Phần 82
Hắn nói trúng cái ý của Phương, làm cô cứ mỉm mỉm cười khoái chí. Con sông rộng, bờ bên này cách xa bờ bên kia. Trên bờ lại cô cây um tùm, thành thử rất an toàn vắng vẻ. Giả chăng có thấy thì cũng là những sà lan chở cát, chở hàng qua lại nhìn thấy thôi. Nhưng nhìn từ góc độ của họ, chẳng thấy được Phương đang tắm có mặc quần áo hay không, bởi con sông đục ngầu hà… nói chung là rất an toàn, thoải mái… cô thích thú vô cùng.
Cô vừa nghĩ ngợi, vừa ngắm thằng Miên bơi lội. Hắn lội sông giỏi không kém gì cô. Tướng tá thằng Miên đó giờ thì đẹp khỏi chê rồi, cơ bắp nè… còn cao ráo nữa… làn da hắn đen bóng… giờ trầm trong nước sông… nhìn càng bóng lưỡng hơn… thiệt không chê vào đâu được. Khúc sông đẹp như vầy, nếu Phương tắm có một mình cũng chán lắm, may mà còn có thằng Miên bơi lội cạnh cô, làm cho không gian sinh động hơn rất nhiều.
Cả hai vẫy vùng tung tăng thỏa thuê trong làn nước chút xíu thì lại sáp gần nhau nữa. Thằng Miên bơi lại, ôm chầm lấy cô. Cơ thể cả hai trơn nhợt, dính sát vào nhau. Bầu ngực Phương săn chắc, căng bóng ép chặt lên khuôn ngực vạm vỡ của hắn. Cô nhắm mắt lại để cho thằng Miên trao cho mình nụ hôn tình cảm, đắm đuối. Tay Phương mò mò dưới nước, thấy cây hàng của hắn thẳng băng, nóng hổi, giờ đây đang ép sát giữa hai cơ thể mát lạnh dưới lòng sông. Đang hôn nhau đắm đuối, thằng Miên nhả miệng cô ra, thủ thỉ:
– Tui lên bờ ngồi… cô bú cặc tui nha!
Phương nghe hắn đề nghị mà muốn sặc nước luôn, cô cười:
– Qua giờ chưa đã sao… ham lắm thế!?
– Chưa đã… chưa đã thiệt mà… tướng cô vầy… chịch bao nhiêu cho đủ… thôi… bú cặc nha cô.
Thằng Miên nói chuyện tục tĩu vậy, là một cô giáo mà sao Phương nghe không thấy ngượng ngùng tý nào, chắc tại ở gần hắn, nghe riết cũng thành quen. Cô thậm chí còn bẽn lẽn gật gật đầu với hắn nữa. Đoạn, hắn lội trở lại bờ sông. Thằng Miên leo lên cái bờ nước sình lầy. Hắn ngồi ngay mép nước, từ đầu gối trở đi còn để chìm dưới sông, chỉ vừa đưa đủ dương vật thẳng băng của hắn chĩa lên nhọn hoắt, nhìn như đống “cặc bần” vẫn mọc bên sông.
Phương lội lại gần, bám lấy đùi hắn làm điểm tựa. Nửa thân dưới của cô vẫn chìm dưới sông, thân trên cô bám chặt rồi bắt đầu phục vụ cho thằng Miên. Phương đã bú cặc thì điêu luyện khỏi phải bàn rồi. Lưỡi cô nhám nhúa, vuốt ve hai bên đùi làm hắn nhồn nhột. Cô lại vê vê hòn dái… sau đó mới bắt đầu dùng lưỡi lau dọc thân cây thịt của hắn.
Thằng Miên sướng mà phê y hệt như lúc chịch cô vậy, hắn ngửa người ra nằm luôn lên sình lầy, hưởng thụ sự phục dịch của Phương. Cô vừa dùng lưỡi, vừa dùng tay vuốt ve dương vật thằng Miên. Phương vuốt ve một lúc rồi mới chịu há miệng ra, nhét cây hàng của hắn vào miệng mình. Cô sục dương vật hắn trong miệng mình. Bản thân thằng Miên cũng hổn hển vì những kích thích tột độ đó.
Qua giờ chịch Phương trong nhà đã sướng, giờ được cô bú cặc giữa bờ sông thế này còn hào hứng hơn. Hắn nằm ngửa trên bờ sông sình lầy, hai tay nắm chặt đầu Phương và chà mạnh vào háng mình. Cả mái tóc của Phương phủ trùm xuống vùng hạ bộ của hắn. Tay thằng Miên cứ ấn xuống, làm dương vật hắn đâm tuốt đến cuống họng cô. Cảm giác thốn đau khiến cho Phương quằn quại. Hai tay cô bóp chặt gốc dương vật của hắn, sục lên sục xuống cùng với miệng mình để cản bớt sự đâm của nó vào cuống họng. Thằng Miên chà đầu Phương vào háng mình điên cuồng một lát thì cũng có vẻ hết chịu nổi, hắn khẩn khoản:
– Chịch luôn nha cô… cô bú đã quá đi…
Phương đang bú dương vật hắn bèn từ từ nhả ra. Nước dãi chảy đầy mắt mũi của cô. Phương quệt lấy, rồi giả vờ trách hắn:
– Anh đó… toàn dụ dỗ tui không thôi…
Thằng Miên cười hề hề, mặt làm như vô tội lắm, cứ van nài khẩn khoản. Cô bảo:
– Nhưng phải lẹ lẹ đó… để tui còn về dạy học…
– Ừ… thì lẹ… mà cô lo gì… giờ còn sớm chán…
– Thôi đừng có dụ tui nữa… nằm yên đó cho tui…
Nói rồi, Phương bắt đầu trồi hẳn lên khỏi mặt nước. Thân hình trơn bóng của cô rời khỏi dòng sông dục ngầu. Dòng nước chảy nhiễu nhão trên khắp đường cong của cô. Chân Phương dẫm lên sình. Thằng Miên cặp mắt thất thần nhìn theo mỗi cử động của Phương, thân hình cô quá sức khêu gợi và đầy nhục cảm, hắn có chịch cô mấy ngày mấy đêm liên tục nữa cũng chưa chắc đã chán.
Phương cũng chẳng để ý tới động tĩnh xung quanh nữa, cô chỉ còn thấy trước mắt là thân hình đen đúa quá sống động và mạnh mẽ của thằng Miên. Phương quay lưng lại và ngồi xuống, dưới lồn cô là dương vật thằng Miên đã chờ sẵn. Cô dò dẫm để dương vật thọc vào đúng âm đạo nóng bỏng của mình, rồi cô ngồi xuống từ từ. Xa cách mới một hai tiếng đây thôi, giờ âm hộ cô lại mở ra đón dương vật của thằng Miên trở lại phá phách cơ thể mình. Dương vật của hắn từ từ thâm nhập và lèn chặt vào âm hộ của cô. Khi dương vật chạy lút cán, Phương bắt đầu nhồi lên nhồi xuống thân hình cô trên bụng thằng Miên. Cô rên rỉ lớn tiếng, Phương không chịu nổi nữa và cũng chẳng cần quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh nữa.
Thật ra vốn dĩ khúc sông Phương và thằng Miên đang tắm rất yên tĩnh, chẳng có bóng người nào hết. Thế nhưng từ khi những âm thanh gào rú lạ lùng giữa trưa vắng của cô phát ra, đã thu hút sự tò mò chú ý của xung quanh. Phương đè lên người thằng Miên, nhắm mắt nhắm mũi nhồi nhồi trên cơ thể hắn làm hắn cũng sướng lắm. Dù vậy, thằng Miên có vẻ đề phòng hơn. Hắn thấy đụm cỏ xung quanh hơi lay động thì vội nhổm dậy. Phương ngồi phịch trên người hắn, vẫn để dương vật hắn cắm sâu vào lồn cô. Phương ngạc nhiên nhìn hắn khi thấy hai mắt thằng Miên tự nhiên trừng trừng lên rất đáng sợ. Cô hỏi hắn:
– Chuyện gì vậy?
Thằng Miên ra dấu cho cô im lặng. Hắn nhìn quanh rồi tự dưng gọi to:
– Ai núp núp ló ló đó… ra đây mau!
Tiếng hắn kêu làm ngay cả Phương cũng giật thót mình. Âm hộ cô thít lại, bó sát dương vật hắn. Cô nín thở chờ đợi. Từ sau đống cỏ lau um tùm, có mấy bóng người chui ra. Thằng Miên thấy mấy bóng đen chui ra toàn là những vóc dáng nhỏ bé nên cũng thở phào bớt sợ hãi. Riêng cô thì có hoảng hốt đôi chút nhưng cũng nhanh chóng dịu lại khi nhận ra đó là “người quen”.
– Mấy thằng nhóc… đứng đó rình gì vậy?
Thấy từ trong bụi cỏ đi ra có ba thằng nhóc con ốm o, đen đúa, thằng Miên mới mạnh dạn đe tụi nó như vậy. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của hắn, ba thằng nhóc lấm lét chào:
– Tụi con chào cô!
Thằng Miên quay qua nhìn Phương hỏi:
– Cô quen tụi nó hả?
Phương miễn cưỡng gật đầu:
– Uhm… học trò tui đó…
Cô hơi ngượng, hai má đỏ hồng. Phương phải ngồi yên trên người thằng Miên luôn, mượn thân hình hắn để che đỡ thân dưới của mình, bởi lúc này ba thằng nhóc đứng ngay sau lưng thằng Miên. Nếu cô mà rút khỏi người hắn đứng lên, sẽ lộ thêm cả hạ bộ trần truồng cho tui nó coi nữa. Cô phân vân quá, trong ba thằng nhóc đứng đó chỉ có thằng Sinh được coi là “thân thiết” với cô thôi.
Nó cũng có cơ hội chịch cô hoài rồi nên bữa nay có cho nó thấy cũng không sao. Vấn đề là ở hai thằng nhóc còn lại. Hai thằng là bạn thằng Sinh, là học trò trong lớp của Phương, nhưng không phải thuộc nhóm 5 thằng nhóc mà Phương dạy thêm. Cô liếc nhìn đôi mắt của hai thằng nhỏ khi thấy cô giáo trần truồng, làm chuyện này bên bờ sông, cô thấy tụi nó có vẻ cũng khá sốc. Hai vú trên của Phương nãy giờ không che chắn gì cả, chắc tụi nó thấy hết cả luôn rồi. Phương im lặng trong phút chốc, ba thằng cũng đứng tiu nghỉu. Cô vẫy thằng Sinh lại gần, hỏi nó:
– Mấy đứa… đi đâu vậy?
– Dạ… tụi con tính rủ nhau đi tắm sông… ai dè…
Phương nghe thằng nhóc nói vậy thì hơi thẹn. Thằng Sinh nó nói đúng, tại tụi nhỏ đi tắm sông mới vô tình thấy cô thôi, chứ phải tại tụi nó rình rập cô đâu cho cam, cô đâu thể la mắng tụi nó, cô chỉ còn biết tự trách mình sao hớ hênh quá thôi. Cô ngập ngừng hỏi nó:
– Nãy giờ… mấy đứa… tới đây lâu chưa?
Nghe cô hỏi, thằng Sinh cũng ngượng nghịu trả lời:
– Dạ… tụi con tới cũng lâu rồi…
– Vậy là… thấy hết rồi hả?
Thằng Sinh gật đầu ý nhị. Cô đỏ mặt hốt hoảng:
– Chết rồi… cô phải làm sao bây giờ…
Thằng Sinh vội trấn an cô:
– Hổng sao đâu cô… để em nói chuyện với tụi nó cho…
– Ừa… vậy em nói tụi nó đi… biểu tụi nó đừng nói ai nghe nha… trông cậy em đó…
Thằng Sinh quả xứng là thằng học trò ‘cưng’ và đắc lực nhất của cô, nó coi ngoan vậy chứ tỏ ra khá lanh lẹ, giúp cô giải quyết cũng nhiều tình huống trớ trêu. Cô ngồi lặng thinh trên người thằng Miên trong khi thằng Sinh chạy lại gần hai thằng bạn mình to nhỏ gì đó. Cô và thằng Miên không nghe rõ cả ba đứa tụi nó nói gì, chỉ thấy thi thoảng hai thằng học trò kia cứ liếc liếc mắt nhìn thân hình cô miết thôi.
Mới đầu Phương còn ngượng, còn lấy tay che che vú như kiểu mình chính chuyên lắm vậy, về sau cô thấy dù sao tụi nó cũng địa hàng mình hết trơn rồi còn ngại gì nữa, lúc đó cô mới bỏ cái tay che ra. Thằng Miên tỏ ra vô tâm lắm, hắn ngồi đó chẳng lo lắng gì cho sự ngượng ngùng của cô, cứ hẩy hẩy người lên, nắc dương vật trở vào lồn cô. Cô phải trợn mắt, bấu vai hắn mấy cái hắn mới chịu yên. Thằng Sinh nói chuyện với hai đứa bạn của nó một hồi mới quay lại với cô. Nó nói nhỏ với cô:
– Dạ… cô yên tâm đi… tụi nó hứa… không nói với ai đâu…
Phương thở phào nhẹ nhõm. Cô nói:
– Vậy hả… cô cảm ơn em nhiều nha!
Tưởng chừng vậy là xong, cô thấy thằng nhóc ngập ngừng:
– Nhưng mà…
– Chuyện gì nữa hả em?
– Dạ… thực ra thì còn chút chuyện…
– Em nói đi…
– Nhưng…
Thằng Sinh nhìn thằng Miên với vẻ nghi ngại. Dường như nó chỉ muốn nói riêng với cô thôi, không muốn để thằng Miên nghe. Phương hiểu ý nó nên quay qua nói với thằng Miên:
– Anh Miên… chờ tui chút nha…
Thằng Miên tỏ ra lịch sự, không nhiều chuyện xen vào việc riêng của Phương nên gật đầu. Cô nhấc mình, lúc này mới bắt đầu rời khỏi cơ thể của hắn. Cái miệng lồn của Phương coi vậy chứ cũng ham hố lắm, lúc rút ra khỏi dương vật thằng Miên cô còn nghe cái ‘phóc’ như thể nó không muốn rời ra vậy. Phương đứng lên, đi vài bước ra một góc riêng nói chuyện với học trò.
– Sao… có chuyện gì… nói đi Sinh…
– Dạ… thật ra thì bữa nay em cũng tính lúc đi học sẽ nói với cô. Hai thằng đó đó… cũng chơi thân với tụi em… tụi nó thấy… tụi em dạo này học hành khá lên… nên hay hỏi…
– Trời đất… em kể chuyện lớp học thêm của mình cho tụi nó nghe hả…
Sinh nghe vậy thì xua tay:
– Không có… em… em đâu dám… em hứa với cô rồi mà. Tụi nó không biết chuyện lớp học của mình đâu. Tại tụi nó hay thấy em, thằng Hào, thằng Nam qua nhà cô buổi chiều… rồi có bữa tụi nó vô tình đi ngang… rồi tụi nó rình thấy lúc cô dạy tụi em… nên tụi nó biết… chuyện là vậy đó cô… chứ em đâu có nhiều chuyện đâu…
– Rồi… tóm lại là sao?
– Dạ thì… tụi nó cũng mới nói với em đó… biểu nhờ em nói xin cô cho tụi nó học… em không dám hứa… nhưng giờ… vô tình lại thấy cô như vầy… sẵn… tụi nó mới xin luôn…
– Nhưng… nhà cô chật lắm… năm đứa em thôi đã không có chỗ ngồi rồi…
– Dạ… em biết… nhưng hổng sao đâu cô… em nghĩ chuyện đó… tụi em sắp xếp được… ngồi đất cũng được cô à…
Thằng Sinh nói làm cô phân vân lắm. Cô liếc qua thì thấy lúc cô nói chuyện với thằng Sinh, tụi nó cứ liếc liếc nhìn cái tướng trần truồng của cô hoài. Hoàn cảnh giờ thật sự rất trớ trêu, Phương thấy giờ không còn cách nào khác cũng phải đồng ý với tụi nhỏ thôi chứ biết làm sao bây giờ. Suy đi tính lại cuối cùng thì cô đồng ý với thằng Sinh, cô dặn nó:
– Thôi được rồi… lát em biểu hai đứa nó lại học chung luôn đi…
Thằng Sinh mặt mày tỏ ra hớn hở, làm như bắt được vàng vậy. Nhưng cô vẫn căn dặn thêm:
– Mà nhớ cô dặn đó… biểu tụi nó cũng kín đáo thôi… lộ ra là… chết cô đó…
– Dạ… chuyện đó… cô khỏi lo…
– Ừ… thôi… em biểu tụi nó về… lo chuẩn bị đi… lát cô về…
Phương có ý đuổi khéo. Sinh cũng có vẻ hiểu nên vội vàng rút lui. Lúc nó ra nói chuyện thì hai thằng nhóc kia cũng mừng lắm. Khi bỏ về, tụi nó còn lễ phép cúi chào cô và thằng Miên nữa. Thấy tụi nhỏ đi rồi, thằng Miên mới hỏi cô:
– Sao rồi cô… mọi chuyện ổn không?
Phương gật đầu đáp:
– Ừ… cũng hổng sao… tụi này cũng thân… nên chắc… không có gì đâu…
– Hihi… tui thấy chắc tụi nó nhìn thấy cô giáo ở truồng vậy… cũng ngạc nhiên lắm…
– Xí… ngạc nhiên gì… tụi nó cũng thấy hoài…
Phương nói xong mới bụm miệng lại vì biết mình đã nói hớ. Thằng Miên tròn xoe mắt:
– Wow… vậy tính ra tụi này hên thiệt… nhỏ xíu vậy mà đã ngắm được cô giáo ở truồng…
Thằng Miên nói làm Phương tự dưng thấy xấu hổ, chẳng nói nên lời. Cô ngượng ngùng:
– Thôi… công chuyện của tui… anh đừng xen vào…
Phương nói vậy làm thằng Miên không dám nói gì nữa, hắn nói:
– Ờ… vậy thôi… tui cũng không nhiều chuyện nữa…
Rồi hắn lại cười cười, nói với cô:
– Mình… mình chịch tiếp nha cô…
Phương ngượng muốn chết, nhưng nhìn dương vật của hắn, cô không thể chối từ được.
– Mần lẹ lẹ nha… lát tui còn bận nữa… anh biết rồi đó…
Dường như chỉ đợi Phương nói hỏi thế, thằng Miên cười vẻ sung sướng. Cô và hắn lại bắt đầu quấn lấy nhau để làm tình nữa sau ít phút giây gián đoạn. Lần này vẫn làm lại tư thể hồi nãy. Cô ngồi xổm lên người hắn, cả hai xoay mặt nhìn nhau. Thằng Miên nhìn ra bờ sông còn cô nhìn về phía ngược lại. Cô chọn cách này vì cô có thể quan sát động tĩnh dễ dàng hơn, tránh tình trạng xấu hổ như hồi nãy nữa.
Thằng Miên thì sướng rồi, ở tư thế này cô hoàn toàn chủ động, chỉ có hắn là ngồi yên hưởng thụ thôi. Hắn đưa cả hai tay lên sờ nắn hai bờ mông tròn căng của cô và ve vuốt phần eo thon gọn mịn màng của cô trong khi cô nhịp nhàng lên xuống như giã gạo. Cảm giác vừa làm tình, vừa lo nhìn xung quanh sợ có người thấy nó vừa lạ lùng vừa táo bạo khiến Phương sướng mụ mẫm cả đầu óc.
Cô vịn lấy hai vai hắn làm điểm tựa, mặt cô nhăn nhó mếu máo vì sướng. Lần làm tình này, chả hiểu sao cô cứ trông cho thằng Miên xuất tinh đại đi, để cô chạy ù về, vậy mà dương vật hắn cứ lì lợm, làm cô nhấp mạnh, nhịp sàng sẩy… mãi không thôi. Cô mệt muốn đứt hơi, hai đùi mỏi nhừ mà hắn vẫn không chịu xuất tinh. Hắn tự dưng trêu cô:
– Hồi đó đi học… phải chi gặp được cô giáo như cô… tui đã không bỏ học…
Cô thở không ra hơi nên không thể đối đáp lại với hắn. Thằng Miên đợi cô nhừ cả người, đổ hết mồ hôi trên lưng mới chịu đỡ cô. Giờ Phương mệt lắm rồi, nên hắn có đặt cô nằm luôn xuống bờ sông sình lầy cô cũng không ý kiến ý cò gì. Hắn có vẻ đắc chí, nói:
– Cô nằm yên nhé… để tui ráng mần lẹ lẹ…
Phương nhắm mắt, thở dài, dang chân chờ đợi hắn. Thằng Miên dập cô như điên giữa bờ sông vắng lặng. Dòng nước sông dưới chân của hai người xao động cả lên luôn. Cô nín thở chịu đựng cơn động tình của hắn. Dù mệt nhưng phải nói thằng Miên chịch cô rất sướng. Mỗi cú trượt của cái dương vật hắn trong âm đạo cô tạo ra cảm giác sướng đến đê mê cả người.
Hắn đã hứa rồi nên cứ cứ dập túi bụi. Cô cũng chờ đợi mãi một lúc lâu thì hắn mới chịu xuất tinh. Hắn gồng cứng người, bắn dòng tinh ấm nóng vào lồn Phương, hết đợt này đến đợt khác khiến cô sướng rợn cả người. Xả hết tinh khí, hắn nằm đè lên người cô luôn. Chưa bao giờ cô cảm thấy lạ lẫm như vầy, làm tình kiểu này hơi sợ, nhưng cũng đã thiệt. Tuy nhiên, Phương không tiện ở đây lâu, cô cho thằng Miên nằm đè lên mình chút xíu thì đẩy hắn ra một bên. Người cô giờ dơ dáy, lấm lem bùn lầy hết cả luôn rồi, nhưng cô vẫn nhóm dậy, bỏ đi. Thằng Miên nằm đó hỏi cô:
– Không tắm lại cho sạch rồi hãy về cô?
Phương vẫn cứ bước đi, bỏ lại câu nói sau lưng:
– Thôi… tui về… trễ rồi…
Phương cứ vậy lăm lăm bước đi vào đám cỏ cao vút. Thằng Miên mỉm cười, kê tay lên gối đầu nằm ngửa trần truồng giữa bờ sông. Hắn nhìn chỗ quần áo của hắn và Phương đang móc trên cành cây mà buồn cười. Nghĩ cũng lạ, khi nãy lúc đi ra đây cô còn mắc cỡ, đòi mặc quần áo này nọ, giờ bỏ về thì cứ để trần truồng vậy mà lăm lăm đi, không sợ ai nhìn ngó gì nữa cả.
Hắn nghĩ chắc cô cũng sợ nấn ná lại với hắn chút xíu thì lại chịu không nổi, lại bị hắn đè ra chịch nữa. Nghĩ lại, hắn trốn chui trốn nhủi bữa giờ, tưởng đời mình vậy là teo héo rồi, không ngờ gặp lại Phương như đúng là gặp quý nhân vậy. Hắn được cô chăm sóc, lo cho ăn uống đầy đủ. Cây hàng của hắn thì được chịch no nê sung sướng, cho bõ những ngày thèm thuồng vất vả. Kệ, hắn nằm đây ngủ một giấc luôn, vài tiếng trôi qua cũng nhanh thôi mà.
Phương đúng là chẳng kịp nghĩ ngợi gì hết, lăm lăm chạy về nhà, đến khi về đến sân sau nhà mình thì mới đụng phải tụi học trò. Cô thấy hình như tụi nó cũng vừa đến, còn tụ tập đứng nói chuyện ở sân sau với hai thằng học trò mới. Cả đám chỉ yên lặng khi nhìn thấy Phương đi lại. Cả đám trầm trồ nhìn cái dáng trần truồng của cô. Tụi nó thấy rõ ở lồn cô, tinh dịch trắng đục còn chảy ra, như minh chứng cho cuộc làm tình cuồng nhiệt vừa rồi. Cô ngượng nghịu nói:
– Thôi… mấy đứa lên chuẩn bị đi… cô tắm cái rồi lên ngay…
– Dạ…
Cả đám lễ phép thưa rồi dắt díu nhau lên nhà trên. Phương đứng ở sân sau múc nước trong lu tắm mà lòng phân vân lắm. Chưa gì mà mới đây lớp cô lại có thêm thành viên mới nữa. Tụi học trò cô thì biểu luôn giữ bí mật, nhưng liệu có giữ được mãi không đây… hổm giờ 5 đứa, giờ đã thành 7 đứa rồi… chả biết tương lai sẽ thế nào nữa. Vừa tắm, Phương vừa liếc nhìn tụi nó.
Cô thấy dù sao tụi nó vẫn còn nhỏ, cũng tò mò chuyện giới tính nhưng xem chừng còn ham chơi lắm, cũng không phải nghiêm trọng gì. Vậy nên cô tặc lưỡi. Thôi kệ, ráng giữ thôi chứ biết sao giờ. Đứa nào cũng là học trò mình, đã thương tụi nó thì phải thương cho đều. Tụi nó ham học mới tới đây với cô, nỡ nào mà cô chối từ tụi nó cơ chứ. Nghĩ thế nên Phương quyết định gạt hết mọi chuyện qua một bên. Cô tắm rửa sạch sẽ. Bữa nay cô không mặc quần áo gì luôn, cứ để vậy cho thoải mái rồi đi lên nhà trên bắt đầu bữa dạy thêm một cách bình thường.
Hai thằng học trò mới tỏ ra rất ngoan. Tụi nó mới học thôi mà có vẻ thích thú lắm. Không gian lớp học dù hơi chật chội nhưng cô trò thảy đầy rất nghiêm túc. Vừa tranh thủ giúp tụi nó củng cố lại kiến thức, Phương cũng thử qua hàng họ của hai thằng học trò mới. Tụi nó háo hức lắm. Chắc tụi nó cũng mới lần đầu tiên trong đời thấy cô giáo dạy học mà ở trần ở truồng như Phương vậy nên khi cô đụng tới hai con cu của tui nó có một cái là tụi nó nhanh chóng ‘xịt’ ra hết.
Hai thằng nhỏ bị bạn bè cười quá trời. Phương ôn tồn khuyên nhủ hai đứa ráng học… mai mốt cô sẽ ‘thưởng’ cho tụi nó thường xuyên để tụi nó quen hơn và không bị vậy nữa. Bữa nay dù có hơi ngượng nghịu chút xíu nhưng dù sao Phương cũng thấy có điềm hên, bởi vô tình cô lại được thưởng thức thêm hai con cu “trinh trắng” của tụi học trò nữa.
Thằng Miên nằm ngủ ngoài bờ sông không biết bao lâu. Không gian tự do, trời trăng thanh gió mát nên hắn ngủ luôn một lèo không hay. Đến khi thằng Miên choàng tỉnh giấc thì thấy xung quanh trời đất cũng tối rồi. Hắn không khỏi ngạc nhiên khi người đánh thức hắn lại là Phương.
– Dậy đi… ngủ thì dìa nhà ngủ… nằm đây riết… bệnh chết…
Thằng Miên choàng dậy, vươn vai:
– Đánh một giấc đã quá… ủa… trời tối rồi hả…
Phương gật gật đầu:
– Uhm… ngủ gì say như chết hà… tui không quay lại gọi… chắc quên luôn…
– Cô dạy học xong rồi hả?
– Ừa… sẵn nấu cơm nấu nước luôn rồi… chờ miết không thấy anh về… té ra là ngủ quên…
Mãi nói chuyện với Phương, thằng Miên giờ mới chú ý một chi tiết. Trên người cô lúc này không một mảnh vải che thân, cũng y như hắn. Điều này chứng tỏ khi quay lại tìm hắn, cô đã để trần truồng mà đi vậy luôn, không sợ sệt gì nữa cả. Thằng Miên thấy vậy thì phì cười, nói:
– Nãy tui rủ ra đây cô còn sợ… định mặc đồ… vậy mà giờ… thoải mái rồi ha… hihi…
Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ cái vẻ trần truồng của cô. Phương mắc cỡ, vội chống chế:
– Ơ… tại… tại không thấy anh về… tui lo… nên gấp quá…
– … gấp quá đi tìm tui… đến quên mặc đồ luôn hén?
– Ơ… thì… thì tui thấy giờ cũng tối thui rồi… có ai thấy gì đâu… lúc chiều… trời còn sáng bảnh… nên tui còn ngại… giờ thì… sợ gì…
Phương nói một hơi mà hắn vẫn cứ cười. Cô mắc cỡ quá, quay đi, rồi hỏi hắn:
– Có dìa không? Hay ở đó đứng cười miết…
Thằng Miên cố nén nụ cười, hắn nắm tay cô cùng đi luôn. Cả hai cứ để y trong bộ dạng nguyên sơ hồng hoang như vậy mà bước đi trong đêm tối. Cái quần của thằng Miên, rồi cái áo ngủ của Phương vẫn còn mắc nguyên trên cành cây. Không phải thằng Miên nó quên lấy, mà tại nó nghĩ cũng chẳng cần lấy về làm gì. Dù sao thì lúc ở nhà Phương có bao giờ hắn và cô phải mặc quần áo chi đâu, cứ để đại ở đó, lấy đi lấy về chi cho cực.
Để lại một bình luận