Phần 14
Y bước ra khỏi phòng thay y phục, dáng vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Vừa trông thấy y, Lệ Kiều đã nhìn không chớp mắt. Y vận một bộ y phục trắng, đầu tóc đã chải lại gọn gàng, để lộ khuôn mặt sáng sủa hơn. Trông y lại trẻ lại mấy tuổi, giờ chẳng khác một thiếu niên niên kỉ chưa đến hai chục. Y ngước nhìn nàng dò hỏi, đôi mắt trong veo không tà niệm, môi hơi mím lại.
Lệ Kiều nhìn đi nhìn lại y không chán, rồi buột miệng:
– Hay… bây giờ muội sửa miệng gọi huynh là tiểu tướng công nhé?
Y tỏ vẻ không hiểu:
– Ý của muội là gì?
Lệ Kiều chưa kịp mở miệng thì chủ quán đã đem một cái bọc đến đưa cho y, lão vỗ vai y rồi luôn miệng nói luôn:
– Tiểu huynh đệ, y phục cũ của cậu này, lần sau lại đến ủng hộ nhé.
Rồi lão lật đật chạy tới gian hàng bên mé tả, nơi khách đến ngày càng đông. Y có vẻ lạ lùng với cách xưng hô của chủ quán, cứ ngó theo ông ta mãi chưa thôi. Nhìn vẻ mặt hơi ngơ ngác của y, Lệ Kiều không nén nổi cười phá lên.
Y chợt hiểu, liền tiến tới chỗ nàng, cúi người cho mặt đối diện với nàng:
– Ta tưởng muội thích nam tử chín chắn cơ mà. Ta trẻ như vậy, đâu có hợp với muội chứ.
Tiện tay Lệ Kiều bấu vào má phải y:
– Đáng yêu thế này muội mới thực sự thích đó.
Theo phản xạ, y nheo mắt phải, trông lại càng khả ái. Nhưng y không giựt ra, chẳng biết từ bao giờ y không muốn né tránh nàng nữa. Y chỉ nói:
– Đau đấy, ta sẽ cho muội một kiếm.
Lệ Kiều hếch mỏ thách thức:
– Sợ quá sợ quá sợ quá.
Y nửa như chau mày, nửa muốn bật cười, không nhịn được y gõ vào trán nàng:
– Vô phép tắc.
– Ui da!
Lệ Kiều nhăn nhó đưa tay xoa đầu:
– Huynh dám cả gan gõ đầu ta à?
Vừa nói nàng vừa hùng hổ đứng dậy, nhưng đến khi nàng chồm tới y đã nhảy ra đến cửa. Y vẫy vẫy tay:
– Ta đi trước, tiểu nương tử chịu khó theo sau nhé.
Nàng chạy với theo:
– Này, đừng hòng để ta ở lại. Đợi đó chứ. Đứng lại.
Y vẫn không ngoái đầu lại:
– Chân của muội khỏi rồi, tập chạy đi.
Lệ Kiều vọt ra khỏi quán, chạy như bay theo bóng y. Tiếng nàng la í ới phía sau hòa vào với tiếng cười của y.
Đó là những âm thanh hạnh phúc mà lâu lắm rồi y không nghe thấy.
Lâu lắm rồi…
– Không đuổi nữa không đuổi nữa!!
Lệ Kiều ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Nàng quăng bao kiếm sang bên, mặt phụng phịu.
Y dừng lại, khoanh tay nhìn nàng hơi mìm cười:
– Mới đó đã mệt rồi sao, ta tưởng muội dai sức lắm.
Y ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy từ trong tay nải ra một bao nước đưa cho Lệ Kiều. Nàng giật lấy, đổ nước vào mồm rồi dùng tay áo lau đi. Y nhìn nàng, chỉ thoáng mỉm cười, có một cảm giác thân thuộc mà mãi đến giờ y mới cảm thấy.
– Chạy một hồi mệt quá, muội muốn ngủ.
Lệ Kiều hơi chu mồm, mắt díp lại.
Y cười hiền:
– Muốn ngủ thì ngủ đi, ta đâu có cấm muội.
Nàng bỗng quay sang nhìn y, vẻ nghi ngờ:
– Nhỡ lúc muội ngủ, huynh trốn đi thì sao?
Y bật cười:
– Ta như vậy mà lại trốn đi sao?
Nàng khép mắt lại, lim dim như sắp ngủ:
– Nói miệng không ai tin… Vậy đi…
Bất thần nàng ôm lấy tay y, dựa đầu vào vai y:
– Cho muội mượn cái vai này một lúc. Vậy thì mới yên tâm ngủ được.
Y không đẩy nàng ra, có một cảm giác ấm áp dấy lên trong lòng. Ánh mắt của y nhìn nàng dịu dàng rồi để kệ nàng muốn làm gì thì làm. Tiểu Kiều nhắm chặt lại, mỉm cười ôm lấy tay y chặt hơn. Y thở ra nhẹ nhõm, dựa đầu vào gốc cây đằng sau. Cái cảm giác được nàng dựa vào không hiểu sao lại khiến y thoải mái.
Nền trời xanh thăm thẳm, một vài gợn mây trắng thư thả trôi. Gió mát dịu vuốt nhẹ khuôn mặt như một lớp khăn nhung vô hình. Y bỗng thấy lòng mình như không còn vướng bận. Cảm giác trống trải bấy lâu nay vẫn đeo đẳng y đã được lấp hết. Như thế có nghĩa là sao?
Y bỗng giật nảy mình. Một cơn đau tràn đến xua hết những thứ bình yên ở quanh y. Miêu Lãm ngồi thẳng dậy, tay ôm ngực đau nhói.
Thình thịch…
Thình thịch…
Lệ Kiều choàng bật dậy trong sự hoảng kinh. Một vầng hào quang lóe sáng bao quanh y. Giống y như lần trước. Y nằm trên mặt đất, nét mặt vô cùng đau đớn.
– Huynh sao thế? Lại nữa à?
Nàng sực nhớ ra ống dược lộ, hấp tấp lục tay nải để lấy nó ra. Trong cơn bối rối, nàng đảo tung cả mọi thứ nhưng vẫn không thấy nó đâu cả.
– Đây rồi!
Cuối cùng Lệ Kiều cũng reo lên, rút ống trúc ra.
Nhưng nàng chưa kịp mừng thì bỗng thấy tay nhẹ bẫng. Một cái bóng hồng di chuyển như thiểm điện đến bên Miêu Lãm. Một thiếu nữ xuất hiện, tay cầm bao nước chứa dược lộ.
Lệ Kiều chau mày, theo phản xạ lớn:
– Ai?
Thiếu nữ kia không đáp, cúi xuống chỗ Miêu Lãm, vuốt nhẹ lên má y, mắt đầy lo lắng. Miêu Lãm mập mờ tỉnh dậy, nhìn thấy thiếu nữ ấy. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, y lại gọi tên nàng:
– A… Kiều… Là muội…phải không?
Nàng gật đầu, vẻ dịu dàng đầy hiền lành.
Y mỉm cười:
– Cuối cùng… huynh cũng đợi được muội…
Lệ Kiều khi ấy đã đến bên cạnh hay người, thập phần ngạc nhiên, thập phần nghi ngại. Nàng trông kĩ thiếu nữ kia. Cô ta cũng trạc tuổi nàng, khuôn mặt khả ái, nét mặt từa tựa với nàng…
Nhưng khoan để ý đến thiếu nữ kì lạ ấy, tình trạng của Miêu Lãm khiến nàng lo lắng hơn nhiều. Thấy thiếu nữ còn chần chờ chưa cho y uống dược lộ, nàng sốt ruột nhắc ngay:
– Còn không mau cho huynh ấy uống thuốc?
Thiếu nữ lắc đầu, chỉ nói:
– Không cần nữa.
Trong sự sửng sốt của Lệ Kiều, nàng cúi xuống hôn y. Vầng sáng xanh kia lại lóe lên, bao bọc lấy cả hai người. Nó chỉ tắt hẳn khi đôi môi nàng rời khỏi y.
Sắc mặt của Miêu Lãm hồng hào trở lại. Y mở mắt, nhìn thẳng vào người thiếu nữ ấy.
– A Miêu, huynh tỉnh rồi.
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, để lộ đôi hàng ngọc đều tăm tắp.
Y không rời mắt khỏi nàng:
– Là muội thật sao?
Thiếu nữ gật đầu, nhẹ nhàng đỡ y dậy, dịu dàng và âu yếm vô cùng
Nỗi khó chịu xuất hiện trong lòng Lệ Kiều, tựa như có cái gai cắm vào cổ họng nàng, muốn nuốt không được, muốn nhả ra không xong. Cô gái này là A Kiều? A Kiều thực sự tồn tại?
Miêu Lãm tự ngồi dậy, cười rạng rỡ, ôm chầm lấy A Kiều:
– Cuối cùng huynh tìm được muội, tìm được muội rồi!
A Kiều nheo mày, cười nói:
– Từ từ, huynh ôm muội chặt quá, nghẹt thở rồi!
Miêu Lãm vẫn không buông nàng ra:
– Nới lỏng tay muội lại biến mất thì sao? Ta đợi thời khắc này đã lâu lắm rồi.
Nàng bỗng mềm lòng lại, ôm lấy y:
– Muội… cũng đợi lâu lắm rồi…
Cuộc sum họp của phu phụ hai người bỗng bị gián đoạn bởi tiếng hắng giọng của Lệ Kiều. Nàng ta vỗ tay thật lớn rồi dài giọng:
– Hay hay hay hay, dường như hai người quên mất là có ta ở đây?
A Kiều đưa mắt về phía nàng, rồi ngồi thẳng dậy. Miêu Lãm nhìn hai thiếu nữ, chợt nhận ra tình cảnh khó khăn của mình, liền chủ động lên tiếng trước:
– A Kiều, đây là…
A Kiều cướp lời:
– Chung Lệ Kiều cô nương phải không?
Lệ Kiều ngạc nhiên:
– Sao cô biết tên ta?
A Kiều nhìn thẳng vào mắt Lệ Kiều, nói rành rọt:
– Ta họ Xa, tên gọi là Tiểu Kiều. Hân hạnh.
Giọng của Lệ Kiều đầy vẻ hờn dỗi:
– Không dám hân hạnh, A Kiều cô nương.
Nàng cố nhấn mạnh hai chữ A Kiều, cốt để cho Miêu Lãm chú ý. Quả thực y thấy khó xử, chưa biết nên nói gì để hóa giải tình thế căng thẳng này.
Tức thời Lệ Kiều sán tới gần y, ôm lấy tay y rồi nói với A Kiều:
– A Kiều cô nương, có việc phải báo với cô. Huynh ấy giờ là Tiểu tướng công của ta, ta sẽ không nhường cho cô.
A Kiều thấy nàng hùng hổ thì che miệng cười, nói với y:
– A Miêu, mười tám năm rồi huynh vẫn không thay đổi, vẫn đào hoa như thế.
Tiếng tí tách của lửa vang lên mỗi khi có một đốm sáng vụt lóe. Y thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Lệ Kiều cũng ngủ, y có thể có một khoảng thời gian bình tâm suy nghĩ.
– Ngủ rồi sao..Cuối cùng cũng ngủ rồi…
A Kiều dựa vào người y, nhìn Lệ Kiều mỉm cười. Y nhìn nàng, rồi nói:
– Còn muội, chưa ngủ sao?
Nàng trêu y:
– Phải chờ mãi tình địch mới ngủ, làm sao muội lại bỏ lỡ cơ hội được.
Y bật cười, quay ra nhìn Lệ Kiều:
– Tiểu cô nương này…
Nàng cắt lời y:
– Muội hỏi thực huynh: có phải… huynh đã yêu cô nhóc đó rồi không?
Câu hỏi thẳng thắn của nàng làm y sựng đi trong giây lát, nhưng rồi y lại nhìn Lệ Kiều như để tìm câu trả lời của mình. Cô gái thiêm thiếp ngủ, vẻ khả ái vô cùng. Y bỗng nói:
– Lệ Kiều rất dễ thương, rất…
– …giống muội.
Y ngạc nhiên nhìn nàng, rồi đôi mày giãn ra, y gật đầu:
– Phải, giống muội lắm. Giống từ ngoại hình cho đến tính cách.
Nàng mở to cặp mắt đen láy ngước nhìn y, hấp háy mắt:
– Vậy huynh yêu cô ấy hơn, hay yêu muội hơn?
Y tỏ vẻ suy nghĩ, hai má hơi phồng ra, trông giống như một đứa trẻ. A Kiều bá lấy vai y, cười nói:
– Tiểu Miêu Tử, đừng tìm cách lảng tránh, trả lời muội đi.
Mắt y bỗng nhìn thẳng nàng, tay kéo giật nàng vào lòng. A Kiều bất ngờ, mũi nàng chạm vào mũi của y. Mặt nàng ửng hồng:
– Thế này là sao hả?
Y cười lém lỉnh:
– Ta yêu Kiều nhất!
Nàng bật cười, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt của y nhìn nàng. Ánh mắt ấy tràn đầy tình cảm, sự âu yếm. Cảm giác thân thương trào lên trong nàng. Kiếp này, kiếp trước, nàng đều yêu y như thế.
Y hôn nàng, A Kiều nhanh chóng đáp lại nụ hôn của y. Nàng bỗng thấy y là tất cả những gì nàng có. Không mảy may một cảm giác căm ghét. Chỉ có sự yêu thương và ấm áp. Thế là sao?
Để lại một bình luận