Phần 117
Trời đang nắng chói chang, mây đen bỗng ùn ùn kéo tới giăng đầy. Mình ngả lưng trên chiếc võng giăng sau vườn. Gió thổi từng cơn mát lạnh mà sao lòng mình nóng rực, không tài nào bình ổn được những suy nghĩ bấn loạn trong tâm trí. Hàng trăm câu hỏi lởn vởn quanh đầu, tại sao, tại sao, tại sao???
Tại sao chị lại đồng ý cho người ta coi mắt?
Tại sao chị có thể bỏ mặc, không thèm đếm xỉa đến cảm giác của mình?
Tại sao chị có thể nhẫn tâm đến vậy, vứt bỏ mình chỉ trong một giây thôi sao?
Mấy lần mình bật dậy, muốn hỏi chị cho ra lẽ, nhưng chị đang rửa chén dọn dẹp cùng em Uyên. Hơn nữa dì dượng cũng đang ở nhà, rất bất tiện. Mặt khác, hiện tại mình đang rất tức giận, lúc này mà nói chuyện với chị, mình sợ sẽ không kiềm được tuôn ra những lời lẽ không hay làm chị đau lòng, khi đó mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn gấp bội.
Sau khi suy đi nghĩ lại, tính toán thiệt hơn, mình quyết định cố dằn lòng, chờ đến chiều về nhà sẽ nói chuyện rõ ràng với chị. Tính thì tính vậy, nhưng trong lòng vô cùng bất an, cứ như có cây dằm đâm vào tay chẳng thể lấy ra, phải ráng chịu đựng. Cảm giác thật sự rất tệ, cực kỳ khó chịu.
– Nghĩ gì mà mặt đơ ra vậy? – Em Uyên ngồi xuống chiếc võng bên cạnh.
– Nghĩ gì đâu.. – Mình lắc đầu.
– Thật không nghĩ gì không? – Ẻm cười.
– Ừm, một chút thôi.
– Lo chị Diễm bỏ T đi lấy chồng hả?
– Ai nói? – Bị động vào nỗi đau, mình nhảy dựng lên như đỉa phải vôi.
– Cần gì ai nói, Uyên hiểu T quá mà!
– Làm như mình hay lắm! – Mình lầm bầm.
– Tự tin cho lắm vào, ta đây bảnh bao nhiều người thích. Giờ sắp bị người yêu đá đít, bỏ đi lấy chồng. Uyên cũng hiểu nỗi khổ của T! – Ẻm chép miệng.
– Đang bực bội, đừng kiếm chuyện nhen! – Mình bật dậy gầm gừ.
– Kiếm chuyện gì đâu? Nói sự thật thôi mà.
– Sự thật con khỉ! Chị Diễm sẽ không đi đâu hết, thằng Hàn xẻng khốn kiếp đó đừng mong gặp được chị, chứ đừng nói mà mơ cưới.
– He he.. T cản được sao?
– Cần gì cản, tự chị sẽ làm vậy. T biết chị đùa, muốn thử lòng T thôi!
– Ừ, ráng tự huyễn hoặc bản thân đi, để rồi xem! – Em Uyên phẩy tay, ngả người lên võng nhắm mắt lại.
Mình nằm ngước mặt nhìn bầu trời đang chuyển dần sang màu xám, tâm trạng cũng xám xịt theo. Bất chợt mình đưa mắt vào nhà, chị đang ngồi nói gì đó với dì, chắc bàn chuyện coi mắt sắp tới. Có vẻ như mọi thứ đang chuyển biến theo chiều hướng tiêu cực, chuyện mình không muốn thấy nhất dường như sắp biến thành sự thật.
“Không sao đâu! Chị đùa thôi mà, rồi mọi việc sẽ lại trở về trật tự như trước.”
Tự an ủi bản thân chẳng biết bao nhiêu lần mà sao mình không tài nào bình tâm được.
– Ngủ đi, đừng lo nữa! Tối về rồi nói chuyện với chị sau, có gì Uyên nói giúp cho! – Em Uyên chợt nói.
– Ừm..!! – Câu nói em Uyên đến thật đúng lúc, mình cảm thấy bớt lo phần nào. Mắt nhắm lại dỗ giấc ngủ, tối nay sẽ là một cuộc chiến quan trọng đầy khó khăn, mình cần có được sự minh mẫn, tỉnh táo tốt nhất.
Trời mát mẻ, gió thổi hiu hiu, dù tâm trạng bất ổn nhưng mình ngủ rất ngon. Khi em Uyên kêu dậy cũng đã nhập nhoạng tối, lục tục rửa mặt thay đồ, chào dì dượng rồi lên xe về. Em Uyên cố tình đẩy chị qua đi với mình nhưng chị từ chối, rốt cục mình lại cô đơn trên quãng đường không dài cũng chẳng ngắn tí nào.
Rõ ràng chị muốn tránh mặt mình, khi mình cho xe chạy song song với em Uyên, chị luôn quay mặt về phía bên kia.
Chị giận, không muốn nói chuyện với mình sao? Không thể nào, lúc sáng còn rất vui vẻ, dịu dàng bôi thuốc cho mình mà. Vậy chỉ còn một lý do thôi, chị quyết tâm bỏ mình đi lấy chồng nên giờ không muốn đối diện với mình nữa. Chị chán phải giải thích với mình, hay sợ mình sẽ làm chị mềm lòng lay chuyển?!?
Lần đầu tiên mình thấy đoạn đường về nhà sao dài đến thế. Khi mà hai người cùng nhìn về hai hướng khác nhau. Không, đúng hơn là một người nhìn hướng khác và người kia nhìn theo. Thật nhạt nhẽo, vô vị! Giữa mình và chị như dần hình thành khoảng cách vô hình, nhìn thì gần ngay trước mắt nhưng thực ra quá xa xôi.
Em Uyên cũng im lặng không nói gì, có lẽ không khí căng thẳng làm ẻm thấy khó chịu. Chỉ có đôi mắt nâu ướt át của ẻm thỉnh thoảng nhìn mình an ủi. Lòng mình hơi xúc động, em Uyên ngoài mặt luôn đối lập với mình, rất ít khi tỏ ra dịu dàng như chị, tuy vậy lòng ẻm đối với mình thế nào, cả ba người đều hiểu rõ.
May mắn làm sao, cuối cùng đoạn đường đầy đau khổ cũng kết thúc, mình thở phào nhẹ nhõm khi chạy xe vào nhà. Ba mẹ đi vắng, càng tốt, đúng lúc mình cần không gian vắng vẻ thoải mái để “đại chiến” với chị.
Vừa bước vào nhà, chị đã chạy nhanh lên lầu. Em Uyên ra hiệu cho mình đuổi theo, không quên dặn mình nếu thấy tình hình không tốt thì nhá máy, ẻm sẽ lên hỗ trợ.
Mình hít sâu, bước từng bước nặng nề lên trên. Thành hay bại tùy thuộc vào giây phút này, tôi ơi cố lên!!!
“Cộc cộc”
– Chị làm gì vậy? Em vào được không? – Cửa đóng, mình buộc lòng phải gọi.
Không nghe đáp, tần ngần một hồi, mình mở cửa đi vào. Không thấy chị, có lẽ vào phòng tắm rồi, mình nghe tiếng vòi hoa sen.
– Chị tắm hả? – Mình hỏi lớn.
– Ừm.. – Thật lâu chị mới đáp.
– Em chờ chị nhen!
– Có gì không T?
– Em có chuyện muốn nói..
– Chuyện gì? – Chị hơi ngập ngừng.
– Chị tắm nhanh đi, ra rồi nói sau.
– Chị mệt lắm! Tắm xong chị ngủ sớm, có gì khi khác nói nhen!
– Còn có khi khác nữa sao?
– …!!
– Vậy đi. Em ngồi đây chờ chị.
Không đợi chị nói gì thêm, mình ngồi xuống giường. Chị thật sự muốn tránh né mình, xem ra tình hình còn tệ hơn mình nghĩ.
Chờ gần nửa tiếng chị vẫn chưa chịu ra, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy đều. Mình nóng ruột gõ cửa:
– Chị xong chưa? Tắm gì lâu vậy?
– …!
– Nghe em nói không? – Mình kêu lớn.
– Ừm, chị ra nè. – Chị nói khẽ, giọng hơi e dè.
Mình nghe tiếng nước chảy từ vòi hoa sen xuống ào ào, nhưng dường như nước không xối lên người chị mà dội thẳng lên nền gạch. Hai âm thanh rất khác nhau, từ lúc mình vào đến giờ nước vẫn chảy suốt như thế, chị không tắm, chỉ muốn chui vào đó trốn mình sao?
– Chị không ra em đạp cửa vô đó! – Chờ hoài không được, mình gần như muốn hét lên nhưng ráng kìm lại được, giọng nói hơi run rẩy.
– Chị ra.. ra liền nè! – Chị lật đật trả lời, tiếng nước chảy cũng ngưng bặt.
Lại chờ thêm khoảng 10 phút, chị mới chầm chậm bước ra. Cả người khô ráo, tóc cũng chẳng ướt chút nào, chỉ có hai mắt đỏ hoe, dù chị cố tình lau khô những vẫn còn ngấn nước long lanh.
– T… tính nói gì với chị vậy? – Chị rụt rè hỏi.
– Chị ngồi xuống đi đã. – Mình chỉ xuống giường.
– Chị đứng được rồi. T… nói nhanh đi, chị còn ngủ nữa.. – Chị hơi cắn môi, mắt không dám nhìn mình.
– Chị ngồi đi rồi em nói. – Mình lặp lại, mắt nhìn thẳng chị.
Chị lúng túng ngồi xuống, rồi như thấy gần mình quá, lại lặng lẽ hơi nhích ra xa.
Để lại một bình luận