an không biết Trang bây giờ ra sao…một lúc sau thì tới đường xxx, chạy sâu vào bên trong, hai mắt mở to hết cỡ để tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nhưng mãi chẳng thấy đâu cả, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi thì thuê bao…Tôi như phát điên lên, vừa chạy vừa gọi to tên Trang. Đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất thì thấy ở đằng xa một dáng người quen thuộc đang ngồi co ro dưới cây cột đèn cao áp bên cạnh là chiếc xe máy bị đổ, vội vã chạy lại thì đúng là Trang đang ngồi đó, tay ôm chặt gối, đôi vai gầy rung lên từng nhịp. Ngay lập tức tôi chạy vội đến bên cạnh..lay lay người Trang.
– Tránh xa tôi ra…cút đi..huhu – có lẽ Trang không biết đó là tôi mà tưởng là bọn xấu nên hất tay rồi đẩy tôi ra..
– Trang..Trang…M đây mà…Trang có bị làm sao không?
– Có thật là M…không?
– Um..mình đây..mọi chuyện đã qua rồi
Dường như vẫn còn chưa tin vào tai mình, Trang ngẩng đầu lên, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, hai mắt đỏ hoe ngấn nước và mái tóc bết hết vào trán…nhìn Trang như vậy khiến tôi rất đau lòng, không ngờ bà chằn này cũng có lúc yếu đuối đến nhường này. Đột nhiên Trang oà khóc rồi ôm chặt lấy tôi như sợ tôi biến mất vậy…
– Ổn rồi…mọi chuyện đã qua – tôi vỗ vỗ vào vai Trang
– ….huhuu
– Thôi nào..giờ nín đi kể cho mình nghe đã xảy ra chuyện gì nào..
– Hức..hức..Trang sợ lắm..
Trang càng ôm chặt hơn khiến tôi khó thở, vội gỡ ra và vén tóc lên rồi lau nước mắt cho Trang…chẳng khác gì mặt mèo con lấm lem tùm lum hết cả. Một lát sau, may quá Trang đã ngừng khóc, chỉ còn tiếng nấc trong nghẹn ngào.
– Trang đi đâu mà qua đoạn này mà lại bị cướp, đã báo công an chưa?
– Hức..Trang đi tập văn nghệ ở nhà bạn nên về qua đây..hức..tự nhiên có hai tên đi xe..xe máy..chạy vọt lên..rồi giật mất cái túi xách…làm mình đổ xe..hức..hức..Trang sợ quá..kêu lên mà chẳng có ai…hức hức – Trang ngồi dựa vào tôi, cơ thể run lên
– Tất cả đã qua rồi..trong túi xách có gì quan trọng không? À mà Trang có nhìn thấy biển số xe của bọn nó chứ? – tôi nắm chặt tay Trang
– Trong đó..chỉ có ít tiền..và mấy thứ lặt vặt thôi…còn số xe thì mình..mình không nhìn rõ..tại..tại hoảng quá. – Trang thu mình ép xát vào người tôi.
– Haizz..Trang không bị làm sao là may rồi..à mà sao không báo công an ngay lúc đó mà lại gọi cho M..nếu…chỉ là nếu M không đến kịp thì sao? Khờ quá.
– Trang cũng không..không…chỉ biết lúc đó người đầu tiên Trang nghĩ đến..nghĩ đến là M nên…nhưng Trang biết M nhất định sẽ đến.. – Trang cúi mặt xuống thủ thỉ
– Haizz..bó tay..thôi để M đưa về nhà
Dù sao cũng còn may là tụi nó chỉ cướp đồ, nếu mà có giở trò đồi bại thì chẳng thể biết thế nào…người qua đường nhìn một cô gái gặp nạn mà chẳng có ai lỡ đứng ra để giúp, họ đi lướt qua, liếc mắt nhìn rồi vụt mất…không thể hiểu nổi họ nghĩ gì mà làm như vậy nữa. Tôi đứng dậy dựng con xe máy đang nằm lăn lóc ở ven đường rồi nhanh chóng đỡ Trang ngồi lên xe…chắc là do vẫn còn sợ hãi nên từ khi chiếc xe bắt đầu chuyển bánh thì Trang đã ôm chặt vào người tôi. Không nghĩ gì thêm, tôi đảo mắt nhìn hai bên đường kiếm xem có hiệu thuốc nào không. Sau khi mua được ít bông băng với thuốc sát trùng, tôi dìu Trang ngồi xuống cái ghế đá ở vỉa hè rồi băng bó cho cô nàng, mặt Trang nhăn nhó khi tôi nhỏ oxi già vào vết thương, trông rất buồn cười nhưng vẫn phải nhịn không thì xác định với bà chằn này. Bỗng dưng cái bụng chết tiệt của tôi tự nhiên kêu gào thảm thiết, sực nhớ ra là mình chưa ăn gì cả..
– Hihi..chưa ăn tối đúng không? – Trang che miệng cười khúc khích
– Èo..nãy Trang gọi nên vội quá chưa kịp – tôi gãi đầu cười trừ
– Cám..cám ơn..M nhiều lắm..không có M thì Trang chẳng biết làm thế nào cả
Trang mắt rưng rưng nhìn tôi. Con gái đúng thật là khó hiểu, vừa mới cười xong cái khóc được ngay. Chịu thua luôn
– Việc nên làm mà có gì đâu..mà nè..cấm có được khóc nữa nha không là tui bỏ bà ở đây luôn đó.. – tôi đứng dậy dọa cho cô nàng một phen
– Đừng…đừng..Trang không khóc nữa đâu mà..hức..hức – Trang níu tay tôi lại
– Um..được rồi…giờ cũng đã muộn, để M đưa Trang về kẻo dzú 2 và cu bin lại lo.
Trang ngước mắt lên nhìn rồi gật đầu, tôi dìu cô nàng lên xe và chở về…Trang vẫn ôm rất chặt khiến tim tôi bỗng dưng đập loạn nhịp, mặt nóng bừng lên. Cũng định nhắc nhở Trang buông ra vì hiện tại tôi là người yêu của Yến mà làm thế này thì quả thực chẳng hay ho chút nào cả, nhưng trong trường hợp Trang vừa gặp chuyện như vậy, cần ai đó để che chở nên tôi cũng không lỡ, đành im lặng vặn ga, chiếc xe vụt nhanh trên đường…những cơn gió đêm nhè nhẹ thổi làm cho cô nàng ngủ ngon lành đến tận khi về đến nhà của mình.
Thầm nghĩ không nên đánh thức Trang dậy vào lúc này, cứ để như vậy có lẽ sẽ khiến Trang thấy tốt hơn và mau chóng quên đi chuyện kinh khủng vừa xảy ra. Tôi nhẹ nhàng hết mức có thể cõng Trang lên..ặc không ngờ trông mỏng manh vậy mà nặng thiệt. Bấm vài hồi chuông thì dzú 2 chạy ra định hét lớn nhưng tôi kịp ra dấu im lặng rồi nhờ dzú dẫn đường tới phòng của Trang…trong 1 ngày mà có đến 2 lần được vào phòng của con gái, không biết nên vui hay nên buồn đây. Khẽ đặt Trang xuống giường rồi đắp cái chăn mỏng cho cô nàng khỏi lạnh vì phòng điều hoà để nhiệt độ khá thấp.
Thở phào nhẹ nhõm, bây giờ tôi mới kịp quan xát tổng thể căn phòng…gói gọn trong hai từ giản dị, ngoài sức tưởng tượng của tôi..cứ ngỡ một tiểu thư nhà giàu như Trang thì căn phòng ngủ phải thật lộng lẫy. Nhưng hoàn toàn ngược lại, mọi vật dụng đều rất đỗi bình thường, một bàn học ngăn nắp, một tủ quần áo, một cái giường và vô vàn thú nhồi bông các loại, có khi mang đi mở tiệm bán được đấy. Tôi để Trang lại cho dzú 2 chăm sóc và xuống dưới phòng khách ngồi với cái bụng đói, người mệt lả, tôi tựa hẳn người vào ghế. Có lẽ giờ này cu bin chắc đã ngủ rồi, định lên chào dzú 2 để về thì có điện thoại..là Yến. Tôi chạy ra sân để nghe máy
– Alo..anh nghe rồi
– Anh đang ở đâu thế?.làm gì mà em nhắn mấy tin không thèm trả lời? – nghe giọng thì có vẻ như Yến đang giận
– Ặc..à..tại anh ngồi chơi điện tử mà cái máy lại vất ở dưới nhà nên không biết..
– Lại chơi..muốn chết hả? Học ngay cho tui..mai anh mà không thuộc bài thì đừng trách tui ác à nha.
– Èo…được rồi..được rồi, học liền đây
– Mà nè…tối mai qua chở em đi sinh nhật bạn nha..
– Ơ..bạn em mời em chứ đâu có mời anh, đi ngại lắm.
– Nè..cãi à! Thế có đi hay không?
– Haizz..ờ..có được chưa
– Hihi..phải thế chứ..thôi em đi ngủ đây không mẹ mắng..anh học bài rồi ngủ sớm nha…yêu anh…chụt..hihi
– Um..em ngủ ngon, anh cũng yêu em.
Cúp máy mà trong lòng thấy áy náy vô cùng, muốn nói thật cho Yến biết nhưng lại sợ Yến hiểu lầm thêm lần nữa thì chả biết làm sao. Thôi dù sao mình cũng không làm việc gì có lỗi với Yến cả, tôi tự an ủi mình như vậy rồi đi vào trong. Lúc này dzú hai đã xuống phòng khách, tôi ngồi nói chuyện một hồi thì ra về. Quả đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào, giờ phải quốc bộ ra đầu hẻm bắt xe ôm đến chỗ gửi xe rồi lết xác dắt xe đi kiếm trạm xăng…chân run, mắt hoa đom đóm, chả cần biết gì nữa vào đại quán ăn khuya đánh chén no căng bụng, có thực với vực được đạo. Dắt bộ gần cây số, mắt sáng rực lên khi nhìn thấy cái cây xăng. Sau bao nhiêu vất vả và khổ nhục thì cuối cùng cũng về tới nhà..chỉ kịp tắm một phát rồi leo lên giường ngủ luôn. Học hành làm sao được nữa cơ chứ.
Để lại một bình luận