Anh hãnh diện, nhưng chút lương tri còn sót khiến anh phải ngăn chặn cô : em một vừa hai phải thôi, dẫu sao ảnh cũng có quyền, còn anh là người ăn ké, em đừng bên khinh bên trọng, coi hổng được.
Cô xuống giọng tả oán : em biết hết, nhưng sao em thương anh hơn thương lão. Giá mà anh bằng lòng em có thể dứt áo ra đi với anh ngay. Xa anh em muốn điên lên nên cố tình phá thối để lão ghét mà xua đuổi em đi, đỡ ân hận.
Anh choáng váng hét : chèn đéc, em chơi ngông vậy. Rồi anh ở xa, ổng hất em ra đường, anh liệu sao cho kịp. Cô hứ gằn giọng : em về bên chị ruột ở quê nhắn tin và chờ anh. Em sẽ làm cho anh nóng ruột phải vội về nẫng em đi, sang đó tha hồ em lo cho anh từ đầu đến cuối.
Anh ghẹo giỡn : rồi khi anh chán, em sẽ tính sao. Cô long hai mắt lên thật dễ sợ, dọa : anh mà phản bội thì tôi xẻo, xẻo. Cô nghiến răng trèo trẹo khiến anh phát ớn. Sau đó anh phải vội âu yếm cô để xóa đi nghi ngờ lảng vảng đâu đó.
Bây giờ nói chuyện qua phôn, anh càng thấm thía hơn tình cảm yêu đương cô dành riêng cho anh tự thuở giờ. Cô lại giục : sao im im nữa rồi. Bộ em nói khiến anh sợ hả. Anh phải hối hả nói ngay : đâu có, anh đang mạnh tay bóp em nè và anh lè phè kêu lên trong máy. Cô hòa nhịp theo anh : ừa ừa, em thấy rồi, anh đang mím môi nặn lòi vú em ra, phải rồi, hèn gì em thấy đau đau. Ý anh lại còn cắn đầu vú em nữa, nó sưng tấy lên nhức buốt, cắn nhè nhẹ thôi anh, em đau.
Tiếng cô rền rền nghe u u như gió thoảng. Anh nhìn đồng hồ, hai người nói bá láp đã hơn 45 phút. Anh báo cô gác máy vì khuya rồi.
Mỗi lần đấu láo với cô xong, anh không cách gì ngủ một lèo từ tối đến sáng. Anh vừa chợp mắt quãng 1 tiếng là như bị ai thôi thúc lôi choàng dậy. Thế là cứ nằm mở mắt ra đó, có khi vài tiếng, có khi tới sáng bạch luôn. Anh mệt mỏi vô kể, bận gọi sau anh trách cứ thì được nghe cô than : bộ anh tưởng em vui thú lắm hả. Anh mất ngủ thì em cũng mất ngủ gấp hai anh, bên này buổi chiều em nhắc anh thì bên đó là đêm, anh ọc ạch nhưng hôm sau còn ngủ bù, chứ em lại quay sang đêm tức thì ngủ nghê gì nổi.
Cô nói nghe bắt tội : em nhớ anh bằng chết, anh không thương thì chớ còn trách em nữa. Anh nghe ra, nhưng vẫn rầy rà : nhắc thì nhớ anh chút chút thôi, còn để anh đánh giấc lấy sức, chớ mai kia về mà súng ống nghẹt nòng còn làm ăn gì được. Cô đang lụng phụng vậy mà cũng rúc rích cười xòa : súng anh trở ngại tác xạ còn lâu, có khi nó nổ liên thanh, em mới chết đứ đừ đó chớ.
Đúng là yêu nhau ra rít có khác, nói năng gì rồi cũng tấp vơ quàng vơ xiên vào cái chỗ đó, thế nhưng nếu không đem việc trời ơi ra rủ rỉ với nhau thì còn biết nói gì nữa đây. Anh đến khổ sở vì trăn trở với hình ảnh cô.
Nhắm mắt hay mở mắt thì lừng lững cặp vú cô cũng lồ lộ trước mặt. Mà đã thấy vú vê đố ai chẳng ngấp nghé muốn sờ. Cho dù xa cách nhau như hai nửa quả cam mà anh vẫn rành rành vê bưng cặp vú cô như những lúc anh về gần hay giống thời gian anh còn ở cạnh.
Anh quen cô hàng chục năm rồi. Tình yêu đã nhuốm nhiều niềm vui cũng như trắc trở. Phải nói là cô rất liều, nguyên do cũng tại vì những sự giúp đỡ nhỏ nhoi anh đã làm cho cô. Dạo ấy, cô còn là nhân viên mậu dịch bán cửa hàng thịt. Dưới thời tem phiếu mà lọt vào được chỗ đó hẳn no. Chả thế mà trông người cô lúc nào cũng tươi cũng mướt.
Các cô/bà mỗi ngày chỉ cần phân cho nhau vài lạng là đời lên hương, lên hoa ngay. Trong khi tiêu chuẩn ấn định theo thời hạn, thì các mợ đủng đỉnh bớt xén ào ào, dân cóc có điều kiện mua ngày này ngày khác, còn cán nhá mãi chất thịt cũng nhàm, phương chi lại phải chấp nhận bầy nhầy, bạc nhạc. Lắm hôm thịt ế cơ man, cô đem về mời lối xóm chí chát.
Anh cũng được cô mời, anh lấy ý không có tiền, cô bằng lòng cho nợ chừng nào có thì đưa. Anh ỡm ờ ghẹo cô : nhỡ anh trốn thì sao. Cô phang luôn một câu : thì bỏ chứ sao nữa, mình có xuất vốn cóc gì đâu mà sợ lời với lỗ. Anh lại trêu : thế anh muốn mua thứ thịt khác thì cô có ưng cho nợ không. Cô biết ngay lối nói nỡm của anh nên thách thức : thứ gì cũng cho tất, kể cả mỡ lá, ba chỉ, thịt vai, thịt mông.
Sau này khi đã thành quen, anh nghe cô kể mới tảng thần : bộ ông tưởng tui cục mịch lắm hả. Nói cho ông nghe, bọn hàng thịt chúng tôi không vừa đâu nhé. Bọn này đã từng thuê phim xem với nhau, đừng nghĩ quê mùa mà hố. Nói thật ông, bọn tui ranh mãnh cực, xem bọn tây bú mút nhau, cả bọn cũng hè bóp nghịch nhau, la làng la xóm chứ kém.
Anh nghe mà hết hồn. Có một lần, tình cờ anh đến chơi nghe cô xối xào xào nước tắm, anh tế nhị ngồi chờ. Một lát, nghe cô xong, lạch bạch thấy cô tồng ngồng đi vào tỉnh bơ. Anh trố mắt nhìn, cô biện bạch : ai biết là có ông tới, ở nhà một mình, tui thường đi tắm rồi vào nhà mới tìm áo quần mặc.
Đó là lần anh nhìn thấu trọn vẹn tấm thân cô. Chao ôi, vú lình xình nhúng nhính, nghe nằng nặng chẳng chơi. Những giọt nước quái ác lại bám nơi đầu núm, óng a óng ánh, khiến anh mất thở. Rồi còn cái rãnh khe đổ úp vào giữa háng cô nữa chứ, nó cứ như mũi tên có cánh hình sợi lông chim phất pha phất phơ ướt ẩm.
Cô chẳng e dè, nầng nẫng bước khoan thai. Anh quay mặt đi sợ cô ngượng, cô lại kháy : tui không sợ, mắc gì ông trốn. Và rồi cô dõng dạc bảo anh : ông vào tui nhờ tí. Chả lẽ thân nam nhi chi chí mà lại sợ đàn bà, anh đánh bạo theo cô. Anh được dẫn vào buồng, cô nhờ anh tìm mấy món y phục trong tủ.
Bữa đó, anh phải lấy giúp cô nào là xú, là xì, lại thêm áo này, quần nọ. Thứ nào cô cũng bảo bữa nay không hợp món đó, anh hồi hộp lo chồng cô về bất tử, nhưng cô đủng đỉnh mới lạ. Khi anh bạo dạn hỏi thì cô bảo : ổng đi lên kinh tế mới thăm bà con rồi. Đến đó, anh mới thấy yên lòng.
Cô nhờ anh mặc yếm, mặc lót, anh loay hoay mặc chẳng vô, cô cười chê anh cù lần và chỉ vẽ cho anh làm hộ. Anh phải mặc cái xú mấy lần mới gộp vô cặp vú. Cô bảo anh sửa tới, chỉnh lui, mục đích để bầu xú ôm gọn lấy hai vú mới gọn. Hẳn nhiên là anh phải dùng tay nhét tới nhét lui, đàn hồi mớ mỡ lõng bõng mới chu toàn nhiệm vụ.
Sang cái bước mặc xì cho cô mới khiếp. Cô ngồi uỵch ra giường, dạng tót hai chân ra nhờ anh thấm lau hộ nước. Anh bắt run, lập cà lập cập, cô chê : đàn ông mà lọng cà lọng cọng thì còn ra đếch gì. Cô phải chụp bàn tay anh giúi giúi vào, giặm giăm, miệng bảo thế này, thế này, anh mới loáng thoáng hiểu.
Bữa đó, cô giữ anh ở lại mời cơm tối. Mấy lần anh xin về, cô không cho. Cô nhờ anh ở lại vì chồng đi vắng, cô ngủ một mình rất sợ. Anh nạnh hai đứa con trai để cô buông tha anh, nhưng cô bảo chúng còn nhỏ, lăn ra là ngủ như chết, tay nào vào nẫng mẹ nó đi cũng chẳng hay. Nài tới nài lui, anh phải chấp nhận, nhưng đòi ngủ với hai nhóc, cô cười bằng lòng.
Hai người ngồi chuyện trò lâu lắc, mắt díu lại vẫn chưa dứt. Anh nại mai cô phải đi làm, cô bảo khỏi lo, mệt thì nhờ bọn nó làm hộ, bữa nào vần đổi công cho nhau cũng xong. Khuya lắm anh mới đi nằm, ngủ lăn ngủ lóc. Nào dè nửa đêm về sáng nghe ngực bị đè nằng nặng, mở mắt anh lờ mờ thấy giò cô đang gác chặn lấy anh.
Anh hoảng hồn nâng đặt ra, cô tỉnh ngủ ra dấu anh đừng lên tiếng bọn nhóc thức. Xong cô ghé vào tai anh than thở : tui nằm bển thấy ma vô nhát, sợ quá phải tót sang đây. Nếu anh chịu, sang bển với tui, không thôi tui cứ ỳ ra đây một cục.
Anh loáng thoáng trong đầu : cô chẳng sợ, mắc gì mình ngại. Vậy là hai người líu ríu dẫn nhau sang buồng kia. Cô vừa đi vừa kêu đau mỏi vì trúng nước sao đó. Rồi cô nhờ anh cạo gió. Cái này mới huyễn, chả biết cô bịnh thực hay giả, nhưng giúp người còn câu nệ nỗi gì.
Cô nằm sấp cho anh xoa dầu và dùng cái thìa i- nốc cạo sột sột cho cô. Những lằn sẫm đen chạy dọc ngang trên lưng. Cô bảo anh phải cởi cái nịt vú ra mới cạo khắp được. Anh cun cút làm theo, hết thớt lưng thì cô lật sang nhờ cạo trước ngực. Anh nghĩ vú mớm cô anh đã dòm thấy rồi còn ngần ngại gì.
Anh đường hoàng cởi phanh cúc áo cô và xoa dầu lên khắp ngực. Khi tay anh xoa vòng vòng lên đôi vú, anh nghe êm êm làm sao. Anh sững đi và cứ chỗ vú anh mằn xoa miết, cô chả phản ứng. Anh miết dầu rồi nhồi tròn tròn cho chất dầu thấm vào, hai cỗ vú cô xục xịch nổi chìm.
Anh đè lên chỗ quầng nhấn bóp xịt xịt, cái núm lặc lè đưa cao nhọn hoắc. Anh la chọc giỡn cô : bà trúng gió kiểu gì mà hai núm vú cương cương ác ôn vậy mệ. Cô đon đả nói lại : ông mằn bóp hai vú tui cà xịch cà xạc biểu tui đừng cứng lên, bộ tui là sỏi đá chắc.
Anh quên luôn chuyện cạo gió cho cô, chỉ dấm dớ nói vô : chỗ này gió hổng lọt vô được đâu, hổng cần cạo, để tui bóp cũng nặn lòi gió ra rồi. Thế là hai tay anh bám trọn hai vồng thịt vừa xoa, vừa day, vừa bóp. Hai vú cô nhồi làng xàng rồi nở phình lên láng coóng.
Cô có vẻ thấm nên nhướn người lên, anh chăm chú bóp măn và cô lăn lộn ể ả. Anh bóp vắt một hồi thì rên ư ư, cô hỏi : sao rồi. Anh nói : giờ tới phiên tui nhiễm gió cũng nên. Cô cười hệch hệch, nhắc nhứ : có nhiễm chắc là mới chớm thôi, sẵn anh bôi dầu ở vú, anh ngậm đại cho dầu theo miệng vô ấm bụng chắc gió tan hết.
Anh biết cô mở đường cho anh nên cắn răng bóp hai vú thắt dồn rồi tớp luôn mà nút bú nghe lọc xọc. Cô trân mình lên khen : anh bú coi ngon quá, nút sâu và mạnh vô, để còn sót chút gió nào anh lọc ra hết dùm tui.
Nghe lời cô, anh bóp cả hai tay, còn miệng thì xủi xủi bú nút hết bên này sang bên khác. Hai đầu vú cô đanh lại, nước miếng ướt lùm xùm, anh nút nút rồi tha cái núm vú lên mặt, má anh cho cả cô lẫn anh sướng.
Y như rằng, anh nghe cô rên : ui cha, anh bú nút hay thiệt. Vậy mà từ chiếu tới giờ bẽn la bẽn lẽn, tui tưởng anh là “ bóng “ chớ. Tự ái anh bị chạm mạnh, anh a vào cắn bú vú cô, trong khi bàn tay lòn luôn vô lưng quần cô mà vầy vò cái tam giác dấu trong đó.
Mãi tới khi bàn tay anh đã chui tọt sâu dưới lưng quần và mấy ngón tay bắt đầu rọ rạy chiếm lĩnh con sò lông nhám nhúa mới nghe cô rọ rẹ la làng : ủa, gió ở đâu chỗ đó mà anh mò rị rạng vậy. Đang ngậm cái núm vú nhằn nhay trong miệng, anh phải nhả ra để nói cho cô hiểu : chớ em không nghe người ta nói bịnh chạy hậu hay sao. Hồi nãy anh cạo ở trên, bây giờ nó dồn xuống đây tá lả.
Vừa nói anh vừa dùng ngón tay búng cái cục thịt lồi ở khe và cả cái phao câu ở sát mé trên của cái húm làm cô bẩy hẩy như bị ong chích. Anh nhón hai ngón tay chụp lấy cái hột thịt mà giựt lia lịa, còn nhấn tin tin lên cái hạt phao câu mà lắc như mưa làm cô càng la lên chói lói : sao anh xạo dữ, gió mà chạy hậu, có anh muốn chạy hậu thì có.
Anh nạt cô : đừng la lối làm tui lo ra, phải để tui nặn cho tiệt nọc ba cái ngọn gió lang bang này kẻo nó hành cô chắc chết. Cô có vẻ lờ mờ hiểu ra, nên im re. Anh dùng đầu ngón trỏ mằn mò như người tìm mội nước rồi búng tách tách. Cái hột thịt xật xừ dưới ngón tay anh, cô phải nhướn nhổm lên mới chịu được cái ray rứt đang âm ỉ tràn vào lục phủ ngũ tạng cô.
Anh thấy cô bật cong như cái ná thì vội hết day lại chà, cốt để bít con gió đừng cho nó chui trốn trong hang. Có lúc anh nắm giựt giựt như đè chẹn nó lại và cô phải kiễng hai giò lên mới hạ bớt cái rấm rức ở đâu trong đó. Anh vuốt rồi day, day rồi vuốt, hai cục thịt trật trầy dưới ngón tay anh, lựt xựt như xụn, gai gai như sạn, làm cô chỉ còn nước bưng mông mà rên y ỷ.
Anh búng một hồi thì nước văng tung tóe, cô hoảng hốt hỏi cập rập : cái gì bể tùm lum vậy anh. Anh phải ấn ngón tay vô kềm và bít cho cái hạt đừng rung mà nói : tui nắm được cái gốc nên nặn khiến gió bể hết trơn, chắc cô sẽ nhẹ người thôi. Anh chỉ nghe cô càm ràm : ở đó mà nhẹ, tui thấy như mọi thứ đều bị anh bứt mẹ ra hết, nó thông thống như căn nhà bỏ không, làm tôi mệt cầm canh, cha nội à.
Anh nói : loại gió nhập vô bà là thứ gió độc, không rà tìm mà nặn cho dứt nọc thì sao giảm cơn đau. Thôi được rồi, tui trục được hết đàm nhớt của gió rồi, giờ để tui bào chà cho nó êm êm lại. Chưa kịp đợi cô có ý kiến, anh đã dựng nghiêng bàn tay thành cái nạnh đặt ngám vô lỗ khe và đẩy tới lui như người ta bào nước đá. Cô cong người lên vì nó xốn và cấn, khốn nỗi cô càng cong thì hai cái hạt càng nổi dềnh dàng. Anh chăm chỉ như tay lục lộ gặp đoạn đường nổi cục, cố san phẳng rồi mới đổ dầu nhựa lên làm cô buồn bã hết tay chân.
Cô phàn nàn : cha cạo gió và nặn tiệt gốc cỡ này chắc bà/cô nào để anh cạo xong cũng điếng hết trơn. Cô nói vậy mà nước vẫn văng tóe ra, dù không nhiều và mạnh như hồi nãy nhưng giờ lại đặc và sền sệt nhiều hơn. Anh nói cho cô yên tâm : đó tui bào láng te nên còn sót chút cặn nào nó ứ ra ráo nạo, hỏi nãy nó lỏng le, giờ thì nó keo đặc lại, cô thấy cái gốc thảm tàng trời chưa, ở đó mà phân bua với khiếu nại.
Để lại một bình luận