Phần 39
Tại một căn phòng nọ, một tên béo đang đứng trên giường, ra sức hẩy mông đưa dương vật của mình ra vào liên tục trong âm đạo của một cô gái trẻ đẹp. Cô gái này đang bị bịt mắt bằng một tấm vải đỏ, hai tay thì bị trói chặt lại. Cô nàng hiện tại chỉ biết ép sát mặt xuống giường, mông ưỡng cao và rên la đau đớn.
Ở dưới giường còn có một cô gái trẻ khác đang nằm, tay thì bị trói lại với nhau, mỗi chân thì bị trói vào hai sợi dây được cột vào hai chân giường. Đôi chân của cô bị kéo banh về hai phía, để lộ rõ âm đạo hồng hào cùng với những dòng tinh dịch đang không ngừng chảy ra từ đó.
“Uh… uh… ngài Quốc Bảo… tha cho em đi… ah… ah!” Cô gái nằm trên giường van xin.
Tên béo đang đứng trên giường chính là Quốc Bảo, hiệu trưởng học viện Dã Thú. Còn hai cô gái nằm trong phòng này chính là học sinh trong học viện của hắn, bị hắn bắt ép làm nô lệ tình dục của mình, dùng đủ mọi trò với hai cô gái ấy.
Quốc Bảo chẳng hề quan tâm gì tới lời nói cảu cô gái, hắn vẫn ra sức đẩy thật mạnh dương vật mình về phía trước.
Bồng nhiên, cánh cửa phòng mở ra, bước vào trong là một cô gái xinh đẹp khác, Huệ Hương. Nàng đi đến cạnh giường và nói: “Mọi chuyện đã xong xuôi rồi ạ! Hiện tại em gái của hắn đã bị nhóm của tên Hưng bắt giữ!”
Quốc Bảo vẫn tiếp tục nhấp và đáp lại: “Uh, tốt lắm!”
Hắn nói xong liền thúc mạnh một cái cuối rồi xuất tinh. Một lượng lớn tinh dịch được bắn vào bên trong âm đạo của cô gái nằm trên giường. Cô nàng đó nằm thở hồng hộc, trong có vẻ rất mệt.
Tên Quốc Bảo sau đó bước xuống giường và nói: “Bây giờ hãy tập trung chăm sóc cho mấy tên trong đội tuyển của chúng ta!”
“Vâng ạ… nhưng mà trước đó… xin ngài hãy “làm” với em nữa ạ!!” Huệ Hương quay người lại, vén váy lên và banh âm đạo hồng hào của mình ra trước mặt của Quốc Bảo. Hắn ta cười nhẹ, không nói gì và tiến đến đưa dương vật vừa cương cứng lại của mình vào bên trong Huệ Hương. Sau đó nhấp một cách mạnh bạo.
“Chúng ta đến nơi rồi!”
Trên xe ngựa, Thất Hứa chỉ tay về phía thành phố Lục Lạp, nơi đang sáng rực bởi ánh sáng những ngọn đèn đường.
“Woa, thành phố này rộng vậy? Sao chúng ta kiếm hết!!” Yến Ly tròn mắt khi nhìn thấy thành phố Lục Lạp.
“Đừng lo, chúng ta chỉ cần tìm ở khu ổ chuột của nơi đây thôi mà!” Công Khanh đưa ngón vẽ vòng tròn lên bản đồ. Nơi mà hắn khoanh tròn kia chính là khu ổ chuột của thành phố Lục Lạp, nằm ở phía Nam của thành phố.
Mất khoảng chục phút nữa, cả bọn mới đến được phía Nam của thành phố Lục Lạp. Họ nhanh chóng xuống xe và chạy vào một khu phố nghèo nàn, đây chính là khu ổ chuột đã được nhắc đến.
Nơi đây trông rất dơ bẩn và nghèo nàn, đúng chất khu ổ chuột, nơi dành cho những con người nghèo khổ. Không những chỉ vậy, nơi đây còn chứa những tên giang hồ nguy hiểm, chuyên đi gây hại cho người xung quanh.
“Được rồi, chúng ta chia ra kiếm thử đi!”
Khải Minh đề nghị với mọi người và được họ đồng tình. Mọi người nagy lập tức chia ra để tìm kiếm cho nhanh.
Khải Minh một mình đi một hướng. Hắn ra sức tìm mọi ngõ ngách xem có thấy gì không nhưng kết quả lại chẳng được gì. Sau một hồi tìm kiếm, hắn gặp lại những người khác, họ trông cũng như Khải Minh, chẳng tìm thấy gì cả.
“Thiệt tình, làm sao tìm được bây giờ!” Thất Hứa bực tức nói. Hắn hiện tại đang rất lo cho em gái mình.
“Nơi đây tuy không rộng nhưng muốn tìm cũng không hề dễ!! Giờ phải làm sao đây!” Yến Ly cũng đang lo lắng cho Bách Huệ không kém gì Thất Hứa.
Đang trong lúc bối rối, Công Khanh bỗng nói với mọi người: “Cẩn thận, có người đến!”
Cả bọn nhanh chóng nấp vào sau một bức tường nọ. Ở nơi đây có rất nhiều tên đầu gấu, chúng sẵn sàng gây sự với bất kì ai. Nhóm của Khải Minh cũng biết điều đó nên họ nhanh chóng nấp đi, tránh đụng mặt để thêm phiền phức.
Ngay sau đó, có hai tên đàn ông đi ngang qua. Một trong hai tên cất lời: “Haizzz, con bé mày bắt về ngon vãi ra!”
Lời nói của hắn đến tai của Thất Hứa, hắn khẽ giật mình. Thất Hứa nhìn mọi người xung quanh, trông có vẻ ai cũng đang nghĩ giống hắn.
“Có thể đó là bọn bắt cóc!”
Họ tiếp tục nấp đó và theo dõi cuộc trò chuyện của hai tên kia. Tên còn lại với khuôn mặt khù khờ nói: “Huh? Ngon? Bộ ăn nó ngon lắm hả?”
Bốp!
Tên kia đánh vào đầu tên khù khờ một cái rồi nói: “Ngu! Ngon ở đây là nói nó đẹp đó! Tuy còn nhỏ nhưng trông nó rất dễ thương nha.”
“Uhm rồi sao?!” Tên khù khờ hỏi.
“Chắc có lẽ tao phải xin đại ca cho chịch nó quá!!”
“Chịch? Là gì?”
“Đù má thằng này đúng là ngu lâu dốt bền mà! Đến chịch mà cũng không biết. Chịch là cái công việc mà ba mẹ mày làm để sinh ra mày đó.”
“Ah uhm…”
“Haizzz, cứ tưởng tượng chơi con bé đó thôi làm tao cũng đủ phê rồi haha!!”
“Grrr…” Thất Hứa tức giận khi nghe lời nói của tên đó. Hắn có vẻ định xông ra đánh cho ahi tên đó một trận tơi bời nhưng đã bị Công Khanh cản lại và bảo: “Bình tĩnh nào! Chúng ta có thể bám theo tên này để tìm vị trí của Bách Huệ!”
“Hừ thằng khốn đó, tao sẽ giết chết nó!” Thất Hứa bẻ tay nói.
“Mọi người, bám theo nào.” Công Khanh giơ tay ra hiệu.
Cả bọn bám theo phía sau của hai tên nọ. Hai tên đó đi một hồi lâu thì ghé vào trong một khu nhà nọ, trông có vẻ đây là một khu nhà đang được xây lở dở.
“Bọn chúng vào trong rồi! Giờ chúng ta làm gì đây?” Khải Minh hỏi khẽ.
“Rất có thể chúng là những kẻ bắt cóc Bách Huệ. Giờ chúng ta hãy chia thành hai nhóm, một nhóm đi đường trước, một nhóm vòng ra sau.” Công Khanh phổ biến kế hoạch cho mọi người.
“Được rồi! Ta sẽ đi đường trước cho!” Thất Hứa tình nguyện đi phía trước. Hắn biết đi phía trước nguy hiểm hơn nên hắn đã nhận.
“Cần một người theo Thất Hứa nữa!” Công Khanh nói.
“Vậy để em cho!” Khải Minh cũng tình nguyện đi phía trước. Hắn cũng biết là đi phía trước nguy hiểm nhưng hắn không sợ.
“Trời, Khải Minh dũng cảm vậy? Em có uống lộn thuốc không vậy!!” Yến Ly có vẻ khá bất ngờ.
“Em chắc chứ?” Công Khanh hỏi Khải Minh và nhận được một cái gật đầu chắc nịch.
“Nếu vậy thì ta, Yến Ly và Hồng Diễm sẽ đi vòng ra phía sau! Mọi người, làm thôi nào!” Công Khanh nói rồi nhẹ nhàng đi vòng ra phía sau. Hồng Diễm và Yến Ly cũng đi theo. Trước khi đi, Hồng Diễm còn nán lại nói với Khải Minh: “Ngươi… nhớ cẩn thận đó!”
Khải Minh tươi cười đáp: “Nàng cũng vậy nha!!”
Hồng Diễm khẽ ngắm hắn một chút rồi đi luôn. Khải Minh khẽ liếc qua Thất Hứa đang vặn vai và nói: “Đi thôi nào!”
“Vâng!”
Cả hai cuối người xuống lén chạy vào trong. Hiện tại ở đây khá tối, chỉ có hiu hắt chút ánh trăng.
Khải Minh và Thất Hứa nấp ngay ở trước cửa, cả hai nhìn vào trong. Khải Minh nói: “Hình như không có ai cả!”
“Vậy lên tầng hai đi!” Thất Hứa nói rồi nhẹ nhàng chạy vào trong. Khải Minh cũng đuổi theo ngay. Cả hai khẽ bước lên từng bậc thang của cầu thang để lên tầng hai của khu nhà.
“Hmmm, tầng này cũng không có ai sao?” Khải Minh nhìn xung quanh và nói. Thất Hứa bắt đầu nghi ngờ: “Sao kì lạ vậy ta?”
Bỗng nhiên Thất Hứa la lên: “Khải Minh cẩn thận.”
Ở trên trần nhà, một bóng người cùng với cây sắt trong tay lao xuống. Đó chính là tên có khuôn mặt khù khờ lúc nãy. Hắn ta nắm chặt thanh sắt và đánh xuống Khải Minh.
Khải Minh nhờ Thất Hứa cảnh báo nên đã kịp thời né tránh. Tên khù khờ đánh hụt, cây gậy sắt đập xuống nền nhà và làm nứt một mảng.
Tên đó không để cho Khải Minh kịp thở. Hắn lao đến tấn công. Thanh sắt trong tay hướng vào Khải Minh mà đánh. Khải Minh may mắn kịp thời lấy được thanh Xích Kiếm ra đỡ đòn. Tên khù khờ đó vẫn tiếp tục chạy về phía trước, đẩy Khải Minh lùi về sau. Khải Minh cố đẩy lại nhưng không nổi. Kết quả là hắn cùng với tên kia lao ra ngoài cửa sổ và rớt xuống dưới.
“Khải Minh!” Thất Hứa định chạy đến ứng cứu nhưng bị một bóng người xuất hiện ngăn cản. Đó chính là tên đi cùng với tên khù khờ lúc nãy.
“Hehe, chạy đâu vậy?” Tên đó vừa dứt lời thì có thêm khoảng sáu tên khác xuất hiện bao vây Thất Hứa.
“Chậc… Nguy rồi!”
Để lại một bình luận