Phần 20
Sau lần gần gũi nhau ấy, Hùng không còn nói chuyện gắt gỏng hay châm chọc Trâm như trước nữa, tuy nhiên anh vẫn duy trì thói quen im lặng trước mặt nàng vì không muốn bị ông nội phát hiện ra thái độ của anh đã thay đổi. Trâm vẫn tiếp tục đóng vai con dâu kính cẩn đúng mực, có điều nàng thường xuyên trao đổi ánh mắt với Hùng những lúc cụ Vĩnh không để ý.
Trâm cũng giữ liên lạc với ông Khánh vì Hùng nói nàng vẫn còn phải lên giường với ông ta. Chiếm hữu nàng một lần, ông ta chắc chắn chưa thoả, sẽ đòi hỏi nàng thêm một thời gian nữa mới dần bớt hứng thú. Hùng khẳng định anh sẽ ra tay ngay khi ông ta đòi nàng lần thứ hai, đây sẽ là lần cuối cùng Trâm phải “phục vụ” lão già yếu sinh lý đó.
Tuy đã cùng nhau làm tình một trận cuồng nhiệt, nàng vẫn cảm thấy Hùng không thật sự muốn thân mật với nàng, hai ngày nay anh không chủ động nói chuyện, cũng không chủ động vào phòng tìm nàng, mà nàng thì thèm được chạm vào anh đến phát điên lên được. Trâm không biết ý anh muốn thế nào, nàng băn khoăn liệu có phải anh thấy hối hận vì đã làm tình với “mẹ kế” hay không, hoặc giả như anh chẳng thấy hối hận gì cả, chỉ là không thấy hứng thú với nàng nữa, nếu vậy thì từ nay nàng biết phải sống làm sao trong ngôi nhà này đây?
Suy đoán của Trâm không đúng, nhưng cũng không hẳn là sai.
Hùng vẫn rất thèm muốn nàng, bản thân anh lại mắc kẹt trong trạng thái lo âu mỗi khi nghĩ đến người cha nằm trong bệnh viện. Anh đã làm chuyện không nên làm với vợ của bố mình khi ông ngã bệnh, đáng lý anh phải quản người mẹ kế trẻ đẹp thật chặt để nàng không đi lại với nhân tình ở bên ngoài, cuối cùng chính anh lại là đứa con bất hiếu phản bội ông, cùng với nàng cắm lên đầu ông cái sừng nặng trĩu được đẽo gọt từ những tội lỗi dâm loạn.
Chính Hùng cũng không rõ vì sao anh lại quyến luyến nàng đến như vậy sau khi hai người đã phát sinh quan hệ. Thường thì anh chỉ giải quyết xong nhu cầu sinh lý là có thể buông được dù đó là bất kì loại phụ nữ nào, nữ sinh, gái công sở hay gái bao cũng đều như nhau. Chỉ riêng người “mẹ kế” này lại ám ảnh Hùng ngay từ khi nàng chưa ngã vào vòng tay anh, và sau khi đã tường tận từng điểm kín đáo nhất trên cơ thể nhau thì anh càng không có cách nào xoá bỏ nàng khỏi tâm trí.
“Khó…”, anh ngẫm nghĩ.
Lúc ấy đang là bữa cơm tối, cụ Vĩnh thấy cháu trai cứ đăm chiêu thì cất tiếng hỏi:
“Hồi này công ty sao rồi? Đã giải quyết được tiền nong chưa?”
Hùng đáp:
“Chuyện đấy con cũng đang tính ông ạ, rồi sẽ xong thôi.”
Anh liếc sang nhìn Trâm rất nhanh rồi lại thu ánh mắt về nhìn vào bát cơm của mình.
Nàng nhận được cái nhìn của anh thì thấy băn khoăn. Anh sẽ làm thế nào để ông Khánh chịu bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy? Nàng sẽ phải làm gì trong một thương vụ mờ ám như thế này?
Nỗi băn khoăn ấy khiến nàng không chú tâm vào bữa cơm, đến lượt nàng bị cụ Vĩnh hỏi:
“Con Trâm sao hôm nay ăn ít thế?”
Nàng sực tỉnh, vội đáp:
“Dạ, con thấy hơi khó chịu trong dạ dày…”
Cụ Vĩnh nhìn nàng đăm đăm:
“Thế có phải uống thuốc không?”
“Dạ… chắc một lát nữa là đỡ thôi ạ!”
Nói xong nàng nhìn Hùng một cái, rồi cúi đầu ăn cho hết bát cơm.
Cụ Vĩnh nhìn con dâu, rồi lại nhìn cháu trai, miếng cơm trong mồm cụ nghẹn lại không nuốt xuống được.
Chín mươi chín phần trăm là hai đứa có gì đó với nhau rồi, nếu không làm sao cả hai cùng ngẩn người ra, rồi lại trộm nhìn nhau như lúc nãy? Máu nóng trong người cụ sôi lên, cụ không tức sao được khi con cháu trong nhà dâm loạn như vậy, làm những chuyện bại hoại gia phong ngay dưới mái nhà này.
Cụ khó chịu nghĩ đến cảnh bầu ngực êm ái của con dâu nằm gọn trong bàn tay của thằng Cóc, còn cái lồn mum múp của nàng thì… ôi thôi… giạng ra cho thằng Cóc địt như máy khâu! Không biết hai người bọn họ đã tư thông từ khi nào, cụ Vĩnh nhẩm đếm lại số ngày Hùng ở nhà. Mới được một tháng thôi, vậy mà thằng Cóc và Trâm đã bắt sóng ngay, con dâu cụ làm sao lại dâm đến thế kia chứ.
Từ lúc ấy, không ai nói với ai câu nào cho đến hết bữa cơm, Trâm bận bịu dọn dẹp, Hùng và cụ Vĩnh ai về phòng nấy, không khí trong nhà đặc quánh lại đến mức ngột ngạt.
Trâm dọn các thứ xong thì nhận được tin nhắn của Hùng:
“Vào phòng anh nói chuyện.”
Nàng thở phào, cuối cùng Hùng cũng chủ động gọi nàng đến chỗ anh.
Yên trí là cụ Vĩnh đã nằm trong phòng đóng kín cửa rồi, Trâm mới nhẹ nhàng lên trước cửa phòng anh, gõ nhẹ một cái.
Anh mở cửa cho nàng, nét mặt có vẻ không hào hứng như nàng nghĩ. Trâm chờ anh đóng cửa xong thì lên tiếng luôn:
“Anh có sao không?”
Hùng ngồi xuống ghế, anh không hiểu lắm nàng muốn nói đến chuyện gì.
“Sao là sao?”
“Ý em là… sau chuyện hôm nọ… anh thấy thế nào?”
“À…”
Thấy Hùng chần chừ không nói, nàng tiếp lời:
“Nếu anh thấy không được thì… mình chấm dứt ở đây, như thế sẽ không phải lo lắng gì cả…”
“Tạm thời không nói chuyện này vội…,” anh ngắt lời nàng, “… anh gọi em vào đây là vì chuyện khác.”
Nàng mong mỏi như vậy, anh lại muốn né tránh.
Trâm thở dài.
“Thế thì anh nói đi.”
Trâm băn khoăn nhìn anh lấy ra một vật gì nhỏ màu đen, nhìn kĩ thì thấy nó là một chiếc khoá remote xe hơi. Anh đưa nó cho nàng:
“Em móc cái này vào chùm chìa khoá, nó là camera nguỵ trang.”
Nghe anh nói vậy, nàng chợt hiểu ra ý định của anh là gì.
“Anh định tống tiền ông Khánh à?”, chút e sợ dâng lên trong lòng, chuyện này mà lộ ra thì cả hai đi tù là cái chắc, số tiền chiếm đoạt lớn như vậy mà.
Hùng gật đầu.
“Anh có chắc là sẽ làm được không? Nhỡ ông ta báo công an thì biết làm thế nào?”, Trâm run giọng hỏi.
“Lão Khánh háo sắc nhưng cũng là người trọng thể diện, và còn rất sợ vợ, không đời nào lão để đoạn phim quay lại cảnh thả dê của mình bị lộ ra ngoài.”
Nếu lời anh nói là thật, nàng cũng đành xuôi theo ý anh.
“Thôi được rồi, em sẽ hẹn ông Khánh một buổi, anh chỉ em cách dùng cái camera này đi…”
Để lại một bình luận