Phần 8
Trong suốt 3 ngày tiếp theo, lịch trình hôm nào cũng vậy. Cô Chi buổi sáng tới bệnh viện làm các thủ tục thụ tinh nhân tạo, buổi chiều lại cùng với 3 đứa trẻ đi chơi, ăn uống và mua sắm. Đến tối muộn, khi màn đêm buông xuống, cô lại nhắn tin cho thằng “cu” lớn tuổi nhất đến phòng mình mà làm cái việc mà ai cũng biết. Hai cái hộp bao su gai có mấy ngày mà đã vơi đi dần. Có ai biết được trong suốt 3 ngày cứ vào tầm 11 giờ, đã biết bao tinh binh hy sinh ở căn phòng 1609. Tường cách âm nên các du khách không thể biết được trong những đêm đó, đã có rất nhiều những tiếng rên, tiếng va đập xác thịt của bộ phận sinh dục nam nữ, những bãi dâm thủy vương vãi khắp sàn khắp chăn gối, và cứ mỗi sáng khi nhân viên dọn vệ sinh bước vào thì lại thấy một đống bao cao su ngổn ngang khắp nơi.
Sáng ngày thứ 5 của chuyến hành trình, tin dữ ập đến. Cô Chi lúc ấy ngồi trong phòng, nhận được cuộc gọi của bệnh viện mà bủn rủn cả chân tay.
Quá trình thụ tinh nhân tạo đã thất bại. Tinh trùng của chú Thanh được bảo quản không kỹ, sang bên này đã không đảm bảo được chất lượng và không thể tiến hành bơm vào cơ thể của cô Chi.
Tất cả mọi thứ như sụp đổ trước mắt. Cô Chi bần thần. Cô nghĩ đến cảnh mình đi về tay trắng, mồm ngậm tinh của thằng cháu, không biết người chồng đáng thương ở nhà sẽ tuyệt vọng đến mức nào!
Con người khi gặp bế tắc thường nảy ra những sáng kiến. Newton năm xưa bị táo rơi vào đầu mà đã khám phá ra lực hấp dẫn. Alexander Fleming do một sự cố thí nghiệm mà đã tìm ra được loại nấm kháng sinh Penicillin. Cô Chi không phải là những nhà khoa học như vậy, nhưng vào cái khoảnh khắc tưởng chừng như vô vọng ấy, trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng!
Đêm hôm ấy, vẫn như mọi khi, cuộc vụng trộm giữa hai cô cháu lại diễn ra. Nhưng lần này, cô Chi đã thêm một đề nghị khiến cho thằng Minh phải trợn tròn mắt:
“Tối nay… mình… chơi… trần… cháu… nhé!”
“Chơi trần”, Minh nghe mà như không tin vào tai mình. Chỉ hai chữ ấy thôi cũng đủ hiệu lực như một liều viagra hạng nặng kích thích mọi giác quan của một thằng dâm tặc như Minh.
Hai cơ thể nhanh chóng trút bỏ hết xiêm y quấn quýt vào nhau. Trải qua màn dạo đầu nóng bỏng, thằng Minh run run cầm con chim chĩa thẳng trước cửa mình cô Chi. Thấy thằng bé loay hoay đến tội, cô Chi nhanh nhẹn giúp nó chỉnh con cặċ ấn sâu vào Ɩồŋ mình.
Từng chút một… từng chút một… ban đầu là cái đầu khấc… xong đến thân… và cuối cùng là cả con cặċ của thằng Minh đã nằm trọn trong âm đạo cô Chi.
“A… cô Chi ơi! Cặc… cháu… cặċ… Minh… nằm trong… cô… Chi!”
“Ừ… ừm… nấc… mạnh… lênnnn… cháuuuuu… địŧtttt… toét… Ɩồŋnnn… cô… điii!”
“A… ưm… địŧtttt… sướng… như… này… cháu… xuấttttt… aaaa… xuấttttt… mất… thôiiiii!”
“Đừngggg… lo…” Chi vừa cưỡi ngựa, vừa thở hổn hển: “Cô… cô… sẽ… húttt… cạnn… tinhhh… của… cháuuuuu!”
Thằng Minh nghe thế mà nứng tợn. Nó ôm vòng eo cô Chi mà tung những cú địŧ mạnh như máy khâu. “Phập… phập… phập…” Cái Ɩồŋ nó đụ cô Chi vang vọng khắp phòng…
“Thế nàooo? Cái… Ɩồŋ… cô… cháu… thấy… saooo?” Mái tóc dài của Chi rũ rưỡi rủ xuống mặt thằng Minh…
Minh vừa địŧ vào cái Ɩồŋ bóp của cô Chi vừa trả lời ngắt quãng:
“Cặccc… cháu… cứnggg… quá…”
“Thế… giốngggg… gì… thế… Minhhh?”
“Aaaa… cặċcccc… cháuuu… như… được… từng… thớ… thịttttt… ở Ɩồŋnnnn… cô… bấu… lấy!”
Cô Chi ôm chặt nó, đón nhận những phát dập vào cửa Ɩồŋ. Mồ hôi chảy nhễ nhại trên lưng cô nhưng Chi cũng chả nề hà gì. Lúc này cô chỉ muốn Ɩồŋ mình co giãn ra thật rộng để cặċ thằng Minh lấp đầy các búi cơ trong âm đạo cô bằng những dòng tinh trùng quý giá.
Vừa địŧ, Chi vừa nâng hai đầu vú to đồ sộ úp vào mặt thằng Minh. Hai đầu vú hết bên phải rồi lại đến bên trái được thằng Minh căng phồng mồm bú.
“Đúng rồiiiii… chơiiii với nó điiiii… bú vú cô… mạnhhhhh nữa lênnnnn!” Chi thỏ thẻ…
“Cô ơiiii… cháu… sắp… raaa… rồiiiii” thằng Minh hét lớn…
Chỉ đợi có vậy, cô Chi ghì chặt nó, như sợ thằng cu bỏ trốn:
“Cứ bắn ra… điiiii… bắnnnn… cô… nhận. Hếttttt. AAA”
“Cháuuuuu… bắn… nhéeee!”
“Ừ… lấpppp… đầyyyyy… lỗ Ɩồŋ cô điiiii… làm cô… có… thaiiii… đi… có thaiiiii… bắn tinhhhh… vào… Ɩồŋnnnn… Chiiiii… điiiii!!!”
“AAAAA”
Thằng Minh bắn từng dòng tinh đặc quánh vào âm đạo Chi, khéo phải đến biết bao nhiêu ml trong đấy. Địŧ xong, thằng Minh sung sướng nhưng cũng kiệt quệ, nó ngủ thiếp đi như một cỗ máy vừa bị chập nguồn vì hoạt động hết công suất. Thấy vậy, Chi không nỡ đánh thức thằng bé nữa. Cô quyết định để nó ở lại trong phòng mình, kéo chăn cẩn thận cho Minh nằm ngủ.
Về phần mình, sau khi được cháu trai bắn tinh vào Ɩồŋ, Chi trầm tư. Cô đã quyết định rồi. Đây là sự lựa chọn của cô và cô sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành động của mình. Chi vuốt những vệt tinh còn sót lại quanh bướm quanh bẹn vào sâu trong âm đạo. Cô không muốn để phí dù chỉ là một giọt tinh. Cô… sẽ mang thai… đứa con… của Minh. Khi về nhà, cô sẽ nói với chồng rằng việc thụ tinh nhân tạo đã thành công và Thanh sẽ sớm được đón đứa bé ra đời.
Trần truồng ngồi trên giường, bên cạnh là thằng nhóc Minh đã ngủ từ khi nào, Chi đem theo hy vọng về kế hoạch của mình…
“Chồng ơi… em xin lỗi… nhưng em cũng không còn cách nào cả… hy vọng… hy vọng…”
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt kiều diễm của người phụ nữ vì bổn phận sinh con cho chồng mà sẵn sàng banh Ɩồŋ ra cho cháu trai địŧ. Chi thấy cắn rứt lương tâm, nhưng cũng không thể dối lòng rằng, cô cũng đã cảm thấy được… thỏa mãn. Cô đã lên đỉnh, đã thực sự đạt cực khoái với một mối tình ngang trái ngoài người chồng của mình.
Cứ suy nghĩ như thế, Chi quay cuồng đầu óc, mắt cô trĩu nặng và rồi Chi ngả xuống bên cạnh thằng Minh thiếp đi.
“Chúc mừng anh! Chị nhà được hai tháng rồi!” Nữ bác sĩ siêu âm mỉm cười…
“Ôi! “Trời ơi, thế… thế… là… tôi… tôi… lại… được… làm… bố… rồi!”
Chú Thanh rưng rưng vì xúc động, nghẹn ngào ôm chầm lấy cô Chi. Hai vợ chồng ôm nhau khóc. Những giọt nước mắt của hạnh phúc, của hy vọng, và cả sự dối lừa.
Chi lúc này mang bụng bầu vượt mặt. Ôm chồng nhưng trong thân tâm cô đang lo sợ. Cô sợ chồng sẽ phát hiện ra những gì đã diễn ra suốt 2 tháng vừa rồi. Kể từ chuyến đi Singapore định mệnh… Hơn ai hết, cô biết chắc chắn thai nhi trong bụng không mang chung dòng máu với chồng cô.
Tuy nhiên, cô cũng không chắc liệu đây là con của Minh, hay…
2 tháng trước, sau khi 4 người quay trở về Việt Nam. Lúc này chú Thanh đi Trung Quốc vẫn chưa về. Mối tình vụng trộm với những lần địŧ nhau lúc ở phòng vệ sinh, khi thì trong phòng thằng Minh, có hôm lại chính trên giường của hai vợ chồng chú Thanh được tiếp diễn. Cô Chi và thằng Minh đã địŧ nhau mệt nghỉ, đủ mọi tư thế, trái, phải, nằm sấp, nằm ngửa, quỳ, ngồi, bế, vác, la hán đẩy xe bò, tiên ông trồng củ cải, thượng đế bế quan âm… không thiếu một cái gì. Thằng Minh học mọi thứ trên mạng, đến nỗi nếu có tổ chức thi “Ai là triệu phú địŧ?”, Chắc nó sẽ giành giải quán quân trong một nốt nhạc. Cô Chi thì chiều nó, bất kể lúc nào thằng cháu có hứng là cô đều đáp ứng, cốt mong sao… con cặċ thằng Minh sẽ tưới thật nhiều “trung tình” vào Ɩồŋ cô càng nhiều càng tốt.
Chuyện sẽ cứ thế tiếp nối nếu không có 1 sự việc xảy ra. Hôm đó, vào chiều thứ 6, thằng Minh trốn học về nhà sớm. Sau khi được tẩm bổ đĩa hàu nướng phô mai từ Chi, hai cô cháu dắt nhau lên phòng thằng Minh đụ tơi bời. Khi hai cơ thể khỏa thân đang quằn quại vào nhau, thì cánh cửa phòng bật tung ra. Chi và Minh run rẩy, tưởng rằng Thanh đã quay trở về và bắt sống cặp gian phu dâm phụ.
Hóa ra… đứng trước cặp đôi trần như nhộng đang co ro là thằng Hưng và thằng Khang!
“Hưng… Khang… các con… các con… nghe… mẹ… giải thích đã…” cô Chi lắp bắp…
Thằng Minh cũng hóa đá, chỉ biết sượng sùng cầm gối che đi của quý…
Trái lại với suy nghĩ của hai cô cháu, đang chờ đợi về một cơn thịnh nộ, một sự sỉ nhục. Có thể là một cái tát! Thằng Minh nghĩ vậy. Tuy nhiên không!
Hai thằng trẻ con giờ đây chứng kiến thân hình lõa lồ của mẹ nó, chỉ đứng nhìn bình thản. Thằng Hưng lạnh lùng mở lời:
“Không phải thanh minh làm gì! Con đã biết chuyện này từ lúc bên Sing rồi!”
Chi ngớ người. Cô còn tưởng mình nghe nhầm! Nhưng đến khi thằng Khang, đứa con đẻ cô dứt ruột yêu thương nhếch mép cười thì cô đã biết những gì đang diễn ra là sự thật.
Đau khổ hơn, thằng Khang còn bôi bác:
“Địŧ nhau với cháu trai chắc sướng lỗ Ɩồŋ lắm nhỉ?”
Đỉnh điểm của sự hổ thẹn là đây khi bị hai đứa con lăng mạ. Thằng Minh mím chặt môi không dám nói thêm câu nào. Nước mắt lã chã rơi, cô Chi chắp tay:
“Mẹ… mẹ… xin… các… con… đừng… nói… cho… bố… biết…”
“Hôhô, tất nhiên, làm sao nói cho ông già biết được! Nói thì để nhà này nát à!” Thằng Hưng cười phá lên…
Minh gật đầu một cách ngu si. Nhìn nó lúc này chả khác gì một con chihuahua đang bị tra khảo vậy:
“Đúngggg… đúngggg… các… em… đừng… nói!”
“CÂM MỒM!” Thằng Hưng gào to giọng: “MÀY ĐỊT MẸ TAO MÀ CÒN DÁM MỞ MÕM À CON CHÓ???”
Thằng Minh hãi quá im bặt.
Một lúc lâu sau, thằng Hưng với một chất giọng ma mãnh lên tiếng phá tan bầu không khí:
“Thôi được, nể tình mẹ kế đã chăm sóc con chu đáo. Con sẽ không nói chuyện này với bố. Tuy nhiên, có hai điều kiện!”
Như người chết đuối vớ được phao, cô Chi quệt nước mắt, hỏi gấp:
“Cần gì… con… cứ nói!”
“Thứ nhất” thằng Hưng chỉ vào Minh, đang đứng cởi truồng đầy tội nghiệp trong góc: “Thằng củ Ɩồŋ này phải cuốn gói rời khỏi đây ngay lập tức!”
Minh và Chi đau khổ nhìn nhau, nín nước mắt dù không hề muốn.
“Ok, anh sẽ đi ngay, bọn em yên tâm. Thế còn điều kiện thứ hai?”
Hai cô cháu hồi hộp chờ đợi…
“Hihi, điều kiện thứ hai… điều kiện thứ hai à… cái này…” đoạn thằng Hưng chưa nói hết câu, nó tiến lại sát người cô Chi, và trước sự kinh ngạc của cả Minh và cô, thằng Hưng hôn chụt lên đầu vú đang cương cứng của người mẹ kế.
Chi rùng mình một cái. Cô vẫn còn nhớ rõ hình ảnh ấy. Thằng Hưng rồi đến thằng Khang lao vào, đứa thì hôn vú đứa thì hôn môi. Rồi, điều gì đến cũng phải đến. Những chuyện sau đó diễn ra như một bộ phim sex Nhật Bản mà ở đó thay vì đóng vai nam chính, thằng Minh trở thành người chồng bất lực bị trói vào đầu góc giường. Còn thằng Hưng, và thằng Khang…
“AAAAA… AAAAA… hai… connn… địŧtttt… mẹ… nào… Hưng… bú… vú… mẹ kế… đi… đi… Khang… Khang… con đangggg… đangggg… địŧtttt… vàoooo… Ɩồŋnnnn… mẹ… cái… Ɩồŋnnn… mẹ… đanggg… cuốn… lấy… con… cặċ… của Khanggg… AAAAA… Phụt… phụt… phụt…”
Không ai biết điều gì diễn ra sau đấy. Chỉ biết rằng, thằng Minh đã phải đột ngột trở về nhà. Khi bị bố mẹ gặng hỏi thì nó chỉ trả lời nhát gừng: “Con không thích ở bên đấy nữa. Con muốn ở nhà!”. Mẹ nó thắc mắc rất nhiều, nhưng khi thấy kết quả học tập của con mình trong thời gian vừa rồi được cải thiện lên đáng kể thì bà cũng ngừng không hoài nghi nữa mà thầm biết ơn cô chú đã giúp đỡ.
Còn về gia đình cô Chi chú Thanh, độ 1 tháng sau khi thằng Minh dọn đi, chú Thanh trở về nhà và hay tin vợ mang bầu. Có phần tiếc nuối và khó hiểu khi đứa cháu trai quý không nói gì mà ra đi, nhưng giờ đây chú Thanh hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc khi sắp sửa được đón chào đứa con thứ 3 ra đời. Công việc của chú cũng thuận lợi lên trông thấy, chú nhận được hàng loạt các dự án thầu và cũng đồng thời mật độ đi công tác về sau cũng ngày càng dày đặc hơn!
Những bận chú đi công tác, căn nhà neo người bình thường yên ả là vậy nhưng cứ vào đến tầm giờ trưa và tối muộn, hàng xóm có đi bộ ngang qua bất chợt nghe thấy những âm thanh kỳ dị. Có tiếng của người đàn bà chủ ngôi nhà, xen lẫn vào đó là tiếng của hai đứa trẻ. Họ không nghe ra được là tiếng gì, chỉ biết nó từa tựa tiếng rên ăng ẳng của con lợn nái bị chọc tiết, tiếng gào thét như ai bị tra tấn và thoang thoảng từ căn biệt thự 6 tầng là một mùi tanh tanh nồng nồng rất lợm giọng.
Hạ sinh thêm một bé trai, gia đình chú Thanh cô Chi hạnh phúc hơn hẳn. Có ba đứa con ngoan, và nhất là một người vợ xinh đẹp đảm đang quán xuyến mọi công việc gia đình, trở thành hậu phương vững chắc cho chú Thanh tập trung vào sự nghiệp.
Chỉ tiếc là…
Một ngày nọ, như bao ngày bình thường, chú Thanh đi nước ngoài trở về nhà. Vì muốn gây bất ngờ cho vợ, nên chú đã không gọi điện thông báo trước. Cầm sẵn bó hoa tươi và một túi vali đầy quà, Thanh hân hoan trở về nhà mường tượng ra cảnh vợ con sẽ ôm chầm lấy mình ở cửa. Nhưng khi bước vào nhà, đi lên tầng, nghe thấy tiếng thở dốc của Chi, tim chú đập loạn nhịp. Lấy hết can đảm bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến chú không còn tỉnh táo và lên cơn đột quỵ Hai mắt chú long sòng sọc, sùi bọt mép. Chú Thanh chỉ kịp thốt ra đúng vài từ trước khi gục xuống:
“Địŧ… con… mẹ… chúng… mày… loạn… luânnnnn!”
Đáng thương thay, khi được đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn, chú đã hoàn toàn bị mất đi ý thức và phải sống suốt phần đời còn lại như một người thực vật trên giường bệnh.
Các hộ dân xung quanh đoán già đoán non vì sao chú Thanh lại bị đột quỵ. Có nhiều ý kiến được đưa ra. Người thì bảo chú gặp ma, người thì bảo vì chú quan hệ nhiều quá dẫn đến bị lao lực, có người lại nói chỉ đơn giản vì chú đã không may mắn.
Còn sự thực là gì?
Có lẽ trên đời chỉ có 3 người biết rõ nhất: Thằng Hưng, thằng Khang, và… cô Chi!
— Hết —
Để lại một bình luận