Cô bước ra khỏi phòng tắm, trên tay vẫn còn cầm chiếc váy cưới. Cô đi đến trước cửa phòng của con bé, giơ tay gõ cửa vài cái, không có tiếng đáp lại, cô nghĩ có lẽ con bé vẫn chưa ngủ dậy.
Không muốn làm phiền giấc ngủ của con bé, cô quay người đi về phía cầu thang, vừa định bước xuống bậc thang đầu tiên thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Cô vội dừng lại, và quay trở lại, khẽ đẩy cửa sang một bên.
Khung cảnh bên trong căn phòng khá tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài cửa sổ chiếu qua tấm rèm cửa.
Đi sâu vào trong phòng, cô nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng thất thần trước tấm gương lớn, tấm khăn đỏ che gương đã được tháo ra.
“Liên!”
Cô thận trọng đến gần, nhưng con bé vẫn không di chuyển hoặc trả lời các cuộc gọi của cô.
Đứng phía sau có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của con bé, vẻ mặt vô hồn đứng bất động trước gương khiến cô có chút lo lắng.
Cùng lúc đó cánh cửa phòng tắm mở ra… “két… Két…”, cô giật mình vội quay đầu lại nhìn và điều khiến cô bất ngờ là con bé đang từ nhà tắm bước ra, vẻ mặt cũng rất bất ngờ khi thấy cô đứng trong phòng mình.
“Chị đang làm gì trong phòng em vậy?”
Cả người cô như hóa đá, con bé đang đứng đó, vậy người đứng bên cạnh cô là ai?
Quá sợ hãi, vài giây trước cô nhìn thấy một đứa trẻ, khuôn mặt rất giống con bé, nhưng khi cô quay đầu lại nhìn thì đứa bé đó đã biến mất hoàn toàn, giống như chưa từng xuất hiện trong căn phòng này.
Mắt cô vẫn đang chăm chú nhìn vào gương, chợt nhìn thấy một cô gái khỏa thân với mái tóc dài che mặt, cô vội quay người nhìn lại thì hình ảnh cô gái đó lại biến mất.
Con bé im lặng quan sát thái độ kỳ lạ của cô.
“Chị hai không sao chứ?”.
Con bé tiến lại gần hỏi han và hôn lên miệng cô nhưng vẻ mặt vẫn lo lắng cùng sự quan tâm của con bé khiến cô vơi đi phần nào bối rối.
Cô đặt váy cưới xuống bàn trang điểm rồi hôn đáp trả lại con bé, hai chị em cô cứ thế ngồi trước bàn trang điểm hôn miệng nhau.
Sau một lúc hôn miệng nhau, cô cười đáp:
“Chị không sao. Lát nữa chị phải xử lý một số công việc, em có muốn đi cùng chị không?”.
“Em không muốn đi!”.
“Tại sao em lại không muốn đi cùng chị?”.
“Em lớn rồi, đâu phải con nít mới 5 tuổi. Em không muốn suốt ngày phải lẽo đẽo theo sau chị!”.
“Vậy… chị sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho em!”.
“Em không cảm thấy đói, chị cứ đi lo công việc của mình, đi nhanh về nhanh!”
“Chị biết rồi, vậy em ở nhà ngoan nhé và đừng có chạy lung tung. Chị sẽ cố gắng về sớm!”.
Nói xong cô nhanh chóng rời đi, trước khi rời đi còn không quên đóng cửa phòng cẩn thận.
Đi đến cầu thang, vừa chạm tay vào tay vịn cầu thang, bỗng trong đầu cô vang lên tiếng kêu đau, âm thanh kỳ lạ đó cứ vang mãi trong đầu cô.
Đột nhiên cô ấy nhận thấy có thứ gì đó nhớp nháp trên tay vịn cầu thang, từ từ lật lòng bàn tay lên, cô hoảng hồn khi thấy tay mình dính đầy máu tươi.
Nhưng sau khi cô bình tĩnh lại, máu tươi kia đột nhiên biến mất, giống như tất cả chỉ là ảo giác do cô tưởng tượng ra mà thôi.
Gạt sự hoảng loạn sang một bên, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại thăng bằng cảm xúc, bước vội xuống cầu thang.
Xuống đến tầng trệt, cô thản nhiên đi ngang qua phòng khách, không muốn lãng phí thêm thời gian nhưng lúc này đập vào mắt cô là khung ảnh lớn được treo ngay ngắn trong phòng khách.
Càng xem càng thấy khó chịu, nhất là nhìn cô gái mà khuôn mặt bị hủy hoại, bởi vì trên ảnh có rất nhiều vết rạch, tôi rất muốn biết rốt cuộc khuôn mặt của cô gái đó trông như thế nào.
Nhưng khoan đã, nếu cô Lan nói đây là căn nhà do bố cô Lan để lại thì cô gái đó có phải là cô Lan không?
Nếu nghĩ như vậy cũng không đúng, vì nhìn cách phác thảo trang phục của người dân thì chắc là được vẽ trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, trong khi cô Lan mới ngoài, 40 đến 50 tuổi, cô gái trong hình không thể là cô Lan.
Đột nhiên cô nhớ ra mình có một cuộc hẹn phỏng vấn, nhanh chóng đập đầu mấy cái, không ngừng tự trách mình quá lơ đãng.
Cô bước nhanh đến cửa chính, đưa tay định mở cửa, nhưng đột nhiên cánh cửa mở ra một chút, còn chưa kịp chạm vào.
Đúng lúc này khi cửa mở ra, cô nhìn thấy cô gái xa lạ kia, ánh mắt kinh ngạc đến không nói nên lời.
Cô gái bước lại gần, liếc nhìn chiếc váy cưới trên tay rồi chợt giật lấy. Sau đó hôn lên miệng cô vài phút.
“Bộ đồ đó… là của cô sao?”
Bất ngờ với hành động vừa rồi của cô ta, cô vẫn nhẹ nhàng hỏi, có lẽ cô ta có mối liên hệ đặc biệt với chiếc váy cưới này.
“Đây là… Quần áo của người mẹ đã qua đời của tôi, nếu sau này cái gì không phải của mình, đừng tùy tiện chạm vào, coi chừng tự chuốc họa vào thân.”
Cô gái nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ rồi quay lưng bỏ đi.
Thấy cô ta đi xa dần, cô liền không kiềm lòng được lẩm bẩm vài câu, âm lượng chỉ đủ cho bản thân nghe.
Sau đó lặng lẽ bước ra khỏi nhà, tiện tay đóng cánh cửa chính lại một cách cẩn thận.
Tại bệnh viện Đại Từ, đây là bệnh viện duy nhất ở khu vực này nên việc hỏi đường tại đây không quá khó khăn.
Đứng trước cổng bệnh viện, nhìn thoáng qua cũng đủ thấy bệnh viện này rất cổ kính, nó không quá rộng lớn như những bệnh viện ở trung tâm thành phố, cây cối xung quanh khuôn viên đều đã úa vàng, có những cây trụi lá, đứng trơ trọi giữa sân.
Cô hít một hơi, bước qua cổng bệnh viện, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua khiến sống lưng cô tê dại như vừa chạm phải cục nước đá.
Đi sâu vào bên trong, không khí u ám của bệnh viện khiến cô phải rùng mình, bất giác nhớ đến bộ phim Bệnh viện ma ám có Trấn Thành và Hari Won đóng mà cô đã xem trước đây, cảm giác của nhân vật chính trong phim chắc cũng giống như cảm giác của cô bây giờ…
Bước vào sảnh chính của bệnh viện, cô thận trọng liếc nhìn xung quanh, bệnh nhân ở đây cũng không nhiều, chỉ có một số bệnh viện nữ cởi truồng, ngồi ở hàng ghế chờ đến lượt mình.
Nhìn quanh một lượt, tôi chợt thấy một cô y tá đang cởi trần truồng ở quầy thu ngân của bệnh viện, cô vội vàng chạy lại hỏi:
“Xin chào, chị có thể cho em biết phòng giám đốc bệnh viện ở đâu không?”
“Em muốn gặp giám đốc à? Có hẹn trước chưa?”.
Cô y tá nhìn cô từ trên xuống dưới rồi thầm đánh giá.
“Dạ em có hẹn trước rồi!”
“Được, đi theo chị, em cởi truồng để y phục ở đây.”
Cô Y tá nói xong liền đi trước, thấy vậy cô ngoan ngoãn cởi truồng để lại y phục ở quầy thu ngân rồi đi theo.
Khi đi ngang qua một cô bé ngồi trên xe lăn đang xoa Ɩồŋ, cô hoàn toàn bất ngờ khi cô bé cứ nhìn chằm chằm vào mình, dù đã đi một đoạn khá xa nhưng cô bé vẫn quay đầu lại nhìn cô. Cô bé không rời mắt khỏi cô trong khi tay vẫn đang xoa Ɩồŋ.
Người mà cô bé đó nhìn thực chất không phải nhìn cô. Mà chính là một người đàn ông ở trần truồng, đi chân trần vẫn còn dính đầy bùn đất, người đàn ông đó đi ngay phía sau lưng cô, mà cô không hề hay biết, chỉ có cô bé mới nhìn thấy được.
“Đây chính là phòng của giám đốc.”
Cô y tá dừng lại trước cửa một căn phòng nằm ở cuối dãy lầu một…
“Dạ em cảm ơn!”
Cô nói cảm ơn và sau đó cô y tá hôn lên miệng cô một lúc rồi rời đi. Cô hồi hộp gõ cửa mấy cái, bỗng trong phòng vọng ra giọng nói:
“Vào đi!”.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, bên trong phòng là một người đàn ông, tuổi trung niên, cởi trần truồng ngồi trên ghế, sục con cặċ của mình, bên cạnh là một thiếu nữ, có lẽ là đàn ông này là Giám đốc của bệnh viện.
“Chắc em là Như Hoa được rồi vào chịch với anh đi”.
Người đàn ông vừa sục cặċ của mình vừa nói, như thể ông ta biết cô sẽ đến.
Vừa nghe đến cái tên Như Hoa, thiếu nữ ngồi bên cạnh người đàn ông liền ngước mặt lên nhìn cô chằm chằm.
Trong một khoảnh khắc, cả cô và thiếu nữ đều bất động khi nhìn thấy mặt nhau. Quả thật trái đất tròn, không ngờ thiếu nữ ngồi đó lại là Hồng Hân.
Hồng Hân là bạn của Ngọc Khang, ngay khi cô ấy bước chân vào ngưỡng cửa đại học, hai người đã trở thành bạn thân, tất nhiên cô cũng cùng cô ấy nói chuyện vài lần.
“Trần Như Hoa? Là cô sao?”
Hồng Hân vội vàng đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt lạnh lùng lúc đầu được thay thế bằng nụ hôn miệng.
“Tại sao cô cũng ở đây?”
Lúc này Cô cũng khá bất ngờ, ở một nơi xa lạ với người quen cũng tốt, bầu không khí cũng bớt ngượng ngùng hơn nhiều.
Hồng Hân mỉm cười trả lời:
“Sau khi ra trường thì tôi cũng cần tìm một chỗ để thực tập, chính ba tôi đã giới thiệu cho tôi đến đây!”.
“Hai người quen nhau sao?”
Sau một hồi sục con cặċ xong, người đàn ông này cũng nắm được mối quan hệ của cô và Hồng Hân.
“Chúng cháu là bạn học cùng trường đó cậu!”
Hồng Hân giải thích chuyện hai người quen biết nhau từ trước.
“Cậu?”…
Cô bất ngờ hỏi lại, tại sao cô ấy lại xưng hô thân mật với giám đốc bệnh viện như vậy?
“Đây chính là cậu họ của tôi đó!”
Cô nói nhỏ vào tai Hồng Hân:
“Thì ra là vậy… mà cậu của cô hay sục cặċ lắm hả…”
“Ừm… không sao đâu…”.
Thật không ngờ thân phận của cô ấy cũng không đơn giản, có cậu họ làm giám đốc của một bệnh viện, đúng là tầng lớp thượng lưu có khác.
Sau buổi phỏng vấn, cô liền nhanh chóng được nhận thực tập tại bệnh viện Đại Từ.
Ngồi trên băng ghế bệnh viện, mắt lơ đãng ngước nhìn đám mây trôi trên trời, bỗng một giọng nữ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
“Uống nước cam cho đẹp da nhé cô gái mơ mộng!”
Hồng Hân bước lại gần với hai chai nước trên tay, một là nước lọc, một là nước cam ép. Ngồi xuống bên cạnh cô và hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô một lúc.
“Cảm ơn cô!”
Cô cười nhẹ đón nhận chai nước cam từ tay của Hồng Hân.
“Ngọc khang có biết cô đến đây thực tập không?”
“Anh ấy vẫn chưa biết nơi tôi thực tập, chỉ biết đó là vùng thuộc ngoại ô của thành phố!”.
“Vậy chắc cô biết việc Ngọc khang có tình cảm đặc biệt với cô chứ?”
Hồng Hân áp môi sát vào môi cô, ánh mắt sắc bén như đang muốn thăm dò suy nghĩ của cô lúc này.
“Tôi biết chuyện đó!”
Đôi bàn tay của cô mân mê chai nước, giọng nói nhỏ dần như nghẹn nơi cổ họng.
Bầu Không gian dần rơi vào tĩnh lặng, thi thoảng có vài người đi ngang qua tạo thêm tiếng động cho bầu không khí yên tĩnh.
Bỗng nhiên Hồng Hân lên tiếng trước, và câu nói của cô ấy khiến cô phải suy ngẫm nhiều điều:
“Nếu không thích Ngọc khang thì tốt nhất lên nói ra, đừng tạo cho cậu ấy thêm sự hy vọng!”
Thấy cô im lặng, Ngọc Hân lại hôn lên miệng cô một cái rồi đứng dậy nắm cổ tay cô. Hành động của cô ấy khiến cô vô cùng bất ngờ, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Nào, tôi đưa cô về!”.
“Không cần đầu, tôi có thể tự về được mà!”
Cô muốn khước từ thành ý của Hồng Hân, nhưng có vẻ như cô ấy không mấy để tâm đến lời nói của cô, vẫn một mực kéo cô ra khỏi cổng chính của bệnh viện.
Dừng chân tại một chiếc xe hơi sang trọng được đỗ gần đó, Hồng Hân mở cửa xe cho cô theo phép lịch sự của tầng lớp thượng lưu:
“Cô lên xe đi!”
“Tôi… tự về được mà, không cần phải phiền cô như vậy đâu!”
“Không cần phải câu nệ, chúng ta là bạn mà… không phải sao?”
Hồng Hân kéo cô ngồi vào ghế phụ, bên cạnh chỗ của người lái.
Chưa dừng lại ở đó, cô ấy còn chu đáo đến mức cúi xuống giúp cô thắt dây an toàn. Đây là lần đầu tiên, lúc này cô cảm thấy có chút xấu hổ, hô hấp chậm lại, không dám thở mạnh.
Suốt đường đi, Hồng Hân kể cho cô nghe nhiều câu chuyện để phá tan bầu không khí ngượng ngùng của cả hai. Còn cô, chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chợt cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô gái kỳ lạ, đi ngược chiều, dáng gầy, lặng lẽ đi trên vỉa hè dành cho người đi bộ.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô ấy, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô ta nữa nhưng cô vẫn cố quay đầu lại nhìn.
“Như Hoa, Như Hoa!”
Bỗng tiếng gọi của Hồng Hân làm cô giật mình bừng tỉnh, nhanh chóng quay đầu lại nhìn cô ấy.
“Cô gọi tôi sao?”
“Cô đang nhìn gì mà cứ như người mất hồn vậy?”.
Hồng Hân tò mò nhìn cô vài giây rồi tiếp tục tập công việc lái xe của mình.
“Không có gì, tại tôi đang mải suy nghĩ vài chuyện thôi!”
Chiếc xe hơi dừng lại trước cổng toà biệt thự, cô mở cửa bước xuống xe, thấy vậy Ngọc Hân cũng bước xuống theo sau.
“Cô ở nơi này sao? Nó còn lớn hơn nhà của tôi nữa!”.
“Tôi chỉ ở nhờ thôi, cô có muốn vào ngồi chơi một lát không?”
“Ở nhờ? Vậy chủ của nơi này là…”.
“Là Cô Lan dạy ở trường của mình đó!”
Cô không hề tỏ ra ngại ngần khi nói ra chủ nhân của nó.
“Cô Lan?”
Hồng Hân lặp lại câu nói của cô, thái độ của cô ấy bắt đầu có chút thay đổi.
“Đúng vậy, có chuyện gì không ổn sao?”
Nhận thấy sắc mặt Hồng Hân càng ngày càng tệ, cô không khỏi thắc mắc.
“Không… không có gì, tôi đột nhiên nhớ ra mình phải đi ngay. Tạm biệt, đây là quần áo của cô!”
Hồng Hân nói xong liền nhanh chóng rời đi, không để tôi kịp nói lời cảm ơn. Trước khi lên xe, cô vẫn còn liếc nhìn căn biệt thự lần cuối.
Để lại một bình luận