Phần 12
Lệ Kiều vươn vai, ngáp dài:
– Tại ông đó. Cả đêm cứ nói chuyện làm ta không được ngủ.
Miêu Lãm dựa lưng vào phiến đá, nói:
– Tiểu cô nương, là cô nói không ngừng đấy chứ.
Lệ Kiều trề môi làm mặt mèo, nói:
– Ông không đáp ta đâu có nói tiếp. Mà hôm nay ông không phải đi tìm vợ sao mà lại làm biếng nằm dài ở đây.
Miêu Lãm nhếch mép cười, không dời lưng khỏi phiến đá, nói:
– Ta không đi tìm vợ, cô thích có thể nhảy đi chơi đâu đó. Hôm nay ta có hẹn rồi.
Rồi y lười biếng đứng dậy, vươn vai một cái.
– Ta đi vào thị tứ mua đồ, cô cứ ngủ đi.
Lệ Kiều đứng bật dậy, kêu lên:
– Ta đi với.
Miêu Lãm không nói không rằng, ngự kiếm bay vụt đi. Lệ Kiều dậm chân bành bạch xuống đất, nói:
– Cậy mình biết ngự kiếm thì bỏ ta lại đây phải không? Ta ngửi được mùi thân thể ông rồi, dù có đến cùng trời cuối biển ta cũng mò ra ông được.
Nàng ngồi phịch xuống đất, vẫn chưa hết ấm ức. Bất thình lình sau lưng nàng vang lên tiếng nói:
– Ra đó là lý do ta có bỏ cô ở đâu cô cũng mò đến được à?
Lệ Kiều giật mình quay lại. Miêu Lãm đứng sau lưng nàng từ lúc nào. Y ngồi xuống, đặt tám ống trúc xanh biếc xuống đất. Lệ Kiều tò mò mở ra xem. Mùi rượu thơm nồng, thoáng ngửi cũng thấy muốn say. Bình sinh nàng chưa từng ngửi thấy loại rượu nào thơm như vậy. Nàng kêu lên:
– Sao nam nhân các người ai cũng thích rượu vậy?
Miêu Lãm lười biếng nằm xuống, ngáp dài một cái:
– Tiểu cô nương cứ thành nam nhân khắc sẽ biết.
Y cười cười, đoạn nói tiếp nhằm cắt ngay ý định cãi lại của Lệ Kiều:
– Được rồi, ta ngủ chừng một canh giờ. Cô muốn làm gì thì tuỳ, nhưng đừng đổ rượu của ta đi. Mấy ống Thanh Trúc Diệp này quý giá lắm đấy.
Rồi y nhắm nghiền mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ ngon lành. Lệ Kiều không cãi được, trong miệng ngứa ngáy không ngừng. Nàng hết đập vào người y, chọc cỏ vào mũi y để y tỉnh dậy nhưng y không có động tĩnh gì, ngủ ngon như chết. Tức giận, Lệ Kiều xách luôn tám ống Thanh Trúc Diệp lên, mở nắp ra, dậm doạ:
– Lão Miêu, ông không dậy ta đổ hết đấy.
Miêu Lãm nằm yên không nhúc nhích. Lệ Kiều dứ lại vài lần nhưng y vẫn không có phản ứng. Tức khí, nàng đổ luôn một ống Thanh Trúc Diệp xuống đất. Miêu Lãm vẫn không nhúc nhích. Lệ Kiều thấy vậy, liền đổ luôn liền tám ống rượu xuống đất. Hương rượu thơm nồng lan toả khắp nơi. Nàng quăng ống trúc cuối cùng xuống đất, nói lớn:
– Tại ông cho ta đổ đấy nhé.
“À uồm!”
Một tiếng động lớn xé màng nhĩ Lệ Kiều. Nàng bịt tai lại, chưa kịp làm gì thì đã thấy thân mình nhẹ bẫng, ra là Miêu Lãm đã ôm ngang người nàng, ngự kiếm bay vút lên. Y đỡ nàng đứng thẳng, thì thầm vào tai:
– Đứng im đi.
Lệ Kiều đứng thẳng dậy. Miêu Lãm vẫn ôm ngang eo nàng. Tóc y cọ vào cổ nàng nhồn nhột. Lệ Kiều im lặng, bất thần dựa vào người y. Cảm giác vững chãi mà y tạo cho nàng khiến nàng muốn kéo dài giây phút lãng mạn này mãi.
Nhưng sự lãng mạn của nàng nhanh chóng bị chấn động bởi con vật vừa xuất hiện. Cả đời nàng chưa từng thấy con quái thú nào như thế. Thoạt nhìn con vật giống hệt một con gấu, nhưng to lớn hơn loài gấu thường nhiều lần. Nó đi bằng cả bốn chân, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển bần bật. Hai chi trước của cự hùng có vuốt sắc nhô lên ở cạnh như hai lưỡi liềm. Sau lưng nó cũng có hai liềm vuốt như vậy. Thân thể con thú được bao phủ bởi một lớp lông cứng và dầy, trên lớp lông còn bê bết những vạt sẫm bà vụn thịt của con mồi. Mùi tanh nồng của máu trên người nó khiến Lệ Kiều suýt phát nôn. Con cự hùng tuy to lớn nhưng rất nhanh nhẹn. Nó lao vun vút tới chỗ Lệ Kiều đổ rượu, dùng chi trước gạt đất lên, thè cái lưỡi hồng lớn ra liếm, nước dãi chảy ròng ròng xuống đất.
Miêu Lãm để Lệ Kiều ngồi vững trên một nhánh cây cao, nói với nàng:
– Ngồi im ở đây nhé.
Lệ Kiều chỉ la lên một tiếng: “Ông” rồi đành ngồi nhìn Miêu Lãm hạ kiếm đứng xuống. Y đứng đối diện với con cự hùng, kiếm bạc trên tay, môi nở nụ cười.
Con cự hùng thấy Miêu Lãm, kêu lên một tiếng “À uồm” lớn rồi lao về phía y. Vuốt trước của nó hoành một đường, toan cắt đôi kẻ đứng trước mặt. Miêu Lãm bắt chú, kêu lớn:
– Khốn nguyên!
Chiêu thức dựng tường đất của y vô cùng hữu dụng cho việc chặn địch. Móng vuốt của con thú đâm vào tường đất. Tức thì tường đất vỡ vụn ra, đổ ập xuống người con thú. Bụi bay mù mịt khiến nó mất phương hướng, khua chi trước loạn lên cho đỡ bụi.
Chợt một tia sáng màu hồng mang hương quế hoa xẹt qua trước mắt nó. Mùi hoa nhanh chóng làm mùi hôi thối biến mất, để lại trong không gian một cảm giác vô cùng dễ chịu. Con thú rú lên, hai tròng mắt bị tia sáng cắt đôi, máu chảy ròng ròng. Nhưng con thú vẫn lao thẳng tới chỗ Miêu Lãm tấn công tiếp.
“Ầm” một tiếng lớn. Hai vuốt của con cự hùng cắm xuống đất. Miêu Lãm ngự kiếm bay lên, phi kiếm trở lại tay, dính trên đó là máu của con cự hùng. Hai tay bị cắt lìa, con cự hùng dừng lại. Từ hai chỗ đứt một thứ dịch nhầy sẫm màu như máu chảy ra. Con thú kêu lên một tiếng “À uồm” lớn ra chiều đau đớn. Miêu Lãm không chờ thêm, tung một cước đá văng con cự hùng ra. Sức mạnh của ngón cước đó đẩy con thú bay ra xa một trượng, đập lưng vào một gốc cây lớn. Nó gầm lên một tiếng nữa, bất thình lình quay ra sau, dùng hai cánh tay cụt ôm lấy một gốc cây lớn. Nó nhổ bật gốc cây lên. Miêu Lãm chĩa kiếm bạc thẳng về phía trước, niệm ấn quyết. Từ đầu mũi kiếm của y một chùm tia sáng bắn ra. Con cự hùng không dừng lại, gốc cây trong tay nó chặn đứng tia sáng.
Các tia sáng vừa chạm vào gốc, bỗng toé sang bên, phân ra hai bên tấn công vòng sau lưng. Cự hùng xoay tròn gốc cây thành lớp bảo vệ cho mình. Các cành cây rậm rạp cảm đường tấn công của các tia sáng vô cùng hữu hiệu. Chừng một sát na qua đi, các tia sáng mờ dần rồi biến mất. Con cự hùng không để phí giây phút nào, dùng hai chi cụt ôm gốc cây nện thẳng về phía trước nơi Miêu Lãm đang đứng. Y vội ngự kiếm bay lên tránh. Các tán cây rậm rạp khiến y tấn công chậm lại. Y thét lên một tiếng trợ lực, dốc toàn lực vào một chiêu kiếm, xẻ đôi thân cây ra. Kiếm quang có sức mạnh như vũ bão, xẻ đôi thân cây ra làm đôi. Chỉ nghe một tiếng rầm lớn, hai mảnh của thân cây đổ sang hai bên, kéo theo thân xác của con cự hùng cũng bị kiếm quang chém làm hai mảnh.
Máu mủ của con cự hùng bắn lung tung trên đất. Miêu Lãm vừa toan thâu kiếm thì hai mảnh đứt lìa của con cự hùng đột nhiên đứng lên. Y chau mày, lùi lại. Hai mảnh đứt lìa ghép lại với nhau, rồi lao thẳng về phía y tấn công tiếp. Kiếm bạc trong tay Miêu Lãm hoành ngang, cắt con gấu ra làm bốn. Bốn mảnh của con gấu lăn lóc ra tứ phía, nhưng lại lập tức tìm lại nhau để ghép lại. Miêu Lãm lùi lại sau. Bách hoa cực lạc chỉ trong tay y bắn liền ra sáu chiêu, xuyên thủng qua người con cự hùng. Nhưng nó vẫn không chút e dè, dùng sức toàn thân lao về phía Miêu Lãm. Những cái lỗ do Bách hoa cực lạc chỉ xuyên qua nhanh chóng lành lại.
Miêu Lãm hai mày nhíu lại, lùi ra sau ba bước. Chân y chạm vào tảng đá. Con cự hùng lao về phía y như vũ bão. Miêu Lãm chợt hét lớn lên, tiếng hét khiến chung quanh đều kinh động. Kiếm trong tay y xoay tròn, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Thoắt cái y đột nhiên biến mất trong làn kiếm ảnh. Con cự hùng dừng lại, dùng dằng tìm. Nó chưa kịp tìm thì đã bị cắt ra làm mấy trăm mảnh, thịt vụn bắn tung toé khắp nơi. Ngồi trên cây thấy cảnh đó, Lệ Kiều không khỏi kinh sợ mà phải che miệng ngăn tiếng thét bật ra. Miêu Lãm ngừng kiếm, chú mục nhìn các mảnh của con cự hùng từ từ ghép lại. Trong giây lát, con cự hùng cao lớn đã nhập lại toàn bộ, đứng trước mặt Miêu Lãm, nhe nanh múa vuốt. Kiếm của Miêu Lãm lại hoa lên. Con thú một lần nữa bị cắt ra làm hàng trăm mảnh. Các mảnh vụn toan nhập lại làm một, nhưng chợt Miêu Lãm lạnh lùng nói:
– Còn không mau lộ diện?
Đôi mắt bị cắt đứt của con cự hùng chợt loé sáng. Mũi kiếm của Miêu Lãm cũng vừa vặn tấn công đến. Một cái bóng đen nhảy phắt ra khỏi tròng mắt của con thú. Phi kiếm của Miêu Lãm lập tức đuổi theo. Cái bóng đen đó thoăn thoắt leo lên cây tránh phi kiếm. Phi kiếm thuỷ chung đuổi theo nó. Lệ Kiều giật nảy mình, đột nhiên thấy một vật lạnh lạnh nhọn hoắt dí vào cổ mình.
Miêu Lãm vội triệu hồi phi kiếm lại. Một giọng nói nhừa nhựa lạnh lẽo vang lên sau lưng Lệ Kiều:
– Dám làm gì ta hút hết sinh khí của con bé này.
Lệ Kiều lén liếc lại nhìn. Một sinh vật kì lạ, cao chừng sáu tấc, đen đủi, nhỏ bé. Gương mặt nó chỉ như có một lớp da bọc lấy bộ xương nhăn nheo, trông vô cùng xấu xí. Trên môi nó đặt một cái ống dài. Cái ống đó đặt vào động mạch cổ của Lệ Kiều.
Miêu Lãm nhìn sinh vật kia, thu lại kiếm sau lưng, lạnh nhạt nói:
– Triệu Hồn, ngươi không thoát được đâu.
Sinh vật tên Triệu Hồn kia gầm gừ gì đó trong họng. Nó hỏi:
– Sao ngươi biết ta ở trong mắt con cự hùng?
Miêu Lãm khoé môi hé cười, đáp:
– Ta đã để mùi hoa dính vào từng mảnh xác con cự hùng bị ngươi mượn hồn, chỗ nào ngươi ẩn náu chắc chắn có dính mùi hôi thối của ngươi. Chẳng khó để ta nhận ra phải không?
Triệu Hồn gầm gừ:
– Thì ra đó là lý do ngươi xẻ nhỏ xác con cự hùng. Tiểu tử thối, xem như ngươi có bản lĩnh. Nhưng giờ ngươi không để ta đi, ta hút hết sinh khí của con ranh này.
Y vừa nói vừa thọc cái ống vào cổ Lệ Kiều. Lệ Kiều thấy cổ nhói lên một cái, dường như mất đi một phần sức lực. Nàng đưa mắt nhìn Miêu Lãm cầu cứu. Nào ngờ Miêu Lãm lạnh lẽo cười nhạt:
– Ngươi thích thì lấy, ta và ả không liên quan gì.
Triệu Hồn chợt cười. Tiếng cười của y nghe như tiếng chuột kêu.
– Miêu Lãm, ngươi nghĩ ngươi nói thế thì ta tin à? Ả không liên quan đến ngươi thì việc gì ngươi phải để ả lên đây để bảo vệ ả? Việc gì ngươi phải thu phi kiếm lại?
Miêu Lãm thoáng biến sắc nhưng nhanh chóng giữ bình tĩnh lại. Y vẫn giữ giọng lạnh như băng:
– Đúng là ta và ả có chút quan hệ, nhưng nếu ngươi muốn dùng ả để uy hiếp ta thì ngươi lầm to rồi. Miêu Lãm này xưa nay chưa từng để ai uy hiếp. Năm xưa ta để ngươi trốn thoát, ngươi nghĩ năm nay có thể thoát được à?
Triệu Hồn thoáng hơi run lên. Miêu Lãm đổi mặt làm giận, nói:
– Năm xưa ngươi dùng triệu hồn thuật khiến đám người kia đến giết vợ ta, vì nóng vội ta không phát hiện ra ngươi nấp trong người bọn chúng. Bấy lâu ngươi chạy trốn ta, hôm nay tóm được, đừng hòng nghĩ đến chuyện trốn thoát. Thù giết vợ dù lý do gì ta cũng không tha cho ngươi. Ngươi giết ả, ta sẽ tính thêm một thù cho ngươi. Thù cũ hận mới, xem ta đối xử ngươi sao.
Miêu Lãm vừa nói, kiếm trong tay đã bay vút về phía Lệ Kiều và Triệu Hồn. Triệu Hồn kinh hồn bạt vía, xô Lệ Kiều ra trước mũi kiếm, bản thân bay về phía sau hòng chạy trốn. Nhưng Quế hoa chỉ trong Bách Hoa cực lạc chỉ đã xuyên thủng đầu y. Triệu Hồn ngã xuống đất, đập xuống mặt đất cứng tan xương. Mũi kiếm vừa chực chạm vào nàng đã ngay tức khắc chúi xuống đỡ lấy nàng đứng lên. Lệ Kiều hét lên một tiếng, mặt nhanh nhớt. Thanh kiếm từ từ hạ xuống. Lệ Kiều suýt ngã sập trên nền đất nếu Miêu Lãm không kịp đưa tay ôm lấy nàng. Toàn thân nàng vô lực, nhũn ra, ngã trên người y. Nàng lờ mờ cảm thấy vô cùng ấm áp, lại có một mùi hương hoa dìu dịu quấn quít lấy bên người. Lệ Kiều lập tức chìm vào giấc ngủ.
Để lại một bình luận