Nói rồi hắn đặt dương vật trước cửa âm hộ Lệ Băng rồi chà chà làm nàng trở lên sướng khoái chỗ đó nước lại chảy ra. Ngọc Thiên dùng toàn lực thúc thật mạnh đẩy dương vật đâm một phát lút cán vào trong âm hộ Lệ Băng khiến nàng nọ đau quá hét lên một tiếng. Ngọc Thiên chờ một lúc rồi bắt đầu di chuyển dương vật ra vào trong âm hộ Lệ Băng càng lúc càng nhanh. Lệ Băng hai tay quành vào cổ hắn để dương vật hắn tiến sâu hơn vào âm hộ mình. Hắn cứ nhấp liên tục làm Lệ Băng sướng như lên tiên rên la liên hồi. Hai người tỏa nhiệt người đầm đìa mồ hôi.
– Thê tử ơi, nhìn nàng có vẻ đau hay ta dừng lại nhé.
– Ah.. ah. dâm tặc. Ngươi mà… ah.. ah dừng lại đừng mong… ah ta dạy ngươi… về linh… linh lực… ah.. ah
Ngọc Thiên nghe tiếng rên mỹ nhân cảm thấy vô cùng kích thích lại nhịp mạnh hơn. Hai người tiếp tục quần nhau thêm ba hiệp. Ngọc Thiên và Lệ Băng đều thỏa mãn hai người trần truồng ôm nhau ngủ đến sáng.
Phần 9
Sáng hôm sau mặt trời đã lên cao từ lúc nào, Ngọc Thiên bắt đầu mơ màng tỉnh dậy.
“Phịch ” chưa kịp mở mắt thì hắn đã dính một cú đạp đau điếng từ Lệ Băng khiến hắn lộn hai vòng rồi rơi bịch xuống đất. Miệng của Lệ Băng vẫn còn lẩm bẩm:
– Dâm tặc chỗ đó, không được… ah.. ta đánh chết ngươi.
Thì ra nàng vẫn đang mơ ngủ nên lỡ đạp hắn xuống giường. Ngọc Thiên bị đạp xuống giường toàn thân đau nhức lại thêm mệt mỏi sau vụ ái ân hôm qua nữa lại càng mỏi hơn khiến hắn đứng dậy cũng khó, nhưng nếu cứ nằm dưới đất thì cũng không thể chịu được lên loay hoay một lúc thì hắn cũng gắng gượng dậy được.
Ngồi trên giường Ngọc Thiên ngắm nhìn Lệ Băng đang nằm ngủ trên giường, trên người nàng không mảnh vải che thân chỉ có một mảnh chăn mỏng che đi nửa dưới. Khuôn mặt Lệ Băng đang ngủ nhưng vẫn rất xinh đẹp và đáng yêu. Bầu vú tròn trĩnh chìa ra như cố mời gọi hắn. Vẻ đáng yêu của nàng lúc ngủ lại làm cho hắn thêm kích thích. Trong lòng Ngọc Thiên vừa nhìn nàng vừa thầm mắng:
– Nàng vừa đạp ta một cú khá đau đấy, để ta đáp trả lại nàng nhé.
Nói rồi Ngọc Thiên cúi người dùng mồm ngậm nhẹ vào đầu ti bên trái của nàng mà bú mút. Tay phải hắn bóp mân mê bên vú còn lại. Lệ Băng đang ngủ nhưng cũng cảm thấy có gì đó sướng sướng bèn dụi mắt lơ mơ tỉnh dậy thì thấy Ngọc Thiên đang nằm trong lòng mình mà chiếm tiện nghi làm nàng lại đỏ mặt đẩy hắn ra mắng yêu:
– Sắc lang, giờ vẫn chưa đủ sao, tránh ra để ta đi tắm, đã ba ngày rồi ta chưa tắm ngươi vẫn không thấy hôi à.
Nói rồi Lệ Băng lách ra khỏi vòng tay Ngọc Thiên nhưng bị hắn kéo lại để nàng ôm vào lòng hắn trêu ghẹo:
– Muội mà tắm thì hương thơm muội bay đi hết mất lúc đó ta lại cảm thấy không hay chút nào.
Lệ Băng nghe hắn nói thế thì cảm thấy sao cái mồm tên này lại chứa nhiều mật hoa đến thế hèn chi được bao nhiêu mỹ nhân để ý, trong số đó nàng cũng không ngoại lệ. Lệ Băng nhìn hắn nói:
– Ta không muốn đùa nữa giờ ta phải đi tắm.
– Để ta đi cùng nàng. – Ngọc Thiên vẻ mặt háo hức nhanh nhảu đáp.
– Ta không muốn, ta không quen tắm chung, tốt nhất là để ta tự….
Lệ Băng chưa dứt lời đã bị Ngọc Thiên bế lên rồi bước về phía nhà tắm làm nàng vừa xấu hổ vừa đập mạnh vào ngực hắn la hét:
– Dâm tặc đáng ghét, thả ta xuống, thả ta xuống.
– Ta chỉ muốn giúp nàng vệ sinh thân thể cho sạch sẽ thôi mà.
– Ta tự làm được, có mà ngươi vào đấy rồi ” ấy ấy “, buông ta xuống. – Khuôn mặt Lệ Băng trở nên đỏ bừng.
– Ấy ấy là gì ta không hiểu, hay vào đó nàng dạy ta nhé. – Ngọc Thiên vừa nói vừa tủm tỉm cười khuôn mặt háo sắc nhìn Lệ Băng.
– Dâm tặc, thối tha, ta biết mà.
– Tắm xong ta sẽ đi kiếm thức ăn cho nàng, chắc ba ngày không ăn nàng cũng đói lắm nhỉ?
– Chắc chỉ một chút, tại ta có linh lực nên cũng như một ngày không ăn thôi.
Ngọc Thiên ” ừm ” một tiếng, trong lòng cũng hiểu ra được phần nào khả năng của linh lực. Sau đó lại tiếp tục bế Lệ Băng vào phòng tắm. Tại đây Lệ Băng được Ngọc Thiên tắm cho, còn gì bằng khi trực tiếp được tắm rửa cho tuyệt đại mỹ nhân. Bàn tay của Ngọc Thiên theo làn nước mát xoa nắn khắp cơ thể của Lệ Băng khiến nàng vừa sướng vừa xấu hổ.
– Này, đừng chỗ đó hôm qua… nhột. – Lệ Băng thủ thỉ khi bàn tay của Ngọc Thiên xoa xoa mép âm hộ của nàng.
Bàn tay thần thánh của Ngọc Thiên cứ liên tục chọc ngoáy âm hộ khiến dâm thủy tiết ra ngày một nhiều. Dương vật Ngọc Thiên đã cứng ngắc từ lúc nào. Ngọc Thiên cảm thấy vô cùng kích thích một miệng trêu đùa mỹ nhân.
– Nước của muội ra nhiều quá.
– Ngươi… ngươi toàn.. ah.. nói…. ah những lời … ah… khó nghe. Đồ.. ah.. vô liêm sỉ… ah. Sắc lang… ah. – Lệ Băng vừa đáp thân hình uốn éo như có dòng điện chạy qua khuôn mặt đỏ bừng nhìn đáng yêu lạ kì.
Ngọc Thiên đưa miệng hôn vào môi Lệ Băng. Mềm quá, ngọt quá, đúng là môi của mỹ nhân có khác. Lưỡi của Ngọc Thiên lại tìm đến lưỡi của Lệ Băng mà mút. Lệ Băng toàn thân vô lực cũng từ từ đáp trả, hai người hôn nhau nồng nhiệt. Tay còn lại cũng đưa đến ngực của mỹ nhân mà bóp khiến nàng lại thêm sướng. Ngọc Thiên lúc cũng chịu hết nổi rồi bèn bế Lệ Băng lên hai tay đặt ở hai mông nàng áp sát vào thùng nước rồi bắt đầu nhấp đầu óc hai người giờ này trống rỗng, tiếng nhóp nhép phát ra ngày một to cùng với tiếng la của mỹ nhân:
– Ah.. từ từ… ah … ah ta chết mất… nữa đi.. muội.. ah ah muốn.
Một lúc sau Ngọc Thiên thấy Lệ Băng run rẩy biết nàng sắp ra bèn di chuyển hông ngày một nhanh dần rồi nhấp sâu vào hết mức có thể khiến hai người ra cùng một lúc.
– Ah… ta chết mất… ah
Ngọc Thiên ra thật nhiều vào bên trong của Lệ Băng cảm giác như âm hộ đang bóp chặt dương vật hắn. Điều này làm nàng phải rửa lại âm hộ một lần nữa. Do đói nên hai người chỉ làm với nhau một hiệp sau đó mặc lại quần áo cho nhau. Ngọc Thiên với Lệ Băng rời khỏi phòng tắm ra ngoài kiếm thức ăn.
Phần 10
Sau khi ra ngoài đã là gần trưa, mặt trời sắp sửa lên đến đỉnh đầu, Lệ Băng dắt tay Ngọc Thiên đi về phía bìa rừng, Ngọc Thiên được nàng nắm tay kéo đi trong lòng cũng có gì đó thỏa mãn, bàn tay ngỏ nhắn, mềm mại trắng trẻo đang nắm bàn tay hắn. Điều này làm hắn chỉ muốn nắm thật chặt tay Lệ Băng như không muốn buông ra. Lệ Băng tự nhiên thấy hắn nắm chặt tay mình cảm giác có phần khó chịu thì lên tiếng:
– Này ! Ngươi sợ thế à.
– Đâu có. – Ngọc Thiên nhanh nhảu đáp.
– Ngươi nắm chặt tay ta thế nghĩa là ngươi sợ đi vào rừng đúng không. – Lệ Băng mỉm cười ma mãnh nhìn hắn.
– Ta sợ nàng bỏ đi lên mới nắm chặt thôi, tại ta không muốn phải xa nàng.
– Ngươi chỉ được cái nói láo.
– Ta sợ nàng bị thú dữ đuổi nên mới nắm chặt tay bảo vệ nàng mà thôi.
– Ngươi không thấy ta sống ở rừng hay sao mà sợ mấy con thú đó? Với lại ta mạnh hơn ngươi việc gì cần ngươi bảo vệ.
– Có thứ nàng vẫn chưa mạnh bằng ta.
– Làm gì có đừng có nói xạo?
– Về cái khoản “ấy ấy” ta vẫn hơn nàng đó. – Ngọc Thiên mỉm cười trêu chọc rồi kéo tay ôm Lệ Băng hôn đắm đuối vào đôi môi nàng.
Lệ Băng bất ngờ bị chiếm tiện nghi nhưng nhanh chóng đẩy hắn ra. Chạy xa hắn năm bước quay mặt mỉm cười về phía Ngọc Thiên:
– Ngươi là đồ dâm tặc đáng ghét, háo sắc, vô liêm sỉ.
Nói xong Lệ Băng lè lưỡi “lêu lêu” chọc tức hắn bộ dạng đáng yêu vô cùng rồi chạy đi. Ngọc Thiên nhìn bộ dạng của Lệ Băng đã ba ngày không ăn mà nàng vẫn còn nhiều sức thế có khi còn khỏe hơn hắn. Ngọc Thiên chạy một lúc mới đuổi kịp nàng. Hắn nhìn Lệ Băng hỏi:
– Bình thường ở đây muội sống bằng gì?
– Ta thường đặt bẫy bắt mấy con thỏ, gà rừng để kiếm sống, với một số các loại rau trồng sau nhà. – Lệ Băng đáp.
– Cái bẫy để bắt thỏ gà của nàng còn bắt được cả hổ chứ đừng nói đến gà với thỏ nhé. – Ngọc Thiên trêu chọc.
– Ta có làm bẫy chắc chỉ có con hổ nào ngốc mới dẫm phải thôi. – Lệ Băng nhìn Ngọc Thiên nhằm àm chỉ hắn là con hổ ngốc đã dẫm phải bẫy của nàng.
– Thôi ta không đùa nữa. Muội có bao giờ đi ăn ở quán trọ nào không?
– Vài lần thôi nhưng ta ít khi ra khỏi rừng lắm.
– Vậy để ta đãi muội một bữa nhé?
– Ta ăn nhiều lắm ngươi trả nổi không?
– Ta sẽ cho nàng ăn một bữa thỏa thích.
– Câu này là ngươi nói đấy nhé.
Sau đó hai người ra khỏi rừng tiến vào một quán ăn. Ngọc Thiên nhìn hình dáng của Lệ Băng nhỏ nhắn nhưng không ngờ nàng có thể ăn khỏe thế. Dù gì cũng ba ngày Lệ Băng chưa ăn gì nên đói cũng không phải lạ. Số ngân lượng chi trả cho một bữa của nàng cũng phải bằng năm bữa ăn của hắn. Cũng may là ngân lượng và ngân phiếu mà Tiểu Hoa đưa cho Ngọc Thiên cũng không phải là ít xem ra việc này cũng không phải quá lớn đối với hắn. Lệ Băng sau khi ăn no lấy tay xoa bụng mắt ra hiệu cho Ngọc Thiên tính tiền. Hắn nhìn nàng nháy mắt chọc ghẹo:
– Giờ ta mới hiểu vì sao cái bẫy của nàng có thể bắt được hổ rồi. Một con hổ cho nàng ăn cũng chưa thấm vào đâu. Hehe.
Lệ Băng thấy hắn chọc tức mình thì giận giữ dùng tay nhéo tai Ngọc Thiên một cái thiệt đau khiến hắn phải la “Ui da” một cái rõ to. Miệng Ngọc Thiên bắt đầu phát huy tác dụng:
– Thê tử xinh đẹp, đáng yêu dịu dàng, ta xin lỗi, ta sai rồi, nàng tha cho ta được không?
– Ai thèm là thê tử của ngươi chứ. Hứ.
– Ta hứa tối nay sẽ nhẹ nhàng hơn.
– Ngươi ! Ngươi là tên bại hoại vô liêm sỉ.
Lệ Băng thấy hắn nói vậy giữa chốn đông người thì trong lòng cảm thấy xấu hổ. Véo một cái nữa thật mạnh vào tai Ngọc Thiên rồi chạy ra ngoài để mặc cho hắn ở lại tính tiền. Trên đường về Lệ Băng hai mắt dưng dưng cứ lảng tránh không thèm nói chuyện với Ngọc Thiên. Nàng có vẻ rất giận hắn chuyện vừa rồi. Đời nào ai lại đem chuyện ái ân ra nói giữa chốn đông người chứ. Lệ Băng dù dì cũng là một cô gái xinh đẹp nên có tự trọng và sĩ diện cao lại bị hắn chọc ghẹo như vậy cũng cảm thấy xấu hổ nhưng cũng không hề tức giận với hắn. Ngọc Thiên biết nàng giận mình nên hay lại gần để an ủi nàng nhưng trái lại hắn càng làm Lệ Băng khóc to hơn.
– Ngươi.. hức… ngươi chỉ giỏi bắt nạt ta huhu. Hức.
Ngọc Thiên thấy tình cảnh này giống như lúc hắn với Tiểu Ngọc vậy. Đúng là cô gái nào dù mạnh mẽ đến đâu nhưng trong lòng vẫn là tâm hồn nữ nhi, vẫn yếu đuối, vẫn cần được người mình yêu quan tâm chăm sóc bảo vệ. Ngọc Thiên thật sự bó tay với nàng. Trên đường chỉ biết vừa đi vừa xin lỗi năn nỉ nàng việc vừa rồi. Lệ Băng dường như cũng không còn giận hắn nhưng nghĩ lại thì hắn trêu ghẹo nàng như vậy thì ngu gì nàng không xỏ lại hắn một phen. Hai người gần về đến nhà thì Lệ Băng dùng dây thừng phóng về phía người Ngọc Thiên sau đó treo hắn lên cái cây trước nhà. Ngọc Thiên bất giác bị dây thừng quấn chặt vào chân không kịp phản ứng thì bị treo ngược lên cây. Ngọc Thiên hoảng hốt lên tiếng:
– Thê tử ta xin lỗi mà, nàng đừng làm quá lên thế.
– Ta cho ngươi ở đó hai canh giờ xem sau này ngươi còn dám bắt nạt bổn cô nương nữa không. – Lệ Băng cười trêu chọc rồi chạy một mạch vào nhà.
Hai canh giờ sau Lệ Băng thả hắn xuống như đã nói. Ngọc Thiên vừa được thả toàn thân rũ rời chắc vì dùng lực giẫy giụa nhưng không thể thoát được dây thừng chứa linh lực của nàng.
– Ta chỉ định giỡn với nàng một tí chứ đâu có ý gì khác. – Ngọc Thiên khuôn mặt đẫm mồ hôi nhìn Lệ Băng.
– Đáng đời, ai bảo ngươi trêu ta, lần sau thì ta cho ngươi ở trên đó 1 ngày đêm xem như thế nào. Hức. – Lệ Băng quay mặt không thèm nhìn Ngọc Thiên.
– Còn sáu tháng nữa là đến ngày tuyển sinh rồi. Xem ra trong người ngươi cũng có thủy nguyên tố, xem ra có khả năng ngươi vào được Thiên Hoa Môn.
– Sao lại có khả năng? Chồng của muội chắc chắn sẽ vào được cho muội coi.
– Ngươi tưởng ngươi vào được dễ thế à.
– Muội tự nhận làm vợ ta rồi nhé hihi. – Ngọc Thiên vừa nói vừa cười cười nhìn Lẹ Băng chám chọc.
– Ta không giỡn với ngươi nữa tên bại hoại. Nếu từ mai ngươi không chăm chỉ luyện tập thì đừng mong đặt được gót chân vào đó.
– Ta hứa ngày mai ta sẽ cố gắng không để người vợ xinh đẹp của ta thất vọng.
– Chắc ngươi thích ngủ một ngày trên cây lắm nhỉ?
– Ấy ấy, đừng làm thế ta… ta chừa rồi. – Ngọc Thiên biết Lệ Băng là người có cá tính mạnh mẽ không thích đùa nên cũng cảm thấy sợ hãi vội xin lỗi nàng không khéo nàng làm thật hắn chỉ có nước treo trên cây đến sáng. Hai người nói chuyện vui vẻ suốt buổi chiều. Đến tối cả hai đều tiếp tục công việc mình ân ái của mình đến thỏa mãn mới thôi.
Phần 11
Sáng hôm sau, trời mới hửng đông thì Lệ Băng đã kêu Ngọc Thiên dậy.
– Này, ngươi tính ngủ đến bao giờ.
– Trời vẫn tối thế kia sao nàng gọi ta dậy sớm vậy? – Ngọc Thiên lơ mơ đáp, mắt vẫn dụi dụi rồi lại rúc vào chăn ngủ.
– Canh năm rồi còn sớm sủa gì? Dựa vào thể lực và gân cốt của ngươi thì không luyện tập gian khổ đến lúc đó không có cửa vượt qua vòng đầu đâu. Dậy mau lên. – Lệ Băng vừa nói vừa lay lay người hắn dậy.
Để lại một bình luận