Phần 11
Khu nhà tồi tàn hiện diện sừng sững trước mặt Phong. Hắn nhìn địa chỉ, ờ thì đúng rồi, nhưng cái lạnh lẽo ở các đốt sống lưng khiến hắn không dám đụng vào cánh cửa sắt. Nuốt nước bọt đánh ực, hắn đẩy cánh cửa tiến bước vào.
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai, làm hắn giật thót, tim đập thình thịch. Không khí cô đặc, mù mịt sương, làm cho bầu không gian trở nên u ám lạ thường. Cảm giác giống như bước vào một căn nhà ma, dâng trào trong lòng mỗt nỗi sợ hãi không nguyên nhân, không chứng cớ. Nỗi sợ vô hình như đẩy Phong bước tiếp vào căn nhà cũ kĩ. Từng bước chân dẫm lên đám cỏ phủ sương lạnh lẽo, Phong tiến lại gần cánh cửa gỗ. Nói là căn nhà chứ đúng ra nơi đây giống như một căn biết thự khổng lồ giữa khu ổ chuột. Phong đẩy nhẹ cánh cửa, tiến bước vào bên trong.
– Chị Hân ơi…
Hắn lọt thẳm vào bên trong bóng tối của toà nhà, chìm trong sự tĩnh lặng đến đáng kinh ngạc. Phong cảm nhận được hơi thở buốt giá của bản thân, vì cả nỗi sợ nho nhỏ trong lòng cũng như nhiệt độ thấp vãi đạn của căn phòng. Căn phòng của bóng tối bỗng bừng sáng, Phong lập tức lấy tay che mắt bởi luồng sáng phát ra từ phía trước. Tiếng trầm trầm từ phía ánh đèn ấy.
– Mày là Phong à ?
Ồ, tên này biết tên mình ! Điều này giúp Phong níu lại cái sự dũng cảm đang lạc trôi đi xa vì ánh đèn bất ngờ. Hắn lấy tay ra, hùng dũng đáp.
– Đúng, tao là Phong đây…
Hắn lập tức á khẩu, kẻ đang ngồi trước mặt hắn là Manh Phạn, bồ của Hân, xung quanh là những tên đệ tử mặt mày xăm xỉa giang hồ. Thằng nào thằng nấy cơ bắp cuồn cuộn, một nện là về bệ đá cổ đếm số ngay lập tức. Hắn run như cày sấy, nhưng tính thích thể hiện vẫn giúp hắn đứng vững.
– Mày nhận được thư của Hân đúng không – ? Phạn gằn giọng.
– Dạ vâng đúng rồi ạ…nhưng chị Hân chỉ gửi mail bình thường thôi ạ…á…á đau…đau…
– Xạo lồn này, giao lưu phụ huynh cho bớt tật xạo lồn nha em. – Phạn kéo tai Phong xách lên nhẹ như bông, lắc lắc như con chim màu tím trên Dickbook.
– Anh…anh…tha em…huhu…
Thả Phong xuống, Phạn lại ngồi vào ghế. Ngón tay vẫy vẫy, chỉ vào Phong, ra lệnh.
– Thịt nó.
Bọn đệ tử của Phạn từ từ tiến đến với nụ cười nham hiểm thay lời biểu thị cho những ý nghĩ đen tối trong đầu. Xong đời, bọn này mà đấm thì có gãy xương. Mà sao tự nhiên tay bọn nó mò xuống dưới làm gì thế nhỉ ? Thôi chết mẹ ! Bọn kia tụt quần Phong xuống, trưng ra cái lỗ hồng hào nho nhỏ cùng với con cu do quá sợ nên đã teo lại còn tí xíu. Phong chắc vì sợ quá nên nằm im chả nói gì. Bọn đệ của Phạn chỉ trỏ cái con chim bé tí tẹo cười to, rồi mỗi đứa rút súng to đùng ra. Thằng cao nhất trong đám – tạm gọi là thằng cao – tiến lại gần, giơ con cu của nó lên. Phát này nó mà đâm thì trĩ suốt đời. Cây súng vừa chạm lỗ nhị hồng hào, Phong bỗng thét lên :
– Time froze.
Thời gian ngưng đọng lại, Phong từ từ đứng dậy, phủi phủi quần áo, quan sát. Bên nó có tầm chục thằng, bị thông thì chỉ có banh đít. Cái mặt hí hửng của cái thằng cao khiến hắn muốn vã vào mặt nó vài cái. Đang lúc điên người, Phong xách ngay cái xẻng bên cạnh, phang thẳng thằng này một cái. Lập tức một tiếng thét vang lên, dòng máu tươi chảy ra, thằng cao nằm ôm mặt. Nó quằn quại vì cơn đau. Phong lặng lẹ nhìn dòng máu tươi chảy xuống, mặt không một chút biểu cảm. Mọi thứ bất động, chỉ có thằng cao và Phong di chuyển, như cuộc solo 1v1 trong Tối hậu thư. Thằng kia đứng dậy, tay ôm đầu đầy máu, tay lần tìm con dao được dắt trong túi. Phong lại lao lên, tiễn tên này lên bảng với một xẻng cực mạnh. Thằng cao nằm bất động, hơi thở yếu ớt, rên rỉ. Phong đứng im, lạnh lùng nhìn nó, nhưng trong lòng lại cực kì phấn khích với sức mạnh mới mà hắn đang có ở hiện tại.
Để lại một bình luận