Anh nâng cằm cô lên hỏi : em nghe anh chứ. Cô nũng nịu đáp vâng và giụi giụi người phụng phịu với anh. Anh hôn lên môi cô khen : em ngoan lắm. Cô yêu thương vít đầu anh xuống, giúi vào ngực, mùi sữa non phảng phất gây gây. Anh tận tình khuyên cô : em cần nằm nghỉ dưỡng nhiều, cả ngày ngồi trên quán, em phải nương cho thai lớn khỏe. Cô ỏn ẻn thưa : nhưng mà em nhớ anh, chỉ muốn được anh ôm em.
Anh cảm động nên vin cô vào và hôn miên man lên cổ, lên áo. Cô rúm lại vì nhột, anh áp mặt vào giữa hai vú cô mà hít thật sâu. Thấy anh xun xoe hôn ngoài áo, cô xê vào sau bờ tường, tự động cởi khuy ra giục anh : hôn em đi. Anh lim dim nghiêng mặt vào chỗ chia đôi hai bầu vú hít thật đậm. Mùi hơi hướm, mùi lụa áo lót, mùi thịt da cô và cả cái dáng mềm mềm, sường sượng của cặp vú tạo sữa làm anh ngây ngất.
Anh lấy hai tay ép nhẹ cặp vú cô lại nói nựng : xương quá, xơm quá và anh lắc rung nhè nhẹ cặp vú cô. Chính cái vẻ diết da của anh mà làm cô xính vính. Cô thở phào và rung rung cặp vú theo. Anh bợ dưới lườn hai cái vú nặng nung núc sữa, đong cân chúng tưng tưng rồi chẳng bảo sao, anh nhẹ xoay cô lại, tháo gỡ cái khóa cài. Dưới cái mát lâng lâng của buổi sáng chớm lên, anh ngây ngô nhìn hai vú tròn trịa của cô như hai đóa hoa hồng vừa nở.
Cô dõi theo ánh mắt mê say của anh vừa hãnh diện, vừa dấy lên lòng yêu anh ngút ngàn. Theo bản năng, anh ôm tròn hai cái vú, rung dịu dàng, mấy cái núm tưng lõng bõng, mớ hạt sữa gờn gợn trên cái quầng màu nâu non. Anh ghé miệng vào mút nhẹ, một luông khoái cảm len lách từ đầu vú chạy rần rần khắp hai bầu vú, tỏa ra châu thân và dồn ùn xuống dưới bụng cô. Đột nhiên, cái sướng lăn tăn như người vũ nữ cầm cái quạt xòe dần ra, cô chụp lấy tay anh rủ rê : vào phòng anh ôm em một tẹo.
Anh có vẻ ngại ngần, cô khiến anh bạo dạn lên : lão có nhà đâu mà sợ. Anh ríu ríu theo cô, cái áo còn lòe xòe để mở, cô đi hai vú nhún binh binh. Anh như cậu bé theo mẹ ra phố chợ. Vào buồng, cô nhong nhỏng kêu anh : hôn cho đã đi, mút cho sướng đi, nhưng nhẹ thôi để vỡ sữa của em hết.
Anh như con bọ cạp bò lổn ngổn trên cặp vú, mút chụt chụt bên này lại chuyển mút bên kia, hai tay vần nhè nhẹ hai vú như nhồi bột. Cô nhếch nhác cong phần lưng, hai vú dềnh dàng nâng cao như quả núi. Anh lục xục hôn hít, vầy vò hai cái vú hả hê. Cô lưu ý anh : có muốn xem qua phía dưới thì em cho đó. Anh nhìn sững cô, nghe cô lặp lại : em nói thiệt, em biết anh đang muốn xem mà.
Anh lụng bụng lột quần cô, kéo luôn cái lót. Chút chất nhầy bám ở đáy, đó là chất cặn đàn bà chửa nào cũng rịn, tuy vậy anh vẫn cầm cái lót đưa lên mũi hít. Cô biết mười mươi nhưng không ngăn trở thói quen kỳ lạ của anh. Cô xịch xạc nhích mở hai giò ra, Ɩồŋ cô duềnh lên cao vút. Hai múi mu nở bét ra, cái Ɩồŋ giống như lát cá thu nằm tênh hênh một đống.
Anh muốn rên lên vì nhìn rõ. Anh kềm giữ hai cổ chưn cô, banh rộng thêm chút nữa. Cái khe hé toác miệng, long lanh chất nước nhớt. Anh giúi người tới, nhấp nhổm như tập thể dục xuống tấn, cô phải bảo ban anh : muốn hôn thì hôn đi, nhưng đừng nút. Anh chúi đầu mũi vào, hít một hơi dài và từ từ chun mỏ lại giặm lên Ɩồŋ cô như ấn triện. Cô ngoe nguẩy lắc mình, anh giặm đi giặm lại mấy lần, một chút cặn nhớt bám trên mép anh.
Cô chiều để mặc anh hôn, nhưng hai chưn từ từ cố mở ra cho anh thích. Cái Ɩồŋ tựa như bị châm chích nên hai mu khẽ rung rung, nước ứa ra từ cái lỗ long lanh, long lánh. Anh khen bâng quơ : Ɩồŋ đẹp quá. Cô bắt tức cười : Ɩồŋ mà có thứ đẹp, thứ xấu sao anh.
Anh loay hoay với cái Ɩồŋ, vạch ra vạch vào coi miết. Cô nhìn tia mắt anh mà bắt yêu ngay. Cô nghĩ giá đừng chửa gần ngày, lúc này cho anh gần cô một phát, chắc anh hí hửng lắm. Đột nhiên nỗi cảm động dâng lên, cô kéo vít đầu anh xuống sát cái Ɩồŋ và hỏi thoang thoảng : thèm lắm hả. Anh lặng lẽ gật đầu.
Cô ập khuôn mặt anh vào giữa háng kẹp hờ lại. Mũi môi anh giặm giặm chỗ Ɩồŋ cô, anh ngất ngây, mụ mị và phiêu bồng, lãng đãng. Cô kẹp đánh đu hai giò, Ɩồŋ cô và mặt anh xàng xàng qua lại. Anh đắm đuối cật lực, cho dù cái bụng chình ình che đè bớt khoảng háng, nhưng quả Ɩồŋ cô bự. Anh nhận ra lông Ɩồŋ cũng như mọc rậm lên, hai cái mu đơm đầy và cái lỗ Ɩồŋ cũng khang khác. Hình như thứ gì cũng thay đổi hình dạng. Ở người chửa tuồng y món nào cũng nở phình lên. Vú lớn, núm vú lớn, quầng vú lớn, rồi Ɩồŋ lớn, mu lớn, lỗ Ɩồŋ lớn, hạt le cũng lớn, đến cục thịt lồi cũng lớn luôn. Hèn chi người ta khen đàn bà chửa đẹp ngầm đẹp lặn.
Bỗng anh run bắn người lên, cô quính quáng hỏi : sao vậy. Anh lè nhè trong miệng : anh chịu hết nổi. Cô thấy anh bụm hai tay ở háng và bật nẩy tung lên. Cô nhỏm lên kéo đầu anh chạm vô vú cô, nói lăng xăng vô tai anh : để ra hết đi, đừng kềm nữa, em biết anh thèm mà. Một bên tai anh đè lên cái vú, anh vò vò bàn tay, người nhảy giựt từng cơn. Anh như cố hết sức leo núi nên bải hoải, cô ép chặt tai anh mà đẩy lắc cái vú rung rinh. Anh lồm cồm bò lê bò càn, một hồi thì ngưng. Cô biểu anh : kéo quần ra thay đi.
Anh giở cái tay hết muốn nổi. Cô đỡ anh dậy và nhỏm lên theo, miệng nói lùng bùng : để em phụ một tay. Xong cô nhẹ nhàng nắm lưng quần anh tụt xuống. Con cặċ anh xịu oặt, nhăn nheo, nhưng ở đầu dính lằng nhằng từng sợi trắng đục. Cô lại hỏi : mệt hả. Anh gật đầu.
Kể từ ngày cô mang thai bé, anh rất mực chăm lo cho cô từng chút như người chồng thực sự. Anh biết cô qua siêu âm, sẽ sinh ra cháu gái đúng như ước vọng của hai vợ chồng, nên anh giành làm hết mọi việc. Anh chẳng nệ dư luận bàn tán vì hiện anh trọ hẳnở nhà cô, việc giúp nhau là thường tình.
Vả lại bụng cô ngày càng to, dáng cô lạch bạch thấy tội. Anh toan nhận gánh hàng lên đồi để cô chỉ đi người không, nhưng còn ngại các bà cạnh bên nói cạnh nói khóe. Cho nên bất đắc dĩ anh để chồng cô gánh buổi sang, còn tối mịt thì anh giúp gánh hàng về. Cô cảm động lắm nên tỏ ra yêu quí anh nhiều hơn.
Chồng cô bận trại tôm lien tục nên chính thức nhờ vả anh, thế nên anh chẳng còn ngại ngùng. Lắm hôm lão phải cất công đi giao tôm tận cao nguyên, hai ba bữa mới về, anh thường được trao phó trông chừng, đỡ đần cô từng chút. Việc đi đứng của cô đã khó, khi ngồi xuống lại càng khó hơn vì cấn cái bụng vượt ngưc.
Người chửa xuất mồ hôi nhiều, thân nhiệt cao, dễ uể oải, bực dọc. Anh thường khuyên cô phải nghỉ ngơi, sểnh vắng khách anh lại buộc cô nằm ra ghế vải. Sau mỗi đợt khách, anh lo thu dọn ly, chai, lon để vào chậu cho cô nằm nghỉ. Lúc nào anh cũng khuyên cô phải giữ kỹ cái thai. Cô biết ơn anh vô cùng.
Về đến nhà, cô than nhọc, nực, lười ươn ra. Anh phải đỡ cô ngồi vững vàng rồi chạy đi pha nước ấm lau mình cho cô. Dạo này cô không mặc lót ngực, hai vú căng sữa độn bè bè, núm sần to như hai cục xí muội. Khi rửa lau, anh thấy hạt sữa nổi đầy trên quầng vú màu nâu non, núm xẩm thâm lại.
Anh rón rén lau bầu vú, dưới lườn, dù đã quen cô vẫn thấy gai gai buồn nhột. Anh chạm nhẹ, sữa non rịn ra, đặc keo và dính dấp. Anh nâng nhẹ dưới vú lên lau ở những kẽ thịt, cảm giác mềm mềm lõng bõng ám ảnh cả cô lẫn anh. Tự dưng cô uốn éo làm nũng và anh cũng cảm trong lòng bấn bíu làm sao.
Anh lau mặt, ngưc, vai, tay cho cô thì chuyển sang lau phía lưng, nách và hông, kéo dài xuống thắt lưng. Cô nhột nhạt từng chút nên nhìn anh đăm đăm trìu mến. Cô da diết hỏi : sao anh thương em thế. Anh bảo vì yêu cô nên anh có trách nhiệm săn sóc cho cô.
Xong phần trên, anh cẩn thận mặc áo xông để giữ cô được ấm. Anh bưng thau nước đi thay, lấy nước khác cũng ấm, lại pha thêm thuốc tím cho tiệt trùng. Anh bưng lại vào phòng, cởi quần trong quần ngoài cô ra rửa phía dưới. Anh lau sạch mông, rửa sạch đít rồi lo đến bộ phận sinh dục. Cô kêu mỏi, anh phải đỡ cô nằm ngửa ra, hai chân bắt ngâm trong một xô nhựa nước ấm nóng khác. Cô phàn nàn anh bày chuyện nhiêu khê, anh bảo : xưa mẹ anh dặn dò thế, người chửa phải ngâm chân để tránh sau lớn tuổi không bị phù nề hay thấp khớp. Cô cười cười trêu anh : chỗ nào anh đưa cụ vào để thuyết phục em phải nghe. Nhưng anh không đáp vì lo tập trung vào việc rửa ráy chỗ tối nhạy cảm của cô.
Bụng cô nổi kềnh giống được úp bởi một chiếc thuyền thúng nhỏ, hoặc tựa như đồi Him Lam trên mặt trận Điện Biên ngày nào. Cái rún lồi lên như một ụ súng phòng không. Ngay phía dưới gò nỗng là một cứ điểm được ngụy trang bởi bụi cây rậm và một cửa hầm vằn vện. Anh tự bật cười khi ví von so sánh vùng bám quanh chỗ háng cô như thế. Thực vậy, Ɩồŋ cô càng mở lớn, hai mu nổi hẳn lên, cửa khe vừa dầy vừa mọng nước. Cô nằm ra nó càng to bề ngang lớn bề dọc, vành vành như đường vào địa đạo Củ Chi.
Anh nâng đít cô dậy, luồn tấm ni lông vào dưới mông để giữ nước khỏi ướt văng tung tóe. Anh lấy gòn thấm nước nóng maàu tim tím vắt chẩy lên Ɩồŋ cô, những hạt lỏng lăn tăn như dòng suối từ trên ngàn đổ xuống. Cô tự động nhếch hai chân ra để nước dội trôi chất bẩn bám tụ.
Anh gợt trên hai mu, cuốn gọn miếng gòn lách vào vét quanh miệng lỗ. Chị nhột nhạt nên đầu ngón chân xun xoe. Anh đằn tay giữ một mu và banh bên mu kia ra, anh rửa gợn từ từ, những sợi nhớt vón lại bám theo miếng gòn thành nhợ. Anh quăng đi, lấy miếng khác nhúng nước và rửa sang bên mu còn chờ. Cô im lặng theo dõi. Rửa xong, anh lấy bông khô thấm cho cô, anh ấn day để nước thấm hút hết chất nước, cô mon men thấy một sự kích thích rất nhẹ, rất thoáng lăm tăm quanh vùng đó.
Cô kêu nho nhỏ : anh, em nhột. Anh đang bận thả ý tưởng lan man khi nhìn Ɩồŋ cônên không nghe. Anh nghĩ tạo hóa sinh ra người đàn bà vô cùng mầu nhiệm. Cái lỗ bé tí lại là cái nơi cả bố lẫn con tranh giành, bố thì giành đút vô, con lại giành chui ra, xoành xoạch thay đổi nhau lần lượt. Anh đâu nghĩ ra cái chỗ làm người nữ sướng đến run quắn lại cũng là nơi ban cho đời một sinh mệnh.
Anh hùng, chiến sĩ, kẻ bất lương, người tử tế đều từ một chỗ đó mà ra. Vua chúa, dân dã, người sang, kẻ hèn đều tranh nhau, hại nhau cũng vì một cái lỗ. Có cái lỗ ung dung thí dỗ nhau, có cái lỗ vội vội vàng vàng giúi cho nhau mà tim đập như trốn cướp. Lẩn thẩn, anh tự hỏi trường hợp anh chiếm đoạt cái lỗ Ɩồŋ cô thì thuộc vào loại chính danh hay tà. Anh bắt tức cười.
Cô bật hỏi anh : nghĩ gì mà thừ người ra vậy. Anh đáp : anh nhìn Ɩồŋ em quên béng hết mọi chuyện. Cô trách : nữa, anh lại sắp giở trò. Anh trấn an : không đâu, anh chỉ khen thôi, em có cho anh cũng chịu. Đến lượt cô tiếu ngạo : của đâu mà cho không, còn anh xạo có căn, giá em ướm sơ sơ anh chẳng quáng quàng nhét vào thì em xin bé lại. Anh khăng khăng khẳng định : thiệt mà.
Và thao thao bất tuyệt, anh kể tội các ông. Lão có vợ đến ngày sắp đi biển mà vẫn nhào vô ăn ké, đến nỗi đẻ nhóc ra ke dính kín mặt mày. Mấy cô mụ đỡ được dịp thi nhau cười nắc nẻ vì biết hai ông bà vừa tòm tem trước khi đến hộ sinh. Có khứa năn nỉ vợ xin tập bắn bia sau gò mối, chị không cho lão vẫn đè xấn xổ ra cà đầu buối nho nhoe lên vú vợ. Làm chả được tí hơi hám thì kêu ông ổng bắt vợ bưng hai vú để khứa nắc gió khơi khơi, còn chê : bà làm chẳng sướng con mẹ gì hết.
Anh thành thật kể hết ý nghĩ cho cô và nói mạnh : anh không bao giờ như thế, nắc vú thì ra nhẽ gì. Cô bĩu môi hỏi ngọt anh : liệu em tin lời anh được mấy cà ram đây. Anh vẫn vênh mặt lên oai hùng đường bệ : anh nói thật mà. Cô đủng đỉnh kể ra vanh vách : em thấy rồi, hôm nào cúp điện tối thui em còn thấy rõ hơn là có đèn đuốc. Anh quê quá, hề hề bọc xuôi : tại em chớ bộ, anh nằm im mà em bắt anh bóp Ɩồŋ thì anh chịu sao thấu. Cô dồn anh thêm hơi nữa : phải lỗi tại em, lỗi tại em mọi đàng, nhưng ai ghé giúi giụi vào tai em lè nhè : cho anh sờ một tí nhỉ. Anh vẫn chẳng thua : rõ ràng là anh xin sờ ti, rồi em lại vùng vằng làm anh bấn phải sờ đến Ɩồŋ. Cô như chộp được tim đen của anh nên rộ lên : thì đó, tại em thả lỏng, tại em mất nết, tại em dễ dãi nên từ ti anh mới chạy tọt xuống chim. Còn nếu em khó khăn chắc anh bắn ình ình hơn pháo dội lên lòng chảo Nà Cố.
Anh gạt phắt đi : nói chuyện với em chán bỏ mẹ. Cô phải vội giàn hòa : em đùa tí teo thôi, anh rửa tiếp cho em đi.
Lo xong cho cô được hai phần đường, anh nghĩ đã mừng, vậy mà trái lại anh thấy lúng túng. Số là cô nằm thòng chân ngâm trong chậu nước nóng khiến cả phần đít và mông đội vểnh lên, anh có muốn tránh né thì mọi thứ vẫn bày ra trước mắt. Chẳng nói gì bụng cô như cái trống căng, còn rún và cửa mình nữa chi.
Được rửa sạch sẽ, lau chùi khô ráo, chúng bóng lên và lồ lộ như bản khác gỗ. Từng lát dao khoét hay chạm đều in lại rõ mồn một, múi ra múi, hạt ra hạt, như đúc bằng đồng nổi, hoặc đẽo bằng đá ngọc thạch. Ác nữa là dù thấm bằng bông gòn thật khô, dăm giọt nước quái quỉ vẫn điểm bám vào những sợi lông như đang giát hạt kim cương, hay giọt sương tụ trên một màng nhện.
Để lại một bình luận