Phần 105
– Chờ em với..
Sau giây phút ngỡ ngàng, em Uyên cố gắng cứu chữa sai lầm bằng hành động. Nhưng vô ích, chị lẳng lặng lên xe, đề máy muốn chạy đi.
Em Uyên lao đến, nhanh tay tháo chìa khóa, tắt máy xe:
– Chị không được đi!
– Đưa chìa khóa cho chị. Chị không cản bé Uyên nữa, nên cũng đừng cản chị.
– Em không đưa. Chị phải ở lại. T cần chị! – Đến lượt em Uyên khóc thành tiếng, gục trên vai chị, ẻm biết bản thân đã thua cuộc. Giờ ẻm có bỏ đi trước, chị cũng sẽ đi theo thôi. Vì chị đã biết được, ẻm càng không thể bỏ mình ở lại một mình.
Chị khó xử nhìn em Uyên thật lâu trong sự đau xót, nước mắt lã chã tuôn. Đi chẳng được, mà ở cũng không xong.
Chứng kiến hết thảy, mình không rõ bản thân đang có cảm xúc gì. Cũng không hẳn không biết, mà quá nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn khiến mình u mê. Đau, chán nản, áy náy, phẫn nộ với chính mình, muốn buông xuôi nhưng lại không thể..
Với chị, mình có lỗi thật nhiều. Với em Uyên, mình tàn nhẫn không ít. Vậy mà họ luôn nghĩ cho mình, đến tận lúc muốn ra đi vẫn lo lắng mình ở lại cô đơn, không ai bên cạnh.
Lần đầu tiên trong đời, một câu hỏi hiện lên trong đầu. Mình tận lực níu kéo là vì yêu chị, hay vì sự ích kỉ của bản thân? Mình có nghĩ đến cảm giác của chị và em Uyên không, hay chỉ nghĩ cho bản thân?
Như lúc này đây, họ ôm nhau khóc là vì ai, vì cái gì? Vì không thể buông bỏ mình hay vì muốn ra đi mà sợ mình đau khổ? Chị và em Uyên khóc, đau đớn giằng xé vì khó xử, và mình là nguyên nhân chính khiến cả hai trở nên như thế, khóc vì thương cho cái thằng khốn nạn như mình..
Có lẽ.. buông chị và em Uyên ra.. mới chính là điều tốt đẹp nhất mình có thể làm được cho cả hai lúc này..
Rồi sau đó, mình sẽ ra sao? Chắc sẽ sống dở chết dở một thời gian dài… Mình đáng bị như thế!
Đầu chợt đau buốt vì những suy nghĩ hành hạ, mình loạng choạng đứng lên, dứt khoát tư tưởng, hít một hơi thật sâu để khống chế cảm xúc.
– Đừng khóc nữa, cũng không cần phải nhường nhịn nhau! Hai người đi đi.
Chị và em Uyên giương mắt nhìn mình, quên cả khóc.
– Của Uyên nè, còn quên gì không? – Khệ nệ kéo 2 vali ra, mình nói.
– Không. – Em Uyên hơi ngơ ngác.
– Ừm. Để T đẩy xe cho!
– T.. có sao không? Bé Uyên ở lại mà, cầm vô đi! Chỉ mình chị đi thôi. – Chị rụt rè.
Đi vào đến ghế, mình đứng lại nói:
– Em bình thường. Chị đừng lo, về dưới nhớ sống cho thật tốt!
– Không. T giữ chị Diễm ở lại đi, Uyên tự đẩy xe được.
– Bé Uyên đưa chìa khóa cho chị, đem vali vô nhà đi!
Lại một phen giằng co chuyện đi hay ở, nhìn cảnh này không hiểu sao cơn giận trong mình bùng phát, không thể nén được.
– Xoảng..!!!
Mình tức giận ném bay ấm trà vào tường bể tan tành, gầm lên:
– Hai người có thôi đi không? Tôi không cần ai lo hết, muốn đi thì đi hết đi. Thằng T này chả chết được đâu, chẳng cần mấy người thương hại!
Chưa hả, mình đấm đá tung tung vào bàn cứ như thằng khùng, chẳng biết đau là gì nữa. Phát tiết cơn giận dữ trong lòng đã đời, mình ngồi phịch xuống ôm đầu thở hổn hển.
Tiếng tranh cãi bên ngoài ngưng bặt. Một lúc sau, tiếng chân nhè nhẹ đi vào, âm thanh loạt xoạt leng keng vang lên.
Mình ngước mặt, nhìn chị và em Uyên đang lui cui quét dọn mảnh vỡ của cái ấm trà xấu số.
– Sao chưa đi nữa? – Mắt mình đỏ ngầu, hằn đầy gân máu.
Hai người nhìn nhìn mình, không nói tiếng nào. Mặt chị tái xanh, em Uyên đỡ hơn phần nào nhưng cũng khá rụt rè, hình như sợ mình lên cơn nhào tới cắn thì phải.
Lúc này, từ xa chợt có tiếng xe ba mẹ mình về. Mình sững người, ông bà mà thấy cảnh này thì chết chắc, mười cái miệng cũng không thể giải thích.
– Chết rồi, dì dượng về. – Chị quýnh quáng.
– Hai người chạy lên lầu mau lên. Đi lẹ! – Mình bật dậy hối thúc.
Không chờ mình nhắc lại lần thứ hai, chị với em Uyên cắm đầu chạy thục mạng lên phòng. Mặt người nào cũng lấm lem như mặt mèo, mắt sưng húp đỏ ké. Ba mẹ mà nhìn thấy chắc xong phim, thôi rồi Lượm ơi. Hậu quả sau đó khỏi nghĩ cũng biết.
Mình định chạy ra vác 3 cái vali vô cất, nhưng chưa kịp thì ba mẹ đã về tới trước cửa. Lăng xăng như gà mắc đẻ, chả biết làm quái gì, mình lật đật chui vô toilet rửa mặt, phi tang cảm xúc.
– T đâu? Nhà cửa gì kì cục vậy nè? – Mẹ mình gọi.
– Dạ, con rửa mặt. Có gì đâu kì mẹ? – Mình ló đầu ra, tim đập như lô tô.
– Mấy cái vali của ai để trước nhà? Con Diễm đâu sao để xe giữa đường vậy? Rồi cái ấm trà của ba con, sao bể nát? – Mẹ nhìn mình dò xét.
– Ấm trà là con lỡ tay làm bể, còn mấy cái vali thì… – Mình gãi thiếu điều tróc da đầu mà vẫn không nghĩ ra lời giải thích nào nghe cho hợp lý.
– Lỡ tay làm bể? Lỡ tay sao mà ướt hết vách tường vậy? Con ném bể thì có, chuyện gì vậy? – Ba nghiêm mặt, phân tích cứ như thám tử.
– Dạ… ơ thì… – Mình lúng búng.
– Không thì là gì hết. Có chuyện gì, nói mau.
– Con cãi nhau với Uyên, tức quá nên.. – Mình nói điên.
– Sao cãi? Còn mấy cái vali nữa, tự nhiên tụi nó dọn đồ là sao?
– Tại… À, tại Uyên rủ chị Diễm đi du lịch, mà con đang bị thương chưa lành không đi được. Con năn nỉ, kêu chờ một thời gian nữa con khỏi rồi 3 người đi chung cho vui, mà Uyên không chịu, cứ nằng nặc đòi đi liền. Bởi vậy..
– Ra là vậy. Già đầu rồi mà vẫn cứ như trẻ con. Chừng nào mua đền cái ấm trà khác cho ba? – Nét căng thẳng trên mặt ba mình giãn ra, cười xòa nói.
– Để mai con mua cho ba cái ấm xịn hơn! – Thoát nạn, mình hớn hở.
– Rồi hai đứa nó đâu? – Mẹ hỏi.
– Ở trên lầu. Nghe tiếng xe ba mẹ về, sợ quá chui lên đó trốn rồi. – Mình cười.
– Làm như mẹ khó lắm không bằng! Con lên kêu tụi nó xuống phụ mẹ nấu cơm ăn.
– Dạ, để con kêu.
Mình ì ạch vác 3 cái vali lên. Cửa phòng chị khóa trái luôn mới ghê.
– Mở cửa, mẹ kêu hai người xuống hỏi chuyện kìa. – Mình gọi.
– T đừng có giỡn bậy nhen! – Cửa xịch mở, gương mặt lo lắng của chị hiện ra.
– Giỡn gì? Em nói thiệt. – Mình trợn mắt.
– Nói gì?
– Thì có sao em nói vậy, kể hết với mẹ rồi.
– Chị không thích giỡn vậy đâu nhen! – Mặt chị xanh lè như tàu chuối, sắp khóc tới nơi.
– Không giỡn, không giỡn nữa! Mẹ kêu chị với Uyên xuống phụ nấu cơm thôi. – Mình vội xua tay.
– Dì không hỏi gì hả? – Tới lượt em Uyên lú ra.
– Có. T nói Uyên với chị âm mưu đi du lịch, không cho T theo. Cuối cùng cãi nhau một trận, T mới phang bể ấm trà. Nhớ nói cho khớp nghe chưa?
– Nói xạo ghê quá!!! – Chị lườm mình.
– Nói xạo đâu phải lúc nào cũng xấu. Như trường hợp này, không có tài năng của em thì chết cả lũ. – Mình bào chữa.
– Chỉ giỏi lẻo lự! Thôi, xuống nấu cơm.
Chị và em Uyên đi ra. Mình lăng xăng vác từng cái vali cất vào phòng trước ánh mắt đầy ẩn ý của hai người.
Mình hiểu, đây chỉ là tạm thời thôi. Chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như thế. Khó khăn còn ở phía trước!
Để lại một bình luận