Phần 8
Tôi xin phép cô Sử cho vào lớp, cũng không quên nhìn lại cô xem đôi mắt cô nhìn mình như thế nào. Và thực sự thì cô cũng không hài lòng với tôi cho lắm, khi tôi xin đi vệ sinh những hơn nửa tiết học. Tôi mặc kệ. Tôi yên vị vào chỗ ngồi, không quên ném vào hộc bàn 2 gói ngô cay thay lời xin lỗi thằng Đô, nó biết ý lên thôi không dùng đến vũ lực, chỉ nói rằng:
– Tao vốn ghét bọn nào đưa hối lộ tao thế này lắm, nhưng mày là anh em lên tao cho vào trường hợp ngoại lệ… hê… hê!
– Hờ hờ, Tao cũng muốn tặng mày một phát vào mồm lắm đấy, láo à? – Tôi sắn ống tay áo, đôi mắt nghiêm nghị ngìn thằng Đô, và chắc chắn, anh chàng này biết, tôi thực sự không muốn đùa nữa.
Vội thả theo dòng suy nghĩ, về trường hợp hiếm hoi và ngẫu nhiên vừa rồi, sao bạn ấy lại chào mình, có thể đi ngang qua luôn, không cần ngoái lại, vì thực sự cũng có quen nhau là mấy đâu, không biết tên và còn chưa hỏi chuyện với nhau lần nào? Nhưng cũng có thể, bạn ấy dừng lại chào hỏi cũng chỉ là phép lịch sự, cùng học lớp học thêm mà, với cả lúc đấy mình cũng dừng lại…nên … Mình thực sự khó nghĩ quá, chẳng lẽ mình thực sự thích một người con gái mới chỉ nhìn qua vài lần, không gặp trực tiếp, không nói chuyện, chưa hiểu gì về tính cách, hay chỉ là sự tò mò với một người con gái có tính cách khá giống mình và ngoại hình tương đối giống em của ngày hôm qua… Mới đầu năm học, ông trời lại muốn trêu đùa tôi như vậy sao? Tôi thực sự đâu muốn…
Buổi tối hôm đấy, Tôi mệt mỏi nằm gục trên bàn học, máy vi tính nhà tôi được đặt yên vị trong phòng bố mẹ tôi, muốn mò vào bây giờ chắc lại bị ăn mắng là nhiều, nên tôi chỉ có thể lầm lũi lấy tạm chiếc điện thoại của mình, lướt facebook cho đỡ chán…
Đăng vội cái status: “ Vào một ngày mưa, tôi đã gặp một người… :3”
Tất nhiên chẳng ai biết tôi ám chỉ đến ai, ngoài bọn bạn tôi, tôi và các bạn…
Vài phút sau đã có một số like, comment, nhưng tôi có một thói quen, cũng có thể coi là một sự kiêu ngạo, tính tôi không bao giờ chịu trả lời comment là mấy, điều này hiếm, tôi chỉ sử dụng Facebook như một cái giết thời gian hèn hạ, đến tôi cũng không thể giải thích nổi… Mãi đến khi tôi kết bạn với một người, đó lại là cầu nối giúp tôi không xa vào những suy nghĩ hoang tưởng, người mà tôi đến giờ dù muốn hay không cũng không thể nào ghét nổi..…
Nhớ lại hơn một tuần trước, Tôi và thằng Đô đang ngồi nghe nhạc trong lớp, lúc này cũng là giờ ra chơi, Hường – Một đứa bạn cũ của tôi hồi cấp 2, nay cũng có thể coi là một đứa bạn mới học cùng cấp 3, tiến đến nói với tôi rằng:
– K về lập nhóm lớp mình trên facebook nhé!
– Sao mày không lập đi… – Hồi cấp 2 tôi xưng hô như thế quen rồi.
– Lap nhà tao hỏng rồi, giờ toàn onl điện thoại, lập khó lắm…! – Nó giãi bày.
– Ờ, để tao lập, mà đặt tên là gì? – Tôi ngơ ngác hỏi.
– Tùy mày, tên hay hay vào nhớ!
– À ừ…..!
Tôi cũng không quên nhìn sang mấy bạn nữ chưa quen ở lớp này, đang đứng cạnh đứa bạn tên Hường của tôi, thấy mấy bạn nữ ý cười, tôi làm mặt lạnh, thậm chí là không cười lại… Mà vì vậy, ít ai cũng biết, tôi đã để lại ấn tượng khá là không tốt trong lòng mấy bạn ấy…
Cũng buổi tối ngày hôm ấy, tôi về nhà, chui luôn vào phòng bố mẹ, và lập nhóm như lời Hường đã dặn, vội tạo một cái ảnh bìa bằng phần mềm tạo logo, dễ làm tại mấy trang web di động mà tôi biết… Việc lập nhóm không mất thời gian, mất thời gian và quan trọng là việc mời thành viên vào nhóm. Trong lớp 10a5 mới này, tôi chỉ quen mấy đứa, vốn đã quen với nhau từ hồi cấp 2, đã có sẵn facebook của nhau, còn bao bạn khác, với tôi khác nào một ẩn số. Vội Inbox cho Hường:
– Tao tạo nhóm rồi, mời mày với mấy đứa tao có facebook, mày biết thì mời thêm đi…
– Thôi, mày kết bạn với bọn nó rồi thêm vào nhóm đi, nick đây này….
– Ukm…. Viết đi…
– Oanh Do, Rùa vàng, Hanh Duong, Gấu Ngốk…
– Rồi, đợi bọn nó xác nhận lời mời kết bạn của tao đã…
Và thực sự tôi cũng không ngờ, khi trong ngày hôm đấy, tôi đã gửi lời kết bạn đến một người con gái, một người khá là đặc biệt với tôi, cũng có thể nói là định mệnh.
Trở lại với hiện tại, cái nick Facebook cuối cùng xác nhận lời kết bạn của tôi cũng hiện lên, chán nản thêm luôn vào nhóm, rồi cũng chẳng buồn inbox làm quen… Theo như câu nói tôi hay dùng là: “Không quan tâm”…
Mai là ngày thứ tư, và đó cũng là cái ngày, tôi phải đi học thêm lý vào cuối ngày, ngày mà tôi được gặp bạn ấy, người con gái có ấn tượng với tôi khá nhiều…
Đầu buổi Chiều ngày hôm sau, tôi vật vờ đến lớp như mọi ngày, không quên mang sách vở lý để chiều về học thêm luôn, nắng cuối hạ vẫn chói chang, và sẵn sàng đốt cháy tất cả… ngồi xuống vị trí của mình trong lớp học, tôi quệt mồ hôi, thở phào…
– Sang A3 không mày? – Thằng Đô hỏi tôi.
– Thôi, đợi ra chơi 20 phút thì sang, giờ mệt muốn chết đây…! – Tôi phều phào đáp lại thằng bạn… xong rồi lại gục xuống đánh một giấc…. trong giấc mơ và ngoài thực tế tôi đều nghĩ rằng: “cái thời tiết gì mà nóng thế này….”
Thằng Đô lay người tôi dậy khi tiết học đầu tiên sớm đã bắt đầu, cả lớp đứng hết dậy chào thầy tin học, tôi thì vẫn ngồi yên vị và ngái ngủ, thật không may cho tôi khi thầy đẫ nhìn thấy!
– Cả lớp ngồi xuống trừ cậu nam bàn cuối góc lớp… – Thầy tin học chỉ tay vào tôi và nói.
– Ớ… – Tôi che miệng ngáp. Đúng lúc ấy cả lớp quay sang nhìn tôi, tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì…
– Cái… gì vậy? – Tôi hỏi thằng Đô.
– Mày không đứng dậy chào Thầy nên thầy bắt mày đứng lên kìa…! – Nó nói li nhí.
– Ơ, tao biết quái gì đâu…………..!
Cả lớp không ngừng nhìn tôi, tôi vẫn không tin vào cái tai mình vừa nghe, nên cứ ngồi im thin thít. Nhưng tôi biết thừa là thầy đang tưởng tôi chống đối!
– Thế cậu nam bàn cuối có đứng nên hay không?
– Dạ…..! – Thế là tôi đứng phắt dậy, không quên thắc mắc mọi chuyện… đang ngủ ngon vậy mà…
– Đứng yên đấy đến hết tiết! – Thầy lạnh lùng đáp.
Và có thể coi đó là hình phạt đầu tiên tôi nhận được thời cấp 3, một hình phạt đã giúp tôi hiểu được độ dẻo dai của đôi chân mình như thế nào? Mọi chuyện từ giờ mới chỉ là bắt đầu, cho một kỳ học đầy những thất vọng…
Trở lại những ngày tháng trước…
Mùa thu cuốicùng ngày tôi còn có em… tôi nhớ rất rõ cảm giác ngày ấy, cái ngày mà đôi chântôi mệt mỏi và thất vọng y như hình phạt mà tôi đang gánh vác và chịu đựng tronglớp lúc này…
Đó là….
Một ngày mùa thu không nắng và nhiều gió, tôi cùng đội tuyển thể thao của trường tham dự hội khỏe phù đổng cấp huyện… tôi được chọn để chạy bền 1500 mét, quãng đường mà với tôi lúc đó là chuyện không tưởng… nhưng theo như thầy thể dục của tôi hồi đó nói:
– Các em cứ thi đấu hết mình, với tinh thần cọ sát là chính, còn giải thưởng thì có cũng được không có cũng không sao… quan trọng là để cho trường khác thấy trường ta đồng đều về các lĩnh vực, ngoài học tập còn có cả thế thao…
Và vì lời dặn trước khi thi đấu của thầy đã làm động lực cho đoàn chúng tôi tham gia hội khỏe như một cuộc chơi riết thời gian vô bổ… thi đấu không mục đích… mà có lẽ vì cái gọi là danh dự nhiều hơn cả…nhưng ở lứa tuổi nhiệt huyết tuổi trẻ luôn đặt ở trên cao, thì với đoàn chúng tôi, ai nấy đều ghim chặt chuyện thắng thua trong đầu óc… cũng giống như phải thắng thì mới có oai, thua thì nhục mặt… mất danh dự… thế nên có nhiều chuyện diễn ra trong ngày hôm đấy, ngay cả tôi cũng gặp phải một số tai nạn nhỏ không hay…
Trước khi bước vào những môn thi đấu, đoàn chúng tôi tách ra đi vòng quanh khu sân vận động huyện, cứ như là đi thăm vãng địa hình để tiện cho việc tham gia chiến trận … tôi thì tính lười vốn ăn sâu vào máu, đôi khi còn hiện nguyên chữ lười trên mặt nên chỉ ngồi im một chỗ chờ loa thông báo từ ban tổ chức tập hợp thí sinh tham dự từ các trường….Trường tôi đi cổ vũ cũng thuộc hàng khá đông, nữ có, nam có, nhưng quan trọngvới tôi là có em, thì lực lượng cổ động của trường tôi là quá tuyệt rồi…
Tôi gặp được những người bạn trường khác, tôi có quen và còn rất thân, nhưng khi hỏi chuyện bọn nó:
– Ê Tuấn Anh, cũng đi thi thể thao cho trường mày à? –Tuấn Anh là Thằng bạn tôi học trường cấp 2 LH…
– Tình hình hiện tại đang rất căng thẳng, mày đừng dụ dỗ tao xin hàng, tao không thể vì mày mà bán đứng trường lớp đâu, mày đừng có mà mơ… – Nó đáp lại với sự nghi ngờ lòng chân thành của tôi… tôi tròn xoe mắt, ngớ người, rồi mới chép miệng nhận ra…
– Ơ, tao có làm gì mày đâu…
– Tao không tin mày được… – Nó cười đểu…
– Thế cút mẹ mày đi, sau hôm nay liệu hồn đấy… – Tôi nói một cách ẩn dụ… mà là ẩn dụ chuyển đổi cảm giác mới hay chứ!
– Ơ, thôi được rồi… được rồi…
– Được biết mày bị não à thằng điên… – Tôi hơi nóng máy…
– Được là thế này, nói nhỏ nhé, ghé tai vào đây… – Nó ra hiệu cho tôi…
– Gì? -….
– Nếu mày đưa tao 50k thì tao sẽ vờ thua để nhường cơ hội cho đoàn trường mày… thế nhá… – Nó bắt đầu réo lên một hồi chuông đáng báo động…
– Thế nhé, 50k… – Tôi cười thân thiện theo nó, đưa tay giơ cả 5 ngón rồi nhìn thẳng vào mắt nó… nó cũng nhìn tôi và cười…
– Ừ… đưa đây… hé hé…
– 50k cú đấm nhé… lấy tạm nha mày…. – Tôi cốc đầu nó…xong rồi thở hắt ra và ngưng cái điệu cười đê tiện của mình lại… nó ôm đầu, nhăn mặt nhìn tôi đầy tức tối..
– Đệch, đùa tý mà, mày nóng nảy y như….. bà chị tao…
Nói chuyện được với thằng này một lúc thì bọn bạn của nó hét ầm lên làm tôi và nó muối mặt nhìn nhau, cúi đầu cảm nhận nỗi oan từ đâu trút xuống…
– Bọn mày ơi thằng Tuấn Anh bán độ cho bọn trường cấp 2VH…. Loa loa…
– Cái…. – Thằng Tuấn Anh liền đứng phắt dậy, đuổi theo cái đứa vừa reo tin đồn bậy bạ kia khắp mấy vòng quanh sân vận động, tôi chợt nhận ra rằng, thằng này mà đi thi chạy, chắc tôi gặp phải đối thủ lớn thật rồi… nó đuổi nhau nhìn bền thật… (cười )
– Đập vỡ loa nó đi… – Tôi tham gia phụ họa cho thằng Tuấn Anh, cũng cười đểu vì nếu nó có đithi chạy thật thì đuối nhau thế này, cũng cạn sức rồi thì tôi còn lo ngại gì nữa chứ…
Đang cười với trạng thái toan tính, thật chiến lược thì từ đâu, một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, cơn gió sau lưng thốc ngược lại, làm tôi bất thần lạnh hết gáy… vội run run quay lưng nhìn lại, thật chậm, thật chậm… tim tôi đập loạn lên, nhanh hơn…
– Phù, sao cậu cứ xuất hiện kiếu rùng rợn thế là sao… sắp đau tim mà chết này…! – Tôi định thần khi người đó là em, nãy giờ không biết ở đâu mà đế tôi ngồi một mình bơ vơ thế này…
– Á À, dám nói mình giống ma hả… – Và tôi nhận thêm một cái véo thật đau vào bên tay… vội vàng hét lên..
– Đau… bỏ ra dùm đi chị, em xin đấy! – Tôi mếu máo van nài… thảm hết nói.
– Chị không tha được, em hư quá mà… – Nói vậy nhưng Em cũng buông tay ra, và kết thúc phát nhéo kinh hồn mà tôi có cho vàng cũng không muốn chịu đựng… tôi gần như sắp khóc…
Rồi vốn tính hỏi chuyện em thì cái loa chết tiệt của sân vận động vang lên… Tôi dám chắc lúc ấy mà tôi không giữ được bình tĩnh, thì đã tìm vài cục gạch ném tan tành cái loa ấy rồi… nhưng các bạn đừng lo, lúc này tôi rất bình tĩnh…. Và bình thường…
– Mời các thi sinh tham dự hội khỏe về vị trí để tham gia thi các môn đăng ký cho kịp giờ của ban tổ chức….
Tôi tiến về nơi có những vạch trắng chia ra thành những đường chạy nhỏ, rồi chờ trọng tài đọc tên thì mới bước vào vạch xuất pháp… Bên ngoài, đội cổ vũ từ nhiều trường hò reo, làm cho không khí trở nên tăng phần sôi động và căng thẳng… tôi nhìn vào đám đông hai bên, cố tìm kiếm cái hình bóng bé nhỏ ấy, nhưng cái tôi tìm không tồn tại trong mắt tôi, lẽ nào phần thi tôi tham dự, em không quan tâm đến sao… cứ như vô vọng chờ một điều gì đó nhẹ nhàng hơn phép màu xuất hiện, còn quan trọng hơn nhiều đến chuyện thắng thua lúc này, lợi ích hơn vạn lần những liều thuốc kích thích mà giới thể thao cấm dùng… và đó là em… nhưng em ở đâu… hay quanh những đám đông trong cuộc sống… ta lại lạc mất nhau?
Ruột gan tôi như có hàng ngàn con kiến bò đi bò lại, rồi nóng ran lên sau những phát cắn nhỏ nhưng đau đớn bên trong con người. Cảm giác sự tự cao và lòng tin dần như sụp đổ trước mắt tôi, tôi nhìn những đối thủ bên cạnh giống như những kẻ chỉ và để chút giận không hơn không kém… thở ra chút giận dữ… đôi mắt hơi cay… nụ cười nhạt hơn… cái nụ cười buồn tôi vốn ít khi sử dụng đến….
– K ơi… cố lên nhé!
Rồi giọng nói quen thuộc ấy từ đâu cất lên, dù là rất nhỏ trong muôn vàn tiến nói tràn ngập khắp sân vận động cũng đủ tôi bừng tỉnh sau những giờ phút tưởng chừng mờ tịt trong bao ý nghĩ tiêu cực… phải chăng chỉ cần điều đó.. thế giới nhỏ bé của tôi lại được thắp sáng lên….và bầy kiến thèm khát mật ngọt trong lòng tôi cũng bị thiêu dụi và bị tôi tiêu hóa hết….
Vội mỉm cười nhìn em… sẵn sàng biết những gì diễn ra chắc chắn là hạnh phúc….
Để lại một bình luận