– Muội là Dương Bích Giao, đang trên đường đến Thiên Hoa môn, huynh chắc cũng đến đó phải không? Nếu vậy chúng ta cùng đi nhé?
– Ta chỉ là một kẻ nông cạn ăn mặc nghèo nàn sao dám cùng đi với cô nương chứ, cô nương cũng đừng lo lắng cho ta làm gì cả. – Ngọc Thiên đáp.
– Nhưng nhưng…..
Nói rồi Ngọc Thiên chạy nhanh về phía trước bỏ xa đám người kia mặc cho Bích Dao chưa kịp dứt lời. Hắn vừa đi khỏi thì ả nha hoàn lại mạnh miệng.
– Tên đáng ghét không biết tốt xấu, được tiểu thư nhà ta coi trọng mà không biết điều. Loại tiểu nhân này tiểu thư không cần để tâm.
– Tiểu Thuý, muội không nên xem thường người khác như thế, y có lẽ sẽ làm được điều gì mà chúng ta không ngờ được tới. – Bích Dao nhắc nhở.
– Hắn á! Người có đùa không vậy, mười đứa như hắn còn không bằng một con chó nuôi ở nhà tiểu thơ nói chi đến thành tựu.
– Càng ngày ta càng cảm thấy muội quá đáng lắm rồi Tiểu Thuý ạ.
Nói rồi Bích Dao chạy đi bỏ mặc tiểu thuý ở lại miệng ú ớ:
– Tiểu thư chờ muội với, muội đâu có chạy nhanh được như thế chứ.
Phần 13
Đoàn người trên đường tiến về phía Thiên Hoa môn đã đi được ba ngày đường. Ngọc Thiên vốn dĩ dã có thể đến Thiên Hoa môn từ hai ngày trước rồi nhưng vì hắn cũng muốn được trải nghiệm cảm giác được phiêu lưu ngao du, ngắm những cảnh thiên nhiên mà hắn chưa từng được ngắm. Nơi đây không khí trong lành, linh lực bao phủ khắp nơi toàn cây cảnh thú lạ không như nơi hắn sống chỉ là nơi nhà mọc san sát người người bận rộn, phương tiện giao thông, khí thải nhà máy làm cho con người thể lực ngày càng suy yếu. Đoàn người sau một ngày nghỉ ngơi tại khách điếm thì tiếp tục di chuyển sao cho kịp đến thời hạn tuyền sinh. Bỗng nhiên một làn khói trắng toản ra tứ phía thổi vào đoàn người.
– Cẩn thận khói độc, Ah ah….. – Một vài người trong đoàn đứng ngoài thì bị thuốc mê phun thẳng vào mặt chỉ kịp cảnh báo rồi ngất xuống.
Hơn một nửa số người trong đoàn đã bất tỉnh. Những người còn lại đã đề phòng dùng tay bịt mũi tay còn lại cầm vũ khí chuẩn bị chống đỡ. Từ trong rừng tre hơn 200 kẻ mặc đồ đen lao ra, trong đó tên cầm đầu la lớn:
– Tất cả anh em bắt tất cả bọn chúng, nhất định không được giết chúng.
Bích dao và mọi người cũng được nghe lời cảnh báo lên cầm kiếm ra chống đỡ quyết liệt nhưng thuốc mê đã dần ảnh hưởng đến não khiến tất cả yếu dần đi. Riêng Ngọc Thiên thì lại bình thản ngồi xuống lục trong tay lải lấy ra hai cái bánh bao ăn một cách ngon lành không để ý xung quanh. Dường như khói mê không ảnh hưởng đến hắn.
– Tên khốn nạn, người khác gặp nạn mà ngươi bình thản như thế sao, ngươi có còn là con người không thế?. – Tiểu Thuý thấy thế nên mắng lớn.
– Cô cuống cái gì? Bọn chúng cũng đâu có giết các người, mà có bắt chắc cũng chỉ…. – Ngọc Thiên cười ánh mắt trở nên háo sắc nhìn Bích Dao vs Tiểu Thuý.
– Tên khốn nạn ta giết ngươi. – Nói rồi Tiểu Thuý cầm kiếm lao nhanh về phía Ngọc Thiên định đâm cho hắn một nhát.
Khi mũi kiếm của Tiểu Thuý cách người Ngọc Thiên năm phân thì đột nhiên dừng lại, nhìn cô hai tay cầm kiếm khuôn mặt giận dữ không có vẻ gì là muốn dừng lại cả.
“Quái lạ, sao ta không thể đâm được hắn”. – Tiểu thuý trong lòng nghĩ thầm.
– Giờ cô hiểu khoảng cách sức mạnh giữa hai ta rồi chứ. – Ngọc Thiên vừa cười vừa đưa bánh bao lên miệng ăn ngấu nghiến.
– Ah Ah. – Tiểu Thúy nhắm mắt hét lên khi thấy Ngọc Thiên lao nhanh như một làn gió về phía cô. Bất giác cả người Tiểu Thúy bị Ngọc Thiên lôi về phía sau hắn. “Ầm” Mở mắt ra cô thấy một tay hắn giữ chặt cô, tay kia đỡ chưởng của tên cầm đầu, xung quanh bụi bay tứ tung không gió mà y phục hai người bồng bềnh do nội lực xuất thể. Tên mặc áo đen chắc cũng là một đại cao thủ không vừa, nhưng lý do hắn phải cải trang ra đây tấn công người khác thì không ai biết.
– Tiểu tử, không ngờ nội lực của ngươi cũng khá đấy, chống đỡ được 7 thành công lực của ta. – Tên cầm đầu nói với Ngọc Thiên.
– Đa tạ, ngươi quá khen ta rồi. – Ngọc Thiên đáp.
– Nhưng thế vẫn chưa thể đánh bại ta đâu.
Chưởng lực cả hai thu về chưa được bao lâu thì hai tay tên cầm đầu hiện ra một làn khí xanh huyền ảo bắn về phía Ngọc Thiên. Ngọc Thiên né tránh miệng hỏi hắn:
– Ngươi có thể sử dụng linh lực.
– Ngươi nghĩ ta là ai chứ?
– Vậy ngươi là ai?
– Ta là Đại…. ngươi định hỏi đểu ta đấy à? Đừng có mơ.
– Ngươi mới chỉ biết sử dụng nội công đấu với người sử dụng linh lực như ta cũng chả có cửa thắng đâu. – Hắn cười đểu nhìn Ngọc Thiên.
– Vậy phải đấu mới biết chứ.
Ngọc Thiên hai tay vận khí bắn một luồng khí về phía tên cầm đầu. Hắn thấy vậy dùng linh lực tao nên một bức tường linh lực chặn lại đòn tấn công đó. Nội công Ngọc Thiên va chạm vào tường linh lực kêu ầm một tiếng khiến những kẻ khác xung quanh cũng phải ngưng lại nhìn về phía hai người. Nội lực của Ngọc Thiên rất mạnh nhưng cũng không thể xuyên qua được trường linh lực đó. Tên cầm đầu thấy vậy cười nói:
– Ngươi không biết chưa từng có ai dùng nội lực mà thắng được linh lực à. Có cố quá cũng chỉ thành quá cố thôi nhóc con ạ.
Ngoc thiên tưởng có vẻ sợ sệt nhưng không hắn lại cười và đáp:
– Vậy để ta cho ngưoi biết hai chuyện nhé. Thứ nhất vừa nãy khi chũng ta giao chưởng ta còn chưa sử dụng một chút nội lực nào cả vì chưởng lực của ngươi quá yêu ta chỉ dùng tẹo cơ bắp là có thể đỡ được. Thứ hai, lần này ta đang chỉ dùng chưa đến một phần của một phần nội lực của cơ thể đâu.
– Nhóc con cuồng ngôn. – Vẻ mặt tên cầm đầu trở nên giận dữ nhìn hắn.
– Vậy để ta chứng minh cái lý thuyết về nội lực của ngươi là sai lầm nhé. – Ngọc Thiên nói hai tay vận thêm nội lực cực mạnh với người thường truyền vào hai lòng bàn tay đẩy mạnh về phía tên cầm đầu.
Tên cầm đầu thấy thế vẫn cười ngang nhiên chống đỡ không tránh, thế nhưng không ngờ, vòng bảo vệ linh lực của hắn vừa bị nội lực của NGọc Thiên chạm vào đã bi vỡ ra. Kết quả là hắn bị đánh bay ra xa 3 thước nhưng cũng không bị thương nặng lắm.
– Thật không ngờ lại tồn tại một nhân tài như ngươi, tất cả rút. – Tên cầm đầu hô to rồi bay đi mất sau rặng tre.
– Chạy sớm thế, ta mới chỉ dùng một thành công lực thôi mà. – Ngọc Thiên cười đắc thắng.
Sau khi tất cả bọn chúng chạy mất thì tất cả mọi người ai ai cũng đến để đa tạ hắn cứu giúp. Bích dao và tiểu thúy, họ đều nhìn hắn bằng con mắt khác. Ai cũng muốn làm bạn với một người nội lực thâm hậu như hắn. Nhưng suy cho cùng thì hắn cũng chỉ để ý có một mình Bích dao thôi chứ người khác hắn không quan tâm. Tất cả lại tiếp tục lên đường khởi hành để nhanh chóng tiến về phía Thiên Hoa môn. Và tình cảm Bích Dao giành cho hắn ngày một lớn dần.
Phần 14
Ngày hôm sau cuối cùng tất cả cũng đã đến được núi Thiên Hoa, và cũng mất một ngày nữa để tất cả lên tới đỉnh núi ngàn mét này, nơi thích hợp nhất cho những người tu tiên. Càng lên cao khí hậu càng lạnh lẽo, không khí càng loãng. Khi tất cả đã tới lưng núi thì thấy một chiếc cổng đề chữ ” Tuyển sinh vòng 1 “, đứng trước cánh cổng là năm người mặc y phục màu xanh lam dáng vẻ thanh thoát tay cầm những chiếc thẻ bằng gỗ đang đợi sẵn. Tất cả đều là nam nhân, Người đứng giữa bước lên hướng về phía đám Ngọc Thiên cất giọng vang xuống nhìn có vẻ nhỏ nhưng giọng nói cứ như phát ra bên tai mỗi người khiến tất cả bàng hoàng.
– Hỡi tất cả những kẻ có mặt tại đây, ta là Triệu Hải ắt hẳn các ngươi đến đây không ngoài mục đích nào khác là trở thành môn đồ của Thiên Hoa môn chúng ta. Như các ngươi đã biết, Thiên Hoa môn dù là nơi có lượt đăng kí tuyển sinh nhiều nhất nhưng cũng là nơi số người được nhận ít nhất bởi những thử thách cam go của cuộc tuyển chọn. Nếu các ngươi muốn thành công phải đạt được hai điều kiện, một là những thử thách hai là yếu tố quyết định vô cùng đơn giản chính là nguyên tố ẩn chứa trong người các ngưoi. Có kẻ có một nguyên tố, có kẻ thì có hai nguyên tố nếu một trong hai chứa nguyên tố thủy thì các ngươi đạt vòng một. Kẻ không có nguyên tố thủy sẽ phải trở về để đăng kí môn phái khác.
– Vậy làm sao để bọn ta biết được nguyên tố của mình. – Một số người hô lớn.
– Phần lớn các người đều đã có sao chiếu mạng của mình nhưng cũng không phải ai cũng có sao chiếu mạng có cùng màu với nguyên tố của chính mình. Vì thế ở đây chúng ta đã chuẩn bị những tấm bài gỗ mang linh lực hệ thủy. Khi các ngươi cầm nó nếu tấm bài của các ngươi bị tan biến thì các ngươi có phản ứng với thủy linh lực và đã hấp thụ nó vào người nên đạt. Giờ hãy nhận lấy. – Triệu Hải nói xong dùng nội lực đưa những quân bài nên cao rồi dùng phép điều khiển chúng bay đến tận tay mỗi người.
Gọi là thẻ gỗ nhưng chúng cũng chỉ mỏng ngang với những quân bài ở thế giới của Ngọc Thiên mà thôi. Những kẻ nhận được có người thì hô to: ” Tan biến rồi, vậy là ta qua vòng một rồi. ” Có người thì chờ mãi cũng không thấy phản ứng đành không nói lời nào cứ thế bỏ xuống núi, đã hơn một nửa số người bỏ xuống núi tính ra cũng khoảng 4000 người. Đột Nhiên có một tiếng hét nói vang lên chỗ những người của Thiên Hoa môn:
– Sao ta vẫn chưa nhận được thẻ gỗ.
Triệu Hải và những người khác nhìn xuống phía dưới kẻ nọ thì không ai khác chính là Ngọc Thiên. Hắn nói với Ngọc Thiên:
– Này huynh đệ, huynh nếu không qua được đừng có chơi ăn gian thế chứ mất mặt lắm.
– Xin lỗi nhưng thật sự tôi không gian lận gì ở đây cả. Tôi chưa nhận được thẻ gỗ thật mà.
– Được, lần này ta cho cậu một cơ hội nếu cậu không nhận được nữa thì thôi vậy nhé. – Nói rồi Triệu Hải vứt một tấm bài gỗ xuống phía Ngọc Thiên xảy ra một cảnh tượng khiến hắn phải trợn tròn mắt nhìn.
Tấm bài gỗ khi bay cách Ngọc Thiên 1 mét thì tự động bốc hơi không dấu vết . Những người đứng cạnh Triệu hải cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một người đứng cạnh nói với hắn:
– Sư huynh chắc chắn là hắn có gian lận ở đây, không thể nào có chuyện đó được.
– Không, ta chắc chắn hắn không hề sử dụng bất kì thủ thuật nào mà qua được mắt ta. Không phải do hắn gian lận, mà là do hắn có tiềm năng với thủy nguyên tố cực lớn nên mới có phản ứng như trên, đây ắt hẳn là một nhân tài chúng ta đang tìm kiếm. Huynh đệ, tên của ngươi là gì?.
– Ta là Ngọc Thiên.
– Được, ta sẽ ghi nhớ nó, ngươi và số người còn lại ở đây đã vượt qua vòng một, nhưng vòng hai có thành công hay không thì còn phải xem vào tài năng của ngươi rồi.
Những người đã qua ải thì chỉ còn có hơn 2000 người trong đó có Bích Dao còn Tiểu Thúy thì đã sớm cuốn gói xuống núi vì không có thủy nguyên tố và có cái tính nóng do trong người mang hỏa nguyên tố chăng?
Triệu Hải lại một lần nữa dõng dạc nói:
– Bây giờ là vòng thứ hai, là phần thi thể chất, các ngươi sẽ phải chạy tiếp lên núi trong vòng nửa canh giờ phải đến địa điểm của phần thi thứ ba nếu không sẽ bị xem là thua cuộc và bị loại.
Sau khi nghe xong lời nói của Triệu Hải, tất cả đều chuẩn bị chờ báo hiệu mà xuất phát. Triệu Hải lúc này bắn linh lực lên trời để báo hiệu phần thi bắt đầu.
– 3… 2… 1 xuất phát. Ta sẽ đợi các ngươi ở đó trước. – Triệu Hải nói xong cùng các đồng môn ngự kiếm phi thiên bay về phía địa điểm thi thứ 3.
Tất cả đều nhanh chân hướng về phía đỉnh núi mà không quan tâm về những gì phía sau. Nói là đi lên nhưng trên đường chả ai chạy cả vì tất cả đều dùng khinh công của mình mà bay qua cho đỡ tốn sức. Đỉnh núi mặc dù rất dốc và không khí đang loãng dần nhưng vì muốn qua được thử thách không ai lại không quyết tâm đạt được đến cuối cùng cả. Tất cả đều không biết Ngọc Thiên đã biến mất từ lúc nào. Ngay lúc này Triệu Hải và những người của Thiên Hoa môn đã đến nơi thì lại phải tiếp tục há hốc mồm vì Ngọc Thiên đã đứng ở đó tự lúc nào, hắn lại còn đang nằm ngủ nữa chứ. Triệu Hải được phen cười khì vì hắn biết kiểu gì tên tiểu tử này cũng khiến người khác phải bất ngờ nhưng không ngờ lại bất ngờ đến vậy.
– Sư huynh chuyện…. chuyện này…
– Mặc hắn đi, chuyện này ta đã sớm tính đến rồi. Khinh công của hắn còn lợi hại hơn cả ngự kiếm phi thiên của chúng ta. Điều này cho thấy kẻ này cực kì có tài tương lai sẽ mang đến những vinh quang cho Thiên Hoa môn.
Sau khi kết thúc thử thách thứ hai thì số người còn lại chỉ còn lại chỉ còn khoảng 500 người, hơn một nghìn người đã không đủ sức để vượt qua hoặc cũng quá thời gian quy định nên tất cả đều phải xuống núi. Giờ cũng đã đến xế chiều, Lúc này Triệu Hải bắt đầu phổ biến luật thi của vòng ba:
– Qua hai vòng vừa rồi các người đã cho ta thấy được năng lực của mỗi cá nhân. Giờ đã đến vòng thi thứ ba, phần thi cuối cùng cũng là phần thi quyết định các ngươi có nên ở đây hay không? Phần thi câu đố. Các người phải trả lời trong năm phút. Các người đừng vọng tưởng là có thể nhìn nén được kẻ khác vì giấy này đã được làm phép ngoài người cầm nó ra thì sẽ không ai nhìn thấy chữ nào cả. Mà quên nhắc là các người nhớ viết tên vào đấy.
Để lại một bình luận