Phần 87
Đợi một lúc, thức ăn được dọn lên. Cả bọn lao vào hùng hục càn quét, đói bụng mà ăn lẩu nóng thì đúng là số dách.
– Chị ăn cá nè, ngon lắm!! Ăn lẹ để hai đứa kia ăn hết đó. – Mình gắp con cá kèo bỏ vào chén chị.
– Hi hi… T ham ăn quá à! Cá nhiều mà, ăn sao hết mà lo! – Chị đá nhẹ chân mình.
– Tụi nó ăn như heo, không hết mới lạ! – Mình nói nhỏ.
– Ta ăn vậy mà như heo, vậy chắc T bằng hai con heo…
– Ax… he he…
Thấy mình và chị cứ thì thầm to nhỏ, em Uyên ngồi đối diện lườm lườm mình, hình như hơi ghen. Kệ ẻm, quyền gì mà ghen. Mình thản nhiên như không, vừa ăn vừa cười giỡn với chị. Thật ra, trong lòng mình cũng không thoải mái cho lắm, chẳng muốn khiến ẻm buồn, nhưng bắt buộc phải làm vậy thôi.
Giữa bữa ăn, không khí chợt ồn ào vì một đám người kéo vào. Thoạt đầu mình không để ý, nhưng bỗng thấy một người quen quen, nhìn kỹ lại là thằng Quang. Cảm giác lúc này như sét đánh ngang tai, tim đập loạn lên, bọn nó rất đông, hơn chục thằng, mặt mày đỏ gay hết cả rồi, chắc là nhậu ở đâu một chập rồi mới kéo lại đây làm tăng hai. Ngần ấy thằng mà quây mình, bỏ mạng là cái chắc. Khổ nỗi tụi nó ngồi ngay bàn cạnh lối ra vào duy nhất của quán, có muốn lặng lẽ trốn ra cũng không được.
– Gì vậy T? – Thấy mặt mình lo lắng, Thanh sida hỏi.
– Mày nhìn bàn sau lưng đi, bên tay trái. – Mình thì thào.
– Bàn mới vào đó hả?
– Ờ.
– Chết mợ, sao tụi nó tự nhiên lại xuất hiện ở đây vậy trời! – Thanh sida hoảng hồn.
– Đi ăn nhậu giống mình chứ sao nữa, tao nghĩ tình cờ thôi, không phải biết tụi mình ở đây mà vô tìm đâu.
– Sao giờ T? Chút nữa thế nào nó cũng qua đây gây sự cho coi, hay T trốn đi. – Chị lo lắng kéo tay mình.
– Trốn đâu giờ? Quán này chỉ có một cửa, trong đây cùng đường rồi. – Mình cười khổ.
– Mấy người đang nói chuyện gì vậy? Bọn đó là ai? – Em Uyên ngơ ngác.
– Thấy thằng cao cao mặc sơ mi xanh đóng thùng không? – Mình chỉ.
– Cái thằng nhìn trí thức đó hả? Thì sao? Thấy cũng hiền mà!
– Ừ, hiền lắm! Thằng Quang đó. – Miệng mình méo xệch.
– Hả? Là thằng khi trước hại chị Diễm bị T cho ăn đòn phải không?
– Ừ, nó đó. Lần này tới lượt T ăn đòn rồi, kiểu này chắc ra đi luôn, sống sao nổi. – Mình vò đầu bứt tóc.
– Bé Uyên có võ mà, lo gì. – Mắt chị Diễm bỗng sáng rỡ, mừng ra mặt.
– Tụi nó toàn tướng như trâu cui, mình em cùng lắm xử được hai thằng thôi, dù sao cũng là con gái, sức vóc sao bằng con trai. – Em Uyên lắc đầu.
– Hay mày leo rào ra ngoài đi T, tụi tao ra sau. – Thanh sida hiến kế.
Nhìn hàng rào chắn làm bằng lưới b40 cao ngất, bên ngoài lại toàn là ruộng, mình ngao ngán:
– Vầy sao leo? Với lại đâu chỉ mình tao, còn chị Diễm với mày, nó đều biết mặt. Nó mà thấy hai người, dễ gì chịu bỏ qua.
– Nói cũng phải. Kiểu này phải chơi thật rồi. – Thanh sida nhăn trán suy tư.
Ngẫm nghĩ một lúc, nó móc điện thoại ra:
– Để tao kêu tụi Hải khìn, Hưng mập lại giải cứu. Giờ tụi mình ngồi đây chờ thôi.
– Ừ, cũng chỉ còn cách đó. Không thể gọi chú Quyết được, chuyện chưa xảy ra, không bằng không chứng, tao chẳng dám làm phiền.
– Tao biết. Hi vọng cuối tuần tụi nó không đi đâu xa.
Thanh sida cầm điện thoại nhỏ to một hồi, ngẩng mặt lên thông báo:
– Hưng mập đi Vũng Tàu với đám bạn rồi, may còn Hải khìn ở nhà, nó đang gọi anh em tới đây.
– Đỡ quá! Nó có nói kêu được mấy thằng không? – Mình liếm môi.
– Chưa biết, nó nói sẽ gọi lại ngay.
Điện thoại reo, Thanh sida bắt máy nói vài câu, rồi nhìn mình ái ngại:
– Tính luôn Hải khìn nữa là được 4 thằng, tụi nó đi Vũng Tàu hết rồi.
– Luôn cả tao và mày nữa là 6, 6 thằng chọi 14, chết chắc!!! – Mình vuốt mặt cố lấy lại bình tĩnh.
– Uyên nữa chi, Uyên xử hai thằng cho. – Em Uyên nói chen vô.
– Mấy chuyện dao búa này Uyên tránh xa ra đi, đừng dính vào. Rủi bị một nhát vào mặt là tàn đời biết không? – Mình lắc đầu.
– Đúng đó… – Thanh sida ủng hộ mình.
– Đúng cái gì? Hay lắm hả? Tưởng chỉ có con trai mấy người là biết nói nghĩa khí sao? – Chưa nói dứt câu, bị em Uyên nạt ngang, Thanh sida im luôn không dám hó hé gì thêm.
– Chị lo quá T ơi! Mình ngồi đây chờ tụi nó về đi, đừng ra đó hén! Lần trước T đánh nó quá chừng, giờ mà thấy T, chắc nó giết luôn đó… hix… – Chị Diễm ngân ngấn nước mắt, sụt sịt nói.
– Thì em tính vậy mà, ngu gì đi ra! Chỉ đề phòng trường hợp nó thấy mình thôi, chị đừng lo, không sao đâu. – Mình nắm tay chị trấn an.
Không khí vô cùng nặng nề, bọn mình chẳng ai còn tâm trạng để ăn uống, chưa bao giờ mình cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến thế. Mình cứ ngồi thậm thụt, nấp sau người Thanh sida tránh bọn nó nhìn thấy. Nhưng chờ mãi, chờ mãi chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy tụi nó sắp về, vẫn ăn nhậu cụng ly cười nói ồn ào.
– Uyên đi toilet tí. – Em Uyên đứng dậy.
Mình định cản nhưng không kịp, muốn ra toilet phải đi ngang bàn tụi nó, mặc dù không biết em Uyên, nhưng nhan sắc của ẻm có thể sẽ khiến bọn nó chú ý.
Đúng như mình lo lắng, lúc em Uyên đi ngang, tụi nó xì xào bàn tán. Đến khi ẻm trở ra, một thằng đứng dậy cầm ly bia ép uống làm quen. Ở xa nên mình không nghe rõ họ nói những gì, chỉ thấy em Uyên lắc đầu, xô thằng đó ra rồi đi lại bàn mình.
Bọn thằng Quang nhìn theo, mặc dù mình ra sức che mặt nhưng nhìn thái độ của nó, mình đoán có lẽ nó đã nhận ra. Nhận định này càng thêm chắc chắn khi bọn nó đứng lên, kéo sang chỗ mình.
– Không ổn rồi. – Mình vớ chai nước ngọt thủ sẵn trong tay.
Thanh sida và em Uyên cũng đi qua đứng cạnh mình, đề phòng cao độ đối với bọn nó.
– Hải khìn tới chưa, lâu quá vậy? – Mình hỏi Thanh sida.
– Mới gọi, nó nói đang vô. – Thanh sida nói nhỏ.
Thằng Quang tay cầm vỏ chai bia đập mạnh vào gốc cây gần đó, miểng văng tung tóe, nhìn mình mỉm cười:
– Lâu rồi không gặp, khỏe không em trai?
– Bị thương nặng như mày còn khỏe thế này, nói gì tao. – Biết không tránh được trận thư hùng, mình hừ mũi.
– Còn chưa cảm ơn em trai, nhờ em mà anh được ở nhà nghỉ dưỡng vài tuần, mập mạp trắng trẻo hẳn ra. Định đi tìm em để đáp lễ, không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây, mình có duyên nhỉ?! – Nó cười tươi rói, nhưng ẩn sau nụ cười hiền lành đó là sự nguy hiểm chết người, mình cảm nhận rõ hơn ai hết điều này.
-Muốn gì nói đi, đừng lảm nhảm nữa! – Em Uyên hét to, dường như ẻm cố tình làm vậy để thu hút sự chú ý của mọi người, mong ai đó tốt bụng can giùm.
– Xinh nhỉ, nhìn em mà anh nóng hết cả người! Mấy thằng bạn anh có hứng thú với em lắm, chịu khó chiều tụi nó một chút, có khi anh sẽ nghĩ lại, bỏ qua cho nó. – Thằng Quang cười đê tiện, mấy thằng kia cũng cười rộ lên, ánh mắt nhìn em Uyên thèm thuồng không che giấu.
– Nói đi, tụi mày muốn bao nhiêu tiền mới chịu thôi? – Em Uyên cười khẩy.
– Ở đâu ra con nhỏ muốn khoe của với thằng Quang vậy tụi bây? – Một thằng đầu húi cua, mặc áo thun ba lỗ khoe cơ bắp cuồn cuộn, xăm trổ đầy người cười lớn.
– Nghe cũng hay đó, em lấy hết tiền trong ví ra đi, nếu nhiều hơn anh, anh sẽ bỏ qua. – Thằng Quang nhếch mép.
– Tao không mang nhiều tiền bên người, nhưng nếu cần… tiền tao đủ đốt chết hết cả họ nhà tụi mày! – Em Uyên cũng không vừa, bĩu môi đáp lại.
– Đã quyến rũ lại còn bướng bỉnh, anh thích mẫu con gái như em, chắc là chuyện đó… dữ dội lắm nhỉ? – Nó cười đểu.
– Dữ dội hay không, loại như mày chẳng bao giờ chạm được vào tao đâu, ráng nằm mơ đi! – Bình thường thằng nào dám nói câu đó, chắc em Uyên đã cho gãy vài cái răng rồi, nhưng trong tình huống hiện giờ, ẻm cũng biết phân nặng nhẹ, vẫn điềm tĩnh.
Để yên cho hai bên đối đáp, mình vẫn bảo trì im lặng. Mình đang chờ bọn Hải khìn đến, nên câu giờ càng lâu càng tốt.
– Đùa vậy đủ rồi, xử nó đi tụi bây. Ai đâm được thằng kia một nhát, tao cho một triệu, mười nhát mười triệu, chết tao lo. Khỏi cần nhờ tới anh Bình nữa. – Thằng Quang phất tay ra hiệu.
– Đừng… đừng làm vậy! Anh Quang… có gì từ từ mình nói… – Chị Diễm nãy giờ nép sát vào mình lo sợ, giờ chợt thẳng người lên tiếng.
– A, Diễm! Em vẫn còn nhớ tên anh sao? Vui ghê! – Nó nháy mắt.
– Anh muốn sao mới đồng ý bỏ qua cho tụi tôi? – Chị rụt rè.
– Nãy giờ anh quên mất, giờ em nói anh mới nhớ. Đúng là giết nó thì anh cũng chẳng vui gì, chi bằng em đi chơi với anh một đêm thôi, anh hứa sẽ bỏ qua hết.
– Nằm mơ đi! Còn nhớ lời tao nói với mày lần trước không? Mày dám động bàn tay dơ bẩn của mày vào chị Diễm một lần nữa, tao giết mày!! – Mình không thể kìm được sự tức giận khi nghe nó nói những lời bậy bạ làm nhơ bẩn tâm hồn trong sáng của chị.
– Tôi sẽ đi với anh, nhưng anh phải để T và hai người kia về trước đã… – Chị Diễm run rẩy nói, mắt đã ầng ậng nước.
– Ok, ok. Người đẹp muốn anh chiều ngay! Tụi mày đi đi, hôm nay tao tha, cảm ơn sự hy sinh cao cả của Diễm đi!! – Nó nhìn mình cười cợt nhả.
– Tha cmm, tao mà cần mày tha à? – Mình đập chai nước ngọt vào cạnh bàn vỡ tung tóe, quay sang chị – Chị đứng đây, không đi đâu hết. Cùng lắm thì chết, việc gì phải xin tụi nó?
– Nhưng mà…
– Không nhưng gì hết, em thà chết còn hơn để chị rơi vào tay con thú như nó!!!
– Tình cảm dữ nhỉ? Tao đùa thôi, việc quái gì phải tha cho tụi mày? Xử mày xong tao bắt nó đi không thoải mái hơn sao? Xử nó tụi bây. – Thằng Quang cười gằn ra hiệu.
Để lại một bình luận