Phần 22
5 ngày sau, ngày 15 tháng 9!
Đang đánh một giấc ngon lành trong giờ ra chơi 20 phút thì tôi bị thằng ranh nào xách tai kéo dậy, thảng thốt mơ màng mới nhận ra rằng… Đó là thầy Công Dân, thế nào mà tôi ngủ suốt cả giờ ra chơi cho đến khi vào tiết mà chẳng ai gọi tôi dậy, đúng là cái lớp này, bạn bè chơi nhau đau thật!
– Á đau thầy! – Tôi la oai oái.
– Ngủ ngon quá mà, lần sau anh nên mang thêm cái gối đi ngủ cho ngon, ở đây là lớp học, nằm gục trên mặt bàn cứng lắm. – Thầy chơi tôi một câu rõ hiểm.
– Dạ, em xin lỗi thầy, em ngủ say đến nỗi chẳng biết giờ giấc là gì, thầy bỏ tai em ra, rách giờ… – Tôi như muốn thét lên, tôi thề cái chuyện bị xách tai lên là một trong những trò đau đớn nhất mà tôi bị thầy cô thời đi học gây ra.
– Tôi mời anh đi rửa mặt cho tỉnh rồi vô đây học tiếp…
– Dạ vầng! – Nói rồi tôi đi thật chậm ra cửa, thoáng nhận ra đi cạnh mình là thằng Kiều, nhìn mặt là biết chắc nó vừa ngủ dậy, đúng là giống tôi rồi…
Làm liều, tôi đi thẳng xuống căn tin mua nước uống, chứ rửa mặt cũng chả tỉnh được cơn buồn ngủ chết tiệt đeo bám mình…
– Xuống căntin với tao không! – Tôi nói với thằng Kiều.
– Ừm, tao cũng có một vài chuyện muốn nói riêng với mày. – Nó nói.
Căn tin, Nó mua hai lon bò húc rồi đưa cho tôi, tôi nhận, ngại gì đồ miễn phí!
– Mày với Nguyệt là bạn thân lắm phải không? – Nó nói, làm tôi tròn xoe mắt chẳng biết nói gì, tay vẫn đang định khui nắp lon bò húc để uống.
– Thân, rồi sao.
– Mày biết tao thích Nguyệt phải không? – Nó nói tiếp.
– Sơ sơ! Vậy thì sao? Mày muốn tao làm gì? – Tôi trả lời câu này hơi điên.
– Tao muốn Nguyệt với tao thân thiết được như với mày, vì thế hãy giúp tao với Nguyệt gần nhau hơn từ mày.
– Không! – Tôi nói chắc nịch.
– Tại sao? Tao nghĩ mày làm được, giúp tao đi, thành công tao hậu tạ mày nhiều.
– Thành công cái gì? – Tôi bắt đầu nghi ngờ.
– À, không có gì, giúp tao đi, xin mày.
– Không, tao có lý do riêng để từ chối, rồi mày cũng sẽ hiểu, muốn làm bạn với Nguyệt, hãy cố gắng đừng làm những trò lố thừa thãi đối với người khác, vậy là được. – Nói rồi tôi ngồi dậy, và đi thẳng lên lớp, bỏ lại thằng Kiều với ánh nhìn hậm hực và đầy nghi hoặc. Một vài phút sau khi tôi lên lớp, nó mới lò dò bước vào cửa trước con mắt dò xét của thầy công dân.
Giờ ra về, đáng ra người đi cùng Nguyệt ra bãi gửi xe là tôi, nhưng thằng Kiều từ đâu đã nhảy tót theo cô nàng từ lúc cô giáo của môn cuối bước ra khỏi lớp, khiến tôi khá là gật gù nhìn nó mà… thương cảm.
– Cậu đi hội chợ với mình không? Bên chỗ sân vận động gần trường mình này? – Nó nói với Nguyệt, và Nguyệt thì chỉ cười, chẳng nói với nó câu nào, bạn bè lớp tôi biết hết, rằng nó thích Nguyệt và đang chủ động làm quen.
– Có, tất nhiên là đi rồi, Nguyệt nhỉ? Mình đi nữa được không Kiều? – Tôi phóng ngay lên chen vô giữa câu chuyện của hai người, tay khoác lên vai thằng Kiều và ra ý nháy mắt với Nguyệt.
– Chuyện này… – Thằng Kiều nhìn sang Nguyệt.
– Được mà… – Tôi gật gật thay Nguyệt, cô nàng cũng gật theo tôi. Chỉ tội anh chàng Kiều, chắc đang tức lộn ruột lên vì bị tôi phá mất. Nhưng nó đâu biết, chính nó cũng đang phá tôi.
Ba chiếc xe đạp chạy song song vô bãi gửi của HỘI CHỢ, thằng Kiều ra điều biết rõ nơi này lắm, nó nói suốt, chỉ trỏ loạn lên, Nguyệt cười nhẹ, rồi cũng ậm ừ tiếp chuyện xã giao với nó, đôi khi cô nàng nhăn mặt nhìn tôi ra hiệu cứu nguy, tôi thì chỉ giám nhìn phong cách chỉ trỏ của Thằng Kiều mà nghệt mặt ra, trong đầu rủa thầm: ‘ Thế cơ à ? kinh’!
Tôi mặc cho anh chàng Kiều tán hươu tán vượn thoải mái, tôi cứ đi cạnh hai người đó, khi nào bức quá tôi mới chen vô vài câu.
– Chỗ này bán thịt xiên ngon lắm, mình ra ăn đi. – Nó nói với Nguyệt.
– Ừm, mình ăn đi, mày bao à, thật tốt quá đi mà. – Tôi xen vào luôn.
– Cái… – Nó hơi bất ngờ.
– Ừm, cũng được đó. – Nguyệt đồng tình luôn làm thằng Kiều hết ham phản đối.
Tôi nháy mắt với Nguyệt và cô nàng cười.
– Mỗi người hai xiên này – Nó đưa cho tôi hai xiên và Nguyệt hai xiên, Nguyệt liền đưa tôi tất cả, và nói rằng:
– Tớ không ăn được đồ này, Kiều thông cảm nhé, K ăn hộ tớ.
– Nhận luôn1 – Tôi ăn ngon lành trươc mặt anh Kiều, nó nhăn mặt và chắc đang xót xa cho cái ví tiền lắm.
Xong, lại đi tiếp vài gian hàng ăn uống nữa.
– Mình vô ăn Chè nhé! – Nó nói.
– Ờm, ăn chè bưởi, lâu rồi tao không ăn! – Tôi cười đểu với nó, mà thế quái nào, tôi cười đểu mà rõ là tươi cơ – Bác làm cho cháu 4 cốc chè, 3 thập cẩm, 1 bưởi.
– Sao mày gọi gì mà tận 4 cốc, có 3 người mà. – Thằng Kiều nhăn mắt.
– Ơ, thế mày không biết mỗi lần đi ăn chè tao đều ăn như thế à? Chán mày quá, Nguyệt Nhỉ? – Tôi lại nháy mắt.
– Ờm, đúng mà. Hì. – Nguyệt cười, rồi đưa tay xuống dưới gầm bàn véo vào chân tôi một cái, ôi lạy thánh, đau thấy mấy ông trời.
– Rồi, mày ăn thoải mái, tao mời mà, Nguyệt cũng vậy nhé! – Thằng Kiều cố cười.
Được một lúc thì nó nói:
– Nguyệt đợi chè nhé, tớ với K ra đây mua cái này, sẽ quay lại ngay.
– Mua mua cái quái gì nhỉ? – Tôi biết ngay mà.
– Mày quên à, đi theo tao khác nhớ. – Nó lôi tôi đi.
– ………………………
– Đờ mờ chú, chú chơi anh à, để yên cho tao đi, xin mày! – Thằng Kiều đưa tay ra trước ngực ra ý van tôi thật.
– Ơ, mày mời chứ tao chỉ đi cùng Nguyệt thôi, mày thử nghĩ đi, nếu tao không đi chắc gì Nguyệt chịu đi, nịnh tao đi, rồi tao giúp mày với Nguyệt thân như bạn thân được chưa? – Tôi nói đầy mức nhẫn nhịn, lòng điên lộng ruột cả lên, trời nào mà anh để chú đi chơi với bạn gái anh chứ?
– Rồi, rồi, xem ra tao thua mày.
Trở lại với quán chè, tôi ngon lành ăn xong 2 cốc đã kêu, thấy hứng thú và tiếp tục ăn thêm sữa chua nếp cẩm, sẽ chẳng thể hình dung được, khuôn mặt anh Kiều biến dạng ra sao. Nguyệt thì ngồi nhìn tôi ăn, thỉnh thoảng tôi nói năng xiên xỏ quá lại véo cho tôi một cái, làm tôi nhăn cả mặt, làm cô bán chè tưởng chè có vấn đề gì đó. Đến sợ!!!!!!
Để lại một bình luận