Hôm nay là thứ 2, ngày khai giảng của năm học mới, ngày mà bao nhiêu học sinh đến trường để tắm nắng 2 tiếng sau đó đi về. Trường đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết sẵn sàng cho hôm nay. Vì hôm nay chỉ đi học rồi về thôi nên Trường cũng chỉ mang theo 1 chiếc điện thoại Iphone được cha mẹ mua hồi anh đỗ lớp 10 năm ngoái. Trường mang theo vì biết hôm nay là quốc tế phơi nắng nên chuẩn bị sẵn điện thoại để lên mạng đọc truyện.
Nhà Trường có 4 người, cha mẹ và em gái kém Trường 2 tuổi. Nhà Trường cũng là khá giả trong vùng nên cũng tuyển vài người giúp việc cũng vì cha mẹ Trường khá bận rộn ít khi ở nhà.
– Cậu chủ ơi ! Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.
Tiếng một người giúp việc gọi Trường.
– Dạ! Con xuống ngay.
Trường đáp rồi nhanh nhẹn bước xuống cầu thang tiến vao trong bếp. Ngồi vào bàn anh hỏ:
– Lan đâu cô, sao con không thấy em ấy.
– Em cậu vì khai giảng, trường lại khá xa nên đã đi từ sớm rồi. Ba mẹ cậu cũng dặn là khi nào cậu dậy thì đưa cậu chút tiền ăn vặt.
Nói rồi cô giúp việc đặt trên bàn tờ 200k rồi ra sau nhà dọn cỏ như thường lệ. Trường sau khi ăn xong thì cũng ra ngoài, không quên cầm theo 200k trên bàn. Vừa bước ra cửa nhà anh đã gặp Trình – bạn thân từ nhỏ đến giờ. Hai người đã học cùng nhau suốt 10 năm. Hai đứa đều có sở thích là anime và truyện sex.
– Ê Trình ơi, dạo này trên diendan lại có truyện mới đấy, mày đọc 12 nữ thần chưa, hay vãi đạn luôn ý? – Vừa nói Trường vừa nháy mắt vài cái với Trình ra vẻ bí hiểm lắm.
– Được, được về anh em đọc. – Trình vừa nói vừa cười tay phải giơ lên giống kí hiệu like trên facebook. Nhìn mặt trông dâm vãi cả đạn.
– Sao hôm qua tao thấy mày về muộn thế ?
– Con người yêu nó hẹn tao đi xem phim, việc riêng của tao mày hỏi làm gì. – Trình vừa trả lời vừa liếc ánh mắt về phía Trường.
– Chắc 2 đứa bây xem ít mà ăn cháo lưỡi thì nhiều chứ gì.
– Sủa vừa chứ. Mày lo mà kiếm bạn gái đi. Không khéo ế cmm đi.
– Kệ cm bố. Tao đéo thích yêu. Yêu làm gì tốn tiền quà cáp lằng nhằng.
…
Nhìn Trường thì có vẻ cũng đẹp trai nhưng Trường thật sự kém về việc tìm bạn gái nên cũng không để ý đến ai. Hai người vừa đi vừa nói truyện nên 20 phút sau đã đứng trước cổng trường cấp 3 rồi. Các học sinh bắt đầu đi vào cổng trường tìm về phía lớp mình để chuẩn bị cho khai giảng. Bỗng nhiên trên trời phát ra tiếng ” Uỳnh ” thật to. Cảnh vật đang nắng bỗng nhiên mây đen từ đâu lại kéo đến. Từng hạt mưa bắt đầu rơi đi kèm với tiếng loa của hiệu trưởng:
– Thông báo vì trời mưa nên các em sẽ về lớp của mình để khai giảng. mong các em đừng buồn.
“Buồn đéo gì, sướng vãi cả đạn ra ý khi không tự nhiên được nghỉ ngon vãi. ” – Trường vừa lẩm bẩm vừa khẩn trương về lớp.
Bầu trời cứ thế mưa, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống ào ào, cây cối lại một phen mát mẻ. Trường ngồi trong lớp lặng lẽ nhìn qua ô cửa sổ trong lòng vu vơ nghĩ ngợi điều gì đó. Cả sân trường thấm đẫm nước mưa, những tiếng ” Rào Rào ” là những tiếng ta có thể nghe thấy lúc này. Đột nhiên đôi mắt Trường mở to kinh ngạc nhìn qua làn nước trắng xóa, một cô gái, đúng, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang nghịch nước dưới sân, cô mặc chiếc váy màu lam cùng với mái tóc xanh lam có thể nhìn thấy rõ đôi chân ngà ngọc, chiếc eo thon thả, bộ ngực nẩy nở căng tròn đang khua tay theo mưa như muốn tấu lên một giai điệu mê người. Nhưng kì lạ thay quần áo và tóc cô dường như không bị ướt dường như nước mưa không thể chạm đến cô.
Chứng kiến cảnh tượng trên Trường chỉ còn biết há hốc mồm kinh ngạc trước vẻ đẹp huyền bí và sự kì lạ của cô gái. Đôi mắt cô gái đột nhiên hướng về phía Trường làm tim anh đập thình thịch, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là sao trên đời lại có người đẹp đến thế. Cô gái bí ẩn chợt nở nụ cười hướng về phía Trường, điều này làm anh không kiềm chế được bất giác quay mặt về phía bàn Trình hỏi nhỏ:
– Ê mày, con nhỏ dưới sân trường vừa chui ra từ anime à ?
Trình ngơ ngác như không hiểu chuyện liếc mắt một cái xuống sân trường rồi đánh mạnh một cái vào vai Trường nói lớn :
– Thằng cờ hó này, mày xạo vừa thôi tao có thấy ai đâu !
– Đây ! Phía kia kìa. Ủa ? Nhỏ đâu rồi, rõ ràng tao vừa thấy nó ở kia mà.
Vừa nói anh vừa chỉ tay về hướng cô gái bí ẩn vừa đứng nhằm biện hộ.
– Tao biết mày nghiện Anime nhưng cũng phải có mức độ chứ đằng này mày như thế thì gặp ai đừng bảo là bạn tao nhá.
Trình vừa nói vừa nhìn Trường với ảnh mắt trêu tức
– Ừ, chắc tao nhìn nhầm.
Trường vừa nói vừa suy nghĩ chắc chắn không có việc mình nhầm được.
”Nhỏ đó vừa ở đây, thoắt cái đã biến đi đâu nhỉ”. – Suy nghĩ này cứ ám ảnh trong đầu hắn.
Đột ngột từ cửa lớp một cơn gió nhỏ đẩy mạnh cửa vang lên tiếng ”Rầm”. Sau đó bước vào chính là cô gái bí ẩn đó. Cô lại nở 1 nụ cười hướng về phía Trường. Điều này làm Trường kinh ngạc đến bàng hoàng vội nói lớn :
– Đấy ! Nhìn đi, là nhỏ đó.
Cả lớp ngơ ngác liền nhìn về một phía nhưng không phải phía của cô gái nọ mà chính là phía của Trường. Trình đột nhiên lên tiếng :
– Chỉ là gió thôi mà sao mày la to thế. Mày đúng là có bệnh lâu năm mà giấu. Ấm đầu thì ra tắm mưa đi cho nguội bớt chứ đừng ảnh hưởng đến lớp chứ ?
Câu nói này làm Trường bàng hoàng bởi ngoài hắn ra không ai nhìn thấy được cô gái. Cô gái bước dần về phía Trường đột ngột ôm vào người hắn làm cho hắn mặt đỏ bừng khi cảm nhận được đôi nhũ phong đang áp sát ngực mình cùng với mùi thơm của cô gái. Sau một phút bàng hoàng trấn tĩnh thì Trường đột ngột hỏi :
– Cô thật sự là ai ? Sao không ai có thể nhìn thấy cô, đừng nói là cô chính là ma nhé.
Trường nghĩ suy luận mình hoàn toàn đúng nên dần cảm thấy kinh hoảng thì cô gái đột ngột lên tiếng. Giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái xinh đẹp tuyệt trần phát ra ngọt ngào đến chấn động tâm can của anh:
– Chàng chính là người được chọn.
– Được chọn là sao, tôi không hiểu.
– Vì chỉ có chàng mới nhìn thấy được thiếp. Kẻ nhìn thấy sứ giả của thần chính là kẻ được các vị thần chọn.
– Tôi không hiểu, xin hãy nói rõ ràng hơn nữa?
Bất giác học sinh trong lớp đang bàn tán xì xào về việc gì đó. Không cần nói cũng biết là đang nói về Trường. Mọi người không nhận ra sự tồn tại của cô gái nên việc nghe được giọng nói của cô cũng vô vọng. Lúc này cả lớp nghĩ hắn đã bị làm sao nên mới dứng nói truyện một mình như thế. Trình là người quan tâm nhất nên tiến đến nói với hắn :
– Trường ! Mày bị bệnh sao không bảo tao ? Tỉnh lại đi.
Trường bất giác nhận ra nên cũng biết mọi người đã hiểu lầm mình nên nói lớn :
– Xin lỗi, tại đang suy nghĩ lên lẩm bẩm 1 mình ấy…..
Trường chưa nói hết câu đã nhận được nụ hôn nồng thắm từ cô gái nọ khiến hắn chỉ biết ngây người hưởng thụ. Nhưng có lẽ hắn không biết nụ hôn ấy chính là chất xúc tác để mở ra 1 cánh cổng. Gió bắt đầu tràn ngập lớp học như để giữ khoảng cách của Trường và cô gái nọ với mọi người trong lớp. Cơn gió thổi bay sách vở và bàn học một cách mạnh mẽ. Chiếc cổng bắt đầu mở ra dưới chân Trường và hút hắn vào trong. Xung quanh lớp học gió đã biến mất không để lại vết tích, cả cô gái nọ cùng với một người khác đó chính là Trường.
Phần 2
Tại một nơi vắng vẻ ở sâu trong rừng, lúc này trời đã về đêm. Một thanh niên đang nằm bất động trên cỏ. Mơ màng, y bắt đầu tỉnh dậy như vừa trải qua một giấc ngủ dài cảm giác đầu đau nhức như búa bổ.
– Ui da, đau quá.
Người đó lấy tay sờ lên đầu mình lẩm bẩm sau đó bất thần lặng im nhận ra mọi thứ xung quanh chỉ toàn là một màu đen kèm theo vài tiếng gầm gừ của thú dữ đang ẩn nấp đâu đây. Hoảng hốt, sợ hãi, kinh ngạc là những thứ ta có thể nhìn rõ nhất trên mặt người đó. Người thanh niên này không phải ai khác mà chính là Trường.
– Đây là đâu? Sao ta lại ở đây ? Vừa nãy còn ở trong lớp và… Đúng rồi !
Mặt Trường như tái xanh và nhận ra điều gì đó.
– Cô gái đó, chính cô ta đã đưa ta đến đây, nhưng cô ta làm vậy vì mục đích gì chứ.
”Gào, Gào… ” tiếng hổ gầm to làm Trường như thức tỉnh. Trường bắt đầu hiểu đây là một khu rừng chỉ toàn thú dữ sống về đêm mà bây giờ trời vẫn chưa sáng, mình mà để nó bắt được thì chắc chắn thành bữa sáng cho nó mất. Trường nhận ra một sự sợ hãi vô hình đang lấn át tâm trí mình. Hắn bắt đầu cắm cổ chạy với mong muốn tránh xa cái thứ vừa gầm lên lúc nãy và cố gắng thoát khỏi khu rừng tăm tối này. Nhưng khu rừng thì cứ như một mê cung vô tận cho dù hắn có chạy thế nào mà không biết đường thì muốn ra gần như vô vọng.
Thoáng chốc hắn đã trở lại vị trí cũ. Trường tìm một cái cây to nhất trèo lên trên đó để tránh lũ thú dữ dưới chân mình. Hắn móc móc dưới quần mình để tìm chiếc Iphone mong muốn soi sáng cảnh vật dưới chân. Đột nhiên, sắc mặt Trường biến đổi.
– Thôi chết rồi, lúc nãy mình còn để ở trên bàn. Chỉ tại cô ta lôi mình đến đây. Hừ ! Cô nhớ đấy, ta sẽ tìm cô tính sổ.
Trường vừa nói vừa cảm thấy buồn bực, nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt và nụ cười của cô gái, đặc biệt là lúc cô áp cặp nhũ phong vào ngực hắn thì hắn lại không đành lòng hận cô, trái lại mặt Trường có chút gì đó ửng đỏ lên. Hắn bắt đầu cảm thấy trên cổ mình có gì đó vướng mắc liền đưa tay lên cổ sờ thử, đó chính là một chiếc dây chuyền kim loại màu lam, cuối dây có một chiếc ngọc nhỏ màu lam gắn vào ước chừng nửa đốt ngón tay út. Mặt đá phát ra ánh sáng màu xanh huyền ảo nhìn vô cùng đẹp và bắt mắt.
Trường đang loay hoay tìm cách tháo sợi dây truyền ra thì đột nhiên ”Rắc… Rắc… Khực… ” Cành cây Trường đang bám vào bất ngờ gãy rơi xuống làm hắn không kịp phản ứng chỉ biết rú lên một tiếng rồi cùng rơi xuống dưới theo cành cây.
“Ầm” đầu Trường va vào đất khiến hắn bất tỉnh. Những con thú dữ quanh đó nghe thấy tiếng rơi và tiếng la của Trường cũng vội vàng lao tới phía y nhằm chiếm lấy miếng mồi ngon. Đột nhiên, những con thú chỉ còn cách Trường khoảng ba bước chân thì đột nhiên bị một lực vô hình màu xanh đánh bật ra bên ngoài bất tỉnh. Một thân ảnh từ trong chiếc dây truyền bước ra, không ai khác mà chính là cô gái đã đưa hắn đến đây. Khuôn mặt cô hiện lên sự giận dữ nhìn về phía bọn thú rừng quát lớn:
– Vác ngươi biết đó là ai không mà dám mạo phạm. Đó là người được những vì sao chọn. Người đó tương lai không chỉ cứu nguy cho khu rừng này mà còn là cả thế giới này.
Nói xong cô gái hướng vẻ mặt lo lắng về phía Trường nói nhỏ:
– Việc thiếp làm cũng đã hoàn thành theo chỉ thị của tôn sư, còn lại tạo hóa là do chàng. Ngày ấy sắp đến, thời gian cũng không còn nhiều. Thiếp tin ở chàng… Đăng Trường.
Sau đó cô gái đột nhiên biến mất và để lại một vòng tròn linh lực nhằm bảo vệ Trường khỏi thú dữ xung quanh.
Sau khi tỉnh lại, Trường bất ngờ nhận thấy cơ thể mình đang được băng bó chằng chịt những dây là dây, hơn thế anh còn nhận ra mình đang ở trong một căn phòng được trang trí theo kiến trúc cổ, giữa phòng có một chiếc bàn gỗ phủ khăn trải màu hồng và 3 chiếc ghế nhỏ để ngồi kèm theo trên bàn là một tách trà pha sẵn vẫn còn nóng với vài chiếc chén. Phía trái căn phòng là một chiếc bàn trang điểm với một số nữ trang nên hắn biết chắc đây là khuê phòng của một thiếu nữ cùng với mùi hương của con gái.
Trường định di chuyển đứng dậy thì phát hiện đầu mình đau nhức, hắn lấy tay sờ lên đầu thì nhận thấy phía trên gáy của mình đang sưng lên một cục to tướng. Trường đành thở dài rồi lại nằm xuống giường định bụng chợp mắt thêm tý nữa thì có một tiếng đẩy cửa làm hắn phải ngước mắt nhìn ra. Một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp khoảng 20 tuổi đang đứng trước cửa liếc mắt mỉm cười nhìn về phía Trường. Thiếu nữ mặc trên mình một bộ y phục màu trắng, vẫn nhìn rõ cặp mông to tròn, bộ ngực nảy nở như muốn mời gọi Trường đến lấy. Cô gái bước về phía Trường cất tiếng nói làm hắn choàng tình sự ngây ngốc đắm chìm trong sắc đẹp của cô gái :
– Cuối cùng công tử cũng đã tỉnh! Để muội cho người mang thuốc và đồ ăn sáng vào cho công tử.
– Phiền cô nương quá, tại hạ đã nhờ ở nhà cô nương 1 đêm, trong lòng cũng có một chút áy náy.
Trường nhận thấy cô gái xưng hô với mình như vậy liền chắc chắn đây không phải thế giới mình sống mà là một thế giới cổ trang hoàn toàn xa lạ lên cũng thay đổi cách xưng hô sao cho giống với những phim kiếm hiệp mà hắn đã từng xem.
– Công tử đã hôn mê 5 ngày đêm rồi chứ đâu có phải một ngày. Nhưng vì muội đã cho người thường xuyên vệ sinh thân thể và băng bó cho công tử nên trên người công tử mới không có mùi hôi.
Lời đáp của cô gái khiến Trường giật mình suy nghĩ ”Ta đã hôn mê 5 ngày sao”. Quả thật thế, Trường nhận ra cơ thể mình gần như không còn chút sức lực, đến ngồi dậy cũng khó khăn. Cô gái bất chợt nói:
– Muội là Lục Tiểu Hoa, con gái của trang chủ lục gia trang, còn huynh, danh tánh xưng hô của huynh là gì ?
Để lại một bình luận