Một lúc sau.
“Không sao, cảm ơn nụ hôn của cô Hà!”
Cô mỉm cười rồi lặng lẽ rời đi. Bước từng bước trên dãy hành lang vắng của trường, trong đầu cô luôn nghĩ về bức tranh kỳ lạ mà Liên vẽ, và cô gái mặc váy liệm trong bức tranh, tại sao con bé lại vẽ cô ta?
Cô định đi lên lầu hai nhưng rồi lại quay người đi vào nhà vệ sinh nữ ở gần đó. Bây giờ cũng là lúc tan học nên cả trường khá im ắng, cô xả nước ở bồn rửa mặt, chụm tay hứng một ít nước rồi tạt lên mặt để lấy lại tỉnh táo.
Vừa ngẩng mặt soi mình trong gương, cô hốt hoảng khi thấy cô gái mặc áo liệm mà cô từng thấy trong giấc mơ đang đứng ngay sau lưng, lần này cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ta. Miệng và mắt trắng bệch, nó kinh khủng hơn bất cứ thứ gì cô ấy từng thấy.
Cô vỗ vỗ vào mặt để trấn an là mình bị hoa mắt mà nhìn lầm.
Cô không muốn nán lại nơi này thêm giây phút nào, cô thận trọng nhìn xung quanh định bước ra ngoài, chân vừa mới bước được vài bước thì chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ căn phòng cuối cùng của phòng tắm nữ. Tiếng đập… Rầm rầm… như ai đó đang cố đập cửa nhà vệ sinh…
Cô thận trọng đi đến phía cuối cửa phòng tắm, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa đang đóng chặt, hơi ứa nước miếng, chậm rãi vươn tay chạm vào nắm cửa rồi nhanh chóng mở ra.
Cánh cửa vừa mở ra, bên trong chẳng có gì ngoài chiếc bồn cầu và một cuộn giấy được bày ngay ngắn.
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi đóng cửa lại, đột nhiên một giọng nói cất lên khiến tim cô giật thót:
“Chị hai, chị đang làm gì ở đây?”
Giọng nói trong trẻo cất lên khiến tôi phải giật mình nhìn về hướng cửa ra vào, Thì thấy Liên đang đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt đầy khó hiểu.
– Liên… em đang làm gì ở đây?
Cô bắt đầu hơi bối rối trước sự xuất hiện đột ngột của Liên, và vội lảng tránh câu hỏi.
– Em muốn đi vệ sinh…
– Vậy chị ra ngoài đợi em nhé!?
Nói xong cô hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đó rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
Mấy phút trôi qua, cô đứng bên ngoài đợi đã lâu, trong lòng bắt đầu có chút bất an, đang nghĩ sẽ quay vào trong. Đột nhiên nó đứng ngay sau lưng cô mà cô không hề hay biết, thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của nó khi nó tiến lại gần cô.
– Sao em không lên tiếng, em làm chị sợ!
Con bé nó lên tiếng:
– Mẹ nói chị lớn rồi, nên loại bỏ cái tật sợ ma đi!
Liên nhìn chằm chằm rồi lên giọng nhắc nhở cô, cái giọng đanh thép của nó làm tôi ngạc nhiên, dù nó còn nhỏ nhưng suy nghĩ và hành động khác hẳn so với lứa tuổi.
– Mẹ nói với em như vậy từ lúc nào?
“Vừa rồi mẹ nói với em như vậy!”
Cô mỉm cười thân thiện, chợt nhớ đến câu trả lời của con bé khiến cô hoảng hốt.
Toàn thân cô hoàn toàn bất động, nụ cười trên môi chợt biến mất và thay vào đó là vẻ mặt kinh ngạc. Mẹ cô đã mất cách đây 3 tháng, nhưng sao con bé cứ nhắc đến bà, như thể bà luôn ở bên và dõi theo.
Con bé hơi nghiêng đầu và chăm chú nhìn về phía sau lưng cô mà không chớp mắt. Thấy vẻ mặt kỳ lạ của con bé, cô cũng vội quay đầu lại nhìn, nhưng chẳng thấy gì ngoài hành lang dài thẳng tắp, không một bóng người qua lại.
– Em đang nhìn cái gì thế…
Thấy không có gì khác thường, cô quay lại hỏi rốt cuộc nó đã nhìn thấy gì.
Con bé vẫn im lặng và rời đi.
Cả hai trở về ngôi nhà quen thuộc, con bé chẳng nói chẳng rằng chạy về phòng đóng cửa lại, nhốt mình trong đó.
Cô khẽ thở dài đặt ba lô lên so pha, chợt cô nhớ đến bức tranh 🖼 con bé vẽ ở lớp. Cô mở khóa ba lô, tìm kiếm một hồi cũng không tìm thấy bức ảnh kia nữa, cô nhớ rất rõ ràng mình để nó trong chiếc ba lô này, không thể nào nó tự nhiên biến mất được.
Ánh mắt cô hướng về phía cửa phòng của con bé, cô từ từ bước lại gần cửa, cùng lúc đó cô nghe thấy tiếng nói chuyện của con bé từ trong phòng vọng ra, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, có lẽ con bé đang nói chuyện một mình.
“Hình như chị hai không nhìn thấy mẹ!”
Giọng nói trong veo của con bé cất lên, cô hơi bất ngờ khi nghe cô nhắc đến từ “mẹ”.
“Con cũng yêu mẹ, mẹ đừng bỏ con nhé!”
Cô đã không kiềm lòng được mà nhanh chóng mở cửa đi vào. Cánh cửa bất ngờ mở ra làm cho con bé thoáng giật mình, ngỡ ngàng nhìn về phía cô.
“Em vừa nói chuyện với ai vậy?”
Con bé không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu rồi ôm lấy con gấu bông mà mẹ đã tặng con bé nhân ngày sinh nhật, đó cũng là thứ con bé thích nhất.
“Vậy em nghỉ ngơi đi, lát nữa chị sẽ làm món trứng xào cà chua mà em thích nhé!”
Cô vẫn nhớ con bé rất thích ăn món trứng xào cà chua mà mẹ hay làm, cô không chắc tay nghề nấu ăn có giỏi bằng mẹ không nhưng cô sẽ cố gắng làm con bé vui. Như khi mẹ còn bên cạnh.
Cô bước ra nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này cô mới phát hiện ra bức tranh con bé vẽ nằm trên sàn nhà, cạnh bên giường của con bé.
Hơi lưỡng lự, xong cô vẫn cúi người xuống cầm bức tranh lên, bất chợt cô cảm thấy lành lạnh nơi sống lưng khi nhìn kỹ vào bức tranh mình đang cầm trên tay.
Cô nhớ hình cô gái mặc váy liệm được vẽ ở góc bên phải của bức tranh, nếu nhìn tổng thể thì cô đang đứng ở đằng xa, nhưng sao bây giờ chân dung cô gái đó lại đứng? Sát cánh bên cô và gia đình cô.
Linh tính mách bảo rằng bức ảnh này có vấn đề, cô nhanh chóng vò nát bức tranh và ném vào thùng rác không chút do dự.
Tối hôm đó, cô bận rộn nấu ăn trong bếp, chiếc váy xếp ly ngắn cũn cỡn mà cô mặc lúc sáng vẫn chưa thay, mái tóc rối bù chỉ được búi lên, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, nhìn thôi cũng đủ hiểu cô đặt hết tâm huyết vào cách nấu nướng.
Cô muốn nấu những món ăn mà mẹ cô đã từng nấu trước đây, tuy mùi vị không ngon bằng nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Khi bưng bát canh nóng hổi đến bàn ăn, Liên bất ngờ xuất hiện phía sau khiến cô giật mình suýt làm đổ cả bát canh nóng hổi xuống đất.
“Em làm chị giật mình, sao em đi không phát ra tiếng động vậy?”
Cô đặt bát canh xuống bàn và khiển trách con bé.
“Là tại chị không để ý xung quanh, chứ đâu phải tại em!”
Con bé bĩu môi, tiến đến gần bàn ăn rồi ngồi xuống.
Cô đành dơ tay đầu hàng với con bé có suy nghĩ lớn hơn tuổi này.
“Tại sao chỉ có hai chiếc chén vậy?”
Con bé đảo mắt nhìn một lượt những thứ có ở trên bàn ăn rồi ngước mặt lên hỏi cô.
“Thì chỉ có hai chị em thôi mà!”
“Vậy chén của mẹ đâu?”.
Cô thoáng bất ngờ trước câu hỏi của con bé, ánh mắt chợt hướng về chiếc ghế giữa bàn ăn, nơi mẹ cô vẫn thường ngồi khi còn sống. Chợt nổi da gà, sắc mặt căng thẳng đến khó coi, không khí xung quanh trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.
“Chị đi lấy thêm một cái chén nữa!”
Đột nhiên, con bé gọi lớn, nó cũng kéo cô trở lại thực tại.
“Ừm… chị biết biết!”
Mặc dù cô hơi xấu hổ trước tình huống này, cô làm theo lời con bé nói, lấy chén thứ 3.
Vừa đặt chén thứ 3 lên bàn, con bé đã nhanh chóng cầm lấy, cho cơm vào bát rồi đặt ở vị trí mẹ vẫn thường ngồi.
(Con bé bị vong nhập)
Suốt bữa ăn, cô không nuốt nổi một hạt cơm nào, mắt chỉ nhìn đăm đăm vào chiếc ghế trống rồi nhìn xuống bát cơm còn đầy ắp vì không động đũa.
Phần 2: Liên và như Hoa hôn nhau
Sau khi ăn xong, con bé vội vàng trở về phòng. Một mình cô vật lộn với đống bát đĩa bẩn, mất hơn 20 phút mới xong.
Mệt mỏi lê từng bước về phòng ngủ, thoải mái ngả lưng trên chiếc giường êm ái mà chẳng thèm thay đồ cứ thế mà ở dơ, mắt cô từ từ nhắm lại.
Đã lâu rồi cô không được ngủ ngon, đột nhiên cô nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra, mặc dù cơ thể không còn chút sức lực nào sau một ngày dài hoạt động, nhưng cô vẫn miễn cưỡng đứng dậy, bước vào phòng tắm kiểm tra.
Vươn tay vặn công tắc đèn, trong nháy mắt cả phòng tắm sáng lên. Cô đi sâu vào trong phòng tắm, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có vòi nước ở bồn rửa tay là tự động mở, nước không ngừng tuôn ra.
Cảm thấy hơi lạ, tại sao vòi nước có thể tự động mở khi không có ai chạm vào. Cô đặt tay lên vòi, những giọt nước cuối cùng rơi xuống thuyền và ngừng chảy ngay lập tức.
Nhìn thấy nước, cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa thay đồ, cảm thấy có chút khó chịu khi cả ngày phải mặc bộ quần áo hôi hám này.
Chuẩn bị sẵn sàng vào phòng tắm, cô nhanh chóng cởi trần truồng nằm vào bồn tắm, vươn tay vặn vòi nước. Từng làn nước mát lành thấm vào làn da hồng hào mịn màng, còn gì tuyệt vời hơn khi được ngâm mình trong làn nước nóng sau một ngày dài mệt mỏi.
Nhẹ nhàng nhắm mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu, cơ thể dần thả lỏng, tâm trạng dễ chịu hơn. Đột nhiên vòi nước ngừng chảy, cô từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vòi nước, không đời nào nó lại hỏng lúc này.
Bất ngờ, cô phát hiện trong vòi nước có một vật thể lạ, nếu nhìn kỹ có thể nhận ra đó là một chùm tóc.
Cô tò mò kéo chùm tóc ấy ra khỏi vòi, nhưng càng kéo, cô càng nhận ra đó không chỉ là một mớ, chẳng mấy chốc, một búi tóc lớn màu đen nằm gọn trong lòng bàn tay.
Điều cô thắc mắc hơn cả là nguồn gốc của những sợi tóc này, chắc chắn không phải của cô vì chúng khá dài và có màu đen tuyền, cô cũng dài nhưng màu vàng hoe.
(Nữ chính là Việt Nam lai Tây)
Không muốn nhìn thấy điều này thêm một giây nào nữa, cô ném tóc xuống bồn cầu và nhanh chóng xả nước. Nhìn mái tóc trôi theo dòng nước cô mới thấy nhẹ lòng hơn, hôm nay có quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra mà không tài nào giải thích được.
Khẽ xoay người trần truồng của mình phản chiếu trong gương, tấm gương đã bị hơi nước làm nhòe đi khá nhiều, nhưng nếu nhìn kỹ một chút, cô có thể nhìn thấy xa hơn hình ảnh của chính mình. Phản chiếu trong gương, có một cô gái khác cũng khỏa thân đứng ngay sau lưng cô.
Cô hốt hoảng vội quay người nhìn lại phía sau thì chẳng thấy gì ngoài bức tường nhà tắm ốp gạch men trắng. Một lần nữa, cô quay đầu nhìn vào gương, bóng người thứ hai ở trần truồng vẫn ẩn nấp trong gương, chỉ là không thể nhìn rõ khuôn mặt hay hình dáng.
Cô chậm rãi đến gần tấm gương, đưa tay lau đi hơi nước còn sót lại, khi tấm gương được lau sạch, mọi thứ phản chiếu trong gương dần dần rõ ràng hơn, nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy bóng dáng của cô gái kia nữa.
Hốt hoảng, cô vội lấy chiếc khăn tắm quấn tạm quanh người, định bước ra khỏi phòng tắm thì bỗng ánh đèn lập lòe rồi tắt hẳn trước sự ngỡ ngàng của cô.
Không kịp suy nghĩ, cô lao nhanh đến cửa phòng, mới đi được hai bước thì bất ngờ bị thứ gì đó hôn vào miệng, sau đó ngã xuống nền nhà tắm, bất tỉnh tại chỗ.
Mơ hồ tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cô ngơ ngác liếc nhìn xung quanh, đây là sảnh chính của ngôi nhà với lối kiến trúc cổ kính, mọi thứ đều được bài trí giống như một sảnh đường của Tàu khựa.
Đồng thời, mang đến một màu đỏ của niềm vui, từ dòng chữ Hi màu đỏ cho đến dải hoa được dán khắp nơi trong ngôi nhà cổ.
“Tại sao tôi lại ở đây? Rốt cuộc thì nơi này là đâu?”
Hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu mà cô vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng.
Ngoài ra còn có một chiếc quan tài lớn đủ chỗ cho hai người đặt ở giữa sảnh chính của ngôi nhà.
Đúng lúc này, cô nàng nghe thấy bên trong quan tài truyền đến một tiếng động, giống như tiếng búa nện vào một vật gì đó.
Tò mò, từng bước lại gần, cô rụt rè áp tai vào tấm ván của quan tài, bỗng tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt cất lên:
“A… a… đau… đau quá.”
Cô còn cứ ngỡ là bản thân đã nghe lầm tưởng là tiếng kêu đang… khi cố gắng áp sát tai gần hơn một chút thì cô nhận thấy đây rõ ràng là tiếng cầu cứu chứ không phải là tiếng…
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, cứu mạng người vẫn là quan trọng nhất, cô liền dùng sức mở nắp quan tài. Không biết quan tài này làm bằng gỗ gì nhưng khá nặng, kiểu dáng cũng theo phong cách cổ xưa, không phải loại quan tài hiện đại mà cô từng thấy.
Dù cố gắng thế nào, cô ấy cũng chỉ có thể mở nó ra một chút. Đột nhiên, một bàn tay đầy móng vuốt thò ra từ trong quan tài và nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, khiến cô giật mình sợ hãi không biết làm gì chỉ biết hét lên đầy hoảng sợ và lại ngất xỉu.
Chợt cô mở mắt, tỉnh dậy sau cơn ác mộng vừa rồi, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt quen thuộc của Liên đang khẽ nhấp môi cô từng chút một và nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng.
Cô vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng vừa rồi chồm dậy lên tiếng:
“Tại sao em lại vào được phòng của chị?”
Cô tự hỏi tại sao con bé lại ở đây mỗi khi cô gặp ác mộng, và khi tỉnh dậy, thì cô thấy con bé đang hôn miệng cô.
“Mẹ nói em vào phòng tìm chị!”
Nghe con bé trả lời, cô không còn buồn nữa mà dần kích động hơn, vội nắm lấy bả vai con bé hỏi:
“Mẹ đã chết, em hiểu không? Mẹ không còn ở bên chúng ta nữa, mẹ đã ra đi rồi!”
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt, đau khổ của mẹ dần hòa lẫn với những giọt nước mắt mặn chát.
Dẫu biết nói ra những lời này trước mặt con bé sẽ khiến trái tim con bé đau đớn, nhưng cô phải nói, cô muốn con bé đối mặt với sự thật rằng mẹ đã hoàn toàn rời xa cô và con bé, mẹ sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
Để lại một bình luận