Phần 5
– Xin lỗi anh, hôm nay Vy không đi được, anh đừng buồn nhé – Hạ Vy sms cho Tuấn
– Sao vậy Vy? Mình đã hẹn nhau rồi cơ mà?? – Tuấn đau khổ trả lời
– Đừng hỏi tại sao anh, em cảm giác hơi mệt, không muốn ra ngoài – Vy tiếp tục…
– Anh đã đợi cả tuần nay… Anh không biết… tối nay anh nhất định đợi Vy dưới nhà… Vy không xuống, anh không về đâu.
Tuấn đau khổ vò đầu. Tại sao cô lại tàn nhẫn với anh như vậy. Anh đã làm tất cả vì Vy, anh sẵn sàng hy sinh máu và thân xác mình để bảo vệ Vy. Anh sẵn sàng làm mọi thứ chỉ cần cô yêu cầu. Ánh mắt của Vy là cái remote điều khiển anh từ xa. Lời nói của Vy là mệnh lệnh tối cao. Anh nguyện cả đời đắm chìm trong suối mắt ấy, anh nguyện suốt đời làm gã nô lệ phục vụ nàng – nữ hoàng băng giá của lòng anh. Nhưng tại sao cô không bao giờ cho anh một cơ hội tiến tới gần? Tại sao cô không mở lòng mình đón nhận anh? Vy lúc một mình – nàng nhẹ nhàng, thanh khiết, nàng như một dải lụa trắng, bay bay trong gió, mềm mại và yếu đuối. Nhưng mỗi lần Tuấn cố gắng tiến gần Vy thì Vy lại run rẩy sợ hãi. Anh đáng sợ vậy ư? Hay nàng quá yếu đuối và nhút nhát? Anh mạnh mẽ hay nàng ngây ngô đến khờ dại, không biết đặt niềm tin nơi ai? Đến bao giờ, đến khi nào, Tuấn mới tìm ra con đường dẫn đến trái tim Vy? Đến bao giờ trái tim ấy mới mở lối đón nhận anh vào? Tuấn khẽ thở dài….
5h chiều, Tuấn dắt xe ra khỏi nhà, đi về hướng căn hộ nhỏ của Vy. Vy đã nói không muốn đi với anh, nhưng trong lòng anh, hoặc là hôm nay, hoặc là không còn hôm nào nữa. Anh phải gặp Vy, phải nói rõ tất cả nỗi lòng, rằng nỗi nhớ về cô đang cồn cào ruột gan anh, rằng anh yêu thương cô vô bờ bến, anh muốn trọn đời mãi mãi được ở bên cô, bảo vệ, chở che… Trời đã có từng hạt mưa bay bay lất phất, mưa từng giọt bay vào mặt anh, chúng vô tâm bay vào mắt Tuấn, làm mắt anh cay xè. Anh vẫn tiếp tục rồ ga đi về phía nhà Vy. Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn. Đến lúc anh đứng dưới khu tập thể nhà Vy thì mưa đã trắng trời trắng đất. Tuấn chẳng buồn chạy vào chỗ nào trú mưa, anh đứng phía dưới, mắt hướng thẳng lên căn hộ nơi Vy đang ở trong đó. Mưa chẳng thể nào gột rửa được nỗi đau đáu của anh dành cho cô, mưa chẳng thể xóa nhòa được tình yêu người con trai dành cho người con gái, mưa chỉ làm ướt sũng anh từ đầu đến chân, mưa thấm từng thớ da thịt anh, mưa như đong đầy nỗi nhớ, mưa chỉ làm cháy bỏng cái khát khao được gặp và ôm Vy vào lòng của anh…
– Hạ Vy! A đợi em ở dưới! – Tuấn nhấc điện thoại gọi Hạ Vy, cả chiếc điện thoại bây giờ cũng ướt nhẹp vì nước mưa. Nhưng có lẽ, anh cũng chẳng buồn để ý
– Tuấn! Anh về đi! Vy không gặp anh đâu
– Sao Em lại làm thế với anh hả Vyyyy? A đã…đã làm gì có lỗi với em? – Tuấn gào lên trong mưa…
– Vy không thể yêu anh được… Vy không thể… anh đừng cố gắng gặp Vy nữa… Anh về đi… mưa lắm
– Không gặp em, anh không về đâu. Giải thích cho anh….TAI SAOOOOO?????????????????
– 1 ngày nào đó, anh sẽ tự hiểu. Về đi….về đi… Vy cúp máy đây
Sững sờ với tiếng cụp máy cái rụp, Tuấn cảm thấy như lòng mình có ai đang chặt đứt từng đoạn, từng đoạn. Trái tim của anh vỡ vụn như một chiếc cốc thủy tinh rơi từ trên cao xuống. Anh cay đắng đau xót nhận ra rằng, dù có cố gắng đến mấy, có yêu thương nàng đến mấy, thì trái tim nàng vẫn là tảng băng trôi lạnh lùng. Nàng kiêu sa, mềm mại. Nàng thánh thiện, đoan trang. Nàng là ánh trăng hững hờ trên cao, là đám mây trắng tinh khôi của ngày nắng, và luôn là như thế, nàng ở trên cao, và Tuấn mãi không bao giờ với tới được. Tuấn cứ đứng mãi như thế… nhìn về phía căn hộ của nàng… trong cơn mưa… Cánh cửa căn hộ vẫn đóng im ỉm, không có dấu hiệu Vy sẽ mở toang… sẽ lao xuống dưới phía Tuấn… Biết đợi chờ trong vô vọng… hà cớ chi mà cứ đợi….
Két!!!!
Tiếng cánh cửa hé hé mở dần ra
Tiếng bước chân đi rón rén trong đêm, tiếng thều thào của cặp nam nữ…
– Sao không ra ngoài? Về nhà làm gì? Nhỡ con vợ anh nó về thì sao? – Người phụ nữ cất tiếng hỏi
– Sao cưng bảo thích chơi ở giường cưới của anh? Chiều cưng thế còn gì??? – Gã đàn ông cười khoái trí
– Con nhóc nhà anh có nhà không?
– Có! Nhưng yên tâm đi! Nó ngủ là ngủ say như chết ấy mà…
Đêm khuya … trong căn nhà nhỏ… tiếng rúc rích cười của cặp gian phu dâm phụ… tiếng nước trong nhà tắm xối xả chảy… tiếng bước chân rón rén… tiếng kẽo kẹt của chiếc giường… tiếng da thịt đập vào nhau… Có 1 cô bé 7 tuổi… mắt nhìn lên trần nhà, tai cô nhóc nghe thấy hết tất cả!!!
Hạ Vy ngồi run rẩy trong phòng tối om không chút ánh điện. Cô gục đầu xuống đầu gối khóc! Vai cô run lên từng đợt. Nước mắt của cô làm ướt đẫm đầu gối, từng dòng nước mắt từ đầu gối chảy xuống đùi. Cô ngẩng đầu lên nhìn trong bóng tối, mặt cô đã nhòe nhoẹt bởi nước mắt, nước mắt cũng làm ướt một phần tóc cô, mái tóc đen thẳng mượt đã làm Tuấn khao khát được vuốt ve ngày nào, giờ đang rối bù. Nó rối như những gì trong đầu cô hiện giờ,
“Có nên gặp anh không?
Có nên gặp không”
1 nửa cô muốn lao ngay xuống dưới làn mưa kia, để tát anh một cái cho cái sự ngu ngốc của anh, rồi ôm anh mà khóc nức nở. 1 nửa cô không dám. Cô phải làm sao? Phải làm sao…
– Ra gặp đi cưng. Đêm nay em sẽ ngủ với anh ấy dùm chị – 1 tiếng nói vang lên, cười man dại
– Không… không… Hạ Vy hoảng hốt nhận ra tiếng nói ấy quá đỗi quen thuộc. Tiếng nói trong đầu cô luôn xui khiến cô làm những điều cô không thể nào tưởng tượng ra. Có lần tiếng nói ấy xui cô nên đá chết con mèo hàng xóm, vì nó luôn ngáng đường mỗi khi cô đi làm về. Có lần nó xui khiến cô nên đi gặp mấy chàng trai theo đuổi cô, nó muốn cô ngủ với mấy gã ấy. Lần khác nó bảo cô nên ném thẳng sách vào mặt đứa bạn học ngày xưa, vì tội ngày xưa tên đó đã lôi cô ra làm trò cười… Tiếng nói ấy cứ vang lên trong đầu mỗi khi Hạ Vy có chuyện, cái giọng cười khoái trá, man dại của nó làm Hạ Vy đã bao lần đập đầu vào tường và la hét
– Cút đi! Cút đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Gương mặt Hạ Vy biến đổi, ánh mắt hiền dịu của cô giờ lạnh lùng và dâm đãng. Đôi mắt của sự thù hận, của sự tàn nhẫn… Các nơ ron thần kinh được hoạt động hết công suất, biểu hiện ở cái trán đang nhăn nhúm … Cái môi nàng cong cớn và cười đểu:
– Em Hải Yến đây! Lâu rồi không gặp chị yêu!
– Hải Yến nào? Tôi không quen ai tên Hải Yến – Giọng Hạ Vy đã xuống thấy rõ, cô không còn chút sức lực…
– Chị không biết em, nhưng em biết chị đấy! Em sinh ra là để bảo vệ chị, em sống trong chị, em biết mọi chuyện xảy ra với chị… Chỉ có điều chị không biết em
– Nói dối! Cô nói dối!!!?!?!?!?!? Tránh xa khỏi tôi ra…. – Hạ Vy mắt đờ đẫn, tay cào loạn trong không khí. Rõ ràng, nàng không còn làm chủ được mình, nàng đang bị nỗi sợ hãi thống trị
– Chị năm nay 27 tuổi, còn em, em 20. Chị có biết vì sao không? Vì em được sinh ra từ nỗi đau của chị, từ chính nỗi sợ hãi của chị, từ cú sock đầu đời của chị. Em sinh ra là bảo vệ chị.
– Khôngggggggggg!!! Tôi không tinnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!!!!!!!! Hạ Vy hoảng sợ ngất lịm đi… Bên ngoài trời mưa vẫn rơi… Gã trai trẻ vẫn đang đứng trong mưa đợi nàng…
Hải Yến nhếch mép mỉm cười, cô nàng đi đến bàn trang điểm. Đêm nay! Lại vui rồi đây!
Để lại một bình luận