Phần 24
Ánh sáng từ chiếc điện thoại làm cho cả một không gian tối tăm bỗng trở nên thật hiu hắt, tin nhắn trả lời của Nguyệt! lúc này gần 3 giờ sáng, cô nàng vẫn chưa ngủ.
‘ Tớ xin lỗi cậu thật đấy, tớ quá ích kỷ mà! Tớ không muốn cậu dấu tớ điều gì, hay cậu vô tâm tránh mặt tớ, cậu biết cảm giác bất lực khi bạn trai mình bỏ mặc bạn gái mình đi với một đứa con trai khác mà tán thành đồng ý khó chịu và tức đến phát khóc hay không? Tớ cố gắng lắm, cố gắng cảm nhận cảm giác từ cậu, nhưng tớ thấy trống rỗng và hụt hẫng rất nhiều, vẻ như cậu không coi tớ là bạn gái của cậu….
Cậu đã nói những gì tớ muốn nghe, tớ xin lỗi vì đã nghi ngờ, tớ trẻ con quá, cậu nhỉ?’
Tôi cười nhẹ, nước mắt tự nhiên lại rơi xuống một cách hao gầy!
‘ Cậu không có lỗi gì cả, ngủ ngon đi ngốc ạ! Chúng ta sẽ cố gắng tốt hơn.’ – Tôi trả lời.
Suốt đêm hôm ấy cho đến sáng!!!!
Không có tin nhắn đáp lại….. Từ người con gái tôi mới yêu rất nhiều….!!!!
Sáng, 9h hơn, mò điện thoại sau giấc ngủ kéo dài hơn hai tiếng. Không có tin gì ngoài cái hình nền điện thoại trống rỗng. Vội vô phòng bố mẹ bật facebook và vào trang cá nhân của Nguyệt, nhưng không tồn tại trong danh sách bạn của tôi, tôi không biết đang có chuyện gì diễn ra, và facebook của Nguyệt đang ra sao. Có thể mãi về sau, tôi mới biết bản thân bị cô nàng chặn facebook, bị chính người yêu mình làm vậy!!!
Nhắn tin điện thoại:
– Facebook cậu bị sao vậy, tớ không tìm thấy!?
– ….. ! – Không trả lời.
Đến trưa, như thường lệ, tôi hỏi nàng đã ăn gì trước khi đi học chưa:
– Ê, nấu gì chưa, chiều đi học sớm đấy ?
– …… ! – Không trả lời.
Cảm giác chỉ muốn khóc, không biết gì ngoài khóc!!!
Hơn 12 giờ trưa ngày 16 tháng 5, tôi cùng thằng Hiển và Đô đến trường. Và từ câu chuyện của nó, tôi biết được lý do Nguyệt tránh mặt tôi.
– Chúng mày dấu kỹ quá, làm tao… haiz? – Hiển nói.
– Sao, mày nói gì với Nguyệt? – Tôi bắt đầu loạn lên.
– Tối qua Nguyệt hỏi tao mày có người yêu chưa? Tao tưởng mày thích Thắm A3 lên nói người yêu mày là nó. Ai ngờ Nguyệt bảo với tao là mày thích Nguyệt.
– Thế là mày bảo tao có người yêu là Thắm? – Tôi xác minh.
– Ừm, xin lỗi chú!
– Mày giết tao rồi Hiển ạ!!!
Vậy là tôi hiểu lý do cho tất cả, là những hoạt cảnh trong quá khứ nó phá đi những thứ bằng phẳng của hiện tại. Tôi càng dám chắc hơn, cái sự ghét bỏ với tình bạn nó tăng nên rất rất nhiều. Con người tôi, dễ tha thứ, nhưng sẽ ghi sâu vào tận bên trong lồng ngực của mình….
– Anh xin lỗi chú mà, tại bọn mày dấu kỹ quá!!!
– Vậy Nguyệt còn nói gì nữa không? – Tôi cố gắng để đôi mắt ko đỏ và nhòe đi.
– Nó bảo vậy là hiểu rồi, tớ không nghĩ K lại là con người như vậy, tớ không thích ai lừa dối tớ, nó còn cảm ơn tao nữa. – Thằng Hiển trả lời tôi.
– Vậy là kết thúc Hiển à? Thật cảm ơn cái ý tốt của mày… – Tôi lắc đầu.
– Tao xin lỗi mày, thật sự đấy!
– Mày để tao yên, tao đang rất bình tĩnh, nên mày yên đi. – Tôi nói như thét.
Cả đoạn đường Đô, Hiển và tôi đều im lặng, 3 chiếc xe của 3 đứa bạn thân sau hôm ấy chỉ còn lại một mình tôi tự tách biệt khỏi cuộc sống có tên của những người bạn. Thở hắt ra, nhìn từng đợt nắng vàng vọt trong cái bầu trời xanh ngắt đầy nóng nực, tôi lại rơi nước mắt, rất ít, rất ít.
Đặt cặp vào chỗ ngồi, quay sang tổ bên cạnh tìm kiếm hình bóng người con gái ấy, thấy sự im lặng và ánh mắt buồn rầu đến kỳ lạ của cô nàng, rồi hai ánh mắt giữa tôi và Nguyệt chạm nhau, thoáng tìm kiếm sự rung động ngày nào, nhưng chỉ có sự trông ngóng từ tôi, Nguyệt quay đi bỏ lại mình tôi thẫn thờ với đôi mắt tưởng chừng khô cạn sự thất vọng, nay càng hiếm khi thấy ánh sáng rạng rỡ về hình hài ai đó trong tâm chí, sự tối tăm bao trùm lấy tôi, quanh tôi, không có lối thoát.
– Ra ngoài tớ cần nói chuyện! – Tôi nhắn.
– Không? – Tin trả lời.
– Tớ xin cậu đấy, cậu tin lời Hiển nói sao?
– Tin thì sao mà không tin thì sao?
– Tớ cần làm gì để cậu tin, quen nhau suốt mấy tháng nay, cậu chưa hiểu con người tớ à? – Tôi bấm phím điện thoại nhanh hết mức.
– Không, mới đây tớ mới hiểu!!!
– Haiz…!!! – Chỉ còn tiếng thở dài não nề, tôi nằm gúc xuống mặt bàn, sự nóng nực ấy, của thời tiết của tâm trạng đang khiến tôi như muốn nổ tung ra. Người mình yêu, tin bạn bè hơn người yêu, điều mà mình cảm thấy thất vọng nhất, cảm giác như muốn giết chết tất cả, những cái gieo vào cuộc sống của mình đang ngày giờ tràn ngập sự bất hạnh.
Vậy là đã bắt đầu những tháng ngày mình sống trong sự nhường nhịn một ai đó, sẽ là những lúc mình muốn kết thúc cuộc sống mà không lo nghĩ đến việc sẽ vùng dậy, chỉ muốn ngã và ngã, mệt và mệt!!!
Tiết học ngày hôm ấy, tôi ăn lần lượt 2 con 0 vào vở, khi mà tôi bị gọi lên bảng trả lời bài cũ, tôi ko mở miệng nói bất cứ câu gì, tôi làm như bất cần, và bộ dạng thật tồi tệ, mong Nguyệt nhìn thấy và thương hại mình. Thật sự tôi rất tệ hại.
Tiết cuối cũng kết thúc, ra về, tôi lôi cặp trong hốc bàn ra, và có một hộp sữa nhỏ, và một lời nhắn!
‘ Tớ dành nó cho cậu, tớ thật sự không biết mình đang nghĩ gì nữa, cho tớ thời gian nhé!’
Rồi tôi bóp nát tờ giấy, và đưa hộp sữa vô cặp, rồi đi ngang qua Nguyệt mà không thèm nhìn vào đôi mắt ấy. Sự lạnh lùng tôi không thiếu, nhưng lúc ấy, cái lúc mà tôi vô cùng hối hận.
Ngày mai đấy, không, từ buổi tối ngày 16 tháng 9 năm ấy, một đứa trẻ đã biến mình thay đổi vì một người, và cũng vì người đó mà sống trong những ngày tháng khắc khoải thật tăm tối!!!
Để lại một bình luận