Phần 11
Khí lạnh rờn rợn của buổi sáng sớm vây lấy thân thể thấm vào da thịt, Trâm từ từ mở mắt ra. Qua khe hở của tấm rèm cửa, ánh sáng nhạt từ bên ngoài chiếu xuống sàn nhà giúp nàng nhận biết được trời đã sáng, dù nàng không rõ cụ thể là mấy giờ. Đầu hơi ong ong và chân tay thì bải hoải khiến nàng chẳng thiết nhìn đồng hồ, sớm hay muộn cũng được, có bị bố chồng mắng vì ngủ quên cũng mặc. Nàng thậm chí còn tưởng mình ốm vì cảm lạnh, nhưng sau khi nằm im trên giường một lúc thì nàng đã tỉnh táo hơn và không còn mơ hồ nữa.
Trâm uể oải ngồi dậy, nhìn một lượt cảnh tượng xung quanh mình. Ngoại trừ những thứ vốn nằm sẵn ở vị trí riêng của chúng trong phòng thì có những thứ khác làm nàng phải ngạc nhiên. Ví dụ như ngay trước mặt nàng là cây cột treo đồ nằm chình ình, đồ ngủ của nàng thì vứt ra sàn và trong không khí có một mùi nồng nồng, vừa kì lạ lại vừa quen quen. Trâm cố gắng nghĩ xem đây là mùi gì vì nàng tin chắc mình biết mùi này, chỉ là tạm thời chưa nhớ ra, và không hiểu sao nàng còn cảm nhận được nó lan toả trong khoang miệng nữa.
Sau một hồi nghĩ ngợi, rốt cuộc nàng cũng đưa ra được câu trả lời: mùi tinh dịch đàn ông.
Câu trả lời ấy dẫn đến một câu hỏi đáng lo ngại hơn: tại sao trong phòng nàng lại có mùi tinh dịch đàn ông?
Lục tung trí nhớ trong đầu mình, Trâm dần dần nhớ ra chuyện mình đã làm đêm qua. Nàng hơi say và bị kích dâm đến mức không chịu được, phải khiêng trộm cây cột treo đồ lên phòng để tự thoả mãn bản thân, rồi lăn ra ngủ từ lúc nào không biết.
“Nếu chỉ có mỗi mình thôi thì cái mùi này ở đâu ra nhỉ?”, Trâm lẩm bẩm.
Với cái đầu còn chưa tỉnh hẳn, nàng suy luận mãi không ra được nên tự cho rằng mình nhầm, có thể nó chỉ là mùi của cây cỏ bên ngoài khi trở trời thôi. Đinh ninh là như thế, nàng rời khỏi giường, đi vào phòng tắm làm vài việc vệ sinh thân thể rồi đi xuống nhà xem cụ Vĩnh và Hùng đã dậy chưa.
Ở phòng khách chỉ có Hùng đang ngồi xem bóng đá một mình, Trâm cất tiếng hỏi:
“Ông nội dậy chưa?”
Hùng đáp gọn lỏn:
“Chưa.”
Thường ngày Hùng chỉ nói chuyện với Trâm khi có việc gì đó liên quan đến cụ Vĩnh, ngôn từ cũng rất tối giản, nếu không muốn nói là cộc lốc.
Trâm thở dài:
“Thế tôi đi mua xôi để sẵn đấy, lúc nào cụ dậy thì cậu ăn cùng nhé?”
“Tuỳ.”
“À, hôm nay có em họ tôi đến chơi, nếu cậu không bận gì thì ở nhà ăn cơm được không?”
“Được.”
“Nó nói đi cùng ông Johnson, ông Johnson ở công ty B128 ấy, ngày trước cũng có làm với bố cậu vài lần…”
“Biết rồi.”
“Thấy bảo công ty mình đang nợ nhiều, ông ấy là chỗ quen biết với tôi, nếu cậu cần thì tôi sẽ nói chuyện với…”
“Không phải việc của chị!”, Hùng gắt một câu.
Trâm đang nói thì sững cả người, không ngờ Hùng lại phản ứng mạnh như vậy, mà nàng cũng đâu có nói gì sai. Thấy Hùng có vẻ không muốn nghe mình nói nữa, nàng bèn lặng lẽ rời khỏi phòng khách, xách giỏ lên đi chợ.
Số là hôm qua con bé Chi gọi điện nói muốn rủ nàng đi cafe nhưng nàng lại không đi được. Không biết có chuyện gì mà con bé cứ một mực muốn gặp nàng, và ngay sau đó thì nàng nhận được cuộc gọi từ ông Johnson báo rằng ông ta sẽ đến đây cùng với Chi.
Trâm tự hỏi không biết hai người này lại có chuyện gì rồi. Chi là con gái của cậu ruột nàng, thường hay theo nàng đến mấy quán pub để buôn chuyện với bọn trai Tây ở đó. Nàng chẳng ngờ được con bé lại thân thiết với một người bạn cũ của nàng là ông Johnson. Ông ta là người có ngoại hình cuốn hút, lại biết cách chiều lòng phụ nữ nên Chi dễ dàng ngã vào vòng tay của ông ta, nhưng bọn họ có ý định nghiêm túc với nhau hay không thì có trời mới biết được. Hôm nay cả hai lại kéo nhau đến đây, tiếng là đến chơi nhưng xem ra là để giải quyết chuyện gì đó có vẻ nghiêm trọng lắm.
Dù sao bọn họ cũng là khách đến nhà, nàng không thể không chuẩn bị cơm nước mời khách. Nàng cũng nghĩ đến chuyện nhờ ông Johnson giúp đỡ công ty của chồng lúc khó khăn về tài chính nên mới bảo Hùng ở nhà ăn cơm rồi tranh thủ nói mấy câu với người ta, vậy mà chẳng biết làm sao cậu ta lại cáu gắt với nàng nữa.
Đi chợ về, Trâm khổ sở xách những túi rau, thịt, tôm cá,.. nặng trĩu vào trong bếp. Cụ Vĩnh đang ăn sáng, trông thấy con dâu tay xách nách mang thì tròn mắt, cất tiếng hỏi:
“Mua gì nhiều thế con?”
Trâm thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi:
“Hôm nay có đứa em họ con đến nhà mình chơi cùng với một ông khách nữa, con đi chợ mua mấy thứ về làm cơm mời người ta ạ.”
Thường ngày chỉ có khách của ông Phúc hoặc của cụ Vĩnh đến chơi, hiếm lắm mới có khách của Trâm ghé thăm ngôi nhà này. Cụ Vĩnh nhìn nàng, gật gù:
“Ừ, thế thì được.”
Nghỉ ngơi một lát rồi Trâm bắt đầu vào bếp, lại chiến đấu với nồi niêu xoong chảo như tối qua. Bố chồng nàng ngồi ăn sáng ở bàn ăn gần đó, tay cụ run run cầm thìa xôi đưa lên miệng, mắt nhìn chằm chằm vào cặp mông của con dâu bó gọn trong chiếc quần bò kín đáo.
Cụ vẫn chưa quên được những cảm giác hồi hộp lẫn sung sướng của đêm qua, khi cụ lén làm chuyện đó với Trâm trong lúc nàng ngủ mê mệt. Từ giờ cụ đã biết rõ từng centimet trên cơ thể nàng ra làm sao, nên cụ tha hồ mường tượng lại dù nàng có đắp lên người bao nhiêu lần vải để che đậy. Cụ biết trong chiếc áo ngực bó chặt kia là hai trái bưởi trắng phau với hai núm mềm như trái cherry, bên dưới có cái bụng mịn màng thon gọn, còn sâu trong hai đùi nàng là khe hẹp ướt rượt đỏ hồng, bên mép trái còn có một nốt ruồi bé xíu lấp ló giữa đám lông xoăn mượt nữa. Mải hút mắt vào những vị trí nhạy cảm trên người con dâu, miếng xôi cụ định đưa vào mồm đã rơi khỏi thìa từ lúc nào, nằm lăn lóc ngay giữa háng cụ. Cũng may Hùng ăn nhanh nên đã xong từ lâu và ra phòng khách ngồi, nếu không cụ sẽ không biết phải giải thích như thế nào với cháu trai về hành vi thiếu đứng đắn của mình.
Nhớ đến chuyện đêm qua, lại ngồi ngay gần bờ mông căng tròn cứ đưa qua đưa lại của Trâm, cụ Vĩnh thấy trong lòng bồi hồi, không phải vì nảy sinh ham muốn với con dâu ngay lúc này mà vì cụ không biết sau này còn dịp nào để cụ diễn lại trò ấy với nàng không. Thân thể nàng quá ngon lành và cảm giác lúc địt nàng quá phấn khích cứ lởn vởn trong đầu cụ, làm cho cụ thấy rằng chỉ làm vậy một lần thôi vẫn chưa thoả, cụ còn muốn thêm vài lần nữa. Ấy là chưa tính đến chuyện cụ muốn được nàng hầu hạ giống như những gì nàng thường làm với nhân tình, giống như một con điếm chuyên nghiệp, điều này quả thực chỉ xảy ra trong ảo tưởng hoặc trong giấc mơ của cụ thôi.
Đến 10 giờ hơn, ngoài cửa đã có tiếng bấm chuông. Trâm tất tả chạy ra mở cổng, vui vẻ dẫn ông Johnson và Chi vào nhà ngồi uống nước. Nàng trông nét mặt của ông Johnson vẫn bình thản, nhưng Chi thì rầu rĩ, thậm chí còn tránh nhìn nàng nữa. Nàng còn để ý thấy Chi ngồi cách ông Johnson một đoạn, và cô bé gần như không nói chuyện với ông ta.
“Làm sao thế nhỉ?”, Trâm thắc mắc.
Cụ Vĩnh thì hoàn toàn không biết gì về hai vị khách của con dâu, nhưng vốn tính xởi lởi nên cứ vô tư chuyện trò với Chi như thể cô bé là cháu gái của cụ vậy. Lát sau, Hùng từ trên phòng đi xuống, anh cười nói:
“Nghe đồn chị Trâm có cô em gái xinh lắm, cuối cùng cũng có dịp được gặp em gái một lần!”
Được Hùng khen như vậy, Chi hơi ửng hồng đôi má, ngước đôi mắt Hùng lanh nhìn anh:
“Em chào anh ạ.”
Hùng gật đầu, rồi quay sang ông Johnson:
“Chào ông, tôi là Hùng, con trai của ông Phúc. Đây là cụ Vĩnh ông nội tôi.”
Vẻ tự nhiên của Hùng khiến Trâm không khỏi bất ngờ. Nàng còn tưởng anh chẳng thèm quan tâm đến những vị khách xa lạ này, không ngờ anh lại vui vẻ ngồi tiếp chuyện bọn họ.
Ông Johnson cũng nở một nụ cười loá mắt, ngoài 40 rồi mà vẫn giữ được nét điển trai như mấy năm trước hồi nàng mới gặp ông ta:
“Chào cậu, tôi có nghe ông Phúc nhắc đến cậu vài lần. Rất vui được gặp cậu.”
Cụ Vĩnh, sau một hồi nghe những tràng âm thanh xì xồ qua lại giữa mấy người trẻ tuổi thì bắt đầu thấy chóng mặt, cụ vờ ho khụ khụ vài cái rồi nói với cháu trai:
“Thôi, chúng mày cứ ngồi chơi, ông đi lên phòng nằm nghỉ tí đã, ông hơi rức đầu!”
“Vâng, lát nữa con sẽ gọi ông xuống ăn cơm.”, Hùng đáp.
Anh cũng mong ông cụ đi chỗ khác để tiện nói chuyện với ông Johnson. Vị khách này không hề bình thường, anh đã nhận ra điều đó khi thấy vẻ băn khoăn trong ánh mắt của ông ta hết nhìn Trâm rồi lại nhìn cô bé dễ thương bên cạnh. Hùng đang muốn biết xem giữa ba người này có vấn đề khúc mắc gì, và liệu anh có thể kiếm được chút lợi lộc từ vấn đề ấy hay không.
Bốn người ngồi ở phòng khách, nói được đôi câu chuyện xã giao nhạt nhẽo thì cũng đến giờ ăn trưa, bữa cơm đáng lẽ phải rất ấm cúng vui vẻ lại gượng gạo không được tự nhiên cho lắm. Hùng nhai và nuốt đồ ăn như một cái máy: anh còn bận để ý biểu hiện của ba diễn viên đại tài trước mặt.
Dường như giữa ông Johnson và cô bé Chi có mối quan hệ nào đó không đơn thuần là bạn bè. “Ở xứ này có đứa con gái mười mấy tuổi nào lại đi kết bạn với thằng cha bốn mấy tuổi…”, Hùng thầm nghĩ, “… nếu không phải là bạn giường chiếu?”
Anh đoán những cử chỉ ân cần của ông Johnson đối với Chi không phải là sự lịch thiệp xã giao với phái nữ thường thấy ở đàn ông phương Tây, ngay cả cô bé kia cũng có một vẻ gì vừa phụ thuộc lại vừa né tránh ông ta. Biểu hiện của hai người bọn họ giống như đã thân thuộc với nhau đến mức… không còn gì để che giấu nhau nữa.
Nếu suy đoán của Hùng là đúng thì anh phải thừa nhận mình bội phục hai chị em nhà này về độ dâm loạn của bọn họ. Cô chị đã có chồng thì lăng loàn vụng trộm với người ngoài, còn cô em mới lớn phổng phao được chút cũng không phải dạng vừa, cặp ngay với một gã người Mĩ đáng tuổi bố mình. Trâm sắc của hai đoá hoa yêu nghiệt này khiến cho đám ong bướm không có cách nào kháng cự, lũ lượt bay đến nguyện chết dưới bóng hoa chỉ để được một lần chọc cái vòi tham lam vào hút những giọt mật ngọt ngào.
Bản năng của một con ong thợ lão luyện đã bắt Hùng phải quan sát thật kĩ để đánh giá bông hoa lạ lẫm tình cờ xuất hiện trong nhà mình. Cô bé Chi là một điển hình mẫu mực cho câu nói “mặt học sinh thân hình phụ huynh”, thách đố bản lĩnh tự chủ của những gã đàn ông có hứng thú với thiếu nữ ngây thơ sexy. Thân hình cô bé nhỏ nhắn nhưng đôi chân dài thẳng tắp, vòng một và vòng ba nảy nở đốt cháy ánh mắt người ta và đôi môi mọng đỏ gợi lên những tưởng tượng đen tối trong đầu họ. Nhưng nói gì thì nói, so với người chị họ của mình thì Chi vẫn chưa đủ sức hấp dẫn. Cô bé không có được nét ngời sáng kiêu hãnh trong ánh mắt, không thuần thục trưởng thành trong từng lời nói cử chỉ, và đặc biệt không tự nhiên khơi gợi dục vọng trong lòng những người thậm chí còn chẳng ưa mình.
Để lại một bình luận