Phần 71
Bàn bạc công việc, tính toán với tụi nhỏ xong thì cô đuổi tụi nó về. Thằng nào thằng nấy đều có vẻ luyến tiếc không muốn đi, cứ muốn ở đó ngắm nghía cơ thể của cô giáo thôi. Bữa nay Phương chưa được chung đụng với ai cả, cô cũng thấy hứng lắm nhưng cô không thể dễ dãi cho tụi nhỏ nó chịch được. Cô phải xem đó như hình phạt cho tụi nó đặng sau này nó còn phấn đấu học, chứ giờ cô mà chiều tụi nó riết, đâm ra tụi nó sẽ hư mất.
Phương tỏ ra rất cương quyết với tụi học trò, nhưng khi tụi nó đi hết rồi chỉ còn bỏ lại cô giáo một mình với nỗi cô đơn. Dẫu sao Phương dọn qua căn nhà này rồi cô thấy cũng đỡ bức bối hơn hồi còn ở chỗ cũ. Nhà tuy cũ, hơi xập xệ nhưng được cái rất gần gũi với thiên nhiên. Những buổi tối cô đơn thế này, Phương còn có thể thoải mái khoả thân đi dạo ở sân sau nhà.
Từ bữa dọn qua đây tới giờ cô cũng toàn đi dạo quanh khoản sân nhỏ xíu chứ chưa bao giờ dám vượt qua đám cây cỏ um tùm đó mà đi sâu hơn. Lúc đi chơi ở Sài Gòn, cứ bị Đạt dụ dỗ khoe thân chốn công cộng, đâm ra giờ Phương thấy mình bắt đầu cũng ghiền ghiền cái trò này rồi. Ghiền thì ghiền cỡ nào chứ cô chắc không dám làm thử đâu, bởi cái thị trấn này bé xíu hà, lời đồn đãi lan nhanh lắm.
Ngày xưa chị Ngọc cũng ở đây, chị ấy tính cũng cẩn thận trước sau lắm. Chị nuôi mỗi con Lu để khi buồn thì ‘cưng’ nó thôi, vậy mà Ngọc còn bị dị nghị đến phải dọn nhà qua bên An Biên, sống miết gần mé rừng luôn. Phương nghĩ giờ mà cô khoả thân đi dạo, rủi có ai bắt gặp, rồi nhận ra cô thì chắc cô không sống nổi ở đây luôn đó chứ. Những suy nghĩ hiểm nguy, thiệt hơn đó làm Phương chùn bước, không dám mạo hiểm tiến xa hơn, đi vào màn đêm âm u kia.
Theo đúng những gì bàn bạc với nhau, sau giờ tan học buổi sáng là tụi học trò đã tụ tập lại nhà của Phương để phụ cô sắp xếp lại đồ đạc nhà cửa. Hổm rày nhiều lần Tuấn cũng chủ động đề nghị sẽ giúp cô rồi nhưng Phương vẫn còn ngại ngại nên cứ thoái thác cậu ta, mà nếu chỉ có mình cô tự dọn thì lâu lắm, có tụi học trò đến giúp vậy xem chừng cũng vừa hay.
Tụi thằng Sinh giúp Phương dọn dẹp mãi đến chiều mới tạm ổn hết mọi thứ. Cô thấy tụi nó cũng cực cả ngày rồi nên mới hỏi ý tụi nó. Nếu tụi nó mệt thì Phương để tụi nó về nghĩ, trưa mai mới bắt đầu học, còn nếu tụi nó khỏe thì cô có thể bắt đầu luôn. Tụi thằng Sinh ra cũng có vẻ ham học lắm, tụi nó chọn phương án thứ hai. Vậy là Phương để tụi nó về nhà ăn cơm tắm rửa một chút rồi hẹn giờ quay lại.
Lớp học thêm tuy bắt đầu muộn nhưng chỉ có Phương và năm đứa học trò thôi nên cũng năng động có thể thay đổi dễ dàng được. Nhà Phương không có bàn ghế cho tụi nó ngồi nhiều nên đành để năm đứa ngồi co ro trên tấm ván, cúi sát mặt tấm ván mà ghi chép luôn. Cô không dạy tụi nó nội dung mới, chủ yếu là ôn luyện lại cho tụi nó những gì tụi nó chưa hiểu trên lớp.
Học thêm kiểu này tuy điều kiện thiếu thốn, nhưng được cái tụi nhỏ thoải mái, không hiểu gì là có thể hỏi Phương ngay để cô giải đáp, không phải ngại ngùng gì cả thành ra tụi nó tiếp thu bài nhanh hơn. Học trên lớp thì thấy thời gian qua lâu chứ học ở nhà Phương tụi nó thấy thời gian trôi nhanh vèo vèo. Giao hẹn với nhau học có 2 tiếng mỗi bữa thôi mà đến hai tiếng rưỡi gần ba tiếng vẫn chưa xong.
Mãi đến khi cô trò đều mệt lã hết mới chịu nghĩ. Phương thấy tội nghiệp cho tụi học trò mình nên bữa học sau cô sắm một tấm bảng nhỏ treo trên tường, rồi cô mua thêm 5 cái ghế nhựa thấp cho tụi nó có thể kê tập lên viết lúc ngồi trên ván, làm vậy tụi nó cũng đỡ phải cúi sát mặt mà viết như bữa đầu nữa.
Ngoại trừ chuyện là đến giờ này Phương vẫn chưa nói với tụi nó tiền phí học thêm sẽ như thế nào, mà trong thâm tâm Phương thì chắc cô cũng dự kiến là không lấy tiền tụi nó đâu. Lớp học của Phương có nhiều chi tiết khiến tụi học trò mê mệt học hoài học mãi không thấy chán. Bởi vì phải giữ bí mật nên khi dạy cho tụi nó Phương luôn phải đóng kín hết cửa nẻo phía trước, khiến cho không gian phòng học hoàn toàn cá nhân, riêng biệt chỉ có mỗi cô trò với nhau thôi.
Bữa đầu tiên bắt đầu học lúc tối, Phương thấy ngại ngại nên dù cho là chỉ mặc đồ ở nhà, cô chọn mặc những bộ đồ thun kín đáo. Sang đến bữa thứ hai, cô mới bắt đầu thay đổi suy nghĩ bản thân, cô tự nhủ thấy mình cứ lo lắng thừa thãi quá, tụi thằng Sinh với cô thì quá thân thiết với nhau rồi nên cần gì phải để tâm đến mấy chi tiết lẻ tẻ này nữa.
Vậy là đến bữa đó, cô bắt đầu mới mặc đồ thoải mái mát mẻ hơn như bình thường cô vẫn vậy ở nhà. Cô quan sát lại thấy tụi nó có vẻ hứng thú hơn khi thấy lúc dạy tụi nó cô chỉ mặc những bộ đầm ngủ mỏng manh. Với tụi nó thì chuyện nhìn thấy cơ thể sexy của cô đến giờ là quá bình thường rồi, giả sử nếu cô mà ở trần ở truồng dạy tụi nó thì cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên hết.
Nhưng ở đây, cô lại ăn mặc kín kín hở hở thế này, nhìn mới gây ức chế, mới hấp dẫn. Những bộ đồ ngủ của Phương thì lúc nào cũng vậy, mỏng lét, ngắn ngủn nhìn thẳng là thấy vú, thấy lồn cô lấp la lấp ló dưới lớp áo. Phương dạy tụi nó khá nhiệt tình, nhiều khi phải cúi sát, gò tay chỉ từng thằng từng thằng một, những lúc đó hai vú cô lủng lẳng qua lại làm tụi thằng Sinh nhìn chết mê chết mệt. Tụi này chung quy lại cũng rất ngoan, cô dạy tụi nó dù mặc kín hay hở tụi nó đều không dám ho he gì hết. Tụi nó không bao giờ dám sờ mó đụng chạm cơ thể cô, vẫn kính trọng cô như hồi học trên lớp vậy.
Lớp học thêm bí mật này làm Phương rất thỏa mãn, nó giống với những gì cô vẫn thường mơ mộng tới. Phương biết áo dài rất là đẹp, nhưng chuyện bắt giáo viên nữ cứ hễ lên lớp chỉ được mặc áo dài thì hơi thiếu công bằng. Phụ nữ luôn muốn khoe khoan nét đẹp của mình ra. Bằng chứng là Phương thấy là trong trường có mấy cô lúc đi dạy cũng chọn mặc áo dài khá mỏng, nhiều lúc lộ cả nội y luôn.
Phương không có những bộ áo dài như thế, cô không thích cái kiểu nửa mùa như vậy, cô thích được mặc được khoe trọn thân thể trong những bộ đồ ngủ hấp dẫn này với tụi học trò. Thậm chí Phương nghĩ sẽ có lúc nào đó trong bữa học có khi cao trào cô sẽ giả vờ than nóng rồi có thể tự do cởi hết ra luôn, khoả thân hoàn toàn cho tụi học trò ngắm nghía, trầm trồ thích thú. Chuyện ở trần ở truồng để cho tụi học trò nó chịch nghĩ lại thì xưa rồi, giờ ở truồng ở trần mà dạy học thế này mới phê. Ánh mắt vừa học vừa nhìn thân thể cô ngưỡng mộ, thèm khát của tụi nhỏ như thiêu đốt tâm can cô, khiến cô thích thú vô cùng.
Trong thời gian dạy thêm cho tụi thằng Sinh, cô không còn cho tụi nó quan hệ tình dục với mình thoải mái nữa, thay vào đó cô lại có sáng kiến rất táo bạo. Ở lớp học, mỗi khi ra đề cho tụi nó, để khuyến khích tính ganh đua của tụi nhỏ, Phương hay treo những phần thưởng. Ví dụ với những bài tập nhỏ, thằng nào làm đúng, nộp bài sớm sẽ được cho bóp vú, sờ mông cô.
Còn như đối với những bài quan trọng, bài khó giải hơn, phần thưởng sẽ là được cô sục cu, hay bú cho xuất tinh ngay trước lớp học. Tụi nhỏ hào hứng lắm, cố gắng nhiều hơn để có thể nhận về những phần thưởng thú vị của cô. Có mấy thằng học mãi hai ba bữa rồi mà chẳng sơ múi được gì ở cô, phải năn nỉ tụi bạn nhường cho mình. Khi cô phát hiện ra điều đó, cô quay ra phạt cả nhóm bằng cách mặc lại bộ đồ kín đáo.
Tụi nó sợ đâm ra không bao giờ dám làm vậy nữa. Kể như thằng Toàn là thằng dốt nhất lớp. Nó học đến buổi thứ ba rồi mà vẫn chưa được hưởng gì hết. Nó cố gắng nỗ lực không ngừng rồi cuối cùng cũng thành công được với một bài tập nhỏ. Phương khen ngợi sự phấn đấu của nó, để động viên cô quyết định sẽ cho nó phần thưởng đặc biệt. Cô cho nó ngồi lên ghế của mình, mới đầu thì bú liếm cu nó.
Thằng Toàn thấy vậy thì mừng lắm vì với bài này lẽ ra nó chỉ được bóp sờ thôi, lại được cô khuyến mãi bú cu thì thích lắm. Nhưng chưa hết, cô chưa dừng lại ở đó, bú đến lúc cu nó dựng lên thì Phương ngồi lên, cô quay mông cho cu nó vào lồn rồi nhấp nhỏm, cô cho nó chịch mình luôn. Thằng Toàn không tin những gì mình được hưởng, nó hứng đến nỗi cô mới dập có mấy phát là nó đã xịt ra luôn rồi.
Cô xoa đầu thằng Toàn, khen nó rồi biểu nó cứ cố gắng hết mình, cô sẽ cho nó sướng nhiều hơn. Mấy thằng còn lại thấy vậy thì ganh tỵ, Phương mới nói nếu tụi nó cũng muốn thì cô sẽ cho bài khó hơn nữa, thằng nào làm được sẽ để cho chịch cô giữa lớp luôn. Tụi nó hào hứng tham gia, kết quả là không thằng nào hưởng được hết. Phương động viên tụi nó ráng cố gắng.
Cô ra hẹn với tụi nó nếu đến hết bài kiểm tra của tháng này trên lớp, tụi nó có thành tích tốt thì cô sẽ thưởng đặc biệt hết cho tụi nó. Nhờ có Phương pháp dạy học độc chiêu mà kết quả là tụi thằng Sinh khá lên trông thấy. Mấy môn khác thì Phương không rõ, riêng môn của cô đứa nào đứa nấy đều có kết quả tốt.
Trong tháng đầu tiên sau khai giảng, Phương gần như dành hết tâm huyết cho việc dạy học ở lớp rồi việc rèn luyện cho tụi thằng Sinh ở nhà, bớt bớt đi tìm kiếm hoan lạc hơn hồi hè. Dù vậy, hiển nhiên là cô vẫn thường qua thăm chị Ngọc vào mỗi dịp cuối tuần. Chị Ngọc càng ngày càng thân thiết với Phương, cô hầu như chia sẻ hết tất cả những bí mật thầm kín nhất của mình cho chị ấy.
Ngọc chăm sóc cho Năm Khùng rất chu đáo. Cô mua nhiều quần áo, đồ đạc cho Năm Khùng hơn. Cô nghe Ngọc kể giai đoạn đầu, để chắc ăn mỗi khi Ngọc ra ngoài, cô phải xích Năm Khùng vào góc nhà để gã không bỏ đi lang thang. Riết rồi sau mấy tháng, gã có vẻ đỡ nhiều hơn thì cô mới không làm vậy nữa. Gã này kém tắm lắm, trước đây người ngợm luôn dơ dáy, từ ngày ở với Ngọc bị cô bắt gã tắm rửa thường xuyên nên giờ sạch sẽ lịch sự hơn nhiều rồi.
Nhìn Năm Khùng bây giờ nếu gã cứ ngồi im im không nói gì thì cũng không khác chi người bình thường lắm. Mỗi lần Phương qua chơi với Ngọc, con Lu và Năm Khùng đều mừng rỡ vô cùng. Sinh lý Năm Khùng mạnh nên hai chị em Phương và Ngọc có vần gã cả ngày, hàng họ gã vẫn ngỏng cao, vẫn khỏe mạnh như pha. Còn con Lu nữa chứ, con chó ấy cũng ham chịch Phương lắm, thấy cô là nhào nhào lại đòi liếm lồn cô, Ngọc phải đe nó cho bớt bớt cái tính ấy, chứ không thôi có ngày, có người lạ đến nó cứ đòi liếm liếm lồn thì chắc chết.
Một hôm nọ, trong lúc hai chị em đang tắm dưới mương, đột nhiên Ngọc hỏi Phương:
– Sao rồi… anh chàng “chăn rau” hôm bữa có liên lạc lại với em không?
– Chăn rau… ý chị là…
– Thì anh chàng ốm ốm… mà cu bự đó…
Phương ngớ ra khi hiểu Ngọc muốn nói về Huy. Thuật ngữ “chăn rau” Ngọc có nói Phương nghe một lần rồi mà cô không để ý lắm. Ngọc nhắc Phương mới nhớ:
– Em không biết nữa… từ bữa đó đến nay… chắc cũng gần cả tháng rồi… em lo lu bu công việc không hà, riết rồi không nhớ nữa…
– Vậy hả… vậy lúc giáp mặt nhau trên trường thì sao…
– Cũng bình thường… gặp nhau thì gật đầu chào thôi… cũng không nói năng gì hết… anh chàng đó vốn dĩ cũng ít nói chuyện với mọi người xung quanh…
– Hừm… biết ngay mà… loại như hắn… chỉ cần chịch một lần rồi thôi hà… tụi này đi cưa cẩm gái thì nhiệt tình lắm… năn nỉ ỉ ôi này nọ… đến lúc hưởng được rồi thì bye bye…
– Trời đất… có sao đâu chị… em… em cũng đâu mê hắn đâu… vậy cũng tốt mà…
– Uhm… phải rồi… em không thích ốm… chỉ thích sáu múi… đẹp trai… thôi phải hem…
– Chị này… lại chọc em nữa rồi…
– Chọc gì… em và cậu kia tiến triển đến đâu rồi…
– Thì… thì thi thoảng gặp nhau… đi ăn… đi chơi…
– Có mần ăn gì chưa?
Ngọc hỏi thì Phương lắc đầu. Ngọc có phần ngạc nhiên:
– Ghê vậy… sao em ác với người ta vậy?
– Hic… em không biết sao nữa… Tuấn… hình như cũng chưa có ý dụ dỗ em chuyện đó bao giờ cả… lúc đi chơi cũng ý tứ lắm… nắm tay cũng không dám nữa là…
– Trời… thánh thiện vậy luôn đó hả?
– Dạ… thì Tuấn hiền mà chị… em thấy vậy cũng tốt… có sao đâu…
– Ờ… lâu rồi chị mới thấy tình yêu trong sáng vậy đó…
– Em cũng xác định… chuyện của Tuấn là lâu dài mà…
– Uhm… vậy thì cũng mừng cho em… cuối cùng cũng tìm được một tình yêu đích thực.
Dạo gần đây, Phương kiềm chế bản thân không sa đà quá nhiều vào chuyện nhục dục, một phần cũng nhờ tình cảm của Tuấn. Anh chàng đẹp trai, yêu đương rất lãng mạn, trong sáng. Mỗi ngày vẫn chỉ hẹn hò đưa đón Phương, rồi chở cô đi ăn, đi chơi này nọ thôi. Nhiều lúc Phương có ý rủ Tuấn vào nhà mình ngồi chơi, cậu ta còn không dám làm gì nữa là.
Tính ra Phương cũng thật may mắn, hai anh chàng giáo viên mới chuyển về trường, người thì cực kỳ hiền, người thì cực kỳ dâm… cô đều đã ‘hưởng’ qua hết rồi. Dù chưa chính thức xác nhận gì, Tuấn và Phương bắt đầu yêu nhau rất hồn nhiên. Chuyển về Miệt Thứ có mấy năm nay thôi, vậy mà con tim Phương đã thổn thức yêu thương cũng mấy lần rồi.
Trải qua chuyện tình với Cường, rồi tình yêu chớp nhoáng với Thắng, những tưởng còn lâu lắm Phương mới biết yêu ai nữa. Vậy mà mới vào năm học mới, con tim cô đã lại ngã quỵ với Tuấn. Chẳng biết như vậy là tốt hay xấu nữa. Còn về anh chàng Huy kia, nếu chị Ngọc không nhắc, Phương chắc cũng quên luôn chuyện với cậu ta. Sau lần rủ cô đi ra bờ sông rồi chịch cô ở đó, cô không thấy Huy liên lạc gì với mình nữa. Phương nhớ xong thì lại tự trách mình, chẳng phải giữa cô và Huy đã giao hẹn không làm phiền cuộc sống của nhau, Huy đã làm đúng cam kết vậy thì tại sao cô lại cứ nhớ nhớ cậu ta… ngẫm lại, Phương thấy mình chưa chắc là nhớ Huy… cô chắc nhớ cây hàng của cậu ta nhiều hơn.
Phương đến nhà chị Ngọc chiều thứ bảy, ngủ lại qua đêm rồi ở chơi với chị ấy đến cả ngày chủ nhật. Đến tầm chiều là Phương chia tay Ngọc trở về Thứ Mười Một. Cô phải về nghỉ sớm để sáng thứ hai còn có việc ở trên trường. Chạy xe từ chỗ chị Ngọc về mà Phương thấy ê ẩm cả người. Năm Khùng mạnh mẽ, chịch như trâu húc mả làm cho hai chân Phương giờ chàng hảng không khép lại được luôn, cái lồn đến giờ vẫn còn nóng nóng, giật giật. Phương đang chạy xe bon bon trên đường còn một đoạn nữa thì đến thị trấn thì đột nhiên có chiếc xe máy từ sau chạy vọt lên, chạy ngang hàng với Phương. Cô chạy xe cẩn thận vì đường cũng hẹp nên chỉ nhìn phía trước không để ý. Chiếc xe máy kia chạy ngang cô một chút rồi bấm còi:
– Chị Phương!
Để lại một bình luận