Cô kêu lên: “Khoan đã anh…”
Anh không thèm nghe, thọc ngay dương vật vào âm đạo cô.
Cô đẩy anh lên, nhưng anh nhất định tiếp tục, nói: “Em là của anh. Cho đáng đồng tiền bát gạo.”
Cô mở to mắt, định thốt lên nhưng đôi môi anh đã chụp lên đôi môi cô hôn ngấu nghiến.
Anh vừa giao hợp với cô vừa mê man lảm nhảm: “Cho anh bóp vú em cho đã… Đụ em anh sướng… Anh đụ đã quá… Cặc sướng quá…” Anh cứ thế mà thúc dương vật căng cứng vào âm đạo cô tuy sau mấy ngày làm tình vẫn còn khít.
Cô nhăn mặt chịu đựng. Anh vẫn lảm nhảm: “Lồŋ em đụ đã quá! Đáng đồng tiền bát gạo quá!”
Rồi anh xuất tinh mãnh liệt trong người cô đã nhũn ra.
Sáng sớm anh thức dậy, nhìn các món điểm tâm trên bàn, nhưng không thấy cô đâu.
Trên bàn là một mảnh giấy nhỏ:
Em đáng đồng tiền bát gạo của anh đó. Em tính ra thì với số tiền anh cho em, đáng với mấy lần anh thỏa mãn tình dục với em.
Anh đã từng nói em sẽ không làm gì mà em không muốn, nhưng anh không giữ lời.
Em đã nói em biết liệu thân, nên bây giờ em liệu thân.
Giã từ anh…
Có vết nhòe trên tờ giấy. Dấu vết của nước mắt.
Anh thẫn thờ, nhớ đến cung cách cô tự nguyện vì muốn đền ơn anh đã cứu vớt đời cô bơ vơ, nhưng anh đã quá sỗ sàng, quá khinh thường cô. Anh đã nghi ngờ cô ngay từ đầu, dần dần bớt nghi ngờ nhưng anh vẫn chưa thực sự muốn gắn bó với cô.
Bây giờ cô đi rồi, anh mới nhận ra đời anh cần có cô…
Bây giờ, anh biết tìm cô nơi đâu đây???
— Hết —
Để lại một bình luận