Phần 27
Đâu là điểm dừng cho cái cuộc đời chết tiệt này của tôi đây, phải chăng chết là hết…có lẽ là như vậy. Chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng tại sao sóng gió cứ liên tiếp ập đến….chẳng thể nào biết được số phận mình sẽ trôi dạt theo hướng nào. Tưởng chừng như hạnh phúc đang nằm trong tầm tay, tương lai rộng mở thì cũng là khi nghe tin dữ của mẹ hai, mọi thứ trước mắt tôi sụp đổ hoàn toàn, rời rụng chân tay rồi xuống dựa lưng vào tường, buông xuôi tất cả và ngước đôi mắt cay xè lên nhìn bầu trời mây đen giăng kín, tâm hồn của tôi lúc này cũng tăm tối như vậy. Trong căn nhà lạnh lẽo, chỉ còn tôi cô độc một mình bước đi như kẻ mất hồn, tâm trí rối bời chẳng còn biết mình phải làm cái gì vào thời điểm này…bế tắc xen lẫn với nỗi bất an đến tột cùng, chợt lòng nóng như lửa đốt, dự cảm có điều chẳng lành sắp xảy đến, liên tục kiểm tra điện thoại để chờ một cuộc gọi nhưng đáp lại chỉ là sự im ắng đến nghẹt thở…ngồi chờ đợi trong vô vọng, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân để gieo cho mình hi vọng
“mẹ sẽ không sao đâu”
“mẹ sẽ không sao đâu”
“chỉ là nhầm lẫn thôi”
“nhầm lẫn”
“mọi thứ sẽ ổn thôi”
…….
Chỉ cần một tiếng còi xe máy thôi cũng đủ làm cho tôi giật thót rồi vội vã cầm điện thoại lên nhìn…vẫn là màu đen. Đã mấy ngày dài lê thê trôi qua, chẳng thể nào ngủ nổi, cứ hễ nhắm mắt lại là những cơn ác mộng khủng khiếp lại hiện ra…vẫn không hề có thêm tin tức gì cả. Dường như sức chịu đựng và chút Kiên nhẫn nhỏ nhoi cuối cùng cũng đã hết, nếu chờ đợi thêm giây phút nào nữa thì tôi phát điên lên mất.
Chả cần nghĩ ngợi gì thêm mà lao nhanh đến trụ sở công an là cái nơi đang tạm giữ mẹ hai của tôi ở trong đó. Nhưng đúng như lời chị V đã từng nói, họ không cho vào gặp mặc dù tôi đã xin xỏ, năn nỉ rất nhiều thiếu nước là quỳ xuống lậy nữa thôi…suốt mấy tiếng đồng hồ đứng ở trước cổng, những người đi ra vào qua đó luôn nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, họ thương hại, đó là thứ mà tôi căm ghét nhất. Dù cho có làm sao đi chăng nữa nhưng không bao giờ, không một ai được phép thương hại…nó như một sự sỉ nhục với tôi vậy. Nhưng so với hoàn cảnh hiện tại thì điều đó chẳng còn quan trọng nữa, phải cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng tất cả để đứng yên ở đây mà chờ đợi một điều gì đó ngay chính bản thân cũng chẳng biết nó là gì, một phép màu chăng?
Giờ tan tầm đã điểm, là lúc mọi người chở về căn nhà của họ, nơi những người thân đang mong ngóng để đoàn tụ và cùng nhau vui đùa…còn tôi thì sao? người thân của tôi đang ở trong kia, chỉ cách vài bức tường nhưng tôi cảm thấy quá xa. Bọn họ ngó nghiêng bàn tán rồi nhanh chóng lướt qua tôi, có vài cô bác còn đứng lại khuyên nhủ về nhà vì làm thế cũng không giải quyết được vấn đề gì. Có thể đúng nhưng họ đâu biết rằng ngoài cách này thì tôi còn biết làm gì, họ về nhà với gia đình còn tôi thì còn ai để mà về, căn nhà lạnh lẽo…tâm trí rối bời, tự hỏi liệu ai có thể giúp được tôi vào lúc này đây?. Khi mà đèn đường đã bừng sáng cũng là lúc tôi lững thững dắt con xe đạp chết tiệt bục lốp đi trên đường, từng bước chân nặng nề, chợt thấy mình quá nhỏ bé và cô độc giữa dòng người đông đúc. Trống trải, lạc lõng và rồi nước mắt cứ trào ra trong vô thức.
Căn nhà quen thuộc, tối om chỉ có ánh đèn đường hắt vào…tôi thất vọng quăng cái xe xuống sân rồi ngồi xụp xuống trước cửa, hướng đôi mắt mệt mỏi ra cổng như chờ đợi một phép màu nào đó mang mẹ hai quay trở về. Trên cuộc đời này chả hề tồn tại bà tiên hay ông bụt như trong mấy câu truyện cổ tích dành cho tụi con nít, chỉ có ác quỷ đội nốt người mà thôi….Tôi ngồi trong màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên những tiếng chuông điện thoại ngân dài nhưng đâu phải cuộc gọi mà tôi cần và mong ngóng bao lâu nay.
Mặc kệ, tôi cứ ngồi như vậy bên khói thuốc…đốm lửa đỏ heo hắt trong góc tối…không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng còi xe, tiếng của người bán dạo ở đằng xa. Tôi yêu bóng tối vì khi ở trong đó sẽ chẳng có một ai có thể thấy tôi yếu đuối, dường như chẳng hề tồn tại….căm ghét mọi thứ ngay cả chính bản thân, luôn lệ thuộc vào người khác, phải đày đọa mình để thấy dễ chịu hơn…từng cú đấm mạnh hết sức nhằm thẳng vào bức tường, mỉm cười chua chát nhìn những giọt máu từ từ nhỏ từ tay xuống nền nhà. Và rồi chợt có chút ánh sáng của hi vọng lóe lên ở trong đầu, liền vội vàng nhấc điện thoại ra gọi, chỉ có người đó mới có thể giúp được mẹ hai vào lúc này.
– Tưởng mày quên mất ông già này rồi..hahaa
– Cháu chào chú…
– Thôi chào hỏi cái đếch gì, có việc gì thì nói tao nghe coi
– Dạ…giờ cháu chỉ còn biết có chú để có thể nhờ vả
– Vòng vo..nói nhanh
– Vâng..mẹ hai cháu..đang..đang bị công an tạm giữ…cháu rối quá..không biết làm gì cả..
– Trời..thằng đầu đất, việc lớn như thế thì phải báo tao ngay chứ..dính vào vụ gì? Đang bị giữ ở đâu? Lâu chưa?
– Dạ..tại bất ngờ quá…cháu..chắc là liên quan đến kinh tế ạ, bị công an xxx giữ ở trụ sở được gần tuần nay rồi.
– Chậc..chậc..kinh tế à, hơi rắc rối đấy, nếu là hình sự thì đơn giản…rồi lát nữa tao đặt vé máy bay chuyến sớm nhất ra ngoài này..
– Vậy có phiền chú quá không?
– Phiền cái búa à…giờ mày cứ sinh hoạt bình thường đi, kiểu gì bọn cớm nó cũng để ý đến mày…tránh rắc rối thêm thì cứ làm vậy đi.
– Dạ vâng….trăm sự cháu xin nhờ tất ở chú…
– Ừ..nghỉ ngơi đi..tao thấy giọng mày có vẻ mệt mỏi lắm…cố giữ gìn sức khỏe thì mới có sức để lo cho mẹ hai mày chứ.
– Vâng…
– Ừ..thôi tao đi đặt vé đây..bao giờ về tới nơi tao điện
Tút..tút..tút..
Chú L nói xong cúp máy ngay, chẳng biết chú có giúp được vụ này không nữa, nếu mà chú bó tay thì tôi thực sự hết cách. Đầu óc tôi đột nhiên đau như búa bổ, hai mắt không mở nổi ra nữa, mọi thứ quay cuồng rồi cả cơ thể đổ xuống…do áp lực tâm lí và mấy ngày không ngủ với ăn uống thất thường nên tôi bị ngất đi vì tụt huyết áp. Mãi đến tận chiều tối ngày hôm sau thì tôi mới tỉnh, khẽ mở mắt ra thì đã thấy mình ở trong viện, chết tiệt sao vẫn lại chỗ này haizz…bên cạnh tôi là thằng Kiên và Yến. Nghe thằng Kiên nói lại là vì thấy tôi mấy ngày nay nghỉ học với lại không nghe điện thoại nên nó lo lắng đến nhà và phát hiện ra tôi đang nằm bất tỉnh ở góc phòng rồi vội vã đưa tôi vào viện. Hai người này bắt đầu màn tra hỏi, tôi cũng đành kể hết mọi việc, thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
– Chuyện lớn vậy mà mày còn định dấu hả? – thằng Kiên tát vào đầu tôi mà chẳng quan tâm tôi đang là bệnh nhân
– Kiên..anh M đang bệnh mà…vậy giờ sao? Anh đã tìm được cách giải quyết chưa? – Yến đánh vào vai thằng Kiên rồi quay sang lo lắng nhìn tôi
– Um..giờ chưa biết thế nào cả…nhưng hai người có thể để mình yên tĩnh một lúc được không?
Yến và thằng Kiên thấy tôi nói vậy thì cũng không gặng hỏi gì thêm nữa và chỉ dặn dò vài câu rồi đi luôn ra ngoài. Quá mệt mỏi, chẳng muốn nói chuyện với ai cả…một mình yên tĩnh khiến tôi dễ chịu hơn. Tự hỏi không biết giờ này ở trong đó mẹ hai có bị tra khảo hay không? Căn bệnh tim quái ác liệu còn hành hạ người mẹ đáng thương của tôi nữa không?…tôi nhớ mẹ hai vô cùng, nhưng phải làm sao bây giờ…mọi thứ lại rơi vào trong bế tắc. Sau khi mang cơm cho tôi thì Yến phải về nhà ngay vì bị gọi về. Một lúc sau khi tôi đang thơ thẩn với những suy nghĩ để tìm cách làm sao giải quyết tình hình hiện tại thì bỗng có tiếng mở cửa, giật mình quay ra thì thấy Trang bước vào.
– M đã đỡ hơn chưa? – Trang mỉm cười đặt túi hoa quả lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của tôi
– Um..ổn rồi, mà sao Trang biết M ở đây mà vào.
– Ổn thật không đó, mặt xanh lè mà còn nói cứng. Những việc mà Trang quan tâm thì tất nhiên Trang sẽ biết, chứ đâu như tên ngốc này suốt ngày thấy vào viện…hihi
– Um…
– Hihi..à vì việc gì mà M lại nghỉ học mấy ngày liền và phải vào đây?
– À..thì mấy việc linh tinh thôi, mà sao Trang biết M nghỉ học, theo M nhớ không nhầm thì hai đứa học trái buổi mà.
– Ừ..thì tại..bí mật..hihi..thôi để Trang gọt hoa quả cho M – Trang đột nhiên lúng túng làm rơi cả con dao xuống nền nhà.
Bày đặt bí với chả mật, tôi không gặng hỏi vì không thích ép buộc ai cả, họ muốn thì sẽ nói còn không thì thôi, đó chẳng phải việc của mình, biết nhiều quá chẳng bao giờ tốt cả. Lát sau Trang có điện thoại, nghe xong thì chào tôi và không quên bài ca muôn thuở là giữ gìn sức khoẻ…tôi nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn kia rồi tự hỏi tại sao những lúc ở cạnh Trang, tôi lại thấy mình có cảm giác rất lạ, nhẹ nhõm và chút gì đó ấm áp…thật nực cười chả hiểu thế nào nữa nhưng tôi nhanh chóng dẹp mớ suy nghĩ đó sang một bên vì lúc này không phải lúc nghĩ ngợi linh tinh, còn rất nhiều việc cần hơn. Nằm thêm lát nữa, do tác dụng quen thuộc của thuốc an thần khiến tôi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Chỉ thức dậy khi có tiếng chuông điện thoại reo của chú L gọi, nghe xong tôi vội vàng thay quần áo rồi ra thanh toán viện phí và bắt xe ôm về nhà, chú đang đợi ở đó. Sau đó hai chú cháu vào trong phòng khách ngồi nói chuyện.
– M này chú đã nhờ người quen giúp tìm hiểu và được biết tình hình mẹ hai cháu rất xấu.
– Xấu là như nào hả chú…cháu lo quá..
– Haizz chắc chắn một điều là mẹ hai cháu sẽ phải ngồi tù…
Như sét đánh ngang tai, tôi sững người như không tin vào sự thật khủng khiếp vừa nghe, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?. Tôi không biết nhiều về việc làm ăn của mẹ hai nhưng cũng hiểu là có gì đó mờ ám nhưng không ngờ lại có kết cục như vậy.
– Chú..chú có…cách nào để cứu vãn tình hình không?
– Liên quan đến kinh tế thì tiền mới giải quyết được…nhưng chỉ có thể giảm nhẹ án đi thôi
– Vâng…cần bao nhiêu ạ…chỉ cần giúp được mẹ hai thì dù cho bán cả căn nhà này cháu cũng đồng ý.
– Um..chú hiểu mày là thằng có hiếu, mày còn nhỏ chưa hiểu hết được cái xã hội này nó phức tạp thế nào đâu…haizz vụ này tốn kém lắm…vậy đi bây giờ mày có bao nhiêu.
– Dạ..mẹ hai thường gửi tiền vào tài khoản cho cháu mà cháu ít khi đụng đến nên chắc cũng có vài chục…liệu có đủ không chú.
– Um…thôi được rồi, mọi chuyện để tao lo còn tiền đó để đi lo chè thuốc được rồi…nghe chú nói này, việc đã như vậy thì mày phải mạnh mẽ lên, yếu đuối chỉ làm cho người khác khinh thường.
– Vâng cháu hiểu
– Tốt…bây giờ bắt tay vào việc thôi, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.
Tôi nhìn chú rồi gật đầu, đôi lúc ta cũng phải học cách chấp nhận số phận dù cho nó nghiệt ngã đến mức nào đi chăng nữa. Những ngày sau đó tôi và chú L chạy đôn chạy đáo đi lo việc, học hành tạm gác qua một bên cho dù giáo viên chủ nhiệm liên tục gọi điện và đến tận nhà nhưng tôi đều tránh mặt. Muốn đuổi học thì đuổi, việc đó chẳng còn ý nghĩa gì với tôi vào lúc này cả.
Chợt nhớ ra là ngày trước mẹ hai thỉnh thoảng dẫn tôi đi ăn cùng với mấy ông quan chức trong thành phố, cũng thân thiết nên tôi liền đến đó để nhờ vả xem thế nào nhưng ai ngờ lần nào cũng phải thất vọng quay về. Bọn họ xua đuổi tôi như đuổi tà vậy…thật nực cười khi mới đây còn bác bác cháu cháu nhưng khi hết giá trị lợi dụng thì ngay lập tức thay đổi thái độ, ngoảnh mặt làm ngơ xem như không hề quen biết. Chết tiệt dẫu sao họ cũng đã hợp tác với mẹ hai trong nhiều thương vụ mờ ám nên sợ liên lụy ảnh hưởng đến “cái ghế” mà họ đang ngồi, cố gắng che đậy cái bản chất đen tối. Chỉ vì mấy đồng tiền mà họ có thể làm tất cả, dẫm đạp lên nhau mà sống…và tình người là thứ không hề có trong từ điển của họ. “Lương tâm không bằng lương tháng”, chẳng thể trông ngóng vào họ được nữa mà chỉ còn biết hi vọng vào chú L.
Ngày xử án đã gần kề mà mọi thứ càng trở lên xấu đi khi mà tất cả tội trạng đều đổ hết vào mẹ hai, đúng là họa vô đơn trí. Họ đùn đẩy, trối bỏ mọi tội lỗi để có người gánh tội thay…họ mặc trên người bộ áo vét lịch lãm, đi trên những chiếc xe ô tô bóng loáng sang trọng, người ngoài thật khó có thể nhận ra bản chất đen tối ở bên trong con người của họ…nhẫn nhịn khi không làm được gì nhưng sẽ có một ngày tôi phải trả lại cho họ gấp bội những thứ họ đã gây ra, nhất định là thế…mối thù khắc cốt ghi tâm, tôi sẽ làm cho bọn chúng thê thảm và phải ước là mình đừng sinh ra trên cõi đời này.
Cuối cùng thì giây phút quyết định cũng đã đến, ngày toà tuyên án cái ngày định mệnh đã làm thay đổi cả cuộc đời của tôi, khi viết những dòng này là bao kí ức lại hiện về, nước mắt khẽ rơi ướt nhòe đôi mắt và không bao giờ có thể nào quên được buổi sáng hôm ấy, tôi cùng với mọi người đến đó từ rất sớm. Những người dân quanh đó kéo tới rất đông vì hiếu kì, lát sau thì xe chở phạm nhân đi đến và dừng ngay trước cửa hội trường nơi xét xử, một anh công an cầm chìa khoá để mở cửa xe rồi cùng bốn người nữa dẫn mẹ hai đi vào trong, trên tay họ cầm dùi cui chĩa ra để dẹp đám đông đang vây kín xung quanh, người ta bàn tán chỉ trỏ như là biết hết mọi chuyện vậy.
– Đáng đời..phen này tù mọt gông
– Nghe nói buôn ma túy thì phải..trông mặt hiền thế mà kinh thật.
– Không phải đâu hình như là buôn hàng lậu qua biên giới..
– Làm ăn cả sang bên nước ngoài nữa cơ mà, mới bị trục xuất về đó…vụ này tù chục năm là ít.
– Cho chừa, phạt thật nặng tay vào.
– Mụ này là giám đốc công ty xuất nhập khẩu ở xxx đây mà…ngày nào tôi chẳng gặp, làm ăn phi pháp thảo nào mà giàu có nhanh thế.
– Chắc kia là chồng với con của mụ…phen này thì sạt nghiệp.
Những thứ họ phun ra càng xát thêm muối vào nỗi đau của tôi, chỉ muốn lao nhanh đến đập cho bọn họ một trận cho hả cơn giận trong người. Thấy người mẹ thứ hai của tôi tiều tụy đi nhiều quá, hai má hóp lại lộ rõ gò má xanh xao…những nếp nhăn in hằn trên trán, những sợi tóc bạc đã lốm đốm trên mái đầu. Mặt cúi xuống chẳng dám nhìn một ai hết…khiến tôi không kìm được nước mắt, bác gái đứng bên cạnh ôm chặt lấy tôi rồi khóc nức nở…thương tâm vô cùng. Mẹ hai ngước lên nhìn tôi và nở nụ cười gượng gạo, lắc đầu cùng với đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ rồi lướt nhanh qua.
Tôi chẳng thể làm gì hết, quá vô dụng, đành buồn bã ngồi đằng sau nhìn mẹ hai đứng trước vành móng ngựa, phía trên là bồi thẩm đoàn, một bên là luật sư, bên còn lại thuộc về viện kiểm soát nhân dân. Họ tranh luận chất vấn nhau trong thời gian rất lâu…tai tôi ù đi không thể nghe rõ được hết chỉ biết rằng mọi thứ như đang chống lại mẹ hai, chết tiệt thật. Tòa tạm nghỉ trước giờ tuyên án là lúc tôi được gặp mẹ sau quãng thời gian xa cách, hai mẹ con ngồi trong căn phòng nhỏ xung quanh là mấy vị công an đứng đó, tôi ngồi cạnh bên nắm chặt tay mẹ hai như sợ chỉ cần nới lỏng ra thì mẹ sẽ rời xa tôi. Không ai có thể mở lời được, chỉ có nước mắt và nỗi đau bao trùm…khi tĩnh tâm hơn thì mẹ hai mới nghẹn ngào cất tiếng.
– Mẹ..mẹ..xin lỗi con…huhuu – mẹ hai ôm mặt khóc nức nở
– Đừng khóc nữa mẹ…như vậy con đau lắm đó..người có lỗi là con..vì quá vô dụng đã không thể giúp gì được nên để mẹ ra cơ sự như vậy.. – tôi ôm mẹ hai vào lòng để cảm nhận tình mẫu tử trong giây phút ngắn ngủi
– Không..tất cả là do mẹ..do mẹ hết…khiến con lại phải chịu khổ rồi..hức..hức
– Mẹ đừng nói vậy…đã đến nước này thì mấy thứ đó đâu còn quan trọng nữa…mẹ không có tội nên sẽ chẳng sao hết
– Không đâu con à, mẹ làm điều sai trái nên phải gánh lấy hậu quả…nếu…chỉ là nếu mẹ phải vào tù thì con…..
– Không..không thể nào có chuyện đó…mẹ sẽ chẳng sao hết..
– Con trai ngoan nghe mẹ nói này, chấp nhận sự thật và đừng lo gì cho mẹ cả mà hãy cố gắng tự chăm sóc bản thân, học hành thật giỏi để có một cuộc sống tốt hơn…hứa với mẹ đi…
– Dạ…co..con hứa
– Mẹ tin ở con, sao cái mặt lại ỉu xìu như vậy không tốt chút nào cả…mạnh mẽ lên con, cứ coi như mẹ đi du lịch một thời gian ấy mà..hihi – mẹ hai đưa đôi tay gầy đang bị còng lại lau nước mắt cho tôi
– ….
– Thôi được rồi, bây giờ con ra gọi chú L và hai bác vào đây mẹ có chuyện muốn nói
– Nhưng…
– Nghe lời mẹ đi…cứ làm như không bao giờ được gặp mẹ nữa không bằng..hihi
– Dạ…
Tôi buồn bã đứng dậy nhìn mẹ hai một lúc rồi đi ra ngoài gọi chú L vào…tôi phải đứng ngoài nên không thể nghe được cuộc nói chuyện ở trong đó…..yến, thằng Kiên và Trang đứng bên cạnh cố an ủi, động viên tôi, phải gồng mình lên chịu đựng nỗi đau, cố tỏ ra mạnh mẽ. Chết tiệt thật, thời gian trôi đi nhanh quá và cuối cùng cũng đến lúc mọi thứ ngã ngũ. Yến ngồi bên cạnh hồi hộp, lo lắng nắm chặt lấy tay tôi…cả hội trường im lặng khiến tôi có thể cảm nhận rõ từng nhịp đập của cơ thể, tiếng kim đồng hồ, tiếng thở gấp gáp…Rồi vị chủ tọa sau một hồi thương thảo đã đứng dậy đọc quyết định….các tội danh được thành lập, chốn thuế, khai khống hoá đơn chứng từ…gian lận thương mại nhưng xét thấy nhiều tình tiết để có thể giảm nhẹ mức án.
“Toà tuyên án bị cáo N.T.XX bị kết án 5 năm tù và nộp phạt….tịch thu tài sản vì tội…..hiệu lực thi hành án bắt đầu từ ngày….”
6 năm là quãng thời gian quá dài, liệu tôi có thể chịu đựng được nỗi nhớ mẹ không? sau khi chủ toạ đọc xong quyết định của toà án thì mẹ hai nhanh chóng bị dẫn đi. Tôi vẫn ngồi im trên ghế, con tim đau đớn quặn thắt từng cơn, hai cái chân chết tiệt run rẩy khiến tôi không thể đứng dậy được, chỉ biết rương mắt lên nhìn hình bóng mẹ hai bước đi xa dần, xa dần và ngoảnh lại nhìn tôi cười rồi lẫn vào trong đám đông đang chen lấn xung quanh. Bỗng giật mình, vội vã đứng dậy, lao nhanh về phía trước, tôi vấp phải chân ghế và ngã nhào xuống nền nhà, tự nguyền rủa bản thân vì quá vô dụng rồi nước mắt trào ra, tôi gào thét gọi mẹ…nhưng quá muộn, người mẹ thứ 2 của tôi đã bị đưa lên xe và chở đi thụ án.
Tôi chạy theo rồi bất lực khuỵ gối xuống trước cổng rồi gào thét thảm thiết trong vô vọng đến khàn cả tiếng. Người dân xung quanh, bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, tôi căm thù ánh mắt đó…thật kinh tởm và chẳng bao giờ quên được, ngay cả trong giấc mơ…nó ám ảnh tôi mãi về sau. Mặc cho mấy người kia hết lòng khuyên nhủ nhưng tôi vẫn vậy, mặc kệ tất cả để quỳ ở đó như tự đày đọa bản thân để thấy dễ chịu hơn. Chú L tiến tới chỗ tôi rồi nói
– Xin phép anh chị…CHÁT…
Chú L tát thật mạnh vào mặt tôi, khiến tôi ngã nằm ra nền nhà, trên má in rõ nốt 5 ngón tay đỏ ửng, đau lắm nhưng chẳng là gì so với nỗi đau ở trong lòng mà tôi đang phải chịu đựng.
– Đứng lên nhanh cho tao..đm…mày cứ như vậy thì liệu chị ấy có an tâm không hả? – chú L tức giận chỉ thẳng vào mặt tôi
– Chú làm vậy là đúng, tôi cũng định cho nó một trận vì cáu tội bướng bỉnh… – bác trai nói
– Cháu xin hai người đừng như vậy nữa được không?…để từ từ anh ấy nguôi ngoai dần – Yến vội vàng đỡ dậy và xoa xoa xoa 1 bên má đang đỏ bừng lên của tôi.
– Thôi..cháu thấy giờ mình về đã rồi nói chuyện sau chứ ở đây e không tiện – Trang cũng tiến lại gần rồi dìu tôi dậy.
– Ừ..cháu nói cũng phải, thôi mình về…cái bà này có thôi khóc lóc đi không? – bác trai luôn là người mạnh mẽ và quyết đoán, xứng đáng là trụ cột trong gia đình.
Mọi người chở về nhà tôi rồi bàn bạc, chẳng còn tâm trạng để ngồi đó nghe giảng giải đạo lí. Tôi lê bước lên phòng, chui vào góc rồi lặng lẽ châm thuốc hút…mặc kệ mọi thứ đang diễn ra xung quanh.
Để lại một bình luận