Phần 81
Thằng Miên mạnh hơn, mặc cho cô phản đối hắn vẫn kéo một mạch cô ra nhà sau. Hắn để một chân cô gác lên lu nước, một chân trụ cho lồn cô bành ra. Hắn múc nước xối mấy cái rồi vô tư thọc ngón tay vào lồn cô ngoáy. Lồn Phương cũng ươn ướt bên trong sẵn rồi nên ngón tay hắn đẩy vào cũng dễ lắm. Ngón tay hắn cứ ngoáy ngoáy lung tung, làm cô muốn xụi hai chân luôn.
Quả nhiên tinh dịch của hắn vẫn còn sót lại vì hắn móc ra vẫn còn thấy chất nước đục đục trên ngón tay hắn. Thằng Miên có vẻ kiên nhẫn lắm, hắn vừa móc vừa dúi cả mặt vào đó, lát sau còn le lưỡi liếm. Cái chân đang vắt lên của Phương chịu không nổi phải xụi xuống làm lưỡi hắn không chạm vào lồn cô được, chỉ úp mặt vào mu thôi. Cô dụi dụi mái tóc của hắn nói:
– Tội nghiệp… bao lâu rồi… chưa được chơi?
Hắn ngẩng mặt ra, nhẩm tính:
– Cũng hơn tuần rồi á… bữa tui cũng đang chơi ngon lành… bị người của cậu Cường lôi ra đánh gần chết… chỉ kịp mang theo cái quần rồi bỏ chạy thôi…
– Xí… tại lâu ngày nên mới thèm vậy thôi… chứ bình thường có thèm tui đâu…
– Làm gì có… cô đẹp… làm tình sướng vậy… tui lúc nào cũng thèm hết mà…
– Xạo… thèm mà lúc trước trốn mất biệt vậy… mấy lần tui tới đầm tôm kiếm cũng không ra…
– Tại cậu chủ biểu vậy… cậu cấm tui mà… sao tui dám chơi cô nữa…
Nói đến đây, hắn mới ngẫm lại chuyện ngày xưa. Thằng Miên nghi hồi đó là do cậu chủ hắn “chơi chiêu”, bởi có giai đoạn Cường thả cho hắn chơi cô tự do thoải mái… đến khi hắn chịu không nổi độ dâm của cô mới tự trốn luôn. Nghe thằng Miên nói cô dần dần hiểu ra mọi chuyện hơn mới nể thêm ba cái chiêu trò của Cường, cậu ta là người khá rành tâm sinh lý của cô mà.
Nói với nhau một hồi xong thì thằng Miên lại đè Phương ra hôn tới tấp. Hắn móc mãi đến khi lồn cô ướt đẫm thì đẩy cô quay mặt ra thành lu, chống tay lên lu nước. Từ đằng sau, hắn giật tóc cô và cắm dương vật vào lồn chịch cô. Hắn chịch rất mạnh mẽ, ôm mông cô chịch cô tới tấp. Thằng Miên chịch tới khi cô không đứng nổi nữa khuỵu ra nền đất mới chịu thôi, vậy mà dương vật hắn vẫn cứng cáp, mạnh mẽ. Cô xua tay nói:
– Thôi… mới sáng sớm nghỉ xíu đi… tui có mua thức ăn sáng rồi đó… lên nhà trên ăn cái đã.
Thằng Miên gật đầu đồng ý. Hắn đỡ cô lên rồi dìu cô lên nhà trên. Phương lấy thức ăn ra cho hắn ngồi ăn ngấu nghiến. Trong khi hắn ngồi ăn, cô lấy khăn lau lại cái ván gỗ. Tối qua hắn xịt tùm lum làm cả cái giường toàn là dấu vết tinh dịch của hắn không thôi. Vừa lau giường cô vừa nói:
– Giờ chắc anh phải tính đi… chứ tui thấy tụi giang hồ nó canh me anh dữ lắm ngoài đó…
Thằng Miên đang nhai ngấu nghiến, phải thở dài:
– Tui biết mà… cả tuần nay mới được một giấc ngủ yên…
– Anh có dự định gì không?
– Tui nghĩ điệu này chắc tui không sống nổi ở Miệt Thứ nữa đâu… phải bỏ đi xa thôi…
– Bộ… bộ anh không có bà con gì thiệt luôn hả?
– Thật sự thì… tính cho kỹ… tui cũng có đứa em bà con… đang làm ăn ở Sài Gòn á…
– Đó giờ không nghe anh nhắc đến ha…
– Ba mẹ tui mất sớm… tui ở mình đó giờ có thân thích chi đâu… thằng em đó là em bà con thôi, lúc trước còn có liên lạc với nhau… mấy năm gần đây ai cũng lo làm ăn… nên…
Phương lau xong, ngồi luôn trên giường quay ra nói chuyện với hắn:
– Vậy anh có cách nào liên lạc được với người em đó không?
– … thì tui vẫn nhớ chỗ nó ở trên đó mà… lên đó tìm chắc cũng được…
– Vậy thì tốt rồi… chuyện này đó giờ anh ít khi nhắc tới nên chắc Cường cũng không biết đâu… hổng ấy… anh thử lên Sài Gòn tìm rồi ở với em mình đi…
Thằng Miên lúc này cũng ăn xong, hắn để cái tô không xuống rồi thở dài:
– Biết là vậy… nhưng Sài Gòn xa quá… tui tiền bạc giờ không còn gì hết… đó giờ cũng chưa bước chân lên đến đó… cũng khó lắm…
Phương ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
– Cái này thì để tui giúp cho… tui tính vầy… để canh trời tối… tui lấy xe chở anh lên Rạch Giá… từ đó bắt xe đi Sài Gòn… tui có tiền nè… cho anh mượn… chuyện đi lại không lo… ở trên đó tui cũng có mấy người quen… có gì tui nhờ họ giúp anh…
– Vậy hả cô Phương… được vậy thì tốt quá rồi… cảm ơn cô nhiều lắm…
Hắn lại ngẫm nghĩ rồi nói:
– Nhưng chắc cũng thư thư vài bữa… chứ như cô nói… tui thấy hình như tụi giang hồ kia vẫn canh chừng tui lắm ngoài thị trấn dữ lắm… giờ mà đi… chắc không an toàn…
Phương nhìn hắn rồi cười nói:
– Ừ… thì trước mắt vẫn cứ trốn ở đây vài bữa… thủng thẳng để tui tính coi tính toán sắp xếp thế nào rồi hãy đi… có ai đuổi anh đi liền đâu mà lo…
Thằng Miên cũng cười cười, hắn xáp xáp lại cô, vuốt ve cô cười nói:
– … có cô ở đây ngon lành vậy… đuổi tui cũng hổng đi… hihi…
– Xạo quá… hổng chừng vài bữa là chịu không nổi… lại chạy dài cho coi…
– Hổng có đâu… lần này… hông chạy nữa đâu… chơi cả đời cũng chịu… hihi…
Hắn lại đè cô ra, bóp vú, hôn tới tấp lên môi cô. Miệng hắn còn toàn mùi thức ăn hôi rình. Lúc hắn rê cái lưỡi lên cổ cô, cô nói:
– Mới ăn no… không nghỉ ngơi xíu cho khỏe đi… ham hố quá…
– Không sao đâu… tui dân lao động mà… ăn no là mần được rồi… khỏi nghỉ ngơi gì hết…
Thằng Miên hôn hít cô chán chê xong thì bắt cô bò ra giường, chổng mông lên để hắn chơi theo kiểu chó. May cho Phương là cơ thể cô luôn khát khao tình ái nên lồn luôn ra nước rất nhiều, thằng Miên tha hồ thọc ra vô mà không làm cô tổn thương gì. Tối qua, dương vật to khủng bố của hắn quậy cả đêm làm đến giờ này trong nhất thời lỗ lồn của Phương không khép lại miệng được nữa luôn.
Thằng Miên mới ở với cô mới có một đêm qua thôi mà đã bị vậy rồi, hắn mà ở với cô lâu hơn chắc có ngày hư hết hàng họ với hắn. Nhưng Phương lại thoáng nghĩ, không chừng cũng chưa chắc hoàn toàn là do mình thằng Miên. Bởi tối qua cô còn tới chơi với Huy và Quang một chặp rồi mới quay về nhà quần nhau với hắn mà… cô ngẫm kỹ lại chắc là vậy rồi… tính ra ba cái dương vật của ba gã này cái nào cũng thuộc hàng khủng hết á… giã miệt mài vào lồn Phương từ chiều tối qua tới giờ… hèn chi giờ mới ra nông nỗi.
Đương lúc vừa chơi, vừa đê mê nghĩ ngợi thì Phương chợt nghe điện thoại kêu réo rắt. Cô với tay chụp lấy cái điện thoại nằm hỗn độn trong đống quần áo của mình. Phương thấy Tuấn gọi. Cô vẫn quỳ trên ván, một tay chống lên cố trụ lại, một tay miễn cưỡng bốc máy lên nghe trong khi thằng Miên vẫn miệt mài chịch cô từ đằng sau. Tuấn hỏi thăm sức khỏe của cô vì thấy sáng nay cô có vẻ hơi mệt mỏi.
Cô vừa quằn quại ở dương vật của thằng Miên vừa trả lời Tuấn. Phương nói chuyện ngắn gọn, đề phòng Tuấn nghe được mấy âm thanh lạ do hai cơ thể trần truồng va đập vào nhau. Tuấn rủ Phương đi ăn trưa rồi cùng đi đâu chơi. Phương buộc phải từ chối vì chiều nay cô có công việc bận. Để đỡ mất thì giờ, Phương cố gút với anh chàng rồi tắt mắt. Phương vừa buông điện thoại thì thằng Miên cũng rụt phắt dương vật ra khỏi lồn cô. Hắn lật cô quay lại nằm đè lên cô chịch cô theo thế truyền thống. Vừa chịch vừa vuốt ve, ngậm chặt lấy vú cô bú mút chùn chụt. Hắn chọc:
– Bồ cô gọi hả?
– Uhm!
Phương đáp gọn lỏn, trả lời hắn. Hắn lại tiếp:
– Chiều hôm qua mới đi chịch xong… giờ đã hứng rồi sao… ghê thiệt…
Thằng Miên nói vậy chắc vì nghe loáng thoáng trong phone là người kia rủ Phương đi đâu chơi chứ hắn đâu có nghe rõ, cũng đâu biết là ai. Phương nói:
– Sao ghê bằng anh… mà anh đừng đoán mò… không phải cái anh hồi chiều qua đâu…
– Không phải thằng tối qua… vậy là thằng sáng nay à?
Phương miễn cưỡng gật đầu. Hắn cười ha ha:
– Toàn trai đẹp… công nhận cô “đắt hàng” thiệt ha…
Câu trêu chọc của hắn làm mặt cô đỏ ửng hồng lên. Cô nói:
– Anh muốn làm gì thì lo làm đi… lát tui bận nữa rồi đó…
– Ủa… sao cô nói cô không đi với hắn rồi mà… sao lại?
– Thì tui không đi… tại tui có công việc thiệt mà… anh nhiều chuyện quá đó nha. Mần gì thì cứ lo mần đi… cứ hỏi lung tung hoài hà…
– Ừ… tui biết rồi… để tranh thủ chịch luôn mấy cái cho đã con cặc…
Phương nghe hắn nói vậy thì không hài lòng lắm. Thằng Miên này, Phương có ý giúp hắn ta mà hình như giờ hắn xem lồn cô như cái cầu tiêu… cầu tiểu gì đó hông bằng… để hắn “xả” hết chỗ tinh dịch mà hơn cả tuần nay hắn không được xả vậy. Thiệt quá đáng hết sức! Không lẽ giờ cô không cho hắn chịch luôn nữa cho bỏ ghét. Mà thôi… nghĩ đi nghĩ lại… thấy cũng tội cho hắn. Trong cái việc này hắn hoàn toàn vô can… bị mang tiếng làm bé Huê có bầu mà thực chất chỉ là thế mạng cho người khác mà thôi.
Kệ, dù sao thì hắn chịch cô cũng sướng vô cùng… lại thêm Phương cũng sẵn có chút thiện cảm với hắn. Cô để hắn chịch thoải mái tý cũng có sao đâu. Nghĩ vậy nên Phương để yên cho thằng Miên thoải mái vầy vò cơ thể mình… chút xíu sau đó… cô lại lần lượt đón nhận những luồng tinh khí mới của hắn phóng thẳng vào trong lồn mình, hết đợt này đến đợt khác, chẳng để phí phạm một giọt nào.
Phương để cho thằng Miên chịch mình một hơi đến trưa. Nếu cô không biểu hắn ngừng để ăn cơm chắc hắn cũng không chịu ngừng lại. Hắn chịch cô liên tục, thậm chí không cho cô thì giờ nghĩ, rửa lồn lại như mọi khi Phương vẫn làm. Hắn mới xuất tinh xong, cô đứng lên đi ra lu nước rửa thì hắn lại tò tò đi theo, đòi tắm rửa chung… rồi lại chịch cô luôn ngoài đó.
Phương nghĩ vậy chắc cũng do quả báo. Bởi trước kia khi cô còn mê đắm sắc dục của hắn, cô cũng từng khiến hắn thất điên bát đảo vì sự đòi hỏi tình dục liên tục của mình, nay cô phải chịu đựng ngược lại những cơn động tình của hắn… xem chừng… cũng hợp lý. Đến trưa, Phương nhất quyết biểu hắn nằm yên trên giường, mình cô loay hoay ngoài bếp để nấu cơm. Để kiềm chế cơn nứng của hắn, cô bắt hắn mặc lại quần đùi còn bản thân cô cũng mặc quần áo ngủ trở lại. Cô lau dọn tấm ván, rồi bày thức ăn trên đó để cả hai cùng ăn. Trong khi ăn, cô nói với hắn:
– Anh Miên nè… trưa nay… anh có thể lánh mặt một tí được không?
Hắn có vẻ ngạc nhiên, bèn hỏi:
– Sao vậy cô Phương…
– Anh biết sao không… bị chiều nay… sẽ có mấy đứa học trò đến nhà tui… học thêm…
– Cô dạy thêm cho học trò ở đây luôn hả?
– Uhm – Phương gật đầu – Anh như vầy… để tụi nó thấy… cũng kỳ…
– Ờ… tui hiểu rồi… vậy để tui lánh mặt tý cũng không sao… an toàn mà.
Phương thấy thằng Miên có vẻ ngẫm nghĩ, cô lại hỏi hắn:
– Anh thấy vậy có tiện không? Hay để tui tính cách khác…
– Không sao đâu cô… vậy tiện mà…
– Tui sợ… anh lại nghĩ… tui đuổi anh…
– Không có đâu… cô cho tui ở nhờ… lại giúp tui nhiều quá trời… sao tui dám nghĩ vậy… tại tui đang suy nghĩ… trong lúc đó sẽ đi đâu thôi mà…
– Vậy… anh tính lánh đi đâu?
– Tui… chắc chỉ dám loanh quanh đây thôi… hổng chừng đi ra bờ sông ngồi đó chơi…
– Ờ… vậy cũng được đó… tui dạy cũng chừng 2 tiếng thôi hà… ủa… mà anh nói ra bờ sông là ở đâu vậy… sao tui hổng hay?
– Cô ở đây mà hổng biết à… ở sau nhà của cô… đi chút xíu là ra đến bờ sông rồi đó…
– Thật vậy hả anh?
– Thiệt… hồi hôm… tui bị đánh… cũng lội xuống sông… rồi tui tìm chỗ vắng… tui leo lên bờ… len theo đám cỏ um tùm… thì đến nhà cô nè…
– Ờ… cái này thì tui không biết thiệt… bị tui cũng mới chuyển về đây mấy bữa hà…
Thằng Miên thấy Phương nói không biết cũng dễ hiểu. Hắn còn nhớ trước kia Phương ở khu tập thể, trong dãy nhà gần trường học mà… hồi hôm qua thấy cô ở đây hắn còn ngạc nhiên nữa là. Miên vừa ăn vừa suy nghĩ, đến lúc ăn cơm xong thì hắn đề nghị với cô:
– Cô đi không? Tui dẫn cô ra bờ sông hóng gió cho biết đường…
– Ơ… không được đâu… lát tui còn dạy học nữa…
– Đi chút xíu thôi rồi cô lại về… có mất nhiều thì giờ đâu…
Phương qua giờ mệt muốn chết. Hắn chịch cô miệt mài không nghĩ làm cô giờ đi chàng hảng luôn, chỉ muốn nằm chơi chút xíu lấy lại sức để lát còn dạy tụi thằng Sinh. Ấy vậy mà khi nghe hắn dụ ra bờ sông chơi, Phương cũng thấy ham ham làm sao ấy. Cô nhìn lại thì thấy từ giờ đến lúc dạy tụi thằng Sinh cũng còn cách mấy tiếng nữa, chắc là tranh thủ đi xong rồi trở về cũng được mà.
Bởi vậy nên cuối cùng cô cũng xiêu lòng gật đầu với thằng Miên. Để tranh thủ, cô vừa gật đầu là thằng Miên dắt cô đi ngay. Phương biểu hắn chờ chút để cô thay bộ đồ thun ngắn đi lại cho tiện, khỏi hở hang vì giờ cô đang mặc bộ đồ ngủ cũng mỏng manh sexy lắm. Thằng Miên gạt phăng đi, hắn nói từ đây ra chỗ đó toàn đi ngang mấy lùm cỏ cao… không có ra lộ… không có ai hết nên cô khỏi sợ… khỏi phải mặc quần áo kín đáo chi cho mất thì giờ.
Vừa nói hắn vừa nắm tay cô lôi đi sền sệt, chẳng cho cô kịp thì giờ suy nghĩ ỉ ôi gì nữa. Miên dắt cô ra nhà sau rồi nhanh nhảu chui vào những lùm cỏ cây um tùm. Đường đi vướng víu cỏ cây, dưới chân thì đất sình lầy lội mà hắn cứ đi thoăn thoắt hệt như là đã rành đường đi lắm vậy. Mới đầu Phương còn lo lo, cứ nhìn xung quanh miết, sợ có ai nhìn thấy mình.
Về sau, càng đi thấy đường càng vắng, mới tin lời thằng Miên nói là đúng. Thiệt tình là đoạn đường đi cũng chẳng xa xôi gì, cả hai đi bộ một hơi chừng vài phút là dừng lại. Thằng Miên rẽ đám cỏ cây um tùm ven bờ ra, để Phương nhìn thấy con sông trước mặt. Miệng Phương há hốc, mắt tròn xoe trầm trồ nhìn con sông lớn. Nước sông đục ngầu phù sa.
Con sông rộng từ bờ bên này không nhìn thấy bờ bên kia. Đoạn sông lớn cũng không có nhiều thuyền bè qua lại đa số chỉ là những xà lan chở cát, hay những tàu chở hàng lớn lầm lừ chạy qua thôi. Dưới đất hơi lầy lội, không có chỗ ngồi, sợ dơ cái áo ngủ đang mặc nên Phương chỉ đứng đó ngắm cảnh. Thằng Miên quay qua nhìn cô cười:
– Nước mát quá… tắm không cô Phương?
Vừa nói, hắn vừa hồn nhiên tuột cái quần cụt của mình vắt lên cành cây gần đó rồi nhảy ùm xuống nước làm Phương không kịp phản ứng. Xuống tới nước rồi, hắn vẫn quay lại rủ rê cô:
– Tắm đi cô Phương… xuống đây tắm chung với tui nè…
Phương lắc đầu, nhìn quanh vẻ với vẻ nghi ngại. Hắn cười nói:
– Cô đừng sợ… chỗ này vắng lắm… không ai thấy đâu…
Thiệt tình thì đó giờ Phương cũng mê cái vụ tắm sông này lắm chứ chẳng đùa, chẳng qua là vì giờ cô đang mặc cái đầm ngủ thế này, cũng không tiện lắm. Thằng Miên ở dưới sông cứ dụ dỗ cô miết, làm con tim Phương xao xuyến không thôi. Sợ thì sợ thiệt, nhưng thấy thằng Miên tắm sông, cô ham quá. Cô ngó qua ngó lại quan sát. Hình như là xung quanh cũng không có ai như lời thằng Miên nói.
Kệ, Phương tặc lưỡi, tắm cái cũng có chết chóc gì đâu. Để không làm dơ bộ đồ ngủ của mình, cô quyết định tuột nó ra, rồi mắc lên cành cây cạnh cái quần của thằng Miên. Hắn khoái chí lắm khi thấy cô cởi đồ. Hai mắt thằng Miên tròn xoe, nhìn vóc dáng mỹ miều của cô từ từ trầm xuống bờ sông. Hắn bơi lại gần cô, rồi hỏi cô:
– Mát không cô Phương?
– Uhm… thích lắm… tiếc thiệt… hổm giờ tui ở đây mà hổng hay…
– Có sao đâu… mốt cô thích… thì tối tối… ra đây tắm… nhà cô gần đây mà… sợ gì…
Để lại một bình luận