Phần 4
Từ ngày hôm đó trở đi, ngày nào tôi cũng sang A3 nhìn người đó… và bất giác nó trở thành một thói quen khiến tôi khó bỏ. Tôi nhiều lần muốn đến bên nói chuyện với người đó, nhưng sự tự ti về bản thân lại không cho phép, tôi sợ mọi người xung quanh bàn tán hay chỉ trích này nọ… với tôi, những tin đồn là một nỗi nhục lớn.
Ngày nào người đó cũng ngồi một mình trong lớp, im lặng và không nói một câu nào, hiếm khi thấy nụ cười trên môi và đôi mắt luôn man mác buồn rầu… có lẽ nào sâu trong đôi mắt trong trẻo kia là cả bầu tâm sự giấu kín… nhưng không có ai đủ tin tưởng để nói… và nói cũng có thể không ai hiểu được… một người con gái bình thường với nhiều người, gây nên sự xa cách lớn đối với tình bạn, nhưng với tôi lại là đặc biệt, tôi thấy ở người đó có sự thân quen đến kỳ lạ, nhất là ánh mắt và tính cách…
Người đó, luôn để trên bàn một quyển sách và nhìn vào đó với sự tập trung cao độ, không quan tâm đến những gì xung quanh, giống như là một khoảnh lặng của bản thân ngay giữa trốn đông người… Điều mà tôi vẫn đang thể hiện…
Tối hôm nay, ngày sinh nhật của thằng Giang… một ngày mưa lớn… một buổi tối không có sao băng…
Sau khi tan học về, tôi cùng mấy đứa bạn rủ nhau đi mua bánh Gato, nhằm tạo sự bất ngờ cho thằng bạn thân. Mấy đứa mới lên cấp 3 nên vẫn chưa quen với lớp mới, vẫn có quá nhiều khoảng cách chưa thể dứt bỏ và hòa nhập. Bởi vậy, nên những người bạn cấp 2 với nhau vẫn còn gắn bó rất thân, dù rằng mỗi đứa nay đã không còn học chung một lớp như xưa. Có thể thời gian sau này sẽ chứng minh nên điều gì đó, nhưng dù sao vẫn cứ sống tốt cho mọi người ở hiện tại đã.
Tối hôm ấy, một tiểu đội gồm 7 đứa tiến đến ngự trị trước cánh cổng nhà thằng Giang… tôi nghịch ngợm nhắn tin cho nó: ‘ Bọn anh đang ở trước cổng nhà mày, ra nhanh không anh đốt nhà bây giờ’. Nó trả lời ngay:’ Đợi bố thả chó đã thằng hó ạ’… nói vậy thôi chứ thằng này chạy ra mở cổng nhanh lắm, tay bắt mặt mừng như kiểu lâu năm không gặp. Với cả có 3 bạn nữ nữa đi cùng nên anh này cư xử lịch lãm đến giật nảy cả mình.
– Ồ bọn mày làm tao bất ngờ thật đấy? – Nó tỏ ra khá ngây thơ, thực ra biết thừa.
– Bất ngờ nhỉ? Còn gì nữa không? – Thằng hiển bắt đầu xiên xỏ.
– Ơ, còn rất nhiều… – Thằng Giang ngơ ngác…
– Mà mày xích chó chưa…?- Tôi cười.
– Làm đéo có chó mà thả…. Chém chú thôi…
– Tưởng gì, đang thèm thịt chó…
– Haha, mấy anh xuống hết đê, lên cao quá rồi đấy, mà Giang định mời bọn này vào nhà không đấy, không thì bọn này đi về…. – Trang, Bích, Hạnh và Hường nhìn mấy thằng tôi nãy giờ.
– Ơ, có… mời.. mời mấy đứa khốn nạn vào nhà… – Thằng Giang cười sặc sụa.
– Anh oánh vỡ mồm mày giờ….
Mấy đứa vào nhà rồi thi nhau ra chào hỏi bố mẹ thằng Giang để tỏ ra có phép với gia đình nó, sau muốn phá cái gì… thì còn biết đường mà ăn nói sau. Rồi cả bọn bày biện thực phẩm lên bàn, bao gồm cả cái bánh Gato lung linh đi mua hồi chiều.
– Có mua cả tuổi mụ không đấy ( đó là tuổi đẻ )? – Thằng Bách cười nhìn Trang đang cắm nến vào bánh sinh nhật.
– Có, mua thừa đến mấy chục cây nến mà… – Trang trả lời.
– Thế thì cắm hết vào, chúc mừng sinh nhật thằng Giang mấy chục năm sau luôn… – Hiển gác chân lên đùi rồi ung dung nói, xong rồi giật nảy mình khi thấy ánh mắt thằng Giang đang nhìn mình khá âu yếm, à xin lỗi, là ánh mắt hình viên đạn mới đúng.
– Chú tin anh túm cổ lẳng ra ngoài sân không? – Giang lên tiếng, vẻ như hơi bức xúc.
– Ơ, anh Giang đừng nóng…
– Hơ hơ, thế là tốt…
Tôi cười cho có lệ, nhưng trong lòng không hề có chút gì đó đáng để cười cả, với tôi, đến những nơi mà vị trí của bản thân là không mấy quan trọng, thì tốt nhất là đi về. Có thể cũng là do cái tôi của bản thân còn quá lớn.
Tôi với thằng Bách ra xem ảnh treo tường của nhà Thằng Giang, thì thằng Bách bất ngờ hỏi:
– Đéo thấy ảnh thằng Giang đâu nhể?
– Đấy, nó đang nằm dưới gốc cây đấy! – Tôi đáp lại.
– Ờ nhỉ, đẹp trai chả khác gì mày…haha.
– Cái đệt, chú chơi anh à… – Tôi gắt.
Thực chất bức ảnh đó là chỉ một con cún đang nằm ngủ một giấc ngon lành dưới tán cây hạt rẻ chứ làm gì có thằng Giang nào đang nằm ở đấy, vì thế có thể hiểu con cún kia là ám chỉ đứa nào…
Phòng khách nhà thằng Giang, đó là nơi tối nay sẽ xác định trở thành bãi chiến trường. Đó là một sự thật và sự thật thì không thể chối cãi.
Tất cả quây quần bên bữa sinh nhật thịnh soạn có một không hai, còn nếu có hai thì chắc là bọn này làm rò rỉ thông tin ở đâu rồi. Thằng Đô thì cầm cái máy ảnh canon đi quay vòng quanh buổi tiệc, thỉnh thoảnh hứng lên làm dáng chụp ảnh, nhìn điệu không thể tả được. Dù sao thì nhờ nó, thì tôi mới cảm thấy vui hơn…
– Happy birthday Giang còi…. – Cả bọn hô lớn
– Còi đéo gì? 46 cân đấy? – Nó nhếch mép nói.
– Vỗ tay…. – Thằng Hiển thêm câu trêu ngươi.
Và hậu quả là hai thằng cầm bim bim lém nhau suốt bữa tiệc… nhìn y hai vợ chồng mới cưới đang nô đùa bên bàn ăn đầy tình cảm. Vâng, chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy sợ quá rồi…
– Thay mặt cho ban tổ chức tang lễ, à nhầm, sinh nhật cho anh Giang. Tôi xin được tuyên bố, buổi tiệc hoành tráng nhất được bắt đầu…. – Thằng Bách tự hào thông báo, và bị ngay cái kẹo của Thằng Đô ném thẳng vào mồm vì cái tội nói nhiều… May cho nó là không phải gạch, nếu không thì…
– Ăn đi các em… – Thằng Giang cười nhăn nhở…
– Thạch gì ăn vào da đẹp sáng xinh nhỉ….? – Tôi cầm cái thạch Natry đưa đi đưa lại trước mặt rồi mỉm cười chén nó.
– K ăn đi rồi các bạn nam mới theo nhiều… – Bích đùa tôi.
– Xin lỗi nhưng tớ không phải là Gay, hì… – Tôi hoảng hồn thanh minh…
– Cãi đê… – Thằng Hiển thêm dầu vào lửa…
– Anh cho phát đạp bây giờ…. – Tôi gắt…
– Ớ, em đùa mà anh… – Nó lại giở trò ngây thơ, nhưng thôi, tôi dễ tha thứ lắm nên xóa tội.
Rồi, phần quan trọng nhất đã đến, ánh đèn trong phòng được tắt đi, bao gồm cả cái quạt trần đang tha hồ tạo gió phía trên đầu mỗi đứa. Ánh nến như một thứ ánh sáng kỳ lạ đầy mê hoặc, thắp sáng tâm hồn và ký ức xa xôi về một thời cấp hai kéo dài suốt 4 năm… Nó như những bức tranh nhẹ nhàng trôi trên nền nhạc pop ballad đầy mượt mà của bóng tối hay thứ ánh sáng dịu nhẹ của những chiếc nến lung linh… Những năm tháng thật đẹp, trước ngày em ra đi….
Để lại một bình luận