Phần 14
Hải Yến tỉnh rượu, dậy giữa đêm, ả thấy ả nằm nghiêng, trần truồng, đằng sau là một vòng tay đàn ông, cũng không mảnh vải che thân. Tiếng ngáy đều đều, ả quay lưng lại nhìn gã, nhận ra là ai, ả cười ranh mãnh. “Hạ Vy ơi là Hạ Vy, nay em cho chị sáng cái mắt ra nhé” Nghĩ đoạn, ả đi vào nhà tắm, gột sạch mọi vấy bẩn trên người ả. Ả nhớ lại cảm xúc mà gã trai trẻ mang lại cho ả, tuyệt quá! Gã đúng là một gã nhân tình tuyệt vời trên giường. Ngủ với nhiều thể loại đàn ông rồi, nhưng chưa bao giờ, ả lên đỉnh dễ dàng như với gã. Có lẽ, tình cảm của Hạ Vy cũng chi phối ả một phần nho nhỏ nào đó. Ả nhớ lại cái lần trước, trước khi ả đạp gã ra khỏi giường, cái lưỡi của gã cũng đủ làm ả lên đỉnh khoái lạc. Ả lấy kem đánh răng để bớt đi mùi rượu trong hơi thở. Ả nhìn vào gương, hai má ả hồng hồng. Đàn bà sau khi lên đỉnh, thường thì hai má hay hồng đỏ. Ả hơi nhăn mặt vì kem đánh răng ở khách sạn thường hơi khó chịu, hầu hết là toàn tinh dầu bạc hà. Thôi kệ! Có méo mó hơn không. Tắm rửa khoan khoái xong, ả lên giường nằm ngủ tiếp. Ả không quên lấy tay gã đàn ông nằm cạnh, đặt vòng qua người mình. Cũng thích! Cảm giác như một con mèo cái ngoan ngoãn nằm trong vòng tay người yêu thương. Có lẽ Hạ Vy thích thế, chứ Hải Yến thấy nhạt nhẽo. Cảm giác này chỉ làm cho ả thèm nhục dục hơn mà thôi. Với ả! Không có tình yêu! Chỉ có tình dục! Ả ru mình vào một giấc ngủ mộng mị, mà ả biết, ả đang lùi chỗ dần cho ý thức của Hạ Vy thức tỉnh….
Trong khi Hải Yến cùng nhân tình đã vào bãi đáp là khách sạn, thì 2 gã – đi cùng Hải Yến đang hằn học nhau ở 1 quán nước mía ngay ngoài cổng bar
– Mày tìm hết chưa? Biết đâu nó ảo quá chui mẹ vào nhà WC nữ nằm gục ở đó rồi – 1 gã bực bội
– Tao tìm hết rồi. Tao còn nhờ 1 đứa con gái vào trong tìm xem có con bé nào say trong đó không. Nó bảo không có mà – 1 gã phân bua
– Thế là thế éo nào? Từ lúc nó đi ra tao cứ nhìn về phía cửa chính, có thấy nó đi ra đéo đâu?
– Tao bảo rồi, cho mẹ 1 viên kẹo vào cốc rượu nó đi. Còn tiếc rẻ cơ. Chắc nó tỉnh đòn chuồn con mẹ nó rồi. Bar đông người nhộn nhạo, mày không để ý chắc nó chuồn mất – Gã kia trách móc
– Thì tao biết đéo được, sợ nó uống nhiều, con gái, cho cắn 1 viên, nó shock sùi bọt mép ra đấy sợ bỏ mẹ – Gã phân bua
– Đm, thương hoa tiếc ngọc đấy! Giờ nó đang ở chỗ đéo nào, có khi còn cười 2 thằng ngu mời rượu nó, cuối cùng đéo xơ múi được gì. Đm, đã bảo cho nó say hẳn đi, đêm nay tao với mày đỵt nó rách loz có phải sướng không.
– Kiểu đéo gì cũng có ngày nó liên lạc với bọn mình. Lo gì. Cái giống đú đởn thèm rượu ấy, kiểu gì chẳng gạ mình đi bar tiếp. Đéo có lần sau tao ngu như thế này đâu. Sau tao cho nó say bét nhè thì thôi. – Gã hằn học
Ở đó không xa, bà bán nước mía bĩu môi khinh bỉ “Lũ súc vật chó má, đàn ông đéo phải đàn ông”….
Hạ Vy tỉnh dậy trong cơn đau đầu như búa bổ. Những tia nắng từ cửa sổ mặc dù đã che rèm nhưng vẫn chiếu thẳng đến mặt cô. Cô nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, và 1 bàn tay đang ôm xiết lấy cơ thể cô….
– Aaaaaaa…
Cô hét lên trong kinh hoàng, cô nhận ra cả cô lẫn người đàn ông nằm bên cạnh đều trần truồng, không một mảnh vải che thân. Cô dùng hết sức bình sinh đạp, đánh, tát thẳng vào mặt gã đàn ông đang còn mơ màng mở mắt:
– Tuấn!!!!!!!!!!!!!! Anh làm cái trò gì với tôi???????
Tuấn lãnh đủ cơn mưa đòn giáng từ Hạ Vy, anh cũng sửng sốt không kém khi nhận ra nghịch cảnh lúc này… Anh lắp bắp:
– Hạ…hạ ….Vy… Anh …ko…biết…Qua anh say!!!!
– Đồ tồi, đồ khốn nạn! Anh làm gì tôi – Hạ Vy vừa chửi vừa khóc. Nước mắt cô tuôn thành 2 hàng chảy trên má.
– Anh không nhớ thật sự!!! Qua anh say, Hạ Vy, anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em! – Vừa nói anh vừa choàng tay ôm Hạ Vy khi nhìn thấy nàng đang thổn thức, vai run lên trong tiếng nấc nghẹn ngào…
– Tồi..hic… anh là thằng tồi… sao anh nỡ làm thế với tôi… hic hic… sao tôi lại ở đây….
Hạ Vy dùng cùi trỏ thụi vào ngực Tuấn khi anh giang tay ôm cô từ khía sau. Cú thụi làm Tuấn không kịp né, lĩnh trọn, anh ôm ngực trong đau đớn…
– Hạ Vy… anh chỉ biết xin lỗi em… Anh cũng không biết tại sao lại thế này nữa. Qua anh say thật mà
– Anh say? Say thì sao tôi lại ở đây? Liên quan gì đến tôi? Tại sao??????
– Anh chỉ nhớ, hôm qua ngồi nhậu với bạn, rồi lên bar. Anh say ko biết gì nữa Vy à….
Hạ Vy vẫn ôm mặt khóc tức tưởi, lần đầu tiên, cô tỉnh dậy trong cơn đau đầu, mà cơn đau ấy không đau bằng cái hoàn cảnh đau đớn này. Cô không hiểu tại sao cô và Tuấn lại ở trong 1 phòng khách sạn, lại trần như nhộng nằm ôm nhau ngủ một cách ngon lành. Điều cuối cùng Hạ Vy nhớ là chiều qua, cô cố tình tránh Tuấn và về nhà sớm trước 1 tiếng. Cô đã nghe thấy tiếng gọi cửa của anh, nhưng cô vẫn im lặng tránh né. Cô nằm trong phòng, với 4 bức tường không một chút ánh sáng bên ngoài có thể lấp ló rọi vào bên trong. Vậy mà, tại sao, khi cô tỉnh dậy, cô lại nằm cùng anh, trong một phòng khách sạn, với hơi men của Tuấn vẫn còn nồng nồng, cô tin anh nói thật, có lẽ qua anh say rượu. Nhưng việc anh say rượu, với việc cô nằm cùng anh, đâu có liên quan gì đến nhau. Anh có thể say, có thể đến khách sạn này ngủ, nhưng còn cô, cô thì sao? Anh say rượu thì không thể nào đập cửa phòng cô mà bế cô đến đây mà cô không hề biết gì. Gạt nước mắt đau đớn, Hạ Vy xuống giọng:
– Mặc quần áo vào đi anh! Rồi mình nói chuyện
Giọng Hạ Vy nhỏ nhẹ, dịu dàng nhưng như một mệnh lệnh khiến Tuấn không dám chậm trễ, anh mặc quần áo ngay lập tức. Bên cạnh, Hạ Vy cũng đang loay hoay mặc chiếc áo lót che đi phần ngực trắng nõn nà của mình. Nàng quay ra nhìn Tuấn, Tuấn đã chỉnh tề, anh quay mặt ra ngoài, không dám nhìn trộm cô. Tuấn sợ cơn thịnh nộ của Hạ Vy có thể đến ngay lập tức nếu anh dám mở mắt nhìn trộm cái cơ thể cả đêm hôm qua anh đã ôm, đã sờ nắn ấy.. 5 phút sau, khi cả 2 đã chỉnh tề, Hạ Vy bước xuống giường, đi ra ghế ngồi. Tuấn lũn cũn lấm lét đi ra ghế theo, mắt anh cụp xuống như một đứa trẻ con chờ đợi hình phạt từ bố mẹ sau khi mắc lỗi
– Chiều nay, anh đưa Hạ Vy đi khám đi – Hạ Vy chậm rãi nói
– Ơ… – Tuấn ớ người, không hiểu vấn đề. Anh đã chờ đợi hình phạt từ nàng, chứ không phải 1 lời đề nghị bất ngờ như vậy…
– Giờ em tin, Hải Yến tồn tại trong em, và cô ấy đã bày ra trò này… Em đồng ý đi khám… ngay chiều nay!
Có lẽ, Hải Yến không thể ngờ được rằng, cái bẫy chính ả đặt ra, lại làm cho Hạ Vy quyết định đi khám và chữa bệnh. Hải Yến muốn tình cảm của 2 người hoàn toàn cắt cái phựt, sau khi Hạ Vy chứng kiến cảnh Tuấn nằm trần như nhộng ôm lấy cô ả sau 1 đêm say. Đáng lẽ ra Hạ Vy phải nổi cơn tam bành, phải không thèm nhìn mặt thằng cha ấy nữa. Tình yêu ư? Cái gì gọi là tình yêu? Có nhai được không? Có đổi ra thành rượu cho cô ả uống được không? Có làm cho ả sung sướng phấn khích hơn không? Không! Đàn ông chỉ mang lại đau khổ cho trái tim người đàn bà. Người đàn bà chỉ biết cúi gầm mặt mà chấp nhận thực tế đau thương. Giống như mẹ của Hạ Vy, đã năm lần 7 lượt ra tòa ly dị, rồi cuối cùng lại gạt nước mặt ngậm cười vì con.
Tại sao đàn bà luôn là người đắng cay nhận lấy, cho đi mà không bao giờ biết đến ngày nhận lại? Tại sao họ luôn đắm chìm trong cái giấc mộng yêu đương trọn vẹn để rồi nhận ra rằng, yêu không lối thoát, mà họ vẫn đâm đầu vào? Những người đã làm mẹ, họ phải đắng cay chấp nhận sự thật gia đình không hạnh phúc bởi vì con cái của họ đã đành. Còn những cô nàng trẻ tuổi, xinh đẹp như Hạ Vy, tại sao phải đâm đầu vào cái thứ tình yêu mù quáng ấy? Yêu ư? Hạnh phúc ư? Hôn nhân ư? Liệu cái gã trai trẻ luôn mồm nói yêu Vy, có chấp nhận rằng, cái thân xác ấy đã bao lần tình 1 đêm? Đã bao lần thân xác ấy hòa trong những bữa tiệc sex? Liệu gã ấy có chấp nhận cái quá khứ của Vy, dù Vy có ý thức được hay không ý thức được, thì Hải Yến là Hạ Vy, Hạ Vy là Hải Yến. 2 người cùng sống trong một thân xác, những việc Hải Yến đã làm, đã thỏa mãn, đã sung sướng, hắn có chấp nhận nổi hay không? Ả không muốn Hạ Vy đau khổ nữa, những đắng cay đầu đời của cô ấy đã đủ dằn vặt chính thân xác chung của 2 người ấy. Cô nàng càng cam chịu bao nhiêu, thì Hải Yến càng vùng vẫy bấy nhiêu. Yến muốn 1 cuộc sống tự do, tự tại, 1 lối sống gấp, sống sao cho đã đời ngày hôm nay, để rồi đến sáng hôm sau, cô ả lại lùi mình trong bóng tối, nhường chỗ cho ý thức dịu dàng, nhu mỳ của Hạ Vy được hoạt động. Bây giờ, Hạ Vy đi khám, và muốn đuổi cổ Hải Yến ra khỏi cái thân xác này, cô nàng phụ lòng của Hải Yến, muốn đá đít vĩnh viễn Hải Yến ra khỏi cuộc đời cô…
Bên ngoài kia, cuộc sống vẫn hối hả tấp nập như cái vốn dĩ vòng quay của nó. Người đi làm, kẻ đi học, kẻ bôn ba kiếm cơm nơi đầu đường góc chợ. Người khệnh khạng trong bộ quần áo bảnh bao, ngồi ô tô nhếch mép cười khẩy những kẻ đi xe máy hít đủ khói bụi. Đứa đi hát rong, thằng đạp xích lô còm cõi kiếm từng đồng bạc nuôi gia đình nho nhỏ…
Trước phòng khám tư, Tuấn hỏi lại Hạ Vy:
– Em suy nghĩ kỹ chưa? Anh không muốn em shock…
– Không sao đâu, em chuẩn bị tâm lý rồi…
Tuấn gõ cửa, cánh cửa được mở ra sau ít phút, bạn Tuấn trong bộ blue trắng mỉm cười…
– Tuấn hả, vào đây ku! Vào đây em!
Anh chàng bắt tay Hạ Vy làm quen thân mật, sau khi ổn định ghế ngồi, anh mang 2 cốc nước mời 2 người khách
– Em tên là gì nhỉ? – Ánh mắt anh nhìn thẳng Hạ Vy một cách thân thiện.
– Dạ, Em là Hạ Vy.
– Ừ! Anh có nghe Tuấn kể chuyện về em.
– Vâng – Hạ Vy dè dặt.
– Này nhé! Anh sẽ dùng biện pháp thôi miên em, nếu như em đồng ý.
– Vâng!
– Anh có nghe Tuấn nói nhiều rồi. Chữa trị bệnh này phải lâu dài, không phải ngày 1 ngày 2… nên nếu em quyết tâm, thì chiều đi làm về, đến đây, anh sẽ nghiên cứu cách tốt nhất để chữa trị cho em, được không.
– Vâng, em đồng ý!
Ngày đầu tiên đi khám, anh chàng bác sỹ chẳng làm gì ngoài việc tha thẩn cùng Hạ Vy và Tuấn trong khu vườn của anh đã bỏ nhiều công sức vun trồng. Hạ Vy lang thang nhìn ngắm những chậu hoa be bé đang hé nở, nhìn thấy những giọt nước đọng trên chiếc lá mỏng manh. Mắt cô không rời những giọt tinh khôi, những cánh hoa đang cựa mình căng đầy sức sống. Cô không hoàn toàn là một nghệ sĩ, nhưng cái máu vẽ tranh chảy trong cô khiến cô thấy lòng dịu lại. Khu vườn nhỏ của anh bác sỹ thật đẹp, nó thổi vào trong cô một ngọn gió mát lành, dịu bớt những tâm trạng hoài nghi thắc mắc. Họ ngồi cạnh nhau trong khu vườn, cùng nói chuyện phiếm, cùng nhâm nhi một ấm trà mạn. Anh chàng bác sỹ và Tuấn cùng hàn huyên chuyện ngày xưa, 3 người cùng tranh luận 1 đề tài nóng hổi. Hạ Vy thắc mắc:
– Sao anh không khám cho em? Sao nói thôi miên gì cơ mà?
– Cứ thả lỏng đi Vy – Anh muốn tâm trạng em hoàn toàn thoải mái
Hạ Vy không hỏi nữa, cô cũng thấy thoải mái trong không gian thiên nhiên thế này. Cô ngồi nghe 2 người nói chuyện, dường như cái ác cảm về Tuấn cũng đang mất dần…
– Mày nhớ cái lần mày lên bảng mà cô dạy văn cho 0 điểm về chỗ không? – A chàng bác sỹ cười giòn tan.
– Lại nhắc chuyện cũ, hôm đó, tao phấn khích quá, đang tóm tắt truyện, hứng lên phân tích truyện đó luôn. Hehe – Tuấn cười.
– Thì đó, cô bảo mày tóm tắt thôi, mày hâm, đi phân tích luôn. Bị 0 điểm là đáng rồi. Cái tội lạc đề, ha ha – Bạn Tuấn tiếp tục.
– Ờ còn mày thì sao, ngày xưa môn Sinh học suýt nữa điểm liệt. May cô giáo vớt vát cho lên, ai ngờ, giờ lại làm bác sỹ
– Thì đó, từ ngày đó, tao đâm ra tự kỷ. Cố học lại cho bằng được, lấy lại kiến thức gốc, rồi đâm ra nghiền, sau thì Y lại đậu luôn mới đau – Anh chàng bác sỹ cười giòn…
– Trời đất, mấy anh toàn học sinh cá biệt không! Vy nè, toàn đi thi học sinh giỏi thành phố lun – Hạ Vy tự hào tham gia.
– Thiệt không??? – 2 anh chàng trố mắt nhìn.
– Thiệt mừ – Vy chu mỏ đáp lại – Hồi đó, đi học về toàn cầm 1 đống bằng khen không! Chẳng bao giờ bị…. như anh… – Vy lè lưỡi trêu anh bác sỹ.
– Ừ! Vy giỏi! Nghe nói Vy vẽ đẹp lắm! Hay mai Vy mang đồ vẽ sang đây vẽ cho bọn anh thưởng thức nha!
– Trời đất! Bảo chữa bệnh mà toàn lo tán với đòi xem tranh không là sao – Hạ Vy kêu trời.
– Thì giờ vẫn đang là chữa bệnh đó Vy! Bệnh tâm lý, thì chữa bằng tâm lý mà… Không sặc mùi thuốc sát trùng đâu mà Vy lo! – Anh bác sỹ cười nháy mắt – Cơ mà em không thấy thoải mái hơn khi được trò chuyện và ngồi ngắm hoa thế này à???
– Vâng, em thấy rất thoải mái
– Ừ! Thế là được rồi! Anh đã nói, bệnh của Vy, phải chữa về lâu, về dài mà. Tin anh đi…
Ngày thứ 2, thứ 3, Hạ Vy được thả hồn mình trong những tranh vẽ… Tuấn và anh chàng bác sĩ đưa nàng đến một hồ nước tuyệt đẹp ngoại ô thành phố. Nơi chiều gió hiu hiu, những cây lá đong đưa lả lướt soi bóng mình vào mặt gương hồ phẳng lặng. Nước hồ trong lành đến mức nàng chạm tay xuống dòng nước mà càm nhận sự mát lành lan tỏa đến từng thớ thịt. Nàng soi mình vào mặt nước, nhận ra hình ảnh mình yên bình trong lòng hồ phẳng lặng. Nàng bắt đầu bắt tay vào giá vẽ, vào việc phối màu cho bức tranh của nàng. Tuấn và anh bạn bác sỹ bắt đầu đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Dù đã rất nhiều lần xem tranh của Hạ Vy vẽ nhưng anh vẫn ngạc nhiên, trầm trồ, thán phục khi trực tiếp nhìn bàn tay nhỏ bé ấy đang tạo ra những phép màu kỳ lạ. Bức tranh phong cảnh hồ nước có thể nói là một trong những bức tranh đẹp nhất mà Tuấn đã từng xem. Khuôn mặt Hạ Vy chăm chú cho từng nét vẽ. Tuấn nhìn nàng không hề chớp mắt. Ở nàng bây giờ, sự hiền dịu, sự đăm chiêu, sự hiền lành thể hiện rõ trên khuôn mặt. Đôi mắt nàng như một biển hồ rộng lớn, sâu hun hút mà anh đang cố ngụp lặn bên trong ấy. Khi nàng vẽ xong bức tranh thì cũng là lúc những tia nắng cuối ngày đã tắt, 3 người vui vẻ đi về 1 quán nướng trong thành phố, cùng bàn luận về bức tranh của Hạ Vy ngày hôm nay:
– Hạ Vy! Ăn một chút cho đỡ đói nhé, em cứ ăn nghen, anh và Tuấn làm vài chai cho đã khát đã – A chàng bác sỹ vui vẻ nói – Anh không ngờ Hạ Vy vẽ tranh đẹp vậy đấy
– Anh khen quá rồi – Hạ Vy bẽn lẽn.
– Mấy hôm nay, anh thấy Hạ Vy thoải mái hơn nhiều rồi đấy. Ngày mai anh bắt đầu liệu pháp thôi miên em.
– Dạ vâng!
– Thôi miên có ảnh hưởng gì đến sức khỏe Hạ Vy không mày? – Tuấn lo lắng hỏi – Có phải bùa ngải gì không đấy?
– Mày điên à? Năm nay năm bao nhiêu rồi mày còn hỏi câu đó??? Tiện đây giải thích luôn cho mày và em Vy yên tâm. Thôi miên là chỉ là một biện pháp đưa em ấy vào trạng thái mà tao có thể tiếp cận tới Vô thức của em ấy. Tao có thể tìm hiểu được những gì em ấy đã trải qua, những điều em ấy vẫn giữ trong lòng, tại sao em ấy lại bị hình thành nhân cách thứ hai.
– Ơ…. – Hạ Vy phản ứng một cách yếu ớt…
– Đừng lo Hạ Vy ạ! Anh cũng nói luôn! Em phải trải qua những gì quá sock trong quá khứ, và điều chất chứa trong lòng e vẫn cố giữ đến tận bây giờ, thì nhân cách kia mới được hình thành ra. Nếu em vẫn quyết giữ trong lòng, thì mãi mãi, em vẫn là người đa nhân cách. Em không hiểu những gì nguy hiểm tiềm tàng khi em không làm chủ được ý thức bản thân đâu.
Hạ Vy cúi đầu im lặng…
– Tất nhiên, anh là bác sỹ, anh có trách nhiệm giữ bí mật những điều thầm kín của em. Nhưng nếu em không yên tâm về cách anh sẽ làm để em có thể thoải mái được tâm lý, thì em có quyền quyết định. Thôi miên, là biện pháp các bác sỹ tâm lý dùng thường xuyên, khoa học cũng chứng minh đó là một biện pháp hoàn toàn không ảnh hưởng đến bệnh nhân, đó cũng không phải là 1 phép ảo thuật hay bùa ngải gì cả. Nếu em ko yên tâm, Tuấn có thể bên cạnh em lúc em thôi miên em….
– Vâng. – Hạ Vy chậm rãi uống từng ngụm nước ngọt. Có cái gì nghèn nghẹn ở cổ họng….
– Nếu em ok, thì cuối tuần này, buổi sáng, em và Tuấn cùng đến phòng khám của anh. Em có thể suy nghĩ từ giờ đến cuối tuần.
– Cuối tuần này em sẽ đến…
– Ok! Giờ thì không có gì phải lo lắng nữa nhé. Ăn thôi – Anh bạn bác sỹ vừa nói vừa gắp thức ăn cho Hạ Vy… – Ăn đi cô bé, cô bé xanh xao lắm đấy!
Để lại một bình luận