Phần 17
A Kiều cũng bị luồng khí đó hất ra xa, thoáng cũng thất thần, môi mím lại, mặt nhợt nhạt.
Lệ Kiều thở gấp, mắt không rời khỏi A Kiều. Bốn con mắt nhìn nhau, trong lòng dấy lên vô số câu hỏi kì lạ mà chắc chắn cả hai không tìm được lời đáp.
Người duy nhất không bị cỗ cường khí vô hình kia tác động là Miêu Lãm. Y dường như cũng không minh bạch chuyện gì đang xảy ra. Lệ Kiều vừa ngã xuống đất đã lập tức lồm cồm bò dậy, chạy đến chỗ Miêu Lãm, đứng chắn ngang giữa Miêu Lãm và A Kiều, nói lớn:
– Con rắn kia, bốn cô nương nói cho mà biết nhé, ngươi dám động đến một cọng tóc của Tiểu tướng công, ta sẽ dẫm nát đuôi nguôi, cho ngươi vào nồi nấu cháo.
A Kiều phủi lại quần áo, nhếch mép khinh thị:
– Chỉ sợ cô không có bản lĩnh đó thôi.
Lệ Kiều thủ thế, mặt rất tức giận:
– Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!
Nhưng nàng chưa kịp xuất chiêu thì Miêu Lãm đã đặt tay lên vai nàng, hạ giọng trầm trầm:
– Muội tránh qua một bên.
Lệ Kiều quay đầu nhìn y, phản đối:
– Huynh nói gì chứ? Không được!
Y lắc đầu, cương quyết nói:
– Muội tránh ra, chuyện này không liên quan đến muội.
Lệ Kiều nhăn mặt, nói to:
– Ả muốn giết huynh đó!
Y hừ mũi, cười nhạt:
– Vậy hãy để A Kiều ra tay đi.
Lệ Kiều nhăn mặt
– Huynh điên rồi. Không được, nhất định ta phải…
Lệ Kiều bất động. Miêu Lãm điểm huyệt nàng. Nàng trợn mắt nhìn y:
– Huynh…
– Ở yên đây, xong việc sẽ giải huyệt cho muội.
Mặc cho Lệ Kiều tỏ ý không bằng lòng, y nhặt truỷ thủ lên, bước lại gần phía A Kiều.
– Nếu muội thực tâm muốn giết ta, ra tay đi.
A Kiều dùng tiểu cầm nã, đoạt lấy truỷ thủ. Y cũng không có ý giữ. Lưỡi truỷ thủ lại về tay nàng, chĩa thẳng vào y, cách tim chưa đến một gang tay. Y thản nhiên bước tới gần hơn nữa. A Kiều run lên. Truỷ thủ cách tim y chỉ một đốt ngón tay. Y mỉm cười, nói:
– Nếu không thể thì đừng làm.
Mũi truỷ thủ đột ngột đâm vào ngực y. Máu rỉ ra, dần thấm đẫm áo. Tay của A Kiều run run nắm lấy chuôi dao, cố gồng mình để tránh cảm giác cay xè ở mắt.
Lệ Kiều vận hết sức, muốn chạy lại chỗ y nhưng không thể. Nàng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, tiếng nói tắc lại trong cổ họng.
Y lặng thinh, nhìn xuống vết thương, rồi bỗng dưng cười khan.
– Tại sao không đâm nhích vào thêm một chút nữa? Tại sao không đâm vào tim của ta? Muội sợ ta chết à?
A Kiều bỗng chùn tay. Y nói đúng. Nàng sợ y chết.
Y dựa lưng vào gốc cây, tay đặt lên vết thương. Máu rỉ ra từ vết thương nơi ngực y không ngừng. Thậm chí máu đã loang đỏ hết chiếc áo trắng khoác ngoài, nhuộm nó một mầu đỏ sẫm. Sắc diện y nhợt nhạt, nhưng khoé mép vẫn treo một nụ cười gượng gạo.
A Kiều buông tay khỏi chuôi dao. Trái tim của nàng run lẩy bẩy. Miệng nàng đắng ngắt, sức lực của nàng tan biến. Lưỡi truỷ thủ trong tay nàng rơi xuống. Thực sự rơi xuống. Một tiếng”keng” dội vào óc nàng. Nước mắt ngận lại tại bờ mi mà không thể chảy ra.
Hai người đứng đối diện nhau trong tình thế như vậy.
Hai tay nàng run lên, nhưng chân thì bước không nổi. Nàng đứng đó, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mắt, nhưng mắt lại chẳng thấy gì.
Y thổ huyết, nôn ra một búng máu lớn. Từ trong búng máu, một thứ ánh sáng xanh lập lèo lóe lên. Xà linh châu rời khỏi mặt đất, bay lên phía trước ngực y.
Y dung tay quệt vạt máu đang chảy ra từ miệng, nói với nàng:
– Thứ muội cần ở kia. Muội có thể mang nó đi.
Máu đỏ tiếp tục chảy ra từ miệng y, máu thấm đỏ con dao đang đâm trước ngực y. Y nhìn nàng như chờ đợi, ánh mắt ấy như xuyên thủng trái tim nàng.
“Nàng thích nhất là đôi mắt này, sâu như biển, trong như ngọc, sáng như sao”
Biển đỏ máu, ngọc đục ngầu, ánh sáng của ngôi sao như những con dao sắc cạnh.
Lệ tràn ra từ đôi mắt nàng. Vị mặn của nước mắt chảy xuống cổ họng khiến nó tắc nghẹn lại. Nàng khóc. Một phản ứng rất tự nhiên của con người mà kiếp này nàng chưa từng có.
A Kiều run run với lấy viên ngọc, thứ ánh sáng xanh khiến nó càng lạnh lẽo.
Nàng không dám nhìn vào mặt y. Nàng sợ cái nhìn ấy.
Y chống kiếm xuống đất, thổ ra một búng máu nữa. Từ lâu linh châu đã là một phần cơ thể y, giờ mất nó đương nhiên cơ thể y khó chấp nhận.
Lệ Kiều muốn hét lên lao đến chỗ y nhưng nàng không thể.
Y chợt quát lớn:
– Đi đi.
A Kiều rùng mình, “hả” một tiếng, nhìn chằm chằm vào y. Y quát lớn lên:
– Đi mau đi! Đi ngay lập tức.
Tiếng quát ấy khiến vết thương y toác miệng ra. Máu chảy ướt đẫm những kẽ tay. A Kiều run rẩy tiến tới thêm một bước. Tay nàng chạm vào tay y. Vị da thịt y lạnh ngắt, nhưng máu nóng làm ướt đẫm bàn tay nàng.
Y nhìn nàng. Nàng nhìn y. Bốn mắt giao nhau, tạo những luồng tình cảm khó phân định.
Những vệt máu trên tay A Kiều cũng khô đi. Tay nàng vẫn đặt lên tay y như vậy. Nàng đứng sát y đến mức cảm nhận được cả hơi thở của y.
Bất thần y thở mạnh. Nàng giật mình. Tiếng thở đó mang mùi chết chóc. A Kiều không ước định được tình cảm trong lòng. Nàng lùi lại. Viên ngọc lạnh ngắt trong tay nàng. Nàng nhắm mắt lại, cố xua đi những ý nghĩ nàng cho là không đúng. Nàng vẫn không dám nhìn y. Nàng vẫn sợ. Lòng nàng vẫn đau nhói.
A Kiều nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi bỏ đi. Nàng chạy, chạy thật nhanh khỏi nơi đó. Nàng không dám ngoái đầu lại.. Không dám…
Y nhìn theo nhưng không đuổi theo. Ánh mắt của y buồn đi. Y cười nhạt, loạng choạng lùi về phía sau. Y sụp xuống, lưng tựa vào thân của đại thụ.
– Giải huyệt cho muội, phải cầm máu vết thương cho huynh. Giải huyệt cho muội mau lên.
Lệ Kiều la lớn, cố gắng nhích từng cơ một trên cơ thể. Y không đáp, chỉ nhếch mép cười, sắc diện đã xấu đi tám phần. Lệ Kiều càng không ngừng kêu lên:
– Mất máu huynh sẽ chết đó, mau cầm máu lại đi. Lão Miêu, huynh mau cầm máu đi!
Y thì thào, nửa như trả lời Lệ Kiều, nửa như trả lời chính mình:
– Cầm làm gì? Cầm rồi thì sao?
Lệ Kiều càng cuống quit hơn, kêu lên:
– Huynh muốn chết à?
Y giữ nụ cười trên môi, từ từ tuột xuống. Ánh mắt y ngước lên nhìn trời xanh, thì thầm:
– Thực ra chết cũng không phải điều không tốt. Chết đi ta sẽ không còn phải lo lắng… Chết đi ta sẽ giúp nàng giải toả được khúc mắc trong lòng…
Lệ Kiều cố gắng vận chuyển khí lực trong cơ thể nhằm tự giải huyệt, miệng vẫn la lớn:
– Im ngay. Chưa lấy muội huynh không được chết, mau giải huyệt cho muội! Mau lên!
Y thở dài, cố đứng lên nhưng không được. Y cười:
– Không phải huynh không muốn giải huyệt cho muội mà là huynh không thể. Một canh giờ nữa huyệt đạo sẽ tự giải, muội đừng lo.
Lệ Kiều mở to mắt, nước mắt ngận đầy bờ mi, chảy xuống ướt cả gò má, nói:
– Một canh giờ? Đủ để huynh chết mấy lần rồi!
Y đáp lại, giọng mỗi lúc một nhỏ hơn:
– Vậy đi… Nếu A Kiều quay lại tìm ta, nhắn với cô ấy rằng đợi ta đầu thai, hai mươi năm nữa sẽ gặp lại cô ấy. Cô ấy là xà yêu mà, đợi mấy trăm năm…
Lệ Kiều gắt lên:
– Đừng nói nữa!
– Còn muội…muội… – Y bắt đầu thở gấp – tìm lấy một nam tử, chí ít thì …tốt bằng ta, – Y cười, nhưng câu nói đùa của y vào giờ phút này chỉ khiến nước mắt nàng chảy thêm thôi -.… ta cũng muốn muội được hạnh phúc…
Mắt của y chực khép lại, tiếng nói của y nhỏ dần. Lệ Kiều la lớn lên, giọng gần như lạc hẳn đi:
– Đừng… Huynh không được nhắm mắt bây giờ, muội xin huynh đấy! Miêu Lãm, mở mắt ra! Huynh không được nhắm mắt.
Y cười, nhưng đôi mắt của y đã nặng trịch. Trong thoáng chốc y thấy cả người nhẹ bẫng, linh khí cạn kiệt. Ánh sáng chiếu vào mắt của y tối dần. Cuộc đời của y, vui mừng, chờ đợi, rồi kết thúc… kết thúc tại đây sao? Chết cũng được, chết sẽ kết thúc tất cả. Không còn lo lắng, không còn sầu muộn.
Nụ cười của nàng. Nước mắt của nàng. Chờ nàng…
Y đã chờ được nàng…
Một khoảng trắng xóa hiện lên trong đầu y.
Tất cả tan biến hết…
Để lại một bình luận