Phần 12
Sau bữa trưa, cụ Vĩnh lại lên phòng đóng kín cửa, chỉ còn lại bốn người trẻ ở phòng khách. Trâm nhìn Chi rồi nói:
“À, chị mới nhớ ra hôm nọ mua cái váy nhưng hơi chật, mày lên phòng chị mà thử xem có vừa thì chị sang tên cho.”
“Vâng.”, Chi đáp, đứng dậy đi theo Trâm.
Lên đến phòng, Trâm đóng cửa lại, rồi kéo Chi ngồi xuống ghế, nói:
“Nào, con bé này có chuyện gì mà không nói qua điện thoại được, cứ nhất thiết phải gặp chị thế hả?”
Chi hít một hơi thật sâu, rồi lấy ra một chiếc USB đưa cho Trâm.
“Chị tự mở ra xem đi.”
Nàng nghi hoặc nhìn chiếc USB lạnh lẽo trong tay mình, trực giác cho nàng biết thứ mà Chi bảo nàng xem thực ra là thứ không nên xem chút nào.
USB được mở ra, bên trong là một thư mục có tên “HUONG”. Nàng thấy ngạc nhiên vì thư mục ấy được đặt theo tên nàng, bèn hỏi Chi:
“Cái gì đây?”
“Chị cứ xem đi.”, cô bé run run nói, gương mặt quay nhìn đi chỗ khác.
Trâm hồi hộp bấm vào thư mục, một tập tin dạng video clip hiện ra, đề tên là “19042014”. Nàng chần chừ một lúc, rồi mở clip ra xem.
Trên màn hình là cảnh tượng bên trong một căn phòng, nhìn qua cách bài trí có thể đoán ra đây là phòng khách sạn, chiếc giường rộng đặt ở giữa phòng và trong góc có chiếc ghế tantra, thường được gọi là “ghế tình yêu”. Chi vẫn quay mặt đi chỗ khác không để lộ biểu hiện gì, nhưng Trâm đang nhíu mày lại tò mò thì bỗng cứng đờ cả gương mặt, vì nàng vừa mới tìm được cảnh tượng này trong kí ức của mình.
Chính tại căn phòng ấy, cách đây hơn 2 năm diễn ra một sự việc mà trí óc nàng đã quên hết cả đường nét và âm thanh, nhưng công nghệ vẫn còn lưu giữ lại và bây giờ tái hiện rõ mồn một trên màn hình. Hai bóng người xuất hiện trong phòng, đó chính là ông Johnson và Trâm đang hôn nhau ngấu nghiến. Johnson đẩy nàng nằm xuống giường rồi nằm đè lên, nàng mạnh bạo giật cởi áo sơ mi của ông ta, bàn tay ve vuốt lên những bắp thịt rắn chắc ở cánh tay và lồng ngực người đàn ông to khỏe ấy. Những hình ảnh sau đó là hai thân hình quấn chặt lấy nhau không rời một li nào…
Trâm khó nhọc đưa tay ra tắt đoạn phim ấy đi. Nàng thực sự không ngờ rằng ông Johnson đã lén quay lại cảnh quan hệ của hai người. Đó chỉ là lần “xã giao” với ông ta khi hai người mới gặp nhau 3 năm trước, một mối quan hệ bắt đầu và kết thúc chóng vánh không để lại dư vị gì, chưa bao giờ được coi là quan hệ tình cảm. Sau đó hai người vẫn giữ liên lạc như hai người bạn, và cũng không ai nhắc lại cái đêm ấy nữa cho đến tận bây giờ.
“Làm sao… làm sao… em lại có đoạn phim này hả Chi?”, nàng run giọng hỏi.
“Tình cờ thôi… em thấy nó trong ngăn kéo của Robert.”, Chi nói thật chậm rãi, như thể cô bé đã dùng hết sức lực mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Chuyện này không giống như em nghĩ đâu, nó xảy ra lâu rồi…”
“Tại sao chị phải giấu em? Chị hoàn toàn có thể nói chị và Robert đã từng yêu nhau và bây giờ không còn…”
“Không phải!”, Trâm ngắt lời, “Chị và ông ta chưa từng có tình cảm với nhau, đó chỉ là… một đêm thôi… em hiểu không Chi…”
“Nếu không phải vậy thì tại sao Robert lại quay đoạn phim này, tại sao vẫn còn giữ nó…”
Trâm không biết phải trả lời cô bé ra sao, vì chính nàng cũng không biết câu trả lời. Muốn biết nguyên do ông Johnson làm vậy thì chỉ có thể đi hỏi ông ta.
“Chị phải nói sao để em hiểu bây giờ? Chị không có chút tình cảm nào với ông Johnson, cả ngày ấy lẫn hiện tại, chưa một lần nào chị nghĩ đến ông ấy như cách em thường nghĩ.”
“Làm sao em tin lời chị được đây?”, Chi cắn môi đến mức làm cho môi mình sưng đỏ mà không hề biết. Nhìn thấy cô em họ như vậy, Trâm khổ sở van nài:
“Em phải tin chị. Chị biết em đã gắn bó với ông Johnson đến mức không thể quay đầu được nữa rồi, lẽ ra chị nên ngăn em ngay từ đầu khi em nói thích ông ta….”
“Em không muốn nghe những lời này…”
“Thôi được, dù em không muốn tin nhưng chị vẫn phải nói, chị và ông Johnson chỉ là bạn bè xã giao. Về đoạn phim kia chị không rõ cụ thể nhưng không loại trừ khả năng ông ta quay nó làm kỉ niệm, giống như… một sở thích kì quặc của ông ta…”
Lồng ngực Chi phập phồng liên tục, cô bé đang cố gắng giữ bình tĩnh nên đôi mắt Hùng lanh càng Hùng lanh hơn.
“Em không hiểu nổi… em đã rất tin tưởng chị… vì chị còn hơn cả một người chị họ, giống như chị gái ruột của em… Vậy mà…”
“Được rồi, chị sẽ nói chuyện với ông Johnson về vấn đề này, chị sẽ bắt ông ta giải thích cho rõ ràng…”
“Không cần đâu… em không cần nữa… em thấy ghê tởm con người ông ta… Còn chị, em quá thất vọng về chị…”
Câu nói cuối cùng của Chi nghèn nghẹn, vì nước mắt của cô bé đã tràn xuống ướt đẫm hai bên má. Đưa tay quệt nước mắt, cô bé đứng phắt dậy, đi thẳng xuống nhà, đi qua cả chỗ ông Johnson và Hùng đang ngồi mà không thèm nhìn. Ông Johnson lên tiếng:
“Em đi đâu thế? Này? Đừng đi một mình như thế chứ!”
Nói rồi ông ta cũng vùng đứng dậy chạy theo cô bé, hai người giằng co một hồi ở ngoài sân, cuối cùng ông Johnson túm lấy Chi ấn vào trong ô tô và khoá cửa lại, mặc cho cô bé vùng vẫy khóc lóc. Ông ta quay trở vào phòng khách nói với Hùng:
“Cậu có thể mở cổng giúp tôi được không?”
“Rất sẵn lòng.”, Hùng thản nhiên đáp.
Chờ cho hai người bọn họ đi rồi, Hùng mới từ tốn đi lên phòng Trâm, anh cất tiếng hỏi:
“Tôi vào được không?”
Rồi chẳng chờ cho Trâm kịp đáp lại, anh đã đẩy cửa đi vào. Thấy Hùng đột ngột bước vào trong phòng, Trâm đang gục đầu xuống khóc vội ngẩng dậy, nhanh chóng rút chiếc USB đút vào trong túi.
Tất nhiên hành động ấy quá lộ liễu để cho Hùng biết trong chiếc USB kia có bí mật mà Trâm cần che giấu. Anh nói:
“Chị không cần giấu, tôi biết cả rồi.”
Tâm trạng đang chùng xuống của Trâm bỗng nảy lên như có điện xẹt, ngay lập tức nàng phản bác:
“Chuyện gì là chuyện gì? Cậu nói gì lạ thế?”
“Tôi có thể giúp chị, nếu chị đồng ý để cho tôi giúp.”
Cảm giác lo sợ dâng đầy lên trong lồng ngực, Trâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Nàng chỉ vừa mới biết chuyện đó cách đây vài phút, rồi Hùng chạy lên đây nói rằng mình biết cả rồi. Không lẽ ông Johnson nói chuyện đó với Hùng sao? Ông ta có lí do gì để nói với người ngoài một bí mật ảnh hưởng tới địa vị và danh tiếng của bản thân như vậy? Nàng nghĩ mãi không ra, bèn lựa lời nói với Hùng:
“Chắc là cậu hiểu nhầm gì thôi, chứ tôi cũng không biết cậu đang nói đến chuyện gì cả.”
Hùng thở dài.
“Vốn dĩ tôi có thể giúp chị xử lý chuyện này ổn thoả, nhưng chị không muốn thì thôi vậy, dù sao với tôi chuyện này cũng không quan trọng lắm.”
Anh nói xong thì quay lại bước ra cửa, nhưng Trâm đã gọi giật lại:
“Đợi đã…”
Anh mỉm cười, nói thầm trong lòng: “Đúng là đàn bà…”
Trâm run giọng:
“Cậu nói… có thể giải quyết được… thật không?”
“Tất nhiên, cũng đơn giản thôi, với điều kiện chị đưa tôi cái USB kia, để tôi còn tiện xử lý…”, Hùng hỡ hững đáp.
Trâm cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc. Dù sao Hùng cũng là con trai của chồng nàng, để anh thấy cảnh đó thì thật mất mặt, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác. Nàng không muốn từ nay về sau phải chịu sự xa lánh và khinh thường của đứa em họ từng rất thân thiết với mình.
“Được, tôi đưa cho cậu, nhưng xin cậu… giữ thật kín chuyện này…”
“Chị yên tâm, tôi không thiếu não đến mức làm cho bố tôi phải xấu mặt vì lấy phải một người đàn bà có quá khứ tốt đẹp như chị.”, Hùng mỉm cười.
Nàng từ từ lấy chiếc USB trong túi ra, đặt nó vào tay anh, từ tốn và cẩn trọng hệt như trao cho anh nắm giữ cả sinh mạng mình.
Đã hai ngày trôi qua, Hùng vẫn chưa đả động gì đến chuyện giúp đỡ Trâm như đã hứa. Nàng lúc nào cũng bồn chồn, thấp thỏm không biết Hùng đã xem đoạn phim ấy chưa, vì từ sau hôm nhận chiếc USB từ tay nàng, anh chẳng tỏ thái độ gì bất thường. Trâm bắt đầu thấy hối hận, hôm đó tâm trạng nàng đang bất ổn nên không kịp suy nghĩ cho thấu đáo đã đưa ngay cho Hùng đoạn phim ấy, để bây giờ mỗi khi đối diện với anh thì sự lo âu và xấu hổ lại khiến nàng khổ sở hơn bao giờ hết.
Về phía Hùng thì rất đắc ý khi nắm được điểm yếu của Trâm. Anh đã lên một kế hoạch từ lâu nay nhưng chưa có cách nào để kéo nàng vào được, bỗng dưng một ngày đẹp trời cô em họ của nàng lại mang đến cho anh cơ hội tuyệt vời để bắt đầu kế hoạch ấy.
Hùng cầm USB mà chưa mở ra xem vội, vì anh cần một khoảng thời gian ngắn để tĩnh tâm trước khi bắt tay vào làm việc gì hệ trọng. Việc anh sắp làm không phải là chuyện đùa, nó giống như đem cuộc sống của gia đình anh đặt cược vào một canh bạc mà nếu thua thì sẽ vĩnh viễn mất đi tất cả. Ông nội anh đã ở cái tuổi gần đất xa trời không tự lo cho bản thân được, bố anh thì đang nằm trong bệnh viện không biết đến khi nào mới tỉnh lại, còn Hùng, nếu kế hoạch thất bại rất có thể anh sẽ bị người ta tống vào tù, hoặc tệ hơn là bị người ta lấy mất cái mạng này chứ chẳng chơi.
Nói cho cùng, anh phải đi đến bước này cũng vì người “mẹ kế” kia. Nàng không biết làm ăn thì anh có thể thông cảm được, nhưng không dừng ở đó mà lại tạo điều kiện cho nhân tình đục khoét công ty của bố anh thì thật không chấp nhận nổi. Cũng may anh đã về trước khi công ty chỉ còn là một cái vỏ rỗng, mặc dù tình hình hiện tại cũng đủ làm anh phải khốn đốn xoay xở rồi.
Nguyên một danh sách dài dằng dặc nợ đơn hàng, nợ tiền hàng, nợ tiền đền bù sản phẩm,… anh chỉ có thể chi trả một phần, phần còn lại phải đi vay ngân hàng bằng sổ đỏ mà cũng chưa trả hết. Trong họ nội chỉ có nhà anh là khấm khá nhất nên chẳng hỏi vay ai được, bên nhà ngoại thì càng không thể vì từ khi mẹ anh qua đời bọn họ cũng đoạn tuyệt luôn với nhà anh. Có lúc, anh tính làm liều hỏi vay nóng ở chỗ dân xã hội, nhưng cuối cùng lại quyết định không hỏi đến những chỗ ấy.
Tất cả chỉ vì Trâm, nếu không phải nàng để gã kế toán tên Tùng kia nắm giữ luôn quyền quản lý kho, để hắn một mình nuốt trọn công sức gây dựng công ty của bố anh trong lúc ông vắng mặt thì bây giờ anh không phải đau đầu tìm nguồn tài chính cứu lấy công ty. Anh hạ quyết tâm trừng trị Tùng và cả nhân vật đứng đằng sau hắn nữa, anh sẽ lấy lại hết những gì bọn chúng đã đánh cắp của gia đình anh. Để làm được như vậy, anh cần Trâm làm con tốt thí, vì anh chợt nhận ra ở nàng có những thứ mình có thể lợi dụng được.
Có điều, làm thế nào để nàng chịu làm tốt thí thì vẫn là một dấu hỏi lớn.
Chiếc USB chính tay Trâm giao cho anh đã giúp anh xử lý dấu hỏi lớn này. Mặc dù anh vẫn chưa biết trong đó có gì nhưng nó chắc chắn là thứ sẽ giúp ích cho anh rất nhiều. Sau hai ngày để nó nằm yên trong tủ, cuối cùng Hùng quyết định lấy nó ra, cắm vào máy tính để xem bí mật của ba người Trâm, Chi và ông Johnson là gì.
Để lại một bình luận