Phần 8
Sau cơn mưa, thời tiết dễ chịu hẳn. Những cơn gió mát mẻ thổi khe khẽ làm Tuấn phơi phới niềm yêu đời. Tuấn khe khẽ hát nho nhỏ
“Chưa có hôm nào đẹp như hôm nay”….
Vòng tay cô gái ngồi sau vẫn ôm chặt lấy eo Tuấn. Đầu cô gục hẳn vào vai anh. Anh thấy vui vui kỳ lạ. Bao nhiêu lâu đợi chờ, bao lần thất vọng tràn trề, giờ đây, nàng đã gục đầu vào bờ vai rắn chắc của anh tìm điểm tựa. Anh – có thể là người đàn ông không vẹn toàn, không tài năng, nhưng anh tin rằng mình có thể là điểm tựa suốt đời cho Hạ Vy, anh tin mình có thể che chở, bảo bọc, che chắn cho cô gái này suốt cuộc đời. Tự nhiên anh thấy tương lai thật ngọt ngào với đôi môi trĩu mọng của nàng, với nụ cười trong vắt, một mái ấm của tình yêu, của đôi tim chung nhịp đập. Anh và nàng sẽ sinh ra những đứa con bụ bẫm.
Anh to cao, còn nàng thì xinh đẹp tuyệt sắc. Con của anh với nàng, sẽ được thừa hưởng sự xinh đẹp của mẹ, và vóc dáng to cao của bố. Con gái cũng được, con trai cũng ok, mà cả trai cả gái thì càng tốt… Anh sẽ là ông bố tốt, nàng sẽ là bà mẹ tuyệt vời. Tuyệt thật! Đôi uyên ương đi vào một nhà hàng lịch sự. Tuấn nhường cho cô gái chọn các món yêu thích. Hôm nay Tuấn no rồi, no căng với món ăn tình yêu hương vị ngọt ngào, anh say dù chưa uống một giọt rượu nào, say cái men rượu tình, say bởi từ “người yêu” mà cô gái thốt ra từ chiều. Tuấn cảm giác mình đang bay bổng, đang ở trên mây trên gió, Tuấn nhìn cô gái ăn ánh mắt tràn ngập yêu thương…
– Ơ kìa! Sao anh không ăn gì đi? Ngồi nhìn không hà – Cô gái dừng đũa và hỏi
– Vy ăn đi! Nhìn Vy ngon miệng thế này, anh no rồi… Vy ăn tiếp đi – Tuấn vừa nói, vừa dùng đũa gắp món ăn cho Vy
Cô gái tự nhiên ăn tiếp. Cô ngẩng lên hỏi Tuấn:
– 1 chút rượu nhé cưng?
Tuấn ngạc nhiên, chưa bao giờ anh thấy Vy uống rượu. Cô là cô gái hoàn toàn tinh khiết trong mắt anh, cô là nàng công chúa, là thiên nga trắng, là một mẫu hình hoàn hảo, là đức mẹ maria của lòng anh…
– Ừ! Nếu điều đó làm em vui – Tuấn cười hiền
Cô gái búng tay sành điệu gọi bồi bàn
– Hey cưng! Cho chị xin một chai Chivas 21.
– Xin lỗi chị, nhà hàng em không có Chivas 21, chỉ có 18 thôi chị ạ – Tên bồi bàn ấp úng trả lời
– OK! Thế cũng được!
Tuấn mắt tròn mắt dẹt nhìn cô gái. Cô gái trước mặt anh lạ quá, không phải người con gái anh đã quen… Từ cách búng tay gọi bồi bàn điệu nghệ, đến cách hất hàm nói chính xác loại rượu cô cần, làm anh cảm thấy lạ lẫm. Hạ Vy đây sao? Cô nàng nết na dịu hiền của anh đây sao??
Từng ly rượu được rót ra, cô gái chạm cốc cùng Tuấn rồi dốc cạn. Tuấn càng cảm thấy trong lòng bất an hơn. Vy ơi! Vừa nãy anh thấy hạnh phúc bao nhiêu, thì bây giờ nhìn cách em uống rượu, anh càng cảm thấy lo lắng bấy nhiêu… Có phải là em không? Có phải Hạ Vy anh quen ngày nào không? Hạ Vy của anh, khi cầm ly rượu bạn bè ép uống, nhấp môi thôi, là nôn thốc nôn tháo. Hạ Vy của anh, đoan trang, dịu dàng, cô gái đối diện anh, sành điệu đến kinh ngạc. Anh cảm giác như một thằng ngốc đang bị cô nàng dắt mũi chứ không phải là người yêu. Anh cảm giác lạ lẫm, với chính người anh yêu. Nếu như mới đây thôi, khi cô gọi anh là “người yêu” anh còn sướng rên bần bật, thì bây giờ, anh cảm thấy run bần bật vì không thể nhận nổi ra người mình yêu. Có phải anh còn biết quá ít về Hạ Vy? Hay lần trước, cô ấy giả vờ… nhưng nôn như thế, chẳng thể nào giả vờ được…
Tại sao… Tại sao… Tuấn vẫn đặt những câu hỏi trong đầu, trong khi cô gái vẫn nốc cạn những ly rượu. Đến khi đôi mắt cô hơi hướng ngà ngà, cô gái gọi 1 bao Malboro trắng, đập bao thuốc xuống bàn, bóc tem, rút một điếu thuốc, gã bồi bàn châm lửa cho cô, cô rít 1 hơi dài, thở khói, nhìn anh ánh mắt đầy khiêu khích, thì anh đau lòng khẳng định… anh đã nhìn nhầm Hạ Vy mất rồi… Hạ Vy hôm nay trong mắt Tuấn khác một cách phũ phàng. Cô nàng lạnh lùng, kiêu sa, đoan trang, thùy mị và hết sức dịu dàng của anh đâu rồi? Cô nàng với ánh mắt khép nép, với bờ vai run rẩy sợ hãi, với hai hàng nước mắt rưng rưng… đâu mất rồi?? Anh đã nhìn lầm? Anh đã sai? Hay đấy là con người của Hạ Vy mà anh đã không nhìn ra được? Hạ Vy ơi!!! Anh yêu em, là yêu con người dịu dàng của em, là yêu ánh mắt buồn xa xăm dịu vợi, yêu bờ vai gầy run rẩy trong tiếng nấc, yêu đôi môi hồng tự nhiên của em…. Sao hôm nay, em nỡ lòng nào để anh nhìn thấy em, trong một hoàn cảnh thế này, với con người em như vậy… Tuấn vò đầu nhức nhối với những suy nghĩ…
Đối diện, cô gái cười nửa miệng. 2/3 chai rượu Chivas 18 đủ làm cô lâng lâng phê phê rồi. Về thôi chứ nhỉ
– Cưng! Thanh toán cho chị! – Cô ả gọi bồi bàn
– Vy! Em hâm à! Để anh! – Vừa nói Tuấn vừa đứng dậy theo phép lịch sự, anh đi về phía quầy thanh toán…
Sau khi trả tiền, Tuấn quay về bàn, phía cô gái…
– Anh lai Vy về nhé…
– Dạ vâng! – Ánh mắt cô gái không nén nổi nỗi thất vọng.
Chiếc xe máy lại bon bon trên đường. Nhưng lúc này, nó như hiểu được nỗi thất vọng tràn dâng trong lòng của chủ nó. 2 bánh lao nhanh về phía trước, sự im lặng kéo dài, lâu lâu… nghe đâu đó, có ai đó… chợt thở dài… Dừng xe, cô gái bước xuống… cô hôn lên má Tuấn…
– Anh! Lên nhà em chơi nhé…
– Có tiện không Vy? Anh sợ muộn này, hàng xóm dị nghị – Tuấn khéo léo từ chối
– Mình yêu nhau mà… Anh không muốn … sao???
– Có ngại không em?
– Anh biết em ở 1 mình mà…
– Ừ! Anh lên với em 1 lúc rồi anh về nha….
– Vâng!
Hôm nay là Noel, trẻ con trong xóm hớn hở mặc đồ thật đẹp. Noel là ngày lễ của nước ngoài, du nhập vào Việt Nam, thật ra cũng rất nhiều người cũng chẳng hiểu đây là ngày gì, nhưng đến tối, người ta cứ nô nức đổ ra đường. Đường phố đêm Noel, vui đáo con nhà bà để
– Ê! Tối đi chơi với tụi anh hông? – 2 đứa nhóc lớn tuổi nhất trong xóm đề nghị
– Hic! Đi chơi á? Thiệt hông? – Cô nhóc 7 tuổi ngước mắt tròn xoe kinh ngạc
– Ừ! Hôm nay Noel, đặc cách cho mày đi chơi cùng tụi anh đó! Đi không?
– Để em xin phép mẹ đã nhé
– Không nói nhiều! Có hay không? Ông bà già có bao giờ cho tụi tao đi chơi đâu, mà tụi tao vẫn đi đấy chứ! Chơi là phải thế, ai như mày, suốt ngày bám đít mẹ. Lêu lêu. Bảo sao, chẳng đứa nào chơi với mày
– Dạ vâng, vậy tối anh em mình đi đâu?
– Đi nhà thờ… vui lắm!!!!
– Vâng, mấy giờ hả anh?
– 10h tối, mày đợi bố mẹ mày ngủ đi, rồi trốn ra ngoài, bọn tao đợi mày đầu ngõ… thế nhé
– Dạ vâng…. Anh nhớ đợi em nhé!!!
10h đêm, khi mẹ cô nhóc còn đang cắm cúi xem tivi, phim hôm nay có lẽ cảm động dã man, thấy mẹ cô nhóc sụt sùi suốt. Cô nhóc nhẹ nhàng, rón rén bước 10 đầu ngón chân, mở cửa đi ra ngoài, nơi có 2 thằng nhóc lớn tuổi nhất ngõ đang đợi…
Thành phố đêm noel sao người đổ ra đường lắm thế, từng tốp từng tốp đi bộ nói cười rôm rả, 2 bên đường, đèn nhấp nháy giăng nhiều đáo để. Cô nhóc ngợp trong ánh sáng rực rỡ của đèn, ngợp trong niềm vui có bạn cùng xóm đi cùng, cô vui niềm vui không tả, vừa đi, cô vừa nhảy chân sáo… Nhà thờ đông không tả nổi. Cô cảm thấy như sắp ngất vì ngạt thở, vì người lúc nhúc là người, chen chúc, cô nhóc cô gắng bám tay 2 người anh lớn tuổi, rồi cuối cùng cả 3 đuối sức, phải tìm đường quay về
– Chán quá ! Đéo vào được bên trong xem như thế nào! Tao nghe nói nhà thờ hôm nay giăng đèn đẹp cực
– Ừ! Chán nhỉ!!!! – 2 nhóc lớn tuổi nói chuyện với nhau, còn cô nhóc, cô vẫn toét miệng cười
– Cười gì? Sao mày cười? – 1 nhóc hỏi
– Thì được đi chơi với các anh, em vui! – Cô nhóc hồn nhiên trả lời
– Khổ thân! Chẳng có ai chơi với nó đấy mà! – 1 nhóc tỏ vẻ thương cảm
– Thôi từ giờ không hít le nó nữa, cho nó chơi cùng nha mày – 1 nhóc gật gù
– Ừ! Tao thấy nó không đến nỗi, vậy mà bố mẹ bọn mình ngăn cấm quá trời!
– Vậy thì lúc nào có bố mẹ , mình giả vờ không chơi với nó, không có mình lại chơi. Mày chịu không nhóc? – 1 nhóc lớn hỏi cô
– Dạ vâng – Cô nhóc hớn hở gật cái rụp
3 đứa! 2 đứa con trai lớn tuổi hơn 1 chút, 1 đứa con gái tung tăng dắt nhau về… Cô nhóc sung sướng trong vòng tay bè bạn… không biết rằng… đợi cô ở nhà… là một cơn bão …
– CON ĐĨ NON CON CON ĐĨ GIÀ! CHÚNG MÀY DẬY BẢO NHAU NHƯ THẾ NÀO???? CHÚNG MÀY ĐĨ HẾT 1 LŨ VỚI NHAU À???? ĐM! CHÚNG MÀY CÒN COI TAO RA GÌ KHÔNG???
Gã gầm rú trong cơn thịnh nộ. Gã bực bội, bởi chiều nay, mụ nhân tình của gã vừa công khai đi cùng thằng khác, mụ cười vào mặt ả bảo “Về với gia đình đi! Về với tổ ấm của cưng đi”! Mẹ kiếp! Gã phục vụ mụ từ ngày này qua ngày khác, cứ khi nào mụ hứng tình là gã là nai lưng ra đỵt mụ, có lúc lưng gã đau, đầu gối gã mỏi, nhưng mụ đòi, là gã phải phục vụ. Thế mà, mụ sẵn sàng đá đít gã không thương tiếc, mụ coi gã như cái sextoy thật. Khi mụ cần, mụ gọi, lúc mụ không cần, mụ coi gã như cái giẻ rách lau chôn bát nhà mụ. Khốn nạn! Về đến nhà, gã không thấy đứa con gái lầm lì đáng ghét đâu. Gã được dịp chửi bới, gã quát tháo, gã đập từng cái bát, cái chén, cái nồi cơm trong nhà. Tiếng bát đập xuống sàn nhà choang choang, vợ gã và đứa con gái vừa lén lút đi chơi về lấm lét nhìn gã sợ hãi…
– CHÚNG MÀY KHÔNG BIẾT DẠY NHAU! CHÚNG MÀY ĐỊNH BÔI TRO TRÁT TRẤU VÀO MẶT TAO PHẢI KHÔNG CON ĐĨ GIÀ?
Sự im lặng vây trùm quanh 2 mẹ con, bà mẹ không dám hỏi han đứa con đi đâu về. Đứa con gái chỉ biết núp sau lưng bà mẹ mà sợ hãi…
– 2 ĐỨA CHÚNG MÀY? ĐỪNG ĐỂ BỐ MÀY BỰC!!! ĐM! CON ĐĨ NON, TUỔI NÀY ĐÃ BIẾT TRỐN NHÀ ĐI CHƠI! MÀY ĐỊNH ĐỂ BỐ MÀY PHẢI NHỤC MẶT À? MÀY ĐI ĐÂU? ĐI ĐÂU HẢ CON CHÓ? ĐI VỚI AI???????
Gã trừng mắt quát con gái, mắt gã đỏ ngầu. Gã căm thù cái gia đình này, gã hận lũ đàn bà, gã chỉ muốn ăn sống nuốt tươi chúng, gã chỉ muốn 1 nhát đập chết tươi chúng. Men rượu trong người gã uống hồi tối phừng phừng, gã không kiểm soát được nữa
– ĐM! HÔM NAY TAO PHẢI DẠY LẠI CHÚNG MÀY! LŨ ĐĨ THÕA! LŨ LĂNG LOÀN!!!!!!!!!1
Gã bắt cô nhóc cởi hết quần áo, trần truồng, quỳ xuống thành giường. Gã lấy dây điện trói 2 tay cô nhóc về phía sau, gã cầm 1 cây gậy dài, dài nửa người hắn, cây gậy mà vợ hắn thường dùng để nguấy cám lợn. Nói tới cám lợn gã lại nhăn mũi, lũ khốn nạn, mang tiếng sống giữa trung tâm thành phố, mà gã hàng ngày phải chịu đựng cái mùi hôi tanh của lợn, của phân lợn, gã đã gầm lên bao lần vì không thể chịu đựng được cái mùi chó chết ấy, nhưng vợ gã cứ lầm lì và nuôi lợn, để tăng thu nhập gia đình…
Từng nhát từng phát, gã thẳng tay quật vào người cô nhóc. Từng vết đòn roi hằn đỏ trên người. Cô nhóc không mặc quần áo, chỉ quỳ gối mà cảm nhận từng nhát vung tay của gã… đau điếng! Người cô nhóc đỏ hằn những vết thương ri rỉ máu… 7 tuổi, cô chịu đựng hết nỗi đau này đến nỗi đau khác. Vết thương ở đầu, vết dao ở đùi cô còn chưa lành, thì bây giờ, cô nhóc lại hứng chịu trận mưa đòn giáng lên người. Trận mưa đòn của hận thù, của gã chưa bao giờ coi cô nhóc là con… Cô đau đớn, nhưng cô không hề khóc, cô quỳ , hai tay bị trói chặt bởi dây điện, cô im lặng bậm môi chịu đựng. Mẹ cô nhóc xót con, chạy vào ôm con khóc
– Thằng chó! Mày định giết con mày à?
Được vòng tay của mẹ ôm ấp, cô nhóc ngất lịm trong sợ hãi… Bên ngoài… thanh niên trẻ con ồn ào náo nức kéo nhau đi về… Tiếng cười tràn ngập ngõ xóm… Đêm Noel … đêm của đạo thiên chúa… đêm của đòn roi, của dây diện, của cây gậy ngoáy cám lợn bị gẫy làm đôi vì quất vào người cô nhóc… đêm của sợ hãi…
Xe cấp cứu! 1 lần nữa được gọi đến…
Để lại một bình luận