Phần 7
Màn đêm tĩnh lặng lại bị phá vỡ bởi tiếng người nhộn nhạo. Miêu Lãm thu kiếm đưa ra sau lưng, dáng vẻ rất khoan thai. Tuy nhiên ẩn sau dáng vẻ khoan thai đó là sức mạnh của siêu cường cao thủ. Từ tiếng bước chân, y có thể đoán định được trong đám người đến nhất định có một cao thủ hiện diện. Trong tiếng bàn luận của mấy người sắp đến, y hiểu mục tiêu chính là vị tiểu cô nương tên Lệ Kiều này. Y bước tới, ngồi chắn trước mặt Lệ Kiều. Nàng cũng nhận ra nguy cơ sắp tới, tự dưng muốn nép vào sau lưng y. Bản tính kiêu ngạo của nàng bỗng chốc bay mất hết.
– Ả đang bị thương, nhất định bọn chúng không chạy xa.
Một tiếng đàn ông khàn đục vang lên.
Y nắm chặt thanh kiếm hơn. Lệ Kiều vô thức bám lấy tay y, nhướn mày để nhìn qua vai y ra phía cửa. Y kín đáo đánh mắt về phía sau rồi mìm cười. Vị tiểu cô nương tưởng như không sợ trời sợ đất này ra cũng biết sợ.
Cánh cửa mở tung, một toán người cầm đao gươm xông vào, thoáng chốc đã vây lấy hai người. Lệ Kiều mặt tái nhợt, bấu chặt vào tay Miêu Lãm. Y cười cười trấn an nàng, nét mặt vẫn ung dung. Một người trong đám người kia lên tiếng:
– Hai ngươi đã giết huynh đệ của ta phải không?
Lệ Kiều không đáp, cắn môi nhìn quanh. Phải có đến gần ba mươi người. Dĩ nhiên sức mạnh của đám người này cao hơn hẳn đám người ban nãy.
Một tiếng hô dõng dạc:
– Bang chủ đến.
Đám người đứng dạt sang hai bên, mắt vẫn không dời khỏi Chung Miêu hai người. Chung Lệ Kiều đưa mắt nhìn Miêu Lãm ý hỏi y. Chỉ thấy y mặt không biến sắc, lãnh đạm. Mắt y không đặt vào đám người kia mà nhìn thẳng ra cửa. Có cảm giác lúc này y như một hồ nước tĩnh, mặt nước phẳng lặng. Song chỉ cần một viên đá ném vào, nước hồ sẽ lập tức dậy sóng.
Cánh cửa bật mở. Một trung niên đại hán dáng vẻ oai hùng từ từ bước vào, nét mặt đằng đằng sát khí. Tay phải gã đeo thiết bao, eo lưng dắt một thanh trường kiếm, bên hông dắt một đoản kiếm.
Chỉ cần nhìn đoản kiếm đó có thể biết công lực của người này cao đến mức nào. Xưa nay người nào sở hữu phi kiếm, nhất định phải đạt đến cấp một. Trung niên nhân này cao to lực lưỡng, eo hùm lưng gấu, nhãn lực sắc bén có thần. Khí lực toả ra từ người này có thể cảm nhận rất rõ ràng, tạo thành một trường áp lực cực lớn.
Mô tả về người này, chỉ có thể dùng một chữ: “Mãnh”.
– Bẩm trại chủ, chính là hai tên này!
Một gã chắp tay rồi chỉ thẳng vào Miêu Chung hai người. Gã bang chủ kia nhìn thẳng vào Miêu Lãm, bất ngờ phi kiếm xuất vỏ, lao vun vút về phía y.
Miêu Lãm không hốt hoảng, dùng tay trái nhấc bổng Lệ Kiều lên, ném về một góc. Tay phải của y hoa thành một vòng tròn. Khí trong tay y cuộn lại thành gió lốc, hất văng phi kiếm sang bên. Gã bang chủ kia thâu lại kiếm, lập tức xuất trường kiếm, quét một đường cực mạnh. Kiếm lực như muốn xé tan không gian, nhằm thẳng hướng Miêu Lãm chém tới. Đám người kia dạt cả sang một bên. Tiều Kiều ngã dúi xuống nệm cỏ, co rúm lại một góc. Miêu Lãm lùi lại hai bước, bất thình lình đưa hai tay hướng xuống đất, dậm mạnh chân xuống đất. Tất thảy mọi người đều thấy đất dưới chân rung chuyển, gạch nền bật lên thành một bức vách ngăn chặn đường kiếm tới.
“Ầm” một tiếng lớn. Mái miếu hoang bị hất tung dưới sức ép của hai cao thủ. Bức tường đất của Miêu Lãm bị cắt vỡ vụn, gạch đất rơi lả tả. Bên kia bang chủ cũng phải lùi lại ba bước, kiếm trong tay rung lên bần bật.
Miêu Lãm khoé môi nở nụ cười, nói:
– Từ bang chủ, đã lâu không gặp.
Từ bang chủ thâu lại kiếm, cũng cười lại đáp:
– Miêu huynh đệ, đã lâu không gặp.
Hắn ra hiệu cho thuộc hạ hạ khí giới, nhìn y rồi nói:
– Thật không ngờ lại gặp Miêu huynh đệ ở đây. Xem ra võ công của huynh đệ lại tinh tiến không ít. Lão phu đã phải xuất cả phi kiếm và trường kiếm, vậy mà huynh đệ vẫn có thể dùng tay không đỡ được, xem ra lão phu không nhận già không được rồi.
Hai người cười ha hả, vỗ vai nhau như bạn thân lâu ngày gặp lại. Miêu Lãm không hề khách khí, đáp lại:
– Vậy Từ huynh từ nay phải cố gắng nhiều rồi. Chiêu vừa rồi của Từ huynh sức mạnh thì có thừa mà sức sát thương lại ít, song cũng buộc tiểu đệ đây dùng Khốn nguyên mới chặn lại được, sức mạnh này nên tận dụng.
Từ bang chủ cười lớn, đập mạnh vào vai Miêu Lãm:
– Ngươi xưa nay vẫn không thay đổi gì hết, mở miệng ra móc họng người khác. Có điều…
Gã cau mày nhìn về phía Lệ Kiều đang co rúm ở một góc, lên tiếng trách:
– Huynh thật không phải, cớ sao ra tay hạ sát huynh đệ của ta?
Miêu Lãm cười nhạt, tiến lại gần chỗ Lệ Kiều. Nàng ta run lên bần bật, đưa mắt nhìn xung quanh, bám chặt lấy tay Miêu Lãm không buông. Y hướng về phía Từ bang chủ, nói:
– Nếu sớm biết đó là thuộc hạ của Từ bang chủ thì tại hạ đã không lỗ mãng như vậy.
Y nói thêm:
– Có điều dám mong Từ huynh không vì chuyện nhỏ đó mà hủy mất mối thâm giao lâu nay giữa chúng ta, buộc tại hạ phải xuất kiếm ở đây…
Lời nói của Miêu Lãm vừa mềm mỏng lại vừa có ý dọa nạt. Từ bang chủ cũng không muốn đối đầu với y, liền đáp:
– Thôi được, chuyện của huynh ta có thể bỏ qua nhưng… ả họ Chung kia cũng giết không ít huynh đệ của ta, mau giao ả ra, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lệ Kiều nhăn mặt, nếu y giao nàng ra, nàng chết cái chắc. Nhưng thật may mắn cho nàng, Miêu Lãm chẳng có vẻ gì muốn bỏ rơi nàng cả. Y cười nhạt, đáp:
– Rất tiếc… ta không thể theo ý huynh được.
Từ Giang hỏi:
– Tại sao?
Miêu Lãm kéo tuột Lệ Kiều vào lòng trong sự kinh ngạc của cả nàng lẫn đám người Từ Giang kia, đoạn nói với họ Từ:
– Cô gái này đã là người ta, nếu để huynh dẫn đi, Miêu Lãm còn mặt mũi nào hành tẩu trên giang hồ nữa.
Lệ Kiều trợn mắt nhìn y. Tên hỗn đản này rốt cuộc muốn gì? Người của hẵn là sao? Nàng cọ cựa muốn vùng ra nhưng Miêu Lãm càng ôm nàng vào chặt hơn, cười cười ra vẻ rất đắc chí, thậm chí còn cao hứng vuốt má nàng một cái. Lệ Kiều kinh hãi đến độ muốn nhảy dựng lên ngay tức khắc. Nhưng càng vùng y càng ghì chặt hơn. Bên tai nàng giọng y lí rí như muỗi kêu: “Không muốn chết thì ngồi im”.
Từ Giang bán tín bán nghi, gã kín đáo đưa mắt xăm soi hai người. Miêu Lãm để mình trần, còn bộ đồ Chung Lệ Kiều đang bận rõ ràng là nam y. Y ôm ghì nàng trong lòng, còn vuốt má, liếc mắt đưa tình. Cô nam quả nữ tại một nơi vắng vẻ, y phục không chỉnh tề, nếu bảo không có chuyện gì xảy ra thì trời mới tin được. Hơn nữa con nhóc họ Chung kia khuôn dung tươi tắn, dù có chút non nớt nhưng cũng là một mĩ nhân. Miêu Lãm dẫu sao cũng là nam tử, huyết khí phương cương, lửa gần rơm để xảy ra chuyện cũng không có gì là lạ lẫm.
Lệ Kiều khó chịu, hai má nàng đỏ bừng. Dù gì nàng cũng là một thiếu nữ đang lớn, từ cha sinh mẹ đẻ lại chưa gần một người đàn ông nào. Nay áp sát vào y như thế, lại trước mấy chục con mắt nhìn chằm chằm, trống ngực của nàng cứ đánh liên hồi. Sau khi bị y đe, nàng không còn dám vùng nữa, nhưng không kiềm chế được hai gò má đỏ bừng lên như say rượu. Nàng tự nhủ rằng xong việc nhất định phải cho tên hỗn đản đê tiện kia một trận ra trò.
Miêu Lãm thì trái lại, nét mặt dửng dưng, thậm chí còn cười cười. Nhìn bộ dạng e thẹn của Lệ Kiều, thêm điệu bộ đó của Miêu Lãm, giữa hai người có thể thực sự có chuyện. Từ Giang đắn đo nhìn. Thực lực của Miêu Lãm không phải gã không biết đến. Từng này người vây lấy y, có thể chiếm được tiên cơ. Song cho dù có thắng cũng hao binh tổn tướng vô cùng. Còn bại vong thì kết cục chỉ có một. Miêu Lãm xưa nay nổi danh đã xuất kiếm là phải thấy máu. Ban nãy y không xuất kiếm và muốn giữ tình hảo hữu rồi. Giờ ép y quá, e càng nhiều chuyện xảy ra. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Suy nghĩ thêm một hồi, tên họ Từ mới nói:
– Miêu huynh phong lưu khoái lạc, Từ mỗ cam bái hạ phong. Vị Chung tiểu thư, mà phải sửa là Miêu phu nhân này đã giết vài huynh đệ của bổn bang, nhưng nể tình tuổi nhỏ vô tri, nay có Miêu huynh hết lòng thương yêu bảo vệ, bổn bang sẽ coi như chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Dám mong Miêu huynh từ nay đa đa chiếu cố người của bổn bang để đáp thịnh tình này là được.
Miêu Lãm khoé môi mỉm cười, đáp:
– Miêu mỗ không có gì tài ba, tuy nhiên cũng có chút cân lượng. Từ bang chủ đã chấp nhận bỏ qua cho Tiểu Kiều, ta sẽ hết lòng giúp đỡ. Nếu Từ bang chủ cần ta giúp, xin dùng hoả hiệu, Miêu mỗ nhất định sẽ dốc sức làm giúp một lần… Dĩ nhiên là không tính phí.
Y cười cười, hoả hiệu trong tay y được tung lên cao. Từ Giang khoát tay áo, quét thành một vòng tròn, thu hoả hiệu vào trong tay, đáp lời:
– Nếu được vậy thì Từ mỗ không làm phiền cuộc vui của Miêu huynh nữa. Cáo từ.
Họ Từ phẩy tay, đám người kia nhanh chóng rút khỏi. Đợi tất cả đám người kia bỏ đi khuất hẳn, Lệ Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
– Cô nhóc ôm chặt quá đấy, muốn làm vợ ta thật hả?
Nàng chợt nhận ra mình vẫn đang nép vào ngực y, hai tay vòng ôm lấy y cứng ngắc.
Chung Lệ Kiều đỏ mặt, lập tức buông y rồi lùi ra xa.
Để lại một bình luận